Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 86: Đêm mưa cuối cùng (Thượng)



“Xin… xin lỗi! Xin lỗi Giang tiên sinh!”

Rượu còn chưa rót đầy thì ly đã bị đổ, rượu chảy dọc bên bàn lên chiếc quần tây đen đắt tiền của Giang Trạm. Tụng Thu sợ tới mức vội vã giơ tay lau, cổ tay gầy guộc của cậu ta đầy những vết thắt đỏ tím.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ Chakun. Mẹ gã là người Trung Quốc, đáng lẽ tổ chức từ vài ngày trước nhưng vì lý do sức khỏe của bà mà phải hoãn lại đến hôm nay.

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại sảnh tiệc kiểu Trung Quốc lớn nhất trong khách sạn Four Seasons ở Chiangmai. Bà cụ mệt mỏi nên đã về trước, chỉ còn lại đám phe phái thân tín của Chakun đang ngồi cùng bàn với Giang Trạm.

Tụng Thu sợ hãi, bị Chakun thô lỗ túm lấy ngồi vào lòng mình, bàn tay ngăm đen nhéo mông cậu ta mà chẳng thèm quan tâm đ ến những người có mặt: “Thứ d@m đãng, rót chén rượu mà cũng muốn quyến rũ đàn ông à?”

“Em không mà… anh…! Cầu xin anh… đừng như vậy…”

Bị trêu chọc dâm loạn trước mặt mọi người, mà kẻ làm vậy lại còn là anh trai cùng cha khác mẹ, Tụng Thu lắp bắp cầu xin.

“Cút đi, nhớ phải tắm sạch sẽ trước khi tao về, đừng làm tao mất hứng.” Sau khi đe doạ, Chakun buông lỏng tay, Dịch Khiêm bên cạnh lặng lẽ rời bàn tiệc, đi theo Tụng Thu.

Trong bữa tiệc, mấy tên đàn ông tục tằng đang nói chuyện ầm ĩ, dường như không ai quan tâm đ ến tình tiết nhỏ này.

Giang Trạm rót rượu và chạm cốc với Chakun.

“Anh ra tay rất nhanh, còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng.”

Vì có mẹ người Trung Quốc nên tiếng Trung của Chakun cũng rất khá. Gã vênh váo, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, rồi giơ chén làm động tác nâng ly với bàn thứ hai bên phải

Nơi đó có hai chỗ trống, một là gần đây mới biến mất, một là đang trên đường đến bữa tiệc thì đã xuống địa ngục.

“Tôi không nói tên Ngô Đạt Sơn cáo mượn oai hùm kia làm gì, kết cục của kẻ thua cuộc thì ở đâu cũng như nhau cả thôi, nhưng tôi nghe nói Giang Khôn là chú ruột anh. Ông ta đã tạo dựng mối quan hệ ở Tam Giác Vàng lâu như vậy rồi, mộng đẹp còn chưa tỉnh. Người Trung Quốc các anh không phải đều rất coi trọng tổ tiên dòng tộc sao, nhưng anh lại vô cùng tàn nhẫn.”

Giang Trạm cũng uống cạn ly rượu, hào phóng thừa nhận: “Người Trung Quốc còn có câu tục ngữ, thương trường vô phụ tử. Ông ta dùng những thủ đoạn thấp kém đó chen vào, khiến lợi nhuận của tôi và anh đều giảm ít nhất 30%. Hơn nữa, giữa tôi và ông ta vẫn còn một số ân oán cá nhân chưa giải quyết. Mà dù tôi không ra tay, anh cũng sẽ không cho phép ông ta chỉ có một cái miệng mà dám ngoạm miếng bánh lớn như vậy.”

Nghe vậy, Chakun cười lớn. Gã đã ngứa mắt với cái vẻ mưu mô xảo quyệt của Giang Khôn từ lâu. Trong vòng tròn của họ, quyết định cuối cùng chỉ phụ thuộc vào thực lực, đừng hòng có kẻ nào muốn dựa vào mấy thủ đoạn quanh co mà đòi giành chiến thắng. Hơn nữa, những kẻ mà Giang Khôn lựa chọn để dựa dẫm vào, bất kể là Ngô Đạt Sơn hay mấy kẻ tôm tép kia, thực sự đã có vẻ đói bụng ăn quàng, quá mất thể diện rồi.”

“Anh cũng đâu thua kém.” Hai người đều rời khỏi bàn tiệc, ngồi ở một góc trên sofa, Giang Trạm chợt cười theo cái kiểu là đàn ông thì đều hiểu, “Cái cậu Tụng Thu kia không phải em trai anh sao, tư vị khi lôi lên giường thế nào?”

“Nó nhạt nhẽo lắm, lấy roi quật mà không gào to nổi một hơi.”

Vẻ mặt Chakun đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh thích nó sao?”

“Nó là người của tôi, không thể trao đổi kiểu đó được.”

Chakun nhấn mạnh ba từ “không trao đổi”, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.

Giang Trạm bật cười, “Tôi thấy thái độ của anh với cậu ta nên còn tưởng là… Được rồi, coi như tôi nói sai, tôi cũng chẳng có hứng thú gì với một thứ đồ chơi yếu đuối, còn thân đầy vết thương như thế đâu.”

Thấy Giang Trạm không nhắc đến nữa, Chakun mới cầm champagne trên bàn lên: “Lão già Giang Khôn đó nói anh bảo thủ, nhưng tôi thấy anh làm gì cũng vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Độ tinh khiết của “đô la” là 60, là sản phẩm tốt nhất trên thị trường hiện tại, anh muốn pha loãng sao cũng được, tôi sẽ giảm giá cho anh một rương.”

Giang Trạm rũ mắt mỉm cười, ánh mắt khẽ liếc đồng hồ đeo tay rồi thản nhiên nâng ly chạm cốc với gã: “Quả thực phải thử mới biết được, giống như vàng, không ai có thể từ chối sự quyến rũ của đô la của anh.”

Cùng lúc đó, trên bầu trời đêm ở thành phố A, sau hai tiếng sấm chớp bất ngờ, trời bắt đầu mưa tầm tã.

Đội điều tra lập tức xuất động. Theo kế hoạch đã vạch sẵn từ trước, một số nữ cảnh sát hình sự sẽ cải trang thành phụ nữ độc thân, đeo tai nghe giấu kín, cầm ô đi khắp các con hẻm trên đường phố mưa gió tối tăm ở một số tuyến đường trọng điểm, chờ đợi các nghi phạm sa lưới.

Tổ của Quý Thu Hàn phụ trách đại lộ Tân Nam. Chiếc Toyota màu đen đậu ở cuối cầu, trong xe có một màn hình kết nối với hệ thống liên lạc của nữ cảnh sát hình sự trên cầu cách đó không xa. Cảnh sát trẻ đeo tai nghe, không dám lơi lỏng dù chỉ một giây, mặc cho bên ngoài đang mưa rất to.

“Đội trưởng Quý, trên chân anh… à…! À! Ý em là… anh không lạnh à?”

Chờ hai tiếng đồng hồ cũng không có động tĩnh gì, khi một viên cảnh sát trẻ cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy chiếc vòng chân màu đen trên mắt cá chân Quý Thu Hàn. Người bình thường ai lại đeo thứ này? Ba Thanh Bình bên cạnh ngạc nhiên, rồi vội vàng đổi lời.

“À ha ha… ý em là sắp Tết rồi, đến em cũng còn đang mặc thu khố, đội trưởng Quý chỉ mặc có một quần… Chẳng lẽ anh không lạnh sao, ha ha?”

Ba Thanh Bình quả thực muốn cạn lời, chẳng lẽ không thấy không khí xung quanh đội trưởng Quý sắp kết thành vụn băng rồi sao! Ba Thanh Bình cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Suốt cả đêm, đội trưởng Quý cứ cau mày, như thể anh đang chờ đợi điều gì đó,  nhưng cậu ta không dám hỏi.

“Giờ là lúc nào rồi, anh có thể im miệng một lúc không hả. Anh không nói, không ai bảo anh câm đâu.”

Quý Thu Hàn thấy ánh mắt của viên cảnh sát trẻ tò mò nhìn xuống, anh buông ngón tay đang nắm chặt điện thoại ra, nhẹ nhàng vuốt ống quần, “Có tin tức gì của Tiếu Băng Băng không?”

“… Vẫn chưa!”

“Những tổ khác thì sao?”

“Cũng chưa luôn.”

Quý Thu Hàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nóng lòng chờ đợi cuộc gọi lại của Tô Tiểu Na. Nước mưa chảy liên tục khiến kính cửa sổ ô tô lốm đốm và nhòe đi, nước sông Nam Tân chảy xối xả dưới cơn mưa lớn.

Làn nước sẫm màu phản chiếu ánh sáng sâu thẳm trong con ngươi Quý Thu Hàn, nhưng lại khiến tầm nhìn của anh trở nên sắc nét và rõ ràng hơn.

Trên cánh tay của anh có nhiều hơn một lỗ kim màu xanh lam, thuốc an thần liên tục được tiêm trong vài ngày qua đã giúp anh giữ trạng thái tốt nhất cả về thể chất lẫn tinh thần. Nếu không, anh đã không thể lén Hướng Nam và Phương Bắc để xuất hiện trong lần hành động này.

Bên phía Tiếu Băng Băng vẫn chưa phát hiện kẻ khả nghi nào. Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, viên cảnh sát trẻ không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Ba Thanh Bình, vẫn lén lút quan sát đội trưởng Quý nổi tiếng trước mặt.

Nghe nói anh đã được thăng lên chức Thanh tra cấp một vào năm 27 tuổi. Thật là một tốc độ thăng tiến đáng sợ! Nếu không phải cảnh sát Phương trong tổ này đột nhiên có việc xin nghỉ phép thì chắc cậu ta đã chẳng có cơ hội cộng tác với đội trưởng Quý. Sau khi vụ án này kết thúc, nhất định phải đi xin chữ ký mới được.

Ngay khi cậu ta đang suy nghĩ, một chuỗi âm nhạc đột nhiên vang lên trong chiếc xe im lặng và buồn tẻ.

“——Tuyết rơi rất dày, nó phản chiếu những vết sẹo của tôi. Thượng Hải, nơi không có tuyết trong hơn mười năm, đột nhiên có tuyết—”

“Ôi chao…! Có thể là mẹ tôi! Hôm nay mẹ tôi đến nhà bà ngoại tôi để ăn Tết, tôi quên nói với bà là hôm nay tôi có nhiệm vụ!” Cậu cảnh sát trẻ vội vàng lấy chiếc điện thoại đang phát nhạc trong túi quần ra.

Ba Thanh Bình bên cạnh đen mặt: “… Cậu mẹ nó đang sống ở thế kỷ trước hả?! Mau tắt máy đi, nghiêm túc đấy!”

Cậu cảnh sát trẻ vội vàng gửi lại một tin nhắn, sau đó nhét điện thoại vào túi. Không ngờ một lúc sau, trong chiếc xe yên tĩnh lại đột nhiên vang lên một tiếng “ding”.

“… Lần này thực sự không phải tôi! Tôi vừa chuyển chế độ im lặng rồi!”

Trong xe chỉ có ba người, điện thoại của Ba Thanh Bình đã tắt nguồn, Quý Thu Hàn nghe thấy âm thanh đó, giống như một hòn đá bị ném xuống giữa hồ, ngay cả tâm trí anh cũng như bị trói vào tảng đá đó và rơi xuống hồ băng. Anh lấy điện thoại ra, một thông báo Wechat hiển thị trên màn hình sáng lờ mờ.

Mở ra, là tin nhắn xin nghỉ ốm của Phương Bân để xin phép vắng mặt trong hành động tối nay.

Cậu ta gửi một bức ảnh, trong ảnh là cậu ta đang khoác vai Tô Tiểu Na, cùng cười vui vẻ ngồi ăn trong một quán lẩu.

“Đội trưởng Quý, có phải anh đã nhận ra tôi rồi không? Cũng phải, bốn chúng ta đều từng bị Triệu Vĩnh Lâm nhốt trong căn nhà trệt đó lâu như vậy mà. Đêm nay các người đi tìm cô ấy sao? Vậy thì hãy đến cao ốc Cảnh Giang trong vòng nửa tiếng nữa, chỉ một mình anh thôi. Đừng giở trò, sự thật mà anh đã tìm kiếm trong mười sáu năm, chỉ có tôi mới có thể nói cho anh biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.