Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 85: Bướm vỗ cánh



Trong văn phòng của tổ hành động đặc biệt, Triệu Hà đang cầm dự báo thời tiết trong vài tuần tới do Cục Khí tượng chuyển đến.

“Cơn mưa gần nhất có khả năng là vào khoảng 7 giờ tối thứ Năm tới.”

“Thư mời được cập nhật trên trang web có nội dung ‘Chúng ta sẽ hạ màn vào đêm mưa cuối cùng’. Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào “cuối cùng” kia. Cuối cùng là ý gì? Có phải ý chỉ thời điểm là cuối tháng này không? Hay nó có nghĩa nào khác?”

“Hung thủ xảo quyệt như vậy, ngoại trừ việc nạn nhân là một phụ nữ sống một mình, chúng ta không thể lấy được bất kỳ thông tin nào về nạn nhân tiếp theo. Giờ mà không giải mã được thời gian, chúng ta biết đi đâu mà mò kim đáy bể?”

Đêm khuya, vài viên cảnh sát vẫn đứng trước tấm bảng trắng không ngừng suy luận, gần như tất cả đều xoay quanh “đêm mưa cuối cùng”.

“Cậu đã phân tích vụ án 23/5 chưa? Hung thủ của vụ án 23/5 có khuynh hướng căm ghét phụ nữ, mà nạn nhân của vụ án 11/7 lại đều là phụ nữ. Nếu tâm lý của kẻ sát nhân đã vặn vẹo thì hành vi của hắn nhất định sẽ không hợp lý. Tại sao chúng ta không thay đổi phương thức điều tra?”

“Mấu chốt của vấn đề là hãy so sánh hai vụ án này với nhau. Cậu có bao giờ nghĩ, nếu kẻ sát nhân muốn bắt chước vụ án 23/5 thì sao? Tái hiện một vụ án giật gân. Năm đó, khi đào được nhiều thi thể như vậy trong hố chôn ở Vọng Sùng thị, cả thành phố ngập trong hoảng loạn…”

Không để ý đến mấy viên cảnh sát tranh luận, Quý Thu Hàn cả đêm không nói chuyện, đột nhiên quay sang bảo: “Tôi không biết quê cậu cũng ở Vọng Sùng thị đấy, chưa từng nghe cậu nhắc tới.”

Phương Bân sững người một lúc mới nhận ra Quý Thu Hàn đang nói chuyện với mình.

“Hả?… À, phải, em sinh ra ở Vọng Sùng thị, sau khi được cha mẹ hiện tại nhận nuôi thì mới chuyển tới thành phố S đi học, nhưng quan hệ cũng chỉ vậy vậy… Cũng? Anh Quý, quê anh cũng ở Vọng Sùng thị à?”

Phương Bân cảm thán: “Em còn tưởng anh Quý sinh ra và lớn lên ở thành phố S cơ, nhưng giờ Vọng Sùng cũng đã lên thành phố cấp thị rồi. Em không có họ hàng gì ở đó, cũng đã nhiều năm không trở về, không biết có thay đổi nhiều không.”

“Tôi nghe Tiểu Na nói lần trước cậu xin nghỉ phép về quê, nghỉ phép cùng Ngô Trữ, lần đó không về à?”

Giọng điệu Quý Thu Hàn thản nhiên như đang nói chuyện phiếm. Sắc mặt Phương Bân hơi cứng lại, sau đó khóc lóc: “Ôi mẹ ơi, Tô Tiểu Na đúng là cái loa phường, lần trước em xin nghỉ là vì đưa một người bạn tốt đi phẫu thuật. Em sợ đội trưởng Triệu không duyệt nên mới nói là về quê thôi.”

Đầu ngón tay Quý Thu Hàn xoa xoa cây bút màu xanh đậm, không nói gì nữa.

“Lần trước tôi tới nhà cậu, cậu nói mình có một người chị gái bị bệnh qua đời, vì cái chết của chị ấy mà cậu phải vào cô nhi viện đúng không?”

“À… vâng, bố mẹ em từng làm thuê trong khu mỏ của người khác, sau đó đều ra đi vì một vụ tai nạn hầm mỏ, chỉ còn lại em và chị gái. Nhà nghèo, họ hàng cũng nghèo, ai mà muốn đèo bòng thêm hai đứa trẻ. May mà chị gái em lớn hơn em rất nhiều, cho nên vẫn luôn đi làm công để nuôi em. Đáng tiếc là số mệnh chị ấy không tốt… chị ấy bị bệnh và không có tiền chữa trị.”

Vẻ mặt Phương Bân buồn bã, thở dài: “Lúc đó chị gái em còn muốn vào đại học… Sau đó, em bị đưa đến cô nhi viện, ở trong đó hơn một năm thì theo cha mẹ hiện tại đến thành phố S.”

Nhớ lại xong, Phương Bân lại hỏi: “Anh Quý, anh hỏi cái này làm gì?”

Quý Thu Hàn hơi hếch cằm, “Cha mẹ tôi cũng mất sớm, năm đó suýt nữa tôi cũng bị đưa vào cô nhi viện kia.”

Phương Bân kinh ngạc: “… Không thể nào! Bọn em vẫn tưởng cục trưởng Lý là cha của anh Quý mà.”

“Cậu biết cục trưởng Lý?”

Khi sự cố 23/5 xảy ra, anh được bảo vệ vì vẫn còn nhỏ, chỉ có một số lãnh đạo cũ trong cục mới biết việc anh được Lý Quốc Nghị nhận nuôi.

Nhận ra mình nói hớ, Phương Bân gãi đầu cười ha ha: “Không… chỉ có điều, chẳng phải mấy năm trước có một người phụ nữ rất đẹp đến cục cảnh sát đón anh, còn dẫn anh đi ăn cơm sao, lúc đó mọi người đều tò mò… còn đoán là… khụ khụ…! Dù sao thì sau đó,”

Dưới ánh mắt của Quý Thu Hàn, Phương Bân lại hắng giọng: “Sau đó mọi người đều nghe thấy người phụ nữ kia nói với anh là, con trai đừng làm việc quá sức thì mới biết. Rồi có người nhận ra đó là phu nhân của cục trưởng Lý… E hèm, anh Quý, gia đình cục trưởng Lý nhất định là đối xử rất tốt với anh đúng không? Không như em, sau khi gia đình nhận nuôi em kia đã có con của mình rồi thì lại gặp đúng phải làn sóng sa thải công nhân viên chức, hoàn cảnh túng quẫn, lúc nào họ cũng chỉ muốn trả em về cô nhi viện.”

Quý Thu Hàn rũ mắt, không nói chuyện, chỉ yên lặng nghe.

“Nhưng giờ cũng không sao.” Phương Bân nói tiếp, “Giờ em đã có thể kiếm tiền nuôi sống mình, chị gái em cũng đã qua đời được mười mấy năm, em cũng phải sống sao cho chị ấy yên tâm, để chị ấy biết em trai mình một mình cũng có thể sống tốt.”

Phương Bân quay đầu nhìn Quý Thu Hàn một lúc lâu, sau đó mỉm cười: “Đúng không, nếu không thì em thật có lỗi với chị gái mình.”

Quý Thu Hàn nhìn vào mắt Phương Bân, và trong một khoảnh khắc nhất định, đôi mắt này trùng lặp với một cô gái mơ hồ trong trí nhớ của anh.

Lần đầu tiên trong ký ức, anh vớt được thứ gì đó trong vũng bùn dưới đáy hồ mà không trở về tay không dưới bầu trời xám xịt.

Cánh bướm rách nát lại một lần nữa tụ lại.

Khuôn mặt cô gái chạy trên đường quốc lộ đang từ từ rõ ràng.

Chiangmai, Thái Lan, tại ngã tư của những con phố đông đúc, Dịch Khiêm đã cải trang rồi đi lấy tài liệu do thuộc hạ của Ludwig mang đến.

Sau khi xác định không có ai theo dõi, Dịch Khiêm cởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen trong phòng, ngồi vào bàn và dùng dao cắt nó ra.

Điều mà cậu không ngờ tới là bên trong thực sự có một đống thông tin về Tụng Thu.

Trong lòng đầy nghi hoặc, Dịch Khiêm cắm USB vào máy tính, video thỉnh thoảng rung lên từ một góc khuất, bối cảnh là một thôn trang trồng thuốc phiện.

Tụng Thu đã hoàn toàn rút khỏi sự rụt rè và hèn nhát khi bị đánh công khai trong đại sảnh. Cậu ta mặc một bộ quân phục màu đen, thắt lưng mảnh khảnh đeo dây lưng sắc bén, giống như một vỏ kiếm màu đen, trông như một người hoàn toàn khác.

Trong video, sau một loạt tiếng súng không thương tiếc, sáu người đàn ông mặc áo đen trước mặt Tụng Thu đều bị bắn và ngã xuống đất. Tụng Thu thu súng lại, thuộc hạ ở bên cạnh bước tới và dường như thì thầm điều gì đó với cậu ta. Người đàn ông cao lớn đó đã che mất nửa khuôn mặt của thiếu niên.

Dịch Khiêm mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đây thực sự là Tụng Thu sao?

Chờ đã, người đàn ông đó, không phải là người đã nhắc nhở cậu trong quán bar sao! Nhưng chẳng lẽ hắn không phải thuộc hạ của Chakun? Rõ ràng hôm qua cậu đã thấy hắn trong biệt thự của Chakun mà…

Trong một khoảnh khắc, dường như tất cả những chi tiết đáng ngờ trong thời gian gần đây đều có liên quan đến manh mối trong cơn chấn động lớn mà video này mang lại.

Dịch Khiêm lạch cạch lấy tất cả những thứ trong túi hồ sơ ra, đó là những bức ảnh và tài liệu về quá trình theo dõi và điều tra Tụng Thu trong suốt hai năm qua.

Sau khi nhìn kỹ, đến Dịch Khiêm cũng phải hít sâu một hơi.

Trong báo cáo điều tra này, từ cái chết của phụ thân Chakun cho đến những vụ ám sát Chakun, Tụng Thu đều không hề nhúng tay vào, thậm chí cậu ta còn bày hết các quân cờ xung quanh Chakun, giống như giăng bẫy, chỉ chờ thời điểm con gấu ngu ngốc này bước vào bẫy mà chết.

Có vẻ như Ludwig đã để mắt đến Tụng Thu từ lâu. Khó trách, có lẽ Chakun có nằm mơ cũng không ngờ được, đứa em trai đã bị lôi lên giường suốt năm năm để hãm hiếp và làm nhục của mình lại mỗi ngày lên kế hoạch giết gã ta rồi thay thế.

Dịch Khiêm đang cầm bức ảnh suy nghĩ, đột nhiên lại trông thấy góc của túi hồ sơ vẫn hơi phồng lên,

Cậu giũ giũ túi tài liệu, đột nhiên nghe thấy hai tiếng leng keng rơi trên mặt bàn.

Là hai chiếc kẹo sữa màu trắng hồng.

“…..”

Thương hiệu của Anh, Sweetie.

Dịch Khiêm nghẹn họng, chắc chắn đồ cáo già kia cố ý…

Dịch Khiêm cầm tài liệu lên lầu, thang máy kêu ding một tiếng, vệ sĩ canh cửa phòng tổng thống gật đầu với cậu, Dịch Khiêm gõ cửa gọi anh hai, nhưng Giang Trạm không trả lời, một lúc sau thì cửa được mở ra từ bên trong.

Vừa bước vào cửa, Giang Trạm đã làm động tác “suỵt” với cậu. Dịch Khiêm thấy Giang Trạm đang nghe điện thoại.

“Em yêu, đừng im lặng như thế, nói cho anh biết có chuyện gì đã nào…”

Hai ngày nay Giang Trạm thực sự rất bận, Chakun tuy chỉ là một tên mãng phu, nhưng Giang Khôn lại là một con hổ mặt cười lòng dạ thâm sâu. Đã vậy hai kẻ này đều e ngại thế lực của đối phương không đủ mạnh, liên tục chèo kéo kẻ sắp rơi đài Ngô Đạt Sơn kia, muốn kéo ông ta lên thuyền của mình.

Giang Trạm nghe thấy tiếng thở gấp bên kia, trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng nâng ly rượu lên bàn rõ ràng và sắc bén, vô cùng chói tai.

“… Dạ dày của em không tốt, đừng uống, là do án tử quá khó, hay là gần đây quá mệt mỏi?”

Giang Trạm cau mày, cảm thấy hôm nay Quý Thu Hàn rất lạ. Anh chưa bao giờ không kiêng dè mà uống rượu trước mặt hắn như thế này. Trong tay hắn vẫn có hành tung của Quý Thu Hàn, nhưng gần đây anh cũng không đi đâu ngoại trừ đến cục cảnh sát và về nhà.

Giang Trạm vẫy tay, ý bảo Dịch Khiêm mở camera trong nhà lên cho hắn.

Không bao lâu, notebook đã hiển thị hình ảnh theo dõi trong phòng ngủ ở Giang trạch. Đèn trong phòng không bật, chỉ có ánh đèn chưa tắt ở hoa viên bên ngoài chiếu qua tấm rèm nửa khép. Trong ánh sáng mờ ảo, Quý Thu Hàn đang ngồi trên thảm, hai tay gác lên trán, tấm lưng gầy dựa vào chiếc ghế sofa nhỏ, nhìn có vẻ đã say lắm rồi.

“Ngoan, em đừng ngồi dưới đất nữa. Anh bảo người hầu nấu canh giải rượu, em uống xong thì ngủ một giấc đi. Mấy ngày nữa anh về, đừng làm anh lo lắng.”

Đôi mắt Quý Thu Hàn như được bao phủ bởi một lớp màu đỏ rất mỏng, giống như một tấm màn che lơ lửng, lọc hết những giác quan khác ra. Anh thở ra một hơi rượu nồng nặc, hơi thở trong xoang mũi như một lưỡi dao nóng bỏng.

Từ khi ở bên Giang Trạm, anh rất ít khi để mình say như vậy. Hóa ra nhớ lại lại khó như thế, dù chỉ là một chút, anh cũng không nhịn được mà tìm đến cảm giác tê dại của rượu mạnh.

“Giang Trạm, anh có nhớ em đã từng nói với anh, mấy ngày nay em thường mơ thấy một cô gái… Cô ấy kéo em, cố gắng chạy trên con đường mưa… Em không biết cô ấy đang hoảng sợ trốn tránh điều gì, có lúc cảm thấy cô ấy đang kéo em chạy, có lúc lại cảm thấy cô ấy đang kéo người khác…”

“Thu Hàn, em say rồi.”

“… Không, em biết em không nhớ rõ, nhưng bây giờ… hình như em đã nhớ lại được một chút rồi, người cô ấy kéo không phải em…”

“Các cô ấy đều đang chạy trốn khỏi ngôi nhà trệt đó, Triệu Vĩnh Lâm lái xe đuổi theo. Cô gái kia đang kéo em trai mình chạy trốn, em ở ngay sau họ, ngồi trong xe của Triệu Vĩnh Lâm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.