Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 55: Mèo?



Quý Thu Hàn nằm mơ. Trong giấc mơ, Quý Hạ mặc một chiếc váy trắng, ôm một bé gái trong tay. Cô ngồi xổm ở trung tâm quảng trường, cho những con chim bồ câu ăn hạt ngô trong lòng bàn tay.

Dường như cô cũng đã trông thấy Quý Thu Hàn. Cô cười dịu dàng, vẫy tay gọi “Tiểu Hàn, lại đây, chị ở bên này.”

Nhưng giấc mơ cũng giống như đàn bồ câu bị bước chân anh quấy rầy, chim tung cánh bay tứ phương, hỗn độn biến mất về phía chân trời.

Quý Thu Hàn tỉnh khỏi giấc mơ.

Anh ngồi dậy hít sâu vài hơi, Giang Trạm đã không còn ở bên cạnh nữa.

Rèm cửa trong phòng ngủ vẫn kéo chặt, trên tủ đầu giường còn cẩn thận đặt một cốc nước nóng, nhiệt độ vừa vặn để uống.

Nếu Quý Hạ còn sống… ít nhất đó cũng là một giấc mơ đẹp…

Những cảm xúc phức tạp nhất thời bị đè nén cùng dòng nước ấm lăn xuống cổ họng. Quý Thu Hàn rời giường, bước vào phòng thay đồ.

Giờ anh bị Giang Trạm “bảo vệ nghiêm ngặt”, chuyên tâm tĩnh dưỡng ở nhà. Chỉ cần nhìn mấy chục vệ sĩ mặc đồ đen bên ngoài, anh đã biết mình không thể ra ngoài được, nhưng anh vẫn không quen mặc đồ ngủ cả ngày.

Hệ thống điều hòa không khí ở nhà chính luôn giữ nhiệt độ dễ chịu như mùa xuân quanh năm.

Những ngón tay thon dài của Quý Thu Hàn lướt một lượt trên giá treo đồ.

Màu đen, trắng và xám hầu như đã bị cất đi hết, còn lại là quần áo được sắp xếp gọn gàng theo tông màu. Nhìn thoáng qua, từ màu xanh Morandi sành điệu, dần đến những màu nhạt hơn cho đến màu hồng nhạt – loại màu sẽ không bao giờ xuất hiện trong tủ quần áo của Quý Thu Hàn.

Quý Thu Hàn quay đi quay lại hai lần, chỉ cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười, cuối cùng cầm lấy bộ gần nhất do người hầu chuẩn bị.

Kể từ khi nghỉ phép, Giang Trạm vẫn luôn có hứng thú mua những loại quần áo màu sắc khác nhau lấp đầy tủ của anh. Ban đầu chỉ lặng lẽ thêm vào một hai bộ, anh cũng coi như không thấy. Sau đó thấy anh thỉnh thoảng cũng sẽ mặc nên Giang Trạm chẳng buồn che giấu nữa, lại bảo người hầu mang thêm vào. Chỉ mấy ngày đã gần như thay toàn bộ phòng để đồ của anh.

Quý Thu Hàn cảm thấy chỉ là vài bộ quần áo mà thôi, hơn nữa đồ Giang Trạm chọn thì nhất định là từ chất liệu đến kiểu dáng đều là tốt nhất.

Nhưng cứ mỗi lần mặc là anh lại thấy vẻ mặt “anh làm đó” của Giang Trạm, cộng thêm cả biểu cảm say mê kiểu “hài lòng vô cùng, đẹp lắm”, khiến Quý Thu Hàn bối rối.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, áo len mỏng màu be sọc trắng kết hợp với quần tây trắng sang trọng. Sau khi mặc vào, người đàn ông cao gầy trong chiếc gương soi từ trần đến sàn toát ra khí chất nhàn nhã ôn hòa mà bình thường rất hiếm gặp.

Thực sự rất hợp với anh.

Tất nhiên, Quý Thu Hàn không biết niềm đam mê ăn diện cho anh của Giang Trạm thực chất là để thỏa mãn một khẩu vị xấu xa nào đó trong trái tim của một người đàn ông độc đoán.

Mỗi lần Giang Trạm nhìn thấy anh, một người yêu luôn lạnh lùng và nghiêm túc trước mặt người ngoài, cởi bỏ bộ đồ lạnh lùng khi về nhà, ngồi trong phòng ăn với vẻ mềm mại và sạch sẽ, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ ôn hòa xinh đẹp của Quý Thu Hàn khi bị hắn nhốt trong nhà, chỉ có một mình hắn có thể chiếm hữu anh, Giang Trạm đã cảm thấy máu toàn thân sôi sục, d*c vọng chiếm hữu dâng trào và thỏa mãn chưa từng có. Đêm đến hắn càng h@m muốn Quý Thu Hàn hơn, như thể không biết mệt mỏi. Thể lực của Quý Thu Hàn không còn tốt như trước, anh bị dày vò đến khó chịu, muốn nổi cáu nhưng lại bị nụ hôn của hắn lấp kín miệng, cuối cùng chẳng biết mình ngủ được mấy giờ.

Tất nhiên, có lẽ Giang Trạm cũng biết nếu Quý Thu Hàn biết được những suy nghĩ như vậy, có thể anh sẽ đen mặt ném hết quần áo hắn mua đi, cho nên khi tỉnh lại, Giang Trạm vẫn luôn có vẻ rất nghiêm túc. Ví dụ, ngày hôm sau khi thức dậy, hắn sẽ chân thành kiểm điểm hành vi cầm thú của mình vào đêm qua.

Quý Thu Hàn thay quần áo rồi xuống lầu, hỏi người hầu xem Giang Trạm đã đến công ty chưa. Người hầu đáp thiếu gia đang xử lý công việc trong thư phòng, Quý Thu Hàn gật đầu nói anh đã biết.

Anh xuống nhà bếp gọi một bát cháo trắng dẻo mềm, thêm một đ ĩa đồ chua ăn kèm rồi bưng khay lên tầng hai.

Anh vẫn hơi lo cho Dịch Khiêm, đứa nhỏ kia quá hiểu chuyện, lại luôn cố chịu đựng mọi tủi thân.

Giống như chuyện hôm nay, anh có thể hiểu, Dịch Khiêm hoàn toàn là xuất phát từ động cơ bảo vệ Giang Trạm nên mới nghĩ ra hạ sách này. Hơn nữa thằng bé còn chưa làm gì cả, mà đưa cho Giang Trạm xem trước, thế mà không chỉ bị đánh đau một trận mà còn phải cầm roi mây nhận lỗi với anh.

Tính tình Giang Trạm đúng là… Quý Thu Hàn chẳng muốn nói nữa rồi.

Ngay cả việc hắn cứ nổi khùng lên là đá người ấy, anh cũng đã nói không biết bao nhiêu lần. Dịch Khiêm đâu còn là đứa nhỏ nữa, sao cứ hở tí là đá? Lần nào Giang Trạm cũng nói được được, nhưng vết giày da của hắn trên người người ta có ít đâu.

Mà chủ yếu là Quý Thu Hàn đã rất nhiều lần thấy Dịch Khiêm phải chịu tủi thân. Anh thực sự không chịu được, dứt khoát nói thẳng với đứa nhỏ ngốc nghếch không biết phản kháng kia:

“Sao em cứ để anh ấy đá em như vậy à? Lần sau thay vì nói “em biết lỗi rồi” thì cứ bảo là “do người bên dưới không làm tốt, để tự người đó kiểm tra lại” đi.”

Dịch Khiêm chờ Giang Trạm đi rồi mới xoa nhẹ lên chỗ vừa bị đá hai lần, còn an ủi ngược lại anh: “Không sao đâu anh Quý, anh hai đá em mấy phát trút giận thôi ấy mà, lát em đi kiểm tra lại xem đám người dưới làm ăn ra sao.”

Thấy chưa, ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế mà. Quý Thu Hàn càng lúc càng cảm thấy Giang Trạm nuôi được đứa nhỏ thật ngoan.

Nghĩ tới đây, anh càng cảm thấy Giang Trạm đánh mạnh quá, mình đã tới muộn thật rồi.

Vừa nghĩ, anh vừa bước đến cửa phòng tầng hai.

Quý Thu Hàn giơ tay gõ cửa, vừa gõ đã nghe thấy tiếng động hoảng loạn trong phòng. Anh sợ có việc gì xảy ra nên đẩy cửa vào luôn.

Trong phòng, Dịch Khiêm nằm trên giường, nửa thân trên mặc bộ đồ ngủ màu trắng, bên hông đắp một cái chăn mỏng.

Hình như vì động tác vừa rồi nên chiếc chăn mỏng bị tuột ra một chút, lộ ra bờ m ông sưng tấy đỏ tím.

Chỉ liếc mắt là biết, một vết thương bao trùm cả mông như vậy sẽ đau đớn như thế nào.

“Anh Quý… sao anh lại tới đây?”

Dịch Khiêm đỏ mặt, vội vàng kéo chăn mỏng lên. Nhưng dù vải mềm mại đến đâu thì cũng khó tránh khỏi cọ xát vào vết thương, khiến cậu đau đớn khẽ th ở dốc.

Quý Thu Hàn liếc nhìn những chiếc bát trống và món ăn kèm trên bàn, liền biết Giang Trạm đã đến trước.

Lại còn bảo không cho ăn cơm, chẳng phải tự mình đã không nhịn được mang tới trước sao… Đương nhiên, cũng chỉ Dịch Khiêm mới có đãi ngộ này thôi. Trước kia Giang Chu bị đánh thê thảm mà có thấy Giang Trạm mang lên dù chỉ một ngụm nước đâu.

“Anh không biết anh ấy đã tới, còn đói không? Muốn ăn gì không, anh xuống lấy cho em.”

“Không… không cần phiền anh Quý, thế này là được rồi. Vừa rồi em chưa ăn no nên giờ ăn thêm thôi, anh Quý ngồi đi ạ.”

Dịch Khiêm kéo ghế cho Quý Thu Hàn, nhưng vừa nhấc chân đã đau đến mức cắn môi.

“Em đừng cử động, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.” Quý Thu Hàn cầm bát, cầm thêm mấy tờ giấy cho đỡ nóng rồi cho cậu ăn.

“Cảm ơn anh Quý…” Dịch Khiêm chống khuỷu tay cầm thìa. Điều khiến cậu cảm động là trong cháo không có hành thái, vậy mà Quý Thu Hàn lại nhớ chuyện này.

Ăn hai miếng, Dịch Khiêm đặt thìa xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Quý Thu Hàn:

“Anh Quý, lần sau em thực sự sẽ không… Em đảm bảo, sau này em sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho anh Quý nữa.”

Dịch Khiêm xin lỗi với ánh mắt vô cùng chân thành, dường như sợ Quý Thu Hàn vì chuyện này mà trách cậu vậy.

Có lẽ Quý Thu Hàn đã ở bên Giang Trạm lâu rồi nên cũng coi Dịch Khiêm như em trai, cho nên anh cũng không quá tức giận vì chuyện này.

Anh trêu chọc: “Nhìn cách em hứa hẹn giống hệt như anh em, cũng là anh ấy dạy em à?”

Dịch Khiêm bối rối “hả” một tiếng, sau đó vội giải thích: “Không phải anh ấy bảo em nói đâu, em hứa thật mà! Anh Quý, em đã hứa thì nhất định em sẽ làm được!”

Nghe giọng điệu quen thuộc này, Quý Thu Hàn không khỏi bật cười: “Được, anh biết rồi, em thực sự là do Giang Trạm dạy dỗ đây mà… Mau ăn đi.”

Quý Thu Hàn nhìn quanh một vòng, phòng Dịch Khiêm rất ngăn nắp sạch sẽ, ngoại trừ một số hộp đen hình chữ nhật xếp chồng lên nhau ở góc, khiến người ta cảm thấy hơi nguy hiểm. Anh còn trông thấy trên tủ kính có vài hàng để mô hình xe hơi.

Dịch Khiêm còn đang cúi đầu ăn cháo, Quý Thu Hàn đang định rời đi, nhưng đột nhiên, dường như anh nghe thấy vài tiếng meo meo yếu ớt từ đâu đó.

Sau đó, một vài tiếng “meo meo” liên tiếp đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, khoảng cách ở rất gần. Quý Thu Hàn nhanh chóng xác định được nguồn phát ra âm thanh khả nghi là ở trên giường.

Nhưng anh vẫn hỏi trước: “Em nuôi mèo trong phòng à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.