Mấy ngày sau, Quý Thu Hàn tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, vì công việc căng thẳng quanh năm nên anh luôn tỉnh ngủ rất nhanh.
Nhưng người bên cạnh lại giơ tay ôm anh lại, hơi thở bình thản đều đều, rõ ràng là chưa tỉnh.
Quý Thu Hàn cố gắng nằm yên, chỉ đầu ngón tay đang cố lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Nhưng màn hình điện thoại hiển thị đã 2:50, muộn hơn 20 phút so với thời gian thức dậy thông thường của Giang Trạm. Quý Thu Hàn thử nhẹ nhàng rút tay ra: “Giang Trạm… dậy đi…”
Quả nhiên, làm ồn khi Giang Trạm đang ngủ chính là bước đầu tiên khi vuốt lông sư tử.
Giang Trạm thậm chí còn chưa mở mắt đã cắn lên vai anh, Quý Thu Hàn rít lên đau đớn, nhưng con sư tử nào đó bị quấy rầy giấc ngủ dường như còn đang ậm ừ không hài lòng vì vải lụa đen ảnh hưởng đến mùi vị thơm ngon dưới răng hắn.
Bàn tay to của hắn vòng qua eo Quý Thu Hàn, khéo léo luồn vào trong bộ đồ ngủ dọc theo viền quần áo, sờ s0ạng làn da trần trắng nõn như sứ cho đến khi cởi bỏ cổ áo của con mồi, như thể muốn cởi bỏ lớp vải cản trở trước khi cắn.
“Này… không được cắn!” Quý Thu Hàn vội ấn lại bàn tay đang cởi cúc áo mình của Giang Trạm. Người yêu anh khi chưa tỉnh ngủ mà cắn người là luôn không biết nặng nhẹ, dấu răng cả ngày cũng không tan đi.
Hơn nữa cũng đau thực sự ấy.
Tuy nhiên, trong mắt kẻ đi săn, sự phản kháng của con mồi dưới miệng chỉ có thể khơi dậy tâm lý trấn áp mạnh mẽ. Giang Trạm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng dường như hắn đã tìm ra một biện pháp mới.
Bàn tay to lớn của hắn kéo Quý Thu Hàn lại gần mình hơn nữa, sau đó vùi đầu vào phần da thịt ấm nóng hơn kia.
Cho nên, cổ Quý Thu Hàn lại có một cái đầu xù vùi vào, môi Giang Trạm đang dán trên cổ anh phun ra nhiệt khí.
Mọi thứ đều rất nguy hiểm, thậm chí còn ngầm ám chỉ, nếu dám di chuyển nữa thì kết cục sẽ thế nào.
Lăn lộn một lúc lâu mà tư thế này còn nguy hiểm hơn tư thế vừa nãy nên Quý Thu Hàn chẳng buồn giãy dụa nữa: “Không động, ngủ đi ngủ đi…”
Quả nhiên, sư tử bị chọc giận rất vừa lòng, Giang Trạm thu răng nhọn, dịu dàng hôn lên gáy anh, dường như từ đầu đến cuối hắn chưa hề tỉnh lại.
Quý Thu Hàn thấy vậy, không khỏi khẽ cười một tiếng.
Mặc dù người yêu anh trông mạnh mẽ lại độc đoán, nhưng phải nói rằng… Giang Trạm thực sự rất dễ dỗ …!
Chỉ cần để chú mèo lớn này ngủ ngon ngủ no, thì sau khi tỉnh dậy, hắn sẽ là một người yêu dịu dàng hoàn mỹ nhất, có năng lực có kiên nhẫn giải quyết mọi vấn đề giúp anh, chỉ cần không vượt quá vạch đỏ thì sẽ phục tùng anh mọi thứ.
Đương nhiên, có lẽ là vì không biết nên Quý Thu Hàn đã bỏ qua một vấn đề khá quan trọng. Đó là, không có anh, mèo lớn móng vuốt sắc bén kia khó có thể ngủ ngon.
Đến 3:30 chiều, cuối cùng Giang Trạm cũng ngủ no, hắn mới khẽ vươn vai, lười nhác tỉnh dậy.
Quý Thu Hàn không ngủ, anh nhẹ nhàng hỏi: “…Anh dậy rồi à? Đã 3:30 rồi, buổi chiều anh không đến công ty sao?”
“Ừm… sáng anh đã làm rồi, chiều không đi nữa, có bọn Dịch Khiêm ở đó, có việc gì thì gọi điện cho anh là được…” Giang Trạm đang nói tới đám thư ký có trình độ cao tới đáng sợ kia.
Nói xong, hắn lại ngáp một cái: “Mấy giờ rồi?”
Quý Thu Hàn thấy hắn vẫn còn ngái ngủ, nhưng anh vẫn bật đèn đầu giường lên: “3:30 rồi, mau dậy đi, giờ mà ngủ nữa thì tối không ngủ được đâu.”
Giang Trạm dùng giọng mũi “ừm” một tiếng, cuối cùng cũng buông tay ra: “Giáo sư Tống hẹn 4:30 tới phải không? Phương Bắc hay Hướng Nam đi đón ông ta vậy?”
“Hướng Nam đi, mấy nay Phương Bắc bị cúm mùa nên Dịch Khiêm cho nghỉ rồi.”
Quý Thu Hàn biết Giang Trạm cố ý đẩy hết công việc buổi chiều lại để ở cùng anh khi anh khám lại.
Khi phát bệnh, anh cực kỳ chống cự, thậm chí sợ hãi khi phải tiếp xúc một mình với bác sĩ tâm lý. Giờ tuy tình hình đã tốt hơn, nhưng mỗi lần bác sĩ tâm lý đến, Giang Trạm đều sẽ ở cùng anh.
Huống chi lần này người tới chính là Tống Hành Huy.
Khi Quý Thu Hàn rửa mặt xong về, Giang Trạm đã thay áo ngủ. Rèm cửa sổ sát đất đã kéo ra một nửa, nắng chiếu qua cửa kính pha lê đặc biệt khiến Giang Trạm nhìn có vẻ bớt đi chút sắc bén thường ngày. Hắn ngồi cuối giường, nhìn có vẻ rất dịu dàng, kéo Quý Thu Hàn qua rồi ôm lấy anh.
“Em yêu, em có cảm thấy em cứ không đi làm như bây giờ là rất tốt không?”
Phải là quá tốt ấy chứ? Vừa về tới nhà là hắn đã có thể thấy Quý Thu Hàn bình thường vẫn hay đi sớm về muộn, trước khi đến công ty có thể vô tư hôn người yêu mà không cần lo lắng anh sẽ nổi giận với mình, có thể ôm thân thể mà hắn thích không chịu được này vào giấc ngủ mà không cần quan tâm đ ến những cuộc gọi khẩn cấp đáng ghét kia.
“Anh lại nghĩ cái quỷ gì thế hả? Không thể đâu, đừng mơ.”
“Ầy…” Giang Trạm thở dài, dựa đầu vào vòng eo thon gầy của anh, ngẩng mặt lên thương lượng: “Ở nhà đi em yêu, coi như anh thuê em được không? Anh sẽ trả em lương gấp ba lần hiện tại, à không, em muốn gấp bao nhiêu lần thì anh sẽ trả bấy nhiêu…”
Quý Thu Hàn nghe vậy thì hơi nhướn mày, hứng thú hỏi: “Hả? Thế Giang tổng định thuê em với giá cao để làm gì đây?”
Giang Trạm trông còn có vẻ nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: “Chăm Nhị Hoa được không? Không mệt đâu, bình thường em chỉ cần hứng lên cho nó ít cá khô là được, còn có người hầu giúp…”
Hắn còn chưa nói hết câu, sắc mặt Quý Thu Hàn đã tối sầm lại, không nhịn được bảo hắn câm miệng. Quả nhiên anh không nên hỏi mà, miệng cái tên này không thể phun ra ngà voi được đâu.
Lúc này, người hầu cũng gõ cửa.
“Thiếu gia, giáo sư Tống đã tới.”
Địa điểm là thư phòng của Quý Thu Hàn trên tầng hai, anh rất quen thuộc với nơi đó. Khi đóng cửa, Giang Trạm còn nói với anh: “Ngoan… đừng sợ, anh ở ngay bên ngoài.”
Tống Hành Huy không cho phép người thứ hai vào cùng.
Quý Thu Hàn hơi do dự, rồi mới buông tay Giang Trạm. Không hiểu sao lúc thanh tỉnh, dường như bản năng nào đó của anh vẫn bài xích việc đơn độc ở cạnh Tống Hành Huy.
Điều này khiến anh vô thức kéo ghế ra sau khi ngồi xuống.
Tống Hành Huy đã thấy rõ động tác nhỏ này.
Đây là lần thứ ba ông gặp Quý Thu Hàn ở Giang trạch, nhưng lại là lần đầu tiên nói chuyện riêng.
Hai lần đầu, tinh thần Quý Thu Hàn không tỉnh táo, vừa nhìn thấy ông đã cuống quít trốn sau lưng người đàn ông đó. Một tháng sau, ông đi hướng dẫn ở các tỉnh khác nên cử trợ lý đến, mấy ngày trước, trợ lý nói với ông là bệnh nhân đã tốt hơn nhiều trong hai lần quan sát gần đây nhất.
Nhưng hiển nhiên là ông không ngờ, chỉ cách có mấy chục ngày mà Quý Thu Hàn đã có thể “thoạt nhìn” khôi phục lại như thường.
“Tốc độ hồi phục của cậu vượt xa dự kiến của tôi, xem ra vị Giang tiên sinh kia đã bảo vệ cậu rất chu đáo.”
“Đúng vậy…” Có thể gần đây quá mức phụ thuộc vào Giang Trạm, Quý Thu Hàn cảm thấy giọng nói của mình có hơi khô khốc. Anh bưng ly sứ xương lên uống một ngụm nước ấm rồi mới chậm rãi nói, “Xin lỗi, giáo sư Tống, tôi cũng không hiểu sao bản thân lại mâu thuẫn với việc gặp ngài như vậy… tôi cũng biết mình như vậy rất vô lý…”
Nhưng dường như Tống Hành Huy không để ý tới những việc này.
“Mười sáu năm trước, khi tôi trị liệu cho cậu cũng như vậy, khi đó cậu còn kháng cự tôi hơn cả bây giờ, thường xuyên không nói năng gì đã trốn đi. Mấy bác sĩ chúng tôi tưởng cậu đã chạy ra ngoài, tìm cả ngày, sau đó mới phát hiện cậu một mình trốn trong tủ quần áo.”
Rõ ràng anh có thể nhớ rõ cảnh tượng trước năm mười tuổi của mình, nhưng hai năm sau khi được giải cứu kia… Quý Thu Hàn lại không nhớ gì cả… Hai năm đó, anh bị mù, thế giới với anh chỉ là bóng tối vô tận.
Dường như anh vẫn luôn bị một đôi tay ấn chặt trong tủ quần áo.
Tống Hành Huy cầm bút lên, xem qua sổ bệnh án của anh.
“Tôi thấy tinh thần của cậu đã tốt hơn nhiều, gần đây có triệu chứng gì không?”
Quý Thu Hàn dừng một chút, nói: “Gần đây, đột nhiên tôi thường xuyên mơ thấy con đường kia…”
Tống Hành Huy là bác sĩ chính điều trị cho anh mười sáu năm trước, và ông cũng là người biết rõ tình hình của Quý Thu Hàn nhất. Ông giở sang trang sau rồi ghi lại: “Trong một đêm mưa, cậu trông thấy cậu cùng Quý Hạ ở cuối con đường, đúng không?”
Nghe vậy, đầu tiên Quý Thu Hàn gật đầu, sau đó lại dường như bối rối mà lắc đầu.