Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 78: “Ác quỷ trốn trong tủ quần áo”



Sau khi tiễn Giang Trạm, lúc 8:10 sáng, Hướng Nam lái chiếc Audi màu đen sáng loáng đưa Quý Thu Hàn đến tòa nhà đồn cảnh sát trang nghiêm trên đường Vọng Tân.

Người nhà của những nạn nhân biểu tình ở đây mấy hôm trước đã bị mời đi hết, trong những kẽ hở giữa nền gạch xám trắng thấp thoáng những mảnh kính của những khung ảnh vỡ tung bay theo gió lạnh.

Sau vài tháng, Quý Thu Hàn lại một lần nữa mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm. Người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng bước xuống xe, tay cầm chiếc mũ cảnh sát, chiếc quần tây thẳng của anh hơi kéo lên, để lộ một góc của chiếc vòng chân màu đen nơi mắt cá chân trắng như băng, nhưng đã nhanh chóng được che lại.

Hướng Nam đưa chìa khoá xe cho Quý Thu Hàn.

“Anh Quý, em đã đỗ xe vào bãi cho anh rồi.”

Trước khi đi, Giang Trạm đã không cấm anh lái xe trong nội thành nữa.

Thân hình tiều tụy nhưng vẫn thẳng tắp của Quý Thu Hàn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cảnh sát trên cầu thang vào giờ làm việc này.

Anh khẽ ngước mắt nhìn vào toà nhà kia.

Bề mặt kính màu xám bạc trông như một tấm gương lớn. Tòa nhà thực nguy nga tráng lệ, nhưng do đã gần hết năm mà vẫn chưa phá được vụ án 11/7 nên toàn bộ tòa nhà như bị bao phủ trong một lớp sương mù u ám.

“Anh Quý!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Quý Thu Hàn quay đầu lại. Hoá ra là Ba Thanh Bình và Tô Tiểu Na đã mấy tháng không gặp.

“Sao em lại ở đây?”

Thấy Quý Thu Hàn nheo mắt, Ba Thanh Bình lập tức giải thích: “Anh Quý! Tiểu Na nghe nói anh bị bệnh nên rất lo lắng… cứ dứt khoát đòi cục trưởng Trịnh cho mình tới đây. Cục trưởng Trịnh không lay chuyển được, hơn nữa thiếu chúng ta, tổ 3 cũng chỉ là cái vỏ rỗng, cho nên… cục trưởng đã đồng ý chuyển Tiểu Na tới đây…!”

Ba Thanh Bình càng nói càng nhỏ, quả nhiên, Quý Thu Hàn nghe xong liền quát lớn: “Thật tuỳ tiện!”

Đã mấy tháng không gặp, mái tóc đuôi ngựa của Tô Tiểu Na đã dài ra rất nhiều. Nhưng cô không sợ Quý Thu Hàn tức giận, còn cười hì hì bước lên kéo tay anh: “… Anh Quý đừng giận! Anh không biết đâu! Không có mọi người, tổ 1 với tổ 2 đều bắt nạt em, bắt em sửa soạn lại hồ sơ. Em là thạc sĩ tốt nghiệp trường luật với học bổng toàn phần mà phải đi sửa soạn hồ sơ sao?! Họ làm thế là lãng phí tài nguyên quốc gia đó…!”

“Nói linh tinh, đó là vì họ muốn chăm sóc em.”

Đương nhiên Tô Tiểu Na biết chứ, nhưng cô muốn làm việc với mấy người Quý Thu Hàn.

“Anh Quý, mọi người đều đi vắng hết, mình em ở tổ 3 làm gì nữa? Em muốn đi cùng mọi người, chúng ta sẽ cùng nhau hành động giống như trước ấy, em còn có thể viết báo cáo cho mọi người nữa! Mệt chút cũng không sao, anh Quý cho em ở lại đi, đừng bắt em về được không?”

Cô gái trẻ thân thiết kéo tay năn nỉ Quý Thu Hàn. Chắc toàn bộ cục cảnh sát của thành phố S cũng chỉ có mình Tô Tiểu Na mới dám làm nũng với Quý Thu Hàn như vậy, bởi vì Quý Thu Hàn sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô.

Năm đó, khi Tô Tiểu Na vẫn còn trong đội phòng chống m@ túy nguy hiểm, có một lần Quý Thu Hàn và Phương Bân đến bệnh viện để thẩm vấn nhân chứng, rồi tình cờ gặp Tô Tiểu Na cũng đang bị thương nằm viện vì nhiệm vụ. Ngày hôm sau, Quý Thu Hàn lập tức đến gặp Lý Quốc Nghị và nhờ ông chuyển Tô Tiểu Na đến làm cấp dưới của mình. Khi đó Lý Quốc Nghị cũng mắng anh tuỳ tiện, nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh của Tô Tiểu Na, Lý Quốc Nghị vẫn luôn công tư phân minh đã đồng ý.

Bởi vì Tô Tiểu Na thực sự rất giống Quý Hạ.

Mấy năm nay, ai cũng biết Quý Thu Hàn vô cùng bảo vệ và thiên vị Tô Tiểu Na, dù đã vào tổ trọng án số 3 nhưng cô cũng không cần tăng ca hoặc tham gia những hoạt động bắt giữ nguy hiểm. Còn cả cái gì mà fan club của đội trưởng Quý kia, cũng là do Quý Thu Hàn ngầm đồng ý nên cô mới dám làm.

Thậm chí còn có chuyện mà chỉ thành viên tổ 3 mới biết, đó là vì Tô Tiểu Na, đội trưởng Quý có thể đánh vỡ cả ràng buộc của một cảnh sát.

Cái năm khi Tô Tiểu Na mới được chuyển đến, tổ 3 của họ đã giải cứu một đứa nhỏ bị bắt cóc, nhưng cha mẹ ruột của đứa trẻ lại có tiền sử từng ngược đãi trẻ em, cho nên chỉ mấy ngày sau, trên người đứa trẻ đã toàn những vết thương. Tô Tiểu Na rất trượng nghĩa, vì thương đứa nhỏ nên cô dẫn nó đi ăn một bữa ngon, ai ngờ người cha vô lương tâm của đứa nhỏ kia lại dám la hét ầm ĩ với giới truyền thông là cảnh sát lừa bán trẻ nhỏ.

Lần ảnh hưởng này đã khiến cấp trên giận dữ, cuối cùng Quý Thu Hàn đã nhận hết trách nhiệm về mình, thậm chí dưới sự van xin của Tô Tiểu Na, lần đầu tiên anh đã vận dụng quan hệ của mình để động tay vào kết quả xét nghiệm ADN của đứa nhỏ kia, để nó vào cô nhi viện rồi được một gia đình trong sạch nhận nuôi.

“Anh Quý, anh Quý!” Tô Tiểu Na vẫn đang gọi, “Anh đừng giận, em cam đoan sẽ không gây chuyện ở đây, được không?”

Quý Thu Hàn bị cô lay động đến bất đắc dĩ, cuối cùng không thể không buông tay: “Lần sau phải tuân lệnh đấy.”

“Em biết rồi!” Tô Tiểu Na cười vui vẻ, vội vàng gật đầu, còn nhìn Ba Thanh Bình bằng ánh mắt thắng lợi!

Ba Thanh Bình thở dài lắc đầu: “Đi thôi, công chúa, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”

Tầng chín, phòng họp của tổ điều tra đặc biệt.

Trong cuộc họp trước đó một ngày, cục trưởng Lưu và đội trưởng Triệu Hà đã thông báo là sáng thứ hai, Quý Thu Hàn sẽ quay trở lại đơn vị.

Nhóm người Quý Thu Hàn vừa bước vào đã nhận được một loạt ánh nhìn chăm chú.

Thành viên trong đội điều tra đặc biệt đã tăng lên nhiều so với lúc anh rời đi, gần hai mươi cảnh sát vây quanh chiếc bàn dài, nhưng cũng không đủ, phía sau còn kê thêm hai chiếc bàn, có thêm vài gương mặt mới, bọn họ đã có thể cảm nhận được bầu không khí trong phòng họp có hơi không ổn. Quý Thu Hàn bước vào, rất nhiều cặp mắt đổ dồn vào anh, có ngưỡng mộ hoặc dò xét.

Dù sao chuyện Trương Đông Lâm, đội trưởng của đội chống m@ túy, bất ngờ dẫn đầu một đội khám xét khách sạn Duyệt Sơn vào nửa đêm hôm đó để điều tra việc nghi ngờ khách sạn chứa nhóm người tụ tập sử dụng m@ túy đã chẳng phải là bí mật gì. Sau sự cố, Trương Đông Lâm đã bị chuyển thẳng đến trại tạm giam chỉ để làm một phó trưởng nho nhỏ.

Tuy đó là điều động cùng cấp, nhưng vẫn có thể thấy con đường thăng tiến của hắn đã vô vọng. Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết, đêm đó chính Quý Thu Hàn là người đã ngăn lại Trương Đông Lâm ở khách sạn.

Bây giờ, đủ loại tin đồn về mối quan hệ cá nhân của anh với ông chủ lớn phía sau Duyệt Sơn đã được lan truyền khắp nơi. Nhiều cảnh sát sinh ra và lớn lên ở thành phố A, đương nhiên biết rõ quyền thế chọc trời của Giang thị. Có người nói Quý Thu Hàn dựa vào mối quan hệ với Giang Trạm mới được thăng tiến với tốc độ tên lửa này. Thậm chí có người còn nói Quý Thu Hàn là “người tình” mà Giang Trạm nuôi bên ngoài, để hắn có thể thuận tiện điều hành những hoạt động kinh doanh ngầm đó.

“Đội trưởng Quý, đã khoẻ hơn chút nào chưa?”

Đã có những khuôn mặt cũ đến chào hỏi anh, Quý Thu Hàn cũng xã giao vài câu, nhưng khi anh liếc sang chỗ khác, chợt thấy Ngô Trữ mất tích đã lâu cũng đang ở đây, ánh mắt âm u của cậu ta đang nhìn chằm chằm Quý Thu Hàn.

Đội trưởng Triệu Hà đã lâu không gặp vỗ vai Quý Thu Hàn và kéo anh ngồi xuống.

“Thu Hàn, cậu đã trở lại thật rồi! Trở lại là tốt rồi, mấy tháng nay ít nhiều cũng nhờ có cậu phân tích, nên tôi mới được mở mang thêm nhiều. Chỉ có điều hai tên Trần Kim Vĩ và Lư Sâm kia quá mức giảo hoạt, rõ ràng đã tóm được đuôi nhưng chúng vẫn thoát. Nhưng không sao, giờ cậu đã trở lại đơn vị rồi, chúng ta… Sao cậu gầy đi nhiều vậy?”

Lúc này Triệu Hà mới phát hiện ra vẻ khác thường của Quý Thu Hàn. Vốn Quý Thu Hàn cũng đã cao, nhưng giờ nhìn kỹ lại, hốc mắt anh trũng sâu, lại càng gầy giống như một cành khô phủ đầy băng tuyết, không có sinh khí.

“Không sao, tôi vừa ốm dậy thôi.”

Quý Thu Hàn hỏi: “Tôi nghe nói trang web hướng dẫn giết người kia đã được khôi phục?”

Triệu Hà cũng nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, nó vừa được khôi phục tối qua, và cũng là tiêu điểm của cuộc họp hôm nay.”

Trong buổi họp, màn hình lớn chiếu toàn cảnh trang web giết người mà mọi người chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng lộ nguyên hình.

Triệu Hà nói: “Đúng như chúng ta dự đoán khi trước, trang web giết người đứng sau chỉ đạo băng nhóm tra tấn do Trần Kim Vĩ cầm đầu để thực hiện 6 vụ giết người. Trang web này không chỉ liệt kê thông tin cá nhân của nhiều phụ nữ sống một mình, thậm chí bao gồm cả thông tin về thời gian đi lại và lộ trình cần thiết của họ. Thông tin cá nhân rất chi tiết của họ được tiết lộ hoàn toàn trên trang web, họ về nhà khi nào, ngày nào trong tuần họ đến siêu thị để mua sắm, thậm chí cả lịch trực ca đêm của những người hàng xóm cạnh họ cũng có, để bọn chúng có cơ hội tấn công.”

“Thật khủng khiếp. Nạn nhân giống như một con cừu chờ bị làm thịt, hoàn toàn lộ ra trước mắt thợ săn.”

“Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ, người khởi tạo trang web giết người này là một kẻ giết người cực kỳ bi3n thái. Hắn ta theo dõi những người phụ nữ sống một mình này để thu thập tung tích của họ và đăng thông tin này lên trang web, tuyển dụng những thanh niên có xu hướng ưa bạo lực để cung cấp thông tin chính xác, sau đó trao đổi cách thức với bốn nghi phạm để chúng ra tay sát hại nạn nhân một cách dã man”.

“Đội trưởng Triệu, nhưng điều này cũng quá vô lý.”

Một cảnh sát lên tiếng phản đối: “Nếu kẻ khởi tạo trang web này đã điều tra tung tích của nạn nhân rất kỹ lưỡng, lên kế hoạch giết người hoàn hảo, vậy tại sao hắn ta không tự mình ra tay? Hơn nữa, xã hội hiện tại quả thật có khá nhiều thanh niên thích xem những bộ phim đẫm máu, nhưng những người thực sự có thể giết người bằng cách xem trên một trang web thì rất ít, phải không? Kẻ khởi tạo này đã làm thế nào để thuyết phục bọn Trần Kim Vĩ, Lư Sâm, bốn người hoàn toàn không quen biết dựa theo phương thức bi3n thái miêu tả trên trang web của hắn ta rồi thành lập một đội rồi giết từng nạn nhân?”

Câu hỏi mà viên cảnh sát này đưa ra cũng là câu hỏi trong đầu của tất cả các cảnh sát có mặt.

Ánh mắt Quý Thu Hàn dừng lại trên trang web.

Trang web này rất ngắn gọn, với các ký tự màu trắng trên nền đen, giống như một vật hiến tế trong một đám tang. Danh sách trên đó chứa thông tin của nạn nhân, bao gồm các bước của từng kế hoạch giết người, được mô tả rõ ràng bằng những từ ngữ giọng văn đầy máu me, như thể chính hắn ta đã từng ở đó.

Nhưng mỗi vụ chỉ có một mô tả khách quan về phương pháp giết người, hơn nữa cũng không hoàn toàn giống nhau.

Quý Thu Hàn nhớ nạn nhân trong vụ án này cũng là một cô gái 21 tuổi sống một mình. Cô vừa tốt nghiệp đại học, trong căn hộ nơi bản thân một mình, cô đã bị kẻ sát nhân giết hại rồi chặt xác dã man, phần thừa của các chi được cho vào túi nylon đen và đặt tại hiện trường vụ án.

Trong trường hợp này, Quý Thu Hàn chú ý đến hai dòng chữ với phong cách khác nhau mà người viết để lại:

“Trốn tìm bị bại lộ, tên đồ tể mang cô gái trở lại địa ngục, dùng rìu chặt đứt tay chân cô.”

“Dưới cơn mưa, tên đồ tể đứng ngoài tủ quần áo, còn ác quỷ trốn trong tủ quần áo.”

Triệu Hà đang muốn nghe ý kiến của Quý Thu Hàn, nhưng vừa nhìn sang đã thấy Quý Thu Hàn đang đổ từng viên thuốc màu trắng trong lọ ra rồi cho vào miệng.

Lúc này, một cảnh sát trẻ đột nhiên giơ tay.

“… Cục trưởng Lưu, đội trưởng Triệu, các anh có cảm thấy phương thức giết người được ghi lại trên trang web giết người này, và việc chỉ dẫn phương thức giết người trong vụ án 11/7… rất giống vụ thảm án 23/5 của mười sáu năm trước ở thành phố S không?”

Đôi môi nhợt nhạt của Quý Thu Hàn mấp máy, anh ngước mắt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.