Vào lúc đó, vô số mảnh vỡ sắc nhọn b ắn ra từ mép chiếc hộp đen đầy bụi của Quý Thu Hàn rồi bay qua nhãn cầu của anh.
Trong hình ảnh máu tươi bắn tung tóe, trên con đường dưới cơn mưa như trút nước, cậu bé cùng cô gái trẻ ướt sũng vội vã chạy, nhưng một chiếc ô tô màu đen đang đuổi theo chặn đường họ.
“Quý Hạ!!”
Quý Thu Hàn đột nhiên hoảng hốt gọi to.
“Anh Quý?! Anh sao vậy?”
Quý Thu Hàn hốt hoảng cúi người, trợn to mắt th ở dốc.
Con đường đó là điểm khởi đầu cho cái chết của Quý Hạ, nhưng cũng là điểm kết thúc trong ký ức của anh.
Chết tiệt! Rốt cuộc thì anh đã quên thứ gì?!
Mà từ lúc anh đột nhiên hét lên tên Quý Hạ, Hướng Nam cùng bác sĩ ở phòng khách bên ngoài nghe thấy âm thanh liền lập tức chạy tới.
“Anh Quý…, cậu làm cái gì thế hả!” Phương Bân cùng Ba Thanh Bình đang lo lắng thì bị một người đội mũ lưỡi trai duỗi tay chặn lại bên ngoài.
“Không làm gì hết, giờ đừng lại gần Quý tiên sinh.” Mũ lưỡi trai nhe răng cười, rồi không nhượng bộ tách hai người ra khỏi bên cạnh Quý Thu Hàn.
“Cái cậu này…!”
“Đừng làm ồn! Anh không sao.”
Quý Thu Hàn hít vài hơi nặng nhọc mới bình tĩnh lại trước khi đứng thẳng dậy, anh cũng không đẩy dụng cụ đo lường mà bác sĩ đeo trên cổ tay ra, điều này khiến Hướng Nam yên tâm hơn một chút.
Nhưng các số liệu cũng chỉ có thể nêu được tình trạng sức khoẻ anh lúc này, bác sĩ cũng chỉ nói là tim đập hơi nhanh. Hướng Nam nhìn đôi môi trắng bệch của Quý Thu Hàn, nói: “Quý tiên sinh, hay là hôm nay tới đây thôi, anh nghỉ ngơi đi.”
Quý Thu Hàn lắc đầu, cầm tách trà lên uống một ngụm, khi mở mắt ra lần nữa, tất cả sự bất thường đã bị áp chế trong đôi mắt đen thẳm của anh.
“Không cần, các cậu cứ ra ngoài đi.”
Hướng Nam đã đi theo Quý Thu Hàn một thời gian rồi, anh cũng biết tính tình cậu ta dứt khoát hơn Phương Bắc: “Được, Quý tiên sinh, có gì thì gọi tôi.”
Quý Thu Hàn gật đầu rồi, mấy người Hướng Nam mới rút lui về phòng khách.
Phương Bân thấy vậy mà giật mình: “Anh Quý… họ…”
Ba Thanh Bình chẳng buồn để ý nhiều vậy, cậu ta ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Anh Quý, anh ổn chứ?”
Trước đó, cậu ta đã nghe chuyện Quý Thu Hàn bị thảm kịch ở hiện trường k1ch thích, “Phương Bân! Cậu làm cái gì thế hả?! Không phải đã nói không được kể những chuyện này cho anh Quý sao?!”
Phương Bân bị mắng mà rầu, “Không phải, anh Quý… em nhất thời quên mất… em thực sự xin lỗi…”
Ai mà ngờ một câu đó thôi lại có thể k1ch thích đội trưởng Quý chứ? Dù sao đội trưởng Quý vẫn có thể thản nhiên nhìn xác chết đang phân huỷ vừa vớt dưới giếng lên mà.
Hàng mi dài rậm của Quý Thu Hàn giống như đôi cánh mỏng manh đang rủ xuống của một chú bướm, anh không biết mình đang nghĩ gì, nghe lời giải thích của Phương Bân mà đầu óc anh vẫn mông lung.
“Được rồi, vụ án quan trọng hơn, tiếp tục làm việc đi.”
Vẻ mặt anh nghiêm túc, tiếp tục nhìn màn hình: “Ba Thanh Bình, cậu đã kiểm tra chưa? Gần đây có bất kỳ khoản tiền nào chảy vào trang web này không?”
Câu hỏi của Quý Thu Hàn rất quan trọng, xét cho cùng, ở mặt tối của thế giới này, có một mạng lưới đen tối đáng sợ ẩn sâu trong lớp bụi bẩn sâu thẳm trên Internet, và có rất nhiều kẻ giàu có với những sở thích trụy lạc trả giá cao cho người ta để phát sóng trực tiếp một chương trình thảm sát.
Nhưng ý tưởng này rất nhanh bị Ba Thanh Bình lắc đầu bác bỏ.
“Kể từ khi thành lập từ ba năm trước, trang web này không hề có nguồn tài chính nào. Hơn nữa, mức độ bảo mật và phòng ngự của trang web này quá thấp, không thể là một trang web đen có dòng vốn khổng lồ.., nó chỉ là một trang web nhỏ ảo thông thường.”
“Tính bảo mật của loại trang web nhỏ này rất thấp và có thể dễ dàng mua lại trong giới hacker, nhưng hầu hết chúng đều bị bọn tội phạm mua lại để thực hiện các chương trình phát sóng trực tiếp khiêu dâm, đánh bạc, v.v… để kiếm lời…”
Phương Bân cũng khó hiểu: “Nói như vậy, trang web này không kiếm tiền cũng không có lợi nhuận, vậy mục đích của người sáng lập đã bỏ nhiều công sức xây dựng trang web này và truyền bá nó là gì?”
Đôi mắt Quý Thu Hàn dưới kính lạnh lùng y như giọng nói của anh: “Có lẽ, mục đích của người sáng tạo này là hướng dẫn những người truy cập trang web này giết người theo phương pháp của hắn ta.”
“Ba Thanh Bình, quan sát chặt việc khôi phục trang web, có kết quả thì lập tức báo lại cho anh.”
“Em biết rồi, anh Quý!”
Quý Thu Hàn lại nói: “Nhiệm vụ cấp bách nhất hiện tại là tìm ra Lư Sâm và Trần Kim Vĩ, ngăn chúng phạm tội lần nữa và gửi đoạn video giám sát cuối cùng của Lư Sâm cho anh.”
“Vâng, đội trưởng Quý.” Ba Thanh Bình đáp lời rồi túm lấy Phương Bân bên cạnh, ném ổ cứng trong túi cho cậu ta: “Đi đi Bân tử, cậu điều chỉnh thiết bị chiếu đi, tôi còn có việc muốn nói với anh Quý.”
“Không cho nghe ké thì cứ nói đi, còn ra vẻ.” Phương Bân hừ một tiếng, nhưng vẫn đứng dậy điều chỉnh.
Thấy Phương Bân rời đi, Ba Thanh Bình vội vàng kéo ghế và ngồi xuống gần Quý Thu Hàn.
“Ờm… anh Quý…”
Lát nữa còn phải vận dụng trí não với tốc độ cao nên giờ, Quý Thu Hàn dựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần: “Có việc thì nói, chuyện không quan trọng thì im đi.”
“Ờm…” Ba Thanh Bình vò đầu bứt tai, nhưng cũng đã quen nên vẫn do dự rồi mới quyết định nói: “Anh Quý, Ngô Trữ đã xin nghỉ phép hơn mười ngày rồi… Dù có vẻ như bố cậu ta đã đánh tiếng với lãnh đạo, nhưng giờ cậu ta không nghe điện thoại, nhắn tin Wechat cũng không trả lời. Lần trước em nghe đội trưởng Triệu nói mấy hôm trước, mẹ cậu ta còn gọi điện hỏi anh ấy là có phải đã phái Ngô Trữ đi đâu rồi không.”
“Anh Quý, anh nói có phải liệu người nhà Ngô Trữ cũng không biết cậu ta đã đi đâu không?”
Quý Thu Hàn gần như không mở mắt ra.
“Trước đó Ngô Trữ xin nghỉ, không nói với các cậu là vì sao à?”
Ba Thanh Bình lắc đầu: “Không, nhưng mà… em cảm thấy… cảm thấy thôi nhé…”
Ba Thanh Bình gãi mặt, đột nhiên kéo ghế lại gần rồi nói nhỏ: “Em cảm thấy hình như có liên quan đến Phương Bân! Trước đó, hình như là trước khi anh Quý xin nghỉ, cậu ta với Phương Bân thường xuyên ở lại văn phòng, bí mật làm gì đó, hơn nữa còn ngay trước buổi tối có cuộc họp khẩn cấp kia! Vừa họp xong, Phương Bân đã lập tức lên chiếc Audi của Ngô Trữ rồi đi mất! Rồi hôm sau không thấy bóng dáng Ngô Trữ đâu nữa! Chỉ nói là xin nghỉ phép.”
Vẻ mặt Ba Thanh Bình thần bí: “Anh Quý, anh nói xem liệu có phải Phương Bân và Ngô Trữ…”
Hai ngón tay cái của cậu ta bí mật cong cong: “Có phải hai người họ có chuyện gì không? Hôm đó họp đến rạng sáng, hai tên đàn ông còn lái chung một chiếc xe về! Liệu có về không ấy chứ? Ngô Trữ đẹp trai như thế, mà chưa bao giờ thấy cậu ta có bạn gái luôn… cái thằng Phương Bân kia lại càng độc thân bền chắc. Hơn nữa, Ngô Trữ ghét người khác ngồi lên xe mình như thế, sao Phương Bân lên được? Cho nên em cảm thấy hai người họ…”
“Ba Thanh Bình.”
Quý Thu Hàn lạnh lùng lườm cậu ta: “Nhiệm vụ của cậu ít quá đúng không? Nếu cậu rảnh quá thì suy nghĩ làm sao để phá án đi, nếu không, đến Tết cũng không ai về nhà được đâu.”
“Ấy đừng đừng đừng anh Quý, em sai rồi, em đang bận tới mức chân không chạm đất đây.” Ba Thanh Bình vội xua tay, “Phải nhanh chóng phá án chứ, Tiểu Na còn đang giục em về chụp ảnh cưới đây, còn đòi đi chụp ở Vân Nam ở Tam Á, còn chọn xem chỗ nào chụp đẹp nhất nữa… Ôi trời ơi, phụ nữ thật đáng sợ!”
Từ sau khi được điều động tới thành phố A, Quý Thu Hàn cũng đã lâu không gặp Tô Tiểu Na rồi. Lúc trước, vì xét đến việc phải tới nơi khác, vụ án thì phức tạp, hơn nữa còn chưa rõ lãnh đạo bên này ra sao, sợ đến lúc đó lại phân công cho cô một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó, nên Quý Thu Hàn cũng không để Tô Tiểu Na theo tới đây.
Giờ nhìn lại, cả đội vì vụ án 11/7 mà nam bị xem như gia súc nữ bị xem như nam, Quý Thu Hàn liền biết quyết định ngày đó của mình chính xác tới mức nào.
“Bao giờ hai người tổ chức hôn lễ?”
Nhắc tới hôn lễ, vẻ mặt Ba Thanh Bình vô cùng hạnh phúc: “Sau Tết ạ, vào đúng sinh nhật của Tiểu Na luôn. Cô ấy chọn ngày, nói là song hỉ lâm môn!”
Ba Thanh Bình lại như dùng emo cười khóc mà nói: “Anh Quý, em chỉ có một yêu cầu thôi, quà cưới anh cho lớn bao nhiêu cũng được… nhưng có thể đừng lại tặng quà sinh nhật quý giá đắt tiền thế không. Năm nào em cũng thành tên tồi tệ ấy, năm nay để em mát mặt đi mà!”
Quý Thu Hàn lắc đầu cười nhạt: “Được, lần này cậu tặng, tiền anh chi.”