Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 79: Đội trưởng Quý của tôi



Đôi môi nhợt nhạt của Quý Thu Hàn mấp máy, anh ngước mắt lên.

Người nói chuyện là một cảnh sát trẻ, cậu ta thậm chí còn không ngồi ở bàn họp chính của Quý Thu Hàn, mà là ngồi ở phía sau.

“Tiểu Lý, sao đột nhiên cậu lại nói như vậy?” Triệu Hà cau mày hỏi.

Những cảnh sát đang có mặt tại đây, dù mới tốt nghiệp học viện cảnh sát hay đã ở trong lực lượng cảnh sát nhiều năm, thì cũng không ai là không nghe nói đến vụ án nghiêm trọng 23/5 từng gây chấn động trong quá khứ, nhưng đến giờ vẫn chưa phá được.

Đây là lần đầu tiên cảnh sát trẻ bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cậu ta hơi căng thẳng: “… Tôi cũng chỉ đọc được từ sổ ghi chép của Phương Bân, hôm nay anh ấy xin nghỉ phép nên không đến, nhưng tôi thấy phân tích của anh Bân rất có lý. Sau khi đọc hồ sơ của vụ án 23/5, tôi cảm thấy hai vụ án đúng là có nhiều điểm tương đồng trong phương thức giết người, đặc biệt là sau khi trang web hướng dẫn giết người kia được khôi phục lại.”

Cảnh sát tiếp tục nói: “Ví dụ như… đối tượng bị sát hại trong hai vụ án này đều là phụ nữ. Trong vụ án 23/5, mỗi người chết đều bị ngược đãi dã man từ lúc còn sống, dấu hiệu rõ ràng nhất chính là khuôn mặt, ngực và bụng dưới của họ. Thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng, gần như giống hệt vụ sát hại nữ tiếp viên trong quán bar của vụ 11/7, điều này cho thấy hung thủ có thể rất căm thù phụ nữ chăng…?”

“Thứ hai, trong hai vụ án này, kẻ giết người đã cố tình chặt chân tay của người chết và cho vào túi nylon đen. Trong vụ 23/5 kia, trong hố chôn tập thể, toàn bộ thi thể bị phanh thây cũng đã cho vào túi nylon đen. Còn hiện trường vụ 11/7… thậm chí hung thủ còn cố ý bày ra cho chúng ta nhìn…”

Bầu không khí nhất thời đông cứng lại, nhưng có cảnh sát hiển nhiên cảm thấy chuyện này quả thực là vô nghĩa:

“Tiểu Lý, hẳn là lúc còn ở trường, cậu đã biết rồi, đã mười mấy năm trôi qua kể từ vụ án 23/5, hung thủ từ lâu đã được xác định là Triệu Vĩnh Lâm, chỉ có điều cảnh sát thành phố S vẫn chưa bắt được người mà thôi. Ý cậu là, Triệu Vĩnh Lâm đã mai danh ẩn tích mười mấy năm giờ lại quay lại và lập một trang web hướng dẫn giết người trên Internet để hướng dẫn một nhóm thanh niên mới giết người? Lúc gã ta phạm tội là 35 tuổi, mười sáu năm đã trôi qua, giờ ít nhất gã cũng đã ngoài 50 rồi.”

Cảnh sát trẻ bị cười nhạo trong buổi họp quan trọng như vậy, nhất thời đỏ bừng mặt: “Không phải, chỉ giống mà thôi, hơn nữa có rất nhiều kẻ muốn gây tiếng vang hoặc có hứng thú nên mới bắt chước một vụ trọng án nào đó… Ví dụ như trong phim cũng có thể bắt chước làm âu phục từ da người ấy, ý tôi là, cũng có khả năng là…”

“Khả năng là chúng đang cố bắt chước vụ án 23/5 không?”

Cuối cùng, cuộc họp kết thúc trong tiếng tranh luận không ngừng. Sảnh thang máy chật ních các sĩ quan cảnh sát, và họ vẫn đang thảo luận về quan điểm “không thể tin được” mà viên cảnh sát trẻ vừa đưa ra. Thuận tiện còn nói vài lời về vụ 23/5 mà họ ít nhiều đã nghe nói đến.

Quý Thu Hàn nhìn một lượt, sau đó nhanh chóng đẩy cửa thang thoát hiểm.

Cảnh sát trẻ đọc được từ sổ ghi chép của Phương Bân, nhưng tại sao Phương Bân lại cảm thấy vụ án 11/7 giống với vụ án 23/5? Lại còn lén làm so sánh. Anh cần tìm Phương Bân để hỏi cho rõ.

Khi cửa cầu thang thoát hiểm với đèn xanh phát sáng chuẩn bị đóng lại sau lưng anh, anh bất ngờ bị ai đó túm lấy. Quý Thu Hàn không rảnh quay đầu lại, nhưng lại bị người nắm bả vai.

“Đội trưởng Quý, vội đi đâu vậy?”

Đã lâu họ không gặp nhau, Ngô Trữ gầy và đen hơn trước. Trong buồng thang bộ tối tăm, khuôn mặt không cười của cậu ta không còn sang sảng như lúc mới tới nữa.

“Buông ra, tôi còn có việc.”

Quý Thu Hàn thoát khỏi tay cậu ta rồi vội vã đi xuống cầu thang, nhưng lại bị Ngô Trữ chặn lại.

“Đội trưởng Quý muốn đi tìm Phương Bân à? Hay là muốn tìm người đàn ông họ Giang kia? À… đúng rồi, hắn đâu còn ở trong nước nữa.”

Đôi mắt Quý Thu Hàn đột nhiên nheo lại, anh túm cổ áo Ngô Trữ, “rầm” một tiếng, ấn cậu ta lên tường.

“Làm sao cậu biết hắn không ở trong nước?” Ánh mắt Quý Thu Hàn sắc bén: “Chẳng lẽ những chuyện vừa rồi có liên quan đến cậu?”

Ngô Trữ bị Quý Thu Hàn ấn lên tường, nhưng cậu ta không chống cự mà chỉ giơ hai tay lên, nụ cười trên khóe miệng có chút giễu cợt và tuyệt vọng.

“Có liên quan hay không thì chuyện cũng đã xảy ra rồi… Đội trưởng Quý, vì sao anh không nói sớm với tôi là anh thích đàn ông?”

Đội trưởng Quý đã gầy hơn trước nhiều, sắc mặt cũng âm trầm, chỉ có đôi mắt này là không thay đổi, trong con ngươi hẹp dài u ám lóe ra ánh sáng sắc bén như sói trên băng vực.

Khiến Ngô Trữ hơi đau lòng, rồi lại không thể ngăn được khát vọng chinh phục đang bùng lên trong lòng mình.

“Nếu anh nói sớm cho tôi biết, tôi đã chẳng cần tốn công thi vào ngành cảnh sát, rồi lại vào tổ 3, chỉ vì muốn gần anh thêm một chút.”

Ngô Trữ buông một tay xuống, nắm lấy nắm đấm lạnh như băng của Quý Thu Hàn trên ngực mình trong cầu thang chật hẹp tối tăm: “Đội trưởng Quý, anh không biết tôi thích anh đến mức nào đâu, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh từ năm thứ hai ở trường, tôi đã không thể rời mắt khỏi anh nữa. Tôi đã thề sẽ vào ngành cảnh sát, và cũng thề phải có được anh. Nhưng, bây giờ tôi hơi tò mò, ý định anh vào ngành cảnh sát có thực sự chính đáng như những gì anh đã nói ban đầu không?”

“Cậu đang điều tra tôi?” Trong hành lang yên tĩnh như nước, nhưng giọng nói của Quý Thu Hàn lại lạnh như băng.

“Lúc đầu tôi chỉ tò mò thôi, không ngờ kết quả lại như vậy. Ai mà ngờ được người mặc đồng phục cảnh sát bây giờ lại chính là con sâu nhỏ đáng thương phải chịu sự tra tấn dã man trong một vụ án nghiêm trọng mười sáu năm trước, lại không còn nhà để về nhỉ? Lý Quốc Nghị đã sửa hồ sơ của anh, nhưng trên thế giới này, không gì có thể bị xóa hoàn toàn mãi mãi đâu.”

Ngô Trữ bình tĩnh nói: “Anh là kẻ duy nhất sống sót trong vụ án 23/5. Mọi người trong căn phòng đó đều đã chết, chỉ có anh là còn sống. Quý Hạ là chị gái anh, anh luôn chăm sóc Tô Tiểu Na chỉ vì cô ấy trông rất giống chị gái anh mà thôi. Anh chọn làm cảnh sát, trước nay cũng chẳng phải vì cái tín ngưỡng chó má nào cả, anh chỉ muốn bắt Triệu Vĩnh Lâm, kẻ sát nhân năm đó để trả thù cho chị gái mình… Đội trưởng Quý, vì sao anh lại cố chấp, vì sao lại bất an như vậy?”

“… Câm miệng! Buông ra!!” Ngực Quý Thu Hàn phập phồng kịch liệt. Anh phẫn nộ giãy giụa, muốn gỡ tay cậu ta ra, nhưng không ngờ sức lực của Ngô Trữ lúc này lại kinh người như vậy, cậu ta kéo mạnh Quý Thu Hàn áp vào một bên, hơi thở của hai người đan xen.

Giọng điệu của Ngô Trữ ra vẻ rầu rĩ: “Vì sao tên đàn ông đó chạm vào anh, anh sẽ càng dựa vào hắn gần hơn, mà tôi chạm thì anh lại thấy ghê tởm? Anh có biết tên Giang Trạm kia đã kinh doanh thứ gì từ đời ông nội hắn không? Thuốc phiện, vũ khí, và cả người. Hắn nói với anh là hắn đang tẩy trắng sao? Thật nực cười, anh có biết mỗi năm có bao nhiêu người chết dưới tay hắn không?”

Trong lúc hai người giằng co, cổ tay bị nắm chặt của Quý Thu Hàn nổi gân xanh: “Tôi bảo cậu câm miệng, chuyện này không liên quan gì đến cậu!”

“Sao lại không liên quan đến tôi?” Ngô Trữ cười lạnh, đặt môi lên vành tai Quý Thu Hàn, chậm rãi khàn khàn nói: “… Hay là, đội trưởng Quý, anh chỉ thích được những kẻ bẩn thỉu chạm vào? Bị một đôi tay dính đầy máu tươi… quyến rũ?”

Trái tim Quý Thu Hàn đột nhiên thắt lại, nhưng anh phản ứng cực nhanh, lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm: “Phương Bân nói cho cậu cái gì? Rốt cuộc cậu ta đã biết cái gì?”

Ngô Trữ cười nhẹ, tiếng vang khẽ vọng lại trong hành lang yên tĩnh. Cậu ta buông Quý Thu Hàn ra, Quý Thu Hàn không dự đoán trước được nên hơi lảo đảo, một chân suýt nữa trượt xuống khỏi cầu thang, Ngô Trữ phải túm anh lại.

“Phương Bân chỉ là một cảnh sát nhỏ thì có thể nói gì với tôi? Đội trưởng Quý, anh quá nhạy cảm rồi, vì sao anh cứ luôn thích chĩa súng vào người khác vậy?”

Ngón trỏ của Ngô Trữ tạo hình thành một khẩu súng lục, rồi chỉ vào thái dương mình. “…Anh nên nhìn kỹ xem, loại quái vật nào đang ẩn náu trong đầu anh.”

Ngô Trữ có thể cảm thấy cơ thể và anh mắt của Quý Thu Hàn đột nhiên cứng đờ, trong mấy giây anh chưa kịp phản ứng, Ngô Trữ đã nhéo cằm Quý Thu Hàn, ngón tay cái vuốt v e đôi môi tái nhợt của anh:

“Đội trưởng Quý, Giang Trạm không hợp với anh đâu. Thế giới của hắn sẽ càng khiến anh chịu k1ch thích, rồi kéo anh vào vực sâu. Ở bên tôi, chúng ta cùng từ chức, và tôi sẽ khiến anh trở nên trong sạch và chính trực như trước, đội trưởng Quý của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.