Nếu có một loại đau đớn có thể xé nát linh hồn, chìm vào vực sâu giữa biển đen, bị thân thể thối rữa ôm lấy.
“…Tiểu Hàn, em hy vọng đứa bé trong bụng chị là trai hay gái?”
“Đều không thích.”
“A…!”
Anh rơi vào trong đôi mắt kinh hoàng như xoáy nước của Tô Tiểu Na, bóng tối ngập nước xung quanh giống như một giấc mơ vậy, rồi anh nghe thấy tiếng nôn mửa dữ dội của Quý Hạ.
Anh đang ở đâu…?
“Chị! Chị đang ở đâu?! Chị sao vậy?!”
“Đừng, đừng nhìn sang đây… Chị không sao, suỵt, em đừng phát ra tiếng.”
Ngay khi chân Quý Thu Hàn đang dừng trên mặt hồ đen gợn sóng, anh không biết mình đang ở đâu, thì một đôi tay đột nhiên bịt mắt anh từ phía sau, và kéo anh vào một cái ôm thực sự, ấm áp và quen thuộc.
Dưới mũi anh có một mùi rỉ sắt kinh tởm của máu, như thể anh đã bị người ta khâu vào trong bụng một con cá mập đã bị mổ bụng, từ đầu đến chân toàn là máu.
Tầm nhìn của anh bị che lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng dao trước mặt như thể đang chặt thịt lợn trên thớt.
Cạch…! Cạch…!
Xen lẫn với âm thanh đó là tiếng nức nở hỗn loạn và đau đớn của phụ nữ. Tất cả những thứ này đều rất gần anh, cái ôm chặt chẽ ấy vẫn kèm với tiếng dao bên tai, và cánh tay mảnh khảnh đang không ngừng ôm chặt lấy anh khi nhỏ cũng run rẩy mất kiểm soát.
“Chị ơi, chúng ta sẽ chết ở đây sao? Giống như họ vậy…”
Toàn thân anh bị sự hối hận nuốt chửng, chỉ còn lại cảm giác đau buốt.
“…Tất cả là lỗi của em. Nếu không cãi nhau với chị, em đã không chạy khỏi nhà… Hắn ta lừa chúng ta! Hắn ta không hề đưa chúng ta về nhà! Em muốn về nhà… Chị ơi, em sợ quá.”
Quý Hạ phía sau lại ôm chặt lấy anh, một lần nữa lau nước mắt trên mặt anh.
“…Không, tiểu Hàn sẽ không sao, chị sẽ đưa em về nhà, đừng nhìn những thứ này nữa, chị hứa.”
Tiếng bước chân nặng nề của đôi ủng đi mưa và tiếng kêu thảm thiết của những người phụ nữ đã biến mất cùng với bóng tối trước mặt, vòng tay ôm sau lưng anh cũng tan biến như làn khói hư ảo, chỉ còn lại một mình Quý Thu Hàn.
Lúc này, có tiếng gõ cửa dồn dập, càng lúc càng gần, anh đang bị nhốt trong một không gian chật chội.
“Tiểu Hàn! Là chị đây! Em trốn ở chỗ này làm gì?!! Mau đi ra!!”
Đó là giọng nói của Quý Hạ. Dường như Quý Thu Hàn đang rơi vào khoảng cách giữa giấc mơ và quá khứ.
Rốt cuộc thì anh đang ở đâu vậy? Toàn thân dường như đã mất đi chức năng phối hợp. Trong bóng tối chật hẹp và hô hấp nặng nề, Quý Thu Hàn duỗi bàn tay cứng ngắc nhỏ bé, ngay cả lòng bàn tay cũng trở thành dáng vẻ thiếu niên.
Thì ra hôm nay họ và chị em Phương Nhu đã tìm được cơ hội, muốn nhân lúc Triệu Vĩnh Lâm ra ngoài rồi trốn khỏi nơi này, nhưng anh lại sợ hãi nên trốn vào tủ quần áo không chịu ra ngoài.
Anh co gối, khóc thút thít nói:
“…Em không dám, chị ơi…, hắn ta sẽ bắt chúng ta về, ai không nghe lời đều sẽ bị chặt đứt tay chân…!”
“Có chị đây mà! Tiểu Hàn! Đừng sợ! Chị em Phương Nhu đã trốn ra ngoài, hắn ta rất nhanh sẽ trở lại! Thời gian không còn nhiều! Mau ra đây!!”
Khoảng trống giữa các cánh cửa cuối cùng cũng sáng lên, Quý Thu Hàn trông thấy đôi tay nhỏ bé run rẩy của mình đẩy cửa ra.
Người đứng ngoài cửa là Quý Hạ, vẫn là dáng vẻ năm 17 tuổi của chị ấy.
Đôi mắt đỏ hoe của Quý Thu Hàn giàn dụa nước mắt.
Quý Hạ muốn vươn tay ôm lấy anh, nhưng một giây sau, mắt anh trợn to, không thốt nổi một chữ ra khỏi cổ họng. Ánh mắt anh lướt qua Quý Hạ, kinh hãi nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, sau lưng chị gái mình.
“Chị ơi…, phía sau, hắn ta ở phía sau chị…”
“Chị ơi!!” Anh khàn giọng kêu lên, nhưng sau một giây ngây người, Quý Hạ đã đóng chặt cửa tủ lại. Anh cố hết sức đẩy ra, khiến các khe hở rung lên rầm rầm, rồi nó lại bị đóng lại, giữa khe hở là bóng lưng đang cố chống cự của Quý Hạ.
Ngay sau đó, khi anh dùng hết sức lực để mở tủ quần áo một lần nữa thì lại cực kỳ dễ dàng, liền ngã thẳng ra ngoài. Anh ngẩng đầu lên khỏi sàn đất bẩn thỉu, lại nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô của Quý Hạ, nửa con mắt sưng như trứng gà, chỉ còn lại một khe hở màu tím, máu từ khóe miệng chảy xuống cổ, tên đàn ông kia đang thô bạo túm tóc Quý Hạ.
“Hai chị em kia đi đâu rồi? Nói cho tao biết! Nếu không chị gái mày cũng sẽ trôi xuống cống thoát nước như đám người kia!”
Anh không thể để mất Quý Hạ được, cho nên anh đã lựa chọn lên xe cùng Triệu Vĩnh Lâm.
“… Tôi dẫn ông đi tìm họ, nhưng… ông không được làm hại chị gái tôi…”
Trong cơn mưa nặng hạt, người đàn ông lái xe chỉ cúi đầu nhìn anh một cái.
Quý Thu Hàn nghĩ, có lẽ ngay từ đầu, Triệu Vĩnh Lâm đã lừa anh. Anh không biết Triệu Vĩnh Lâm giết nhiều phụ nữ như vậy để chứng minh hay thỏa mãn điều gì, có lẽ nó đã trở thành một bí ẩn mà chỉ có bản thân hắn ta biết, nhưng anh chắc chắn, từ đầu đến cuối, Triệu Vĩnh Lâm là một kẻ sát nhân.
Trong ngôi nhà trệt mà cả cửa lớn lẫn cửa sổ đều bị đóng đinh, không thể nhìn thấy một tia sáng, cô gái từng dỗ anh ngủ thay Quý Hạ đã bị Triệu Vĩnh Lâm bắt về trong đêm kinh hoàng đó. Phương Nhu đã chết, trên bục gỗ ở giữa nhà, nơi vô số cô gái đã từng nằm lên.
Tiếng la hét thảm thiết cùng máu tươi bắn tung tóe khắp mặt.
“Thấy chưa, tay chân không nghe lời của cô ta đã bị chặt bỏ. Cô ta đã an toàn, sau này sẽ vĩnh viễn ở bên các người.”
Nhưng anh đã không nghe thấy những lời này nữa, anh chỉ ngồi co trong góc, ôm Quý Hạ vẫn chưa tỉnh lại.
“… Tại sao chị gái tôi không nói gì? Ông đã nói sẽ không làm hại chị ấy mà…!”
Cảnh sát đã truy đuổi càng lúc càng gắt gao, gã đàn ông chuẩn bị phá hủy nơi này liếc nhìn cô gái đã không còn sức sống trên mặt đất.
“Chị gái mày bị ốm cho nên mới chưa tỉnh lại, chờ sau khi khỏi ốm thì cô ta sẽ tỉnh.”
Hình ảnh lóe lên trong tâm trí gã đàn ông là cảnh hắn ta bị trói trong phòng thẩm vấn bởi nhiều cảnh sát và tra tấn vô nhân đạo chỉ để khai nhận vào nhiều năm trước.
Hắn ta ngồi xổm xuống: “Mày có biết chị gái mày bị bệnh gì không?”
Thì ra Quý Hạ bị ốm.
Anh đã sớm biết là Quý Hạ bị ốm mà.
Kẻ hi3p d@m bẩn thỉu và tục tĩu đó giống như những giòi thối trong rãnh nước, chỉ cần nghĩ đến Quý Hạ tái nhợt và tuyệt vọng ngày đó, anh liền muốn xé xác kẻ hi3p d@m đó thành từng mảnh. Sao gã có thể làm ô uế Quý Hạ, lại còn để lại đứa nhỏ trong thân thể chị ấy chứ!
Đứa con của ác ma nhất định cũng là ác ma, nhưng Quý Hạ vẫn muốn giữ nó lại. Nó đã hủy hoại tương lai của Quý Hạ, huỷ hoại tất cả hy vọng của chị ấy.
Anh nhìn khuôn mặt Quý Hạ, rồi nhìn gã đàn ông kia, chỉ cần loại bỏ những thứ không nghe lời là được. Anh chậm rãi gật đầu: “Chị gái tôi mang thai… có ác ma chui vào bụng chị ấy.”
Gã đàn ông kia khẽ bật cười, sau đó đưa cho anh một chiếc rìu lấy trên giá gỗ: “Vậy thì giết ác ma đi, rồi chị gái mày sẽ tỉnh lại.”
Cạch… cạch…
Lại có tiếng dao chặt như trong lò mổ, nhưng âm thanh lần này phát ra ngay dưới tay anh. Anh sợ Quý Hạ sẽ đau, nhưng Quý Hạ vẫn không nói gì, hình như đã ngủ say rồi.
Không sao hết, sau khi anh giết ác ma này, Quý Hạ có thể vào đại học. Chị ấy sẽ thực hiện ước mơ trở thành họa sĩ, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi chị ấy, và họ sẽ cùng nhau rời khỏi căn nhà hôi hám đó.
Bụng Quý Hạ giống như một quả dưa hấu đỏ tươi bị chẻ đôi, ác ma sắp xuất hiện, hai tay anh bê bết máu, rồi lại đi tới nhẹ nhàng lau vết máu bắn lên mặt Quý Hạ.
Nhưng anh không ngờ mí mắt Quý Hạ bỗng giật giật.
“Tiểu Hàn… không…! Em làm gì vậy, dừng lại…!”
Nhưng hai mắt anh đã đỏ lên rồi. Anh đang rất vui, thì ra giết ác ma rồi, Quý Hạ thực sự sẽ tỉnh lại.
“Chị, chị sắp ổn rồi, nó sẽ chết ngay thôi!”
Sắp rồi, sắp rồi, chỉ cần ác ma kia chết đi, nó sẽ không bao giờ ở trong bụng Quý Hạ nữa.
Rìu giơ cao, nặng nề bổ xuống, bổ xuống từng nhát, tầm mắt anh bị máu tươi phun ra từ trong bụng Quý Hạ nhuốm đỏ tươi. Quý Hạ như đóa hoa nằm trong vũng máu, cổ họng tràn đầy máu tươi, run rẩy lăn lộn, cuối cùng vươn tay vuốt v e gò má anh.
“Tiểu Hàn…”
“…Quên hết những thứ này đi…. Sau này… đừng… luôn… sợ… ở một mình… Chạy đi, chị không trách em…”
Đập vào mắt anh là làn khói đen cuồn cuộn đang cháy khét lẹt, và cả tiếng khóc xé lòng của anh.