Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 87: Đêm mưa cuối cùng (trung)



Ba Thanh Bình trông thấy Quý Thu Hàn chộp lấy bức thư mời trên ghế xe ô tô, được in từ trang cập nhật cuối cùng của trang web giết người.

——Chúng ta sẽ hạ màn trong đêm mưa cuối cùng.

“Đội trưởng Quý! Anh đi đâu vậy?!”

“Các cậu ở lại đây.” Quý Thu Hàn chỉ vội vàng vứt lại một câu. Anh thậm chí còn không cầm ô, âm thanh nặng nề bị bóp nghẹt khi tay trái đóng cửa xe lại, chia thế giới trong và ngoài xe thành hai nửa. Quý Thu Hàn biến mất trong cơn mưa tầm tã.

“… Đàn anh Ba, sắc mặt đội trưởng Quý xấu quá! Liệu có phải các đội khác gặp chuyện gì không? Mà không… thế thì hẳn đội trưởng Quý phải nói với chúng ta mới phải…”

Ba Thanh Bình không đáp, ánh mắt nhìn theo Quý Thu Hàn. Anh lên một chiếc taxi đang dừng lại, trong nháy mắt, đèn đỏ phía sau xe cứ chớp tắt, rồi hoàn toàn biến mất trong đêm mưa u ám.

Khi bữa tiệc sinh nhật sắp kết thúc.

Một cơn mưa đêm cũng hạ xuống Chiangmai.

Dịch Khiêm cởi áo khoác âu phục, chống hai tay nhìn Tụng Thu đang ngồi bên bàn. Những ngón tay thon dài đẹp đẽ đang lắp từng viên đạn, trái ngược hoàn toàn với vết sẹo kinh khủng trên cổ tay, thật khiến người ta cảm thấy lần lật đổ này công phu tới mức nào.

Dịch Khiêm liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Người của cậu đã vào vị trí, người của tôi cũng đang trên đường. Hiện tại, sảnh tiệc của Chakun đã bị bao vây hoàn toàn, hắc lĩnh quân đều đang chờ lệnh cậu. Sao cậu còn ngồi đây?”

Trải qua mấy ngày bí mật đàm phán, sao Tụng Thu không hiểu thanh niên trước mặt đang sốt ruột vì lý do gì. Cậu ta cười nhẹ một tiếng: “Yên tâm, cậu không cần ở đây chờ tôi. Tôi đảm bảo đêm nay Giang tiên sinh sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nếu các người đã giúp tôi, thì nhất định tôi cũng sẽ tuân thủ lời hứa. Dù Giang Khôn đã chết, nhưng tôi sẽ giao hết cho các người thông tin về tai mắt mà ông ta sắp xếp trà trộn vào mỏ đá quý Mopa, số lượng “đô la” trà trộn vào đó, tung tích cụ thể và chứng cứ có thể làm chứng trong tay ông ta về việc chị cả của các người có tham gia vào đường dây vận chuyển buôn bán m@ túy, sau đó sẽ tuỳ các người định đoạt. Hơn nữa, tôi cam đoan với anh, hàng hóa của tôi sau này chắc chắn sẽ không xuất hiện trên địa bàn của Giang gia các người.”

Tụng Thu có một đôi mắt phương khá giống người Trung Quốc, mí mắt rất mỏng, khi cầu xin thì giống như cánh ve sầu đẫm nước mắt, nhưng bây giờ, khi lạnh xuống thì tựa như chân một con nhện đen bao phủ một lớp gai nhỏ dày đặc.

Thực ra Dịch Khiêm cũng chẳng ôm kỳ vọng gì với điều thứ hai, nhưng vì đã nhận được tin tức từ phía người đàn ông râu quai nón kia nên cũng yên tâm hơn chút.

“Cậu giữ lời hứa thì quá tốt rồi, tôi cũng chẳng cần cậu đảm bảo an toàn cho anh trai tôi. Chúng tôi đã lãng phí thời gian ở đây đủ lâu rồi, sáng mai sẽ rời Chiangmai. Không ít thuộc hạ cũ của cha cậu đã đi theo Chakun, cấu kết với nhau vì lợi ích. Đến lúc đó, có thể nuốt hết thế lực của Chakun và đứng vững ở Tam Giác Vàng hay không thì đều phụ thuộc vào chính cậu thôi.”

Súng đã gần đầy đạn, Tụng Thu ngừng lại: “Chakun giết cha tôi, tôi sẽ giết gã, tôi đang báo thù cho cha mình, những lão già đó hẳn nên theo tôi.”

Dịch Khiêm đang định rời đi, nghe vậy lại dừng lại, quay đầu nhíu mày: “… Ý cậu là, Chakun đã giết Mengchai? Nhưng Mengchai lại không phải cha gã?”

Mengchai trong ký ức của Dịch Khiêm là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ và đã ngoài năm mươi tuổi. Trong thông tin của Ludwig, mặc dù có đề cập đến việc Mengchai đột ngột qua đời vì bệnh tật là khá kỳ lạ, nhưng chuyện đã lâu rồi, giờ con trai Chakun của ông ta đã thay trời đổi đất ở Tam Giác Vàng, ai còn nhớ đến một người đã chết làm gì.

Tụng Thu tự nói với mình: “Chakun đã giết người yêu tôi, cướp tôi về nhốt trong lồ ng sắt. Gã ngược đãi và làm nhục tôi, mở rộng vùng trồng thuốc phiện và lực lượng vũ trang một cách mù quáng, nhưng tất cả chỉ vì gã ta ghen tị vì cha tôi đã có được tôi trước, mà gã thì không thể.”

Tụng Thu như đang kể một câu chuyện cũ bình thường, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không còn dáng vẻ phục tùng như trong sảnh tiệc vừa rồi. Phỏng đoán về quan hệ trái với luân thường đạo lý của họ trong lòng Dịch Khiêm đột nhiên được chứng thực, cảm xúc phức tạp của Dịch Khiêm nhất thời dâng lên như sóng triều.

May mà đúng lúc này, kim đồng hồ đã tới giờ, phá tan bầu không khí im lặng.

“…Tôi sẽ theo dõi hành động của cảnh sát theo kế hoạch của cậu, cũng sẽ giúp cậu ngăn chặn người của Chakun như đã hứa. Còn lại… cậu tự giải quyết đi. Mong sao đêm nay hết thảy sẽ thuận lợi.”

Dưới cơn mưa đêm ấy, khi ly champagne rơi khỏi tay nữ đối tác ăn mặc sang trọng trong sảnh tiệc kiểu Trung Quốc, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai. Ở thành phố A xa xôi, mưa to hơn Chiangmai rất nhiều, Quý Thu Hàn đã một mình bước tới toà cao ốc Cảnh Giang.

Xung quanh cao ốc Cảnh Giang là một công trường hoang vắng, toà nhà này thực ra cũng chưa chính thức làm xong, thực ra nó là một tòa nhà văn phòng gắn liền với một trung tâm thương mại mới được xây dựng nối liền.

Phương Bân sử dụng thiết bị của cảnh sát để nghe lén điện thoại di động của Quý Thu Hàn. Sau khi lau nước mưa trên mặt mình, anh lao vào tòa nhà đang xây dở.

Vẫn còn rất nhiều phế thải xây dựng chất đống trên cầu thang xi măng, dây thần kinh của Quý Thu Hàn giờ như một bó dây thép sắp đứt vì lo lắng cho an toàn của Tô Tiểu Na. Anh đã mất Quý Hạ, và không thể chấp nhận việc lại đến lượt Tô Tiểu Na xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt mình.

Anh thở hổn hển bước lên lầu, tiếng bước chân vang vọng trên cầu thang vắng lặng trong đêm, giống như hơi thở của một con quái vật ẩn nấp trong góc.

Vừa đếm đến tầng 12, anh liền nghe thấy tiếng ống thép trầm nặng đánh lên người.

“Phương Bân!!”

Trên nền bê tông tối tăm và thô ráp, hai tay Ngô Trữ bị trói ra sau lưng, máu chảy từ đầu xuống dải băng đen quấn chặt quanh miệng, rồi chảy xuống phần cổ đầy gân xanh.

Vừa thấy Quý Thu Hàn, đôi mắt Ngô Trữ lập tức kinh hãi trợn to.

Phương Bân đứng sau cậu ta, vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm một đoạn ống thép.

“Anh Quý, cuối cùng anh cũng tới rồi.”

Phương Bân đá văng Ngô Trữ đang chật vật bên cạnh: “Nơi này có người vẫn luôn lo lắng cho anh, không chỉ lẳng lặng theo dõi tôi, mà thậm chí còn muốn nhắc nhở anh báo cảnh sát. Tôi đã đánh cuộc với cậu ta, đánh cuộc là chỉ cần lấy Tô Tiểu Na ra uy hiếp anh là có thể dễ dàng khiến anh tuyệt vọng và ngoan ngoãn làm theo lời tôi.”

“Ngô Trữ, thấy chưa? Tao thắng rồi, đội trưởng Quý của mày đã tới đây rồi đó.”

Quý Thu Hàn bình tĩnh lại, nhìn xung quanh tầng lầu trống rỗng, không có bóng dáng Tô Tiểu Na, bên ngoài chỉ có sấm chớp.

“Phương Bân, cậu muốn làm gì? Đừng để người vô tội liên luỵ vào chuyện của chúng ta.”

“Vô tội?” Phương Bân khẽ cười một tiếng, “Anh đang nói Ngô Trữ vô tội sao? Đội trưởng Quý, nếu anh biết hắn chỉ vì muốn có được anh mà dàn dựng vụ tai nạn ở đường cao tốc trên cao kia để giết Giang Trạm, chỉ tiếc cuối cùng Giang Trạm lại không chết, mà chỉ chết một con chó, vậy anh còn cảm thấy hắn vô tội không?… Đương nhiên, tôi cũng muốn cảm ơn hắn, nếu không phải chú của hắn giúp sức, thì làm sao ô dù của anh có thể sang Thái Lan nhanh như vậy được, để tôi và anh có cơ hội ôn lại chuyện quá khứ?”

Quý Thu Hàn nắm chặt tay: “Cậu nói lời này là có ý gì?”

Phương Bân hừ cười: “Anh Quý, thực ra tôi cũng muốn cảm ơn anh. Nếu không phải anh gọi chúng tôi tới nhà anh phá án, chắc tôi cũng chẳng có cơ hội điều tra được hành trình của Giang Trạm cùng khu mỏ khai thác đá quý ở Mopa để lấy nó làm điều kiện trao đổi với Ngô Trữ. Nếu không có những thông tin đó, e là toàn bộ chuyện này đã phải chậm lại rồi.”

“… Là cậu.”

Có lẽ chưa bao giờ nghĩ chính kẻ muốn hại mình tự nói ra, ánh mắt Quý Thu Hàn lạnh lùng, nhìn về phía Phương Bân xa lạ trước mặt:

“Cho nên, kẻ đứng sau vụ tai nạn của Giang Trạm và báo cáo nặc danh ở Duyệt Sơn đều là cậu. Cậu lợi dụng Ngô Trữ, lợi dụng Ngô Đạt Sơn đã thất thế muốn gây dựng lại, để ông ta đầu nhập vào phe của Giang Khôn. Giang Khôn đã sớm bất mãn vì Giang Trạm đã bỏ kinh doanh ma tuý, nhưng ông ta hiểu Giang Trạm, biết dùng Giang Vãn để uy hiếp Giang Trạm là có hiệu quả nhất. Họ đầu quân cho Chakun, lại dùng công văn mà cậu tuồn ra để trà trộn ma tuý vào khu vực khai thác đá quý của Giang Vãn, lại lén cài tai mắt của mình vào vận chuyển đến các nơi. Việc này có thể khiến Giang Vãn bị khép vào tội vận chuyển ma tuý dưới tình huống chị ấy không hề biết gì, họ cho rằng như vậy là có thể uy hiếp Giang Trạm. Nhưng thực ra, tất cả đều là do cậu sắp xếp.”

“Đội trưởng Quý, anh thực sự rất thông minh.”

“Để cậu thất vọng rồi.” Quý Thu Hàn lạnh lùng nói, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau đêm nay, cả Chakun lẫn Giang Khôn đều sẽ không thể trông thấy mặt trời ngày mai nữa. Bất kể họ từng hứa hẹn điều gì với cậu thì cũng sẽ không còn gì nữa.”

“Ha ha ha,” Phương Bân cúi đầu, tiếng cười rung lên trong lồ ng ngực khiến cho người ta cảm thấy một loại suy đồi dị thường, “Đội trưởng Quý, xem giờ anh đang nói gì kìa, anh vẫn là đội trưởng Quý vĩnh viễn đứng về phía chính nghĩa mà tôi biết sao? Lời thề của anh dưới quốc kỳ đâu? Hay… thực ra anh vốn dĩ là con người vừa máu lạnh vừa tàn nhẫn như vậy… anh chỉ không nhớ rõ mà thôi…”

“Thực ra tôi chỉ muốn Giang Trạm tạm thời rời đi thôi. Tên đàn ông đó bảo vệ anh tốt như vậy, tôi sợ hắn thật sự sẽ chữa khỏi cho anh, cho nên tôi không thể chờ đợi nữa. Vừa vặn Ngô Trữ đưa mấy kẻ có thể lợi dụng lên tận cửa, cho nên tôi thuận tay làm luôn.”

“A…!” Ngô Trữ đang bò lăn trên đất, vốn cậu ta muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng lại bị Phương Bân dẫm mạnh lên sống lưng khiến cậu ta đau đớn rên lên.

Quý Thu Hàn lạnh giọng cảnh báo: “Phương Bân…!”

Nhưng Phương Bân lại quay đầu nhìn anh: “Đội trưởng Quý, vì sao luôn có nhiều người muốn bảo vệ anh như vậy?”

Vẻ mặt Phương Bân mất mát: “… Vì sao lại có nhiều người bảo vệ anh như thế, Quý Hạ, Lý Quốc Nghị, Hạ Lan, Cục trưởng Trịnh, Tô Tiểu Na, Giang Trạm, lại còn cả thằng ngốc này, chỉ cần lừa sẽ có được anh là dễ dàng mắc mưu.”

“Anh có nhiều người che chở như vậy, nhưng tôi chỉ có chị gái mình mà thôi… sao anh có thể…!”

Phương Bân cúi đầu nghiến chặt răng, nhưng Quý Thu Hàn chẳng quan tâm nhiều như vậy: “Phương Bân, vụ án 23/5 năm đó, chị em cậu cũng là người bị hại. Cậu cũng đã phải trải qua cảm giác mất đi người thân. Nếu như cậu đã từng gặp Quý Hạ, thì cũng biết Tô Tiểu Na là ký thác duy nhất của tôi, biết sự tồn tại của cô ấy đối với tôi quan trọng tới mức nào. Cô ấy đâu? Cậu đã giấu cô ấy đi đâu rồi?!”

“Anh Quý.” Phương Bân hồi thần, “Đương nhiên tôi biết Tô Tiểu Na rất giống Quý Hạ, cũng biết nếu trông thấy cô ấy, anh nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng. Nói thật, năm đó, lần đầu tiên thấy cô ấy, tôi cũng sợ đến ngây người, cô ấy quá giống chị Quý Hạ. Cho nên lần đó, khi chúng ta đến bệnh viện thẩm vấn, là tôi cố ý để anh thấy cô ấy. Tôi biết, chỉ cần trông thấy cô ấy, anh nhất định sẽ nghĩ cách đưa cô ấy về gần mình, rồi tìm mọi cách bảo vệ.”

Quý Thu Hàn chấn động, anh đã điều Tô Tiểu Na tới chỗ mình vào bốn năm trước rồi. Chẳng lẽ từ bốn năm trước, Phương Bân đã mưu tính hết thảy.

Anh đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp Phương Bân, khi đó anh chỉ là một cảnh sát trong tổ trọng án. Phương Bân vào đội, gọi anh là anh Quý, còn hỏi đội trưởng là sau này có thể đi theo đội của anh không.

“… Cậu đã nhận ra tôi ngay từ đầu, nhận ra tôi là em trai của Quý Hạ. Chúng ta từng cùng nhau bị Triệu Vĩnh Lâm nhốt trong căn nhà kia. Rốt cuộc vì sao cậu lại làm tất cả những chuyện này?!”

Quý Thu Hàn đau đớn nhắm mắt lại. Kể từ khi nhìn thấy khung ảnh vỡ ở nhà Phương Bân hôm đó, trong lòng anh mơ hồ có một dự cảm. Mới mấy ngày trước, anh còn nhìn thấy rõ ràng hai chị em chạy trốn trên đường trong giấc mơ, điều này khiến anh càng thêm chắc chắn rằng mình không phải là người duy nhất sống sót trong vụ án 23/5 năm ấy. Người đang chạy trốn là Phương Nhu, chị ấy nắm tay đứa em trai nhỏ tuổi của mình – Phương Bân.

“Tôi đã làm còn nhiều hơn thế. Nhưng càng cố gắng tiếp cận anh, tôi càng chắc chắn là anh thực sự đã quên hết. Anh không nhớ tất cả những gì chúng ta đã trải qua dưới tay Triệu Vĩnh Lâm. Tôi theo anh đi phá án, quan sát phản ứng của anh ở mỗi hiện trường vụ án, rồi tôi nhanh chóng phát hiện ra, đội trưởng Quý, sự tắc nghẽn trí nhớ đó cũng khiến anh không thể đồng cảm. Sở dĩ anh có thể duy trì sự bình tĩnh và tỉ mỉ tuyệt đối trong mọi vụ án là vì anh hoàn toàn không thể hoà nhập vào. Anh hoàn toàn đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc, tất cả những chuyện đó không thể k1ch thích được ký ức ngủ yên trong đầu anh.”

Quý Thu Hàn chợt nhận ra điều gì đó, anh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn Phương Bân như nhìn một kẻ hoàn toàn mất trí.

“Sáu vụ giết người của án 11/7 là do cậu bày ra!!”

“Mày chính là người viết trang web giết người đó! Tất cả các phương pháp giết người đều do mày quy định, bảo sao tao cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì ngoài tao ra, mày chính là người còn sống duy nhất đã chứng kiến ​​cảnh Triệu Vĩnh Lâm giết từng người một một cách dã man như thế nào! Mày đã giết những cô gái vô tội đó theo cùng một cách giống hệt nhau… mày điên rồi sao! Mày làm vậy chỉ vì muốn k1ch thích tao thôi sao?!”

Quý Thu Hàn vô cùng tức giận, lao tới túm lấy cổ Phương Bân: “Mày điên rồi sao!! Mày làm tất cả những chuyện này để làm gì! Mày hy sinh mạng sống của sáu cô gái vô tội chỉ để gợi cho tao ký ức đau buồn sao?! Làm sao cấp dưới của tao lại có thể có loại cặn bã như mày được chứ!! Mày còn làm gì nữa? Tại sao mày lại uy hiếp những sinh viên đó để họ giết nhiều người như vậy theo chỉ thị của mày?!”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi tức giận của Quý Thu Hàn, Phương Bân chỉ để ống thép lên mặt đất.

“Tao không đe dọa họ, đám Trần Kim Vĩ không giết người vì tao, họ chỉ làm điều đó vì những người thân đã chết trong vụ án 23/5 đó.”

Phương Bân ngước mắt lên nhìn Quý Thu Hàn đang ở sát gần mình: “Đội trưởng Quý, mày không phải là người duy nhất trên thế giới này có một người chị gái yêu thương, họ cũng có một người mẹ và một người em gái duy nhất nương tựa lẫn nhau, và mày cũng không phải là người duy nhất đau đớn vì mất đi người thân. Mười sáu năm đã trôi qua, Triệu Vĩnh Lâm vẫn chẳng có tin tức. Có thể gã ta đã chết trên đường bỏ trốn, nhưng người thân của họ vẫn chưa tìm lại được thi thể hoàn chỉnh.”

“Những tội ác mà Triệu Vĩnh Lâm đã gây ra sẽ không bị công lý trừng phạt thích đáng, và khi mọi người không thể trả thù cho những người thân yêu của mình, họ sẽ căm ghét sự hèn nhát của chính bản thân. Loại hận thù này ăn sâu vào tim và che mắt họ. Có lẽ với đám Trần Kim Vĩ, kẻ thù của họ là Triệu Vĩnh Lâm – kẻ đã giết người thân của họ, nhưng kẻ thù của tao là mày. Tao chỉ lợi dụng điều này để tập hợp họ lại với nhau và để họ phát ti3t mối thù không có nơi nào để giải tỏa ấy. Chúng tao sẽ không bao giờ quên điều đó.”

Các đốt ngón tay siết chặt của Quý Thu Hàn như nổ tung thành từng mảng trắng xóa: “Họ chỉ mới ngoài hai mươi, và mày đã hủy hoại cuộc sống của họ! Phải khiến họ trở thành một kẻ giết người bị truy nã trên toàn quốc như Triệu Vĩnh Lâm thì mày mới vừa lòng đúng không?! Họ sẽ dành phần đời còn lại của mình trong tù, mày có biết điều đó không!!”

“Thì sao?” Phương Bân hỏi ngược lại: “Đội trưởng Quý, mày có tư cách gì đứng ở chỗ này chất vấn tao? Đến cùng thì tất cả những gì tao làm đều là vì báo thù cho chị gái đã chết thảm của mình. Vì nuôi tao, chị ấy đã phải đi phục vụ cho một đám đàn ông, bị lũ khốn nạn ấy tiêm ma tuý vào người. Tao đã hứa, chỉ cần tao trưởng thành rồi thì sẽ để chị ấy sống một cuộc sống tốt, nhưng tất cả những điều này đều không thể thực hiện được, chỉ vì mày ——!”

Ánh mắt Phương Bân tràn đầy hung ác: “—— Là mày phá hỏng hết thảy! Kẻ một lần nữa kéo Phương Nhu cùng Quý Hạ xuống địa ngục không phải là mày sao!!

Máu từ trong hộp đen trong đầu chảy ra, thân hình Quý Thu Hàn lập tức run lên, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Sao vậy? Mày bắt đầu nhớ ra rồi à? Bốn người chúng ta là bốn người cuối cùng còn sống trong căn nhà đó. Chúng ta bị nhốt cùng nhau. Triệu Vĩnh Lâm bắt chúng ta chôn xác và dọn dẹp vết máu trên sàn. Chúng ta đã bàn bạc cùng nhau bỏ trốn. Quý Hạ đưa mày đi, Phương Nhu đưa tao đi.”

“Nhưng khi vất vả lắm mới đợi được đến ngày Triệu Vĩnh Lâm ra ngoài, mày lại sợ hãi trốn vào trong tủ quần áo. Triệu Vĩnh Lâm tìm được mày, Quý Hạ đã bảo bọn tao chạy trước, chị ấy quay lại tìm mày. Tao và Phương Nhu đã chạy đến con đường mà chúng ta đã hẹn, nhưng mày——!”

Nói đến đây, Phương Bân liền đỏ mắt, trong mắt là mảng máu tươi chẳng thể hoà tan: “Là mày phản bội kế hoạch của chúng ta! Mày dẫn Triệu Vĩnh Lâm đuổi theo, vì che giấu tao nên Phương Nhu đã bị chúng mày bắt lại!!”

“…Không thể nào—! Không thể có chuyện đó được!! Mày đang nói vớ vẩn gì vậy!!”

Quý Thu Hàn hoảng sợ, anh đang ngồi trong xe của Triệu Vĩnh Lâm.

Anh đang ngồi trong xe của Triệu Vĩnh Lâm…

Anh lúc nhỏ đang vừa khóc vừa nói với người lái xe bên cạnh: “Họ nói sẽ chạy đến đường quốc lộ gần nhất để cầu cứu…”

Phương Bân chạm vào điều khiển từ xa trong túi quần: “Nhưng làm sao tao có thể bỏ chị gái mình lại được? Nương theo bóng đêm, tao đã chạy trở lại, nhưng đã quá muộn… Triệu Vĩnh Lâm đã ném một chiếc túi nylon màu đen ra ngoài như ném một túi rác. Đó là tay chân bị cắt đứt của chị gái tao.”

“Trên thế giới này không còn ai yêu thương tao nữa, tất cả là do sự hèn nhát của mày!! Sao mày có thể không xuống địa ngục được…! Nhưng mày đoán xem, tao đã trông thấy gì qua bậu cửa sổ? Cả đời tao sẽ vĩnh viễn không quên được cảnh tượng đó.”

Vừa dứt lời, Phương Bân ấn mạnh nút bấm, toàn bộ thiết bị chiếu sáng tạm thời trong toà nhà đều tắt ngúm trong nháy mắt. Đột nhiên, xa xa trong thang máy trên tường ngoài của tòa nhà, có ánh đèn nhàn nhạt duy nhất sáng lên.

Tô Tiểu Na bị trói vào chiếc ghế ở giữa, gió và mưa lạnh quét qua khe hở, khuôn mặt rất giống Quý Hạ đang khóc nức nở sợ hãi trước mặt Quý Thu Hàn.

“Quý Hạ…!! Chị ơi…!!”

Quý Thu Hàn bỗng lao lên như phát điên, nhưng Phương Bân đã cầm ống thép khoá chặt yếu hầu anh, đầu gối anh bất ngờ đập vào sàn đá vôi cứng rắn, anh quỳ xuống đất.

“Đội trưởng Quý, những ngày ấy, chị Quý Hạ vẫn thường an ủi tao, nói chúng ta nhất định sẽ thoát, vì mày, vì đứa bé trong bụng chị ấy. Mày rất yêu chị ấy đúng không? Nhưng mày đã báo đáp chị ấy thế nào?”

“Mày có nhớ chính mày đã giơ rìu lên rồi bổ mạnh xuống không, chính mày đã băm nát đứa bé trong bụng Quý Hạ, mày có nhớ Quý Hạ đã kêu gào thảm thiết tới mức nào không? Giữa những cơn mơ trong đêm khuya vắng, mày còn nhớ chị ấy đã van xin mày dừng lại như thế nào không…”

Phương Bân lướt qua cằm Quý Thu Hàn, nhìn về phía Tô Tiểu Na.

“Lúc xem bệnh án của mày ở Giang gia, tao mới biết, thì ra chính Quý Hạ đã khiến mày quên tất cả những chuyện này đi, và mày cũng đã thực sự nghe theo lời Quý Hạ… Nhưng cuối cùng tao cũng tìm được cách đưa mày xuống địa ngục rồi… Bây giờ Quý Hạ đang ở ngay trước mắt mày, mày sẽ nhớ hết những tội ác mà mày đã làm đúng không…?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.