Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 69: “Tiểu Hàn, đừng khóc.”



Qua nửa tháng bận rộn căng thẳng. Sau khi náo loạn đêm đó qua đi, Giang Trạm ra lệnh phong tỏa tin tức, nhưng vụ tai nạn xảy ra trên đường cao tốc trên cao – nơi có rất nhiều xe cộ qua lại, hơn nữa khi ấy cũng có rất nhiều khách đang ở trong câu lạc bộ tư nhân của Duyệt Giang, hai sự việc đồng thời xảy ra thì cũng khó mà bưng bít được.

Nhưng chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của Giang Trạm. Với bên ngoài, Giang Trạm hiện vẫn đang nằm viện trị liệu vì tai nạn xe hơi, thương tích không rõ. Mọi việc kinh doanh của tập đoàn đều do các cổ đông chính và phong thư ký xử lý.

Có lẽ Giang Trạm cũng cố ý để tin tức mình bị thương nặng lan rộng, hắn muốn nhân việc này để giải quyết một đám người bên dưới không an phận.

Đã gần cuối tháng Mười hai, đông lạnh buốt.

Thành phố A nằm ở ven biển, mùa đông ở đây không có tuyết.

Hai chiếc xe Maybach màu đen lái qua con đường giữa núi yên tĩnh vào sáng sớm và dừng lại trước cổng Giang trạch.

Ngọn gió lạnh buốt dường như vẫn đang thổi đến từ những con sóng lạnh của biển sâu từ phía xa của đại dương, hoặc dường như đang thổi ra từ sâu trong khu rừng yên tĩnh nằm sát hai bên con đường nhựa.

Sau khi vệ sĩ cung kính mở cửa xe, Quý Thu Hàn bước xuống rồi xoay người đỡ Dịch Khiêm còn đang bó thạch cao trên tay phải.

Sau khi hồi phục hơn nửa tháng, Dịch Khiêm đã có thể xuống giường đi lại, vết mổ ở bụng cũng đang lành.

Sau nửa tháng, cuối cùng cậu cũng được hít thở không khí bên ngoài, nhưng má Dịch Khiêm giờ lại hơi hồng lên, có lẽ là do chiếc khăn len quá dày quanh cổ.

Ngay trước khi xuất viện, Quý Thu Hàn đã quấn khăn dày cho cả hai bệnh nhân là cậu cùng Giang Trạm. Từ khi Cố Mạn Mạn qua đời, thứ này đã không còn xuất hiện trong tủ quần áo của Dịch Khiêm nữa.

“Anh Quý, em thực sự không sao mà! Anh mau qua chỗ anh hai đi, mặt anh ấy chảy dài ra rồi kìa…”

Dịch Khiêm khẽ đẩy anh. Lúc này, Quý Thu Hàn mới quay sang nhìn Giang Trạm, thấy từ lúc xuống xe, Giang Trạm vẫn đang đứng trên bậc thang đá xanh kia chờ anh.

Anh bước qua, liền thấy sắc mặt Giang Trạm quả nhiên không ổn lắm: “Tay em lạnh vậy mà còn đứng đó làm gì, còn không nhanh vào nhà.”

Ngón tay anh trắng nõn, trời sinh đã lạnh như bạch ngọc. Nhưng khi bị Giang Trạm nắm tay, Quý Thu Hàn vẫn rất muốn cười.

Giang Trạm cứ luôn thích ghen tuông vớ vẩn.

Ví dụ như mấy ngày trước, khi Chu Vực thường xuyên tới bệnh viện. Nếu anh nói chuyện với Chu Vực mà quên đưa hoa quả cho Giang Trạm, hoặc đôi khi anh chỉ vô ý không nghe rõ yêu cầu của Giang Trạm, thì sau đó, nhất định Giang Trạm sẽ nghiêm túc “nhắc nhở” cái “sai lầm” của anh.

Lại ví dụ như khi hắn giả bộ không nghe thấy anh nhắc bỏ tài liệu xuống nghỉ ngơi một hai lần, cứ phải để anh bực mình nói tới lần thứ ba thì Giang Trạm mới đặt xuống, còn đáng thương vô cùng nói: “Vừa rồi em cũng có nghe thấy anh nói chuyện đâu.”

Việc này khiến Quý Thu Hàn nhớ tới lúc gần đi, Chu Vực đã nói với anh: “Ở một khía cạnh nào đó, Giang Trạm chính là một đại thiếu gia được chiều hư. Trước đây còn có bác trai Giang đe nẹt được cậu ta, nhưng bây giờ… thôi thì cậu bao dung chút đi vậy.”

“Em đang cười gì vậy?”

Quý Thu Hàn hồi thần, “Không có gì… khăn quàng này dày thật ấy.” Quý Thu Hàn vừa nói, bọn họ vừa băng qua sân đi đến tiền sảnh.

Trong sảnh, trừ nhóm thư ký của Giang Trạm, còn có không ít người Giang gia đang chờ.

Ba người lớn tuổi mặc áo màu xám kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi ở ghế trên bên trái, còn lại sáu người trẻ tuổi của Giang gia mà Quý Thu Hàn cũng không biết, nhưng hôm nay Giang Trạm lặng lẽ xuất viện nên chẳng mấy ai biết tin. Cho nên những người hôm nay tới Giang trạch nghị sự cũng chính là những người mà Giang Trạm có thể tin tưởng, thứ họ nắm trong tay chính là ngành kinh doanh cốt lõi và có lời nhất của Giang gia.

Khi Giang Trạm bước vào, mấy cặp mắt không hẹn mà cùng tinh tế nhìn sang Quý Thu Hàn.

Giang Trạm ngồi ở vị trí này, và chuyện gần đây hắn qua lại với một cảnh sát, còn đưa người ta về nhà cũng chẳng phải bí mật gì. Có lẽ mấy tháng trước, tư liệu của Quý Thu Hàn đã nằm trên bàn đọc sách của họ rồi.

Giang Trạm không che giấu, nhưng hôm nay thực sự không phải là thời điểm thích hợp để giới thiệu, nên hắn chỉ khom lưng, thuận tay lấy dép lê cho Quý Thu Hàn:

“Em lên trước đi, lát nữa nhớ phải uống hết canh mang lên đấy, hôm nay trời rất lạnh.”

Quý Thu Hàn gật đầu. Gần đây anh vẫn luôn ở bệnh viện, những lời nhắn xin giúp đỡ do tổ điều tra đặc biệt gửi tới sắp căng đầy hộp thư của anh rồi.

Quả thực, vụ án 11/7 quá nghiêm trọng nhưng đã lâu chưa phá được, hai gã sát nhân quái vật kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đã khiến xã hội dấy lên những lời bàn tán.

Rõ ràng gần như đã giải quyết xong, nhưng lại bị buộc phải đình trệ vì không tìm được tung tích của hai kẻ tình nghi cuối cùng, điều này khiến đội điều tra đặc biệt thật muốn phát điên.

Phía trên không ngừng gây áp lực, hơn nữa, dưới sự kích động của mấy bên truyền thông bất lương, dân chúng đang không ngừng nghi ngờ năng lực phá án của cảnh sát. Tên sát nhân bi3n thái tàn nhẫn đang trốn lẫn trong khu dân cư, không ai biết mục tiêu tiếp theo của chúng sẽ là ai, khiến sự hoảng loạn lan tràn ở thành phố A…

Điều này bắt đầu khiến anh vô thức tự hỏi, liệu mọi thứ có quá giống với những gì đã xảy ra trước đây hay không…

Kim đồng hồ trên tường lặng lẽ quay.

Quý Thu Hàn vùi đầu trên bàn làm việc không biết đã bao lâu, canh do người hầu bưng lên anh mới chỉ ăn hai thìa.

Cuối cùng, vào lúc Quý Thu Hàn không biết làm sao, anh mệt mỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ động, rồi vô thức vươn tay rút một bản án kiện từ trong chồng tài liệu chất cao trước mặt ra.

Đó là một chồng tài liệu thật dày, được niêm phong bằng giấy kraft do Phương Bân gửi đến cách đây không lâu. Trong đó có tất cả các ghi chép về chuyên án 11/7, từ ​​vụ án đầu tiên đến vụ án cuối cùng, sau khi nhận được, anh vẫn để ở đó.

Những ngón tay Quý Thu Hàn lật từng trang chi tiết của vụ án, biên bản điều tra, ảnh chụp hiện trường, từ vụ án ban đầu là chặt xác nữ tiếp viên trong quán bar, đến số lượng ảnh chụp ngày càng tăng của các chi và cánh tay bị chặt đứt, bàn tay Quý Thu Hàn đang lật từng trang cũng dần chậm lại.

Cho tới khi ngón tay anh chạm vào một trang thì không hề cử động nữa.

Sau trang này chính là trang cuối cùng của thảm kịch 11/7, là thứ cuối cùng đã đẩy thần kinh của Quý Thu Hàn đến tận cùng của sự suy sụp.

Đầu ngón tay Quý Thu Hàn do dự một lúc lâu.

Cuối cùng anh cũng từ từ lật sang.

Trong vụ cuối cùng, cô gái đã chết tên là Trần Ấu Thanh, là một sinh viên mới nhập học tại một trường dạy nghề, chỉ mới mười chín tuổi.

Cô sống cùng bạn trai trong một căn nhà thuê ngoài khuôn viên trường, chưa kết hôn đã mang thai, và khi được tìm thấy thì cô đã chết thảm trong căn nhà thuê.

Cái bụng mảnh khảnh của người chết giống như một khối thịt đỏ tươi nổ tung tóe, nội tạng, tử c ung, thai nhi chưa phát triển đều bị kẻ sát nhân băm nát một cách dã man.

Nhưng điều kỳ lạ nhất trong vụ án này là có một cậu bé tám tuổi bị nhốt trong căn nhà cho thuê. Cậu bé là con trai của một cặp vợ chồng ở công trường gần đó và không có mối liên hệ nào với người chết.

Cứ như thể cậu bé đã bị tên sát nhân tàn bạo kia cố tình bắt tới, và ép buộc cậu phải xem màn trình diễn giết người đẫm máu này.

Khi Quý Thu Hàn nhìn thấy bản chẩn đoán của bệnh viện được đính kèm ở cuối, đúng như dự đoán, đứa trẻ được chẩn đoán mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương nghiêm trọng.

Giống hệt như anh năm đó…

Quý Thu Hàn run rẩy nhắm mắt lại, hình ảnh trước mặt anh là ngày anh đến hiện trường: cô gái chết thảm trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, chân trái và cánh tay phải bị gãy, trong lúc giằng co quyết liệt với kẻ sát nhân, cô đã không còn khả năng bảo vệ đứa con trong bụng mình.

Quý Thu Hàn hít sâu một hơi, cổ họng anh đau rát, đứng dậy đi rót một ly nước.

Giang Trạm và những người kia đang thảo luận các vấn đề ở tầng dưới, tầng hai cực kỳ yên tĩnh. Do mùa đông nên các hành lang đều được trải thảm dày.

Đúng lúc này, Quý Thu Hàn đột nhiên nghe thấy tiếng nôn mửa kịch liệt cách đó không xa, một gian phòng cho khách ở phía trước đang bật đèn, cửa hé mở.

Âm thanh vẫn tiếp tục, Quý Thu Hàn đi theo âm thanh đó vào trong phòng tắm, anh phát hiện đó là hầu gái phụ trách dọn dẹp.

Cô gái đang chật vật ngồi trên sàn phòng tắm, trong bồn cầu là một đống chất nôn chưa kịp xả.

“Có cần giúp gì không?”

“Quý, Quý tiên sinh…”

Nhìn thấy Quý Thu Hàn, hầu gái búi tóc đã hỗn độn vô cùng kinh ngạc. Quý Thu Hàn đưa khăn giấy cho cô.

“Xin lỗi…! Quý tiên sinh, tôi không cố ý làm bẩn nơi này…!”

Hầu gái vội vàng xin lỗi, nhưng Quý Thu Hàn đã thấy cô vô thức lấy tay che bụng, nhưng dường như không thể che giấu được chỗ phình ra.

“Có lẽ cô cần nghỉ ngơi, cứ về trước đi.”

Nhưng lời anh nói lập tức khiến hầu gái hoảng sợ: “Không! Quý tiên sinh, tôi không thể quay về…! Hắn nói nếu tôi không sinh đứa bé thì sẽ đánh chết tôi… nhưng tôi không thể sinh được, hắn sẽ huỷ hoại tôi…!”

Có lẽ cảm xúc của cô hầu gái đã đến cực hạn, nên cô che mặt và bắt đầu khóc lóc.

“Không…, tôi thực sự không thể sinh được…”

Quý Thu Hàn im lặng một lúc lâu rồi rút ví ra và lấy toàn bộ số tiền trong đó ra.

“Tôi chỉ có bằng này tiền mặt, nhưng tôi có thể bảo Hướng Nam đưa cô về, hoặc cô muốn đến thẳng bệnh viện cũng được, nếu không đủ tiền có thể nói với tôi.”

Hầu gái ngơ ngác nhìn xấp tiền mà Quý Thu Hàn đưa, có lẽ là ấn tượng mà anh để lại cho họ quá lạnh lùng khó gần nên nhất thời, cô không biết phản ứng thế nào.

“Cảm ơn…! Quý tiên sinh… cảm ơn ngài rất nhiều…”

Hầu gái thút thít nói cảm ơn, nhưng khi đứng dậy lại không tránh khỏi nôn mửa lần nữa.

Trong gương, khuôn mặt tái nhợt và tấm lưng gầy của cô hầu gái dường như khiến Quý Thu Hàn nhìn thấy Quý Hạ của mười sáu năm trước.

Mang thai đứa bé của tên ma quỷ kia đúng là một cơn ác mộng.

Sau khi Hướng Nam cẩn thận đỡ hầu gái đi, Quý Thu Hàn cầm ly nước trở lại phòng ngủ. Anh kéo rèm, không hiểu sao lại thấy hơi mệt mỏi.

“Tiểu Hàn.”

Đột nhiên, trong căn phòng trống rỗng, Quý Thu Hàn nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình.

Anh kinh ngạc quay đầu lại, phòng để đồ mở cửa, tủ quần áo cao từ trần đến sàn đang đứng yên trong góc.

Anh nghe thấy giọng nói của Quý Hạ truyền ra từ đó:

“Tiểu Hàn, em sắp làm cậu rồi. Chờ bé cưng ra đời, em phải bảo vệ nó lớn lên nha.”

Chiếc ly trong tay anh rơi xuống sàn ngay lập tức, mảnh sứ vỡ vụn, café nóng bắn hết lên chân Quý Thu Hàn.

Nhưng anh không để ý được những chuyện khác nữa. Trong bóng tối, tủ quần áo kia như một thời không vặn vẹo, anh nghe thấy Quý Hạ hoảng sợ th ở dốc:

“Tiểu Hàn! Hắn sắp về rồi! Mau trốn vào đi!!”

Quý Thu Hàn mở to mắt, anh đi về phía tủ quần áo như một kẻ điên.

“Không… chị… Quý Hạ…”

Chiếc tủ quần áo đen ngòm dường như đã biến thành một cái miệng từ vực thẳm, từ trong bóng tối nhớp nháp, một đôi bàn tay cháy đen vươn ra.

“… Tiểu Hàn… đừng khóc…”

“Chị nhất định sẽ dẫn em trốn khỏi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.