Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 91: Một vệt sáng



Chiếc máy bay riêng của Loan Lưu cất cánh vào nửa đêm. Trên đường đi, Giang Trạm đại khái đã hiểu ra là có chuyện gì, đến bệnh viện đã là năm giờ sáng, cơn mưa đêm ẩm ướt của Chiangmai vẫn còn vương trên vai áo hắn.

“Sao lại thế này?!”

“Anh Quý không cho người khác tới gần…! Cũng không cho nhân viên y tế băng bó. Tô Tiểu Na đang hôn mê, anh Quý nhất định đòi đứng ở cửa phòng bệnh trông giữ, nói sao cũng không chịu rời đi!”

Ánh mắt Giang Trạm đầy lửa giận, hắn đẩy Phương Bắc ra, và trông thấy dưới ánh đèn sợi đốt lạnh lẽo trên trần nhà chiếu xuống hành lang bệnh viện cách đó không xa, Quý Thu Hàn đang ngồi trên băng ghế, anh cúi đầu, giơ tay che mặt.

Dòng dịch bên chân anh chảy tích táp, uốn lượn trên sàn nhà, là hỗn hợp của máu và nước mưa.

Mới nửa tháng không gặp, Giang Trạm vừa nhìn đã thấy lòng đau như cắt.

Đôi giày da giẫm vào máu, Giang Trạm ngồi xổm xuống trước mặt anh, cố gắng gọi tên anh. Nhưng dường như Quý Thu Hàn không nghe thấy, những đốt ngón tay xanh ngắt vẫn che kín mặt, toàn thân tràn đầy hơi thở tuyệt vọng.

Giang Trạm nhanh chóng cởi áo khoác ra, quấn quanh cơ thể lạnh cóng của Quý Thu Hàn, còn giơ tay kéo đường viền cổ áo lên một chút.

“… Thu Hàn, là anh, anh đã về rồi.”

Hương vị ấm áp dường như rất quen thuộc. Hoàn hồn khỏi cơn ác mộng ngắn ngủi, thân thể Quý Thu Hàn khẽ run lên.

“…Giang.. Trạm?” Giọng anh khàn đặc, nồng nặc mùi máu.

“Anh đây.”

Vừa nghe thấy hai chữ này, đôi vai gầy guộc của Quý Thu Hàn khẽ run lên.

“…Giang Trạm,” Quý Thu Hàn khóc không kiểm soát nổi, “Em phải làm gì đây… chị gái em đang ở bên trong, mà chị ấy mãi chưa tỉnh lại, em nên làm gì đây …”

Quý Thu Hàn bất lực nức nở, bàn tay nới lỏng bưng khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Cảm thấy tình trạng của Quý Thu Hàn đang nghiêm trọng hơn bao giờ hết, anh đã gầy đến mức không thể chịu nổi. Hốc mắt Giang Trạm chua xót, ôm anh vào lòng: “… Ngoan, chị ấy sẽ không sao. Em xem, tất cả bác sĩ đều đang ở đây rồi.”

Quả thật, từ khi Phương Bắc gọi điện cho Nguỵ Vi để báo cho cậu ta biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra, không nói đến bác sĩ, ngay cả phòng phẫu thuật hiện đại nhất cũng lập tức sẵn sàng.

Những ngón tay Quý Thu Hàn siết chặt chiếc sơ mi của Giang Trạm: “… Anh cứu chị ấy với… Giang Trạm, em gọi thế nào mà chị ấy cũng không tỉnh dậy, xin anh mau cứu chị ấy, được không… Chị ấy còn phải đi học đại học, em chỉ có chị ấy…”

“Anh biết, anh biết… đừng khóc.” Giang Trạm vòng tay qua lưng anh, nước mắt Quý Thu Hàn không ngừng rơi trên cổ áo Giang Trạm. Người hắn yêu đã khóc một cách bất lực đến nỗi trái tim Giang Trạm như sắp tan vỡ.

Nhìn xuống chút nữa, thấy miếng băng trên bắp chân của Quý Thu Hàn chỉ được buộc vội vàng, lượng máu rỉ ra lớn đến mức đã chuyển sang màu đỏ sẫm, hắn càng cảm thấy như sắp ngạt thở.

“Anh sẽ cho người chữa khỏi cho chị ấy, anh hứa với em. Giờ em đến gặp bác sĩ với anh đã được không? Em bị thương rất nghiêm trọng, nghe lời anh.”

Giang Trạm bế anh lên, nhưng Quý Thu Hàn đã túm lấy cổ áo hắn. Anh nghiêng đầu, trên môi đều là nước mắt: “… Là em…, hung thủ giết Quý Hạ là em, chị ấy đã bị em băm nát, còn cả đứa bé kia nữa…, nhưng khi đó em không biết em đang làm gì, Giang Trạm, em thực sự không biết khi đó em đang làm gì…”

Những lời anh nói khiến Giang Trạm chấn động, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Quý Thu Hàn: “Em đã nghĩ chị ấy sẽ ổn nếu không có đứa trẻ đó, nhưng chị ấy đã không tỉnh lại…”

Quý Thu Hàn bị đa chấn thương khắp người, mắt cá chân bị gãy, trong đó vết thương xuyên thấu ở bắp chân là nghiêm trọng nhất, may mắn là không ảnh hưởng đến xương cốt. Dưới sự ra hiệu của Giang Trạm, bác sĩ cuối cùng cũng tiêm một liều thuốc an thần cho anh. Khi xắn tay áo lên và nhìn thấy một mảng lỗ kim màu xanh trên cánh tay Quý Thu Hàn, Giang Trạm gần như muốn giết người.

Không ai nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Giang Trạm và Quý Thu Hàn trong hành lang vừa rồi, kể cả Dịch Khiêm. Họ chỉ biết sắc mặt anh Giang vô cùng đáng sợ, hắn còn yêu cầu gọi giáo sư Tống đến ngay lập tức.

Nhìn vết thương của Quý Thu Hàn mà Nguỵ Vi cũng phát sợ, nhưng giáo sư Tống là bác sĩ khoa thần kinh, cũng có giúp được gì đâu. Hơn nữa, giờ đã hơn nửa đêm rồi, chưa chắc giáo sư Tống đã… Thấy cậu ta không nói gì, Giang Trạm liền nói: “Ông ta không tới thì trói ông ta đến đây! Hiện tại, ngay lập tức!”

Từ khi tẩy trắng, dường như Giang Trạm đã thay đổi luôn cả tác phong hung ác của mình, lần này thực sự khiến Nguỵ Vi sợ tới mức lập tức gọi điện cho Nguỵ Khải. Nhưng giáo sư Tống là chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh, chỉ e là có bao nhiêu tiền cũng không thể khiến ông chịu thua đâu. Nhưng không ngờ vừa nghe cậu ta nói tình hình đại khái, giáo sư Tống đã lập tức đồng ý đến đây, còn cử người của mình nhanh chóng đến bệnh viện.

Khi Tống Hành Huy đến bệnh viện thì trời đã sáng, có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ đen canh giữ toàn bộ khu VIP ở tầng 1. May mà ông cũng đã quen với hành vi của vị người yêu bên cạnh Quý Thu Hàn kia rồi.

Có người dẫn ông vào một căn phòng trống dành cho khách, Giang Trạm đang chờ ở đó.

“Em ấy nói em ấy đã nhớ ra, năm đó em ấy đã giết Quý Hạ. Đây là có chuyện gì?!”

Tống Hành Huy vừa nghe thấy câu này đã cảm thấy đầu óc như chấn động. Giang Trạm bóp tắt điếu thuốc, click mở màn hình notebook ra.

Là video giám sát ở hành lang bệnh viện vừa rồi, Quý Thu Hàn đang khóc trong lòng hắn, giọng nói rất nhỏ, nhưng khi phát trong căn phòng yên tĩnh cũng đủ để nghe rõ ràng những gì anh nói.

“Giáo sư Tống, tôi đặc biệt mời ông từ Thụy Sĩ về để chữa trị cho em ấy. Ông nói kế hoạch của ông là tốt nhất cho em ấy, cho nên tôi mới từ chối đoàn điều trị từ London. Tại sao tôi mới đi có nửa tháng mà ký ức của em ấy đã rối loạn đến mức còn kém hơn trước?!”

Đối mặt với sự tức giận của Giang Trạm, Tống Hành Huy nhìn vào màn hình, mở đi mở lại video hai lần, còn nghe thấy cả cụm từ “chị gái em” mà Quý Thu Hàn đã nói.

“Khi nãy có người nói với tôi là Quý Thu Hàn bị thương nặng vì bảo vệ một cô gái. Tôi có thể gặp cô gái đó không?”

Tống Hành Huy được thủ hạ của Giang Trạm dẫn đến phòng bệnh VIP ở tầng khác. Khi trông thấy khuôn mặt của Tô Tiểu Na trên giường bệnh, ông sững người ở cửa, cảm thấy không thể tin được.

Khi quay lại chỗ Giang Trạm, Tống Hành Huy vẫn không thể nén nổi kinh ngạc. Ông tháo kính, lấy miếng vải nhung trong túi ra lau.

“Ký ức của cậu ấy không rối loạn, cậu ấy thực sự đã nhớ ra rồi.”

Thấy ánh mắt ngày càng khó hiểu của Giang Trạm, Tống Hành Huy dừng lại một lúc rồi mới nói: “Giang tiên sinh, tôi đã nói với anh là ký ức của Quý Thu Hàn có một đoạn bị khóa, và người bảo vệ là Quý Hạ. Tôi đã tưởng ký ức này sẽ vĩnh viễn trở thành cát bụi sau khi Quý Hạ chết…, nhưng tôi không ngờ rằng cô gái nằm trên giường bệnh kia gần như là một Quý Hạ khác.”

“Vì vậy, cô ấy đã trở thành chìa khóa của Quý Thu Hàn.”

“Tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn biết bây giờ phải làm gì để sửa đúng trí nhớ của em ấy!”

“… Là đánh thức, không phải sửa đúng.”

Tống Hành Huy nói chắc chắn đến mức trong lòng Giang Trạm đột nhiên có dự cảm chẳng lành, đã lâu hắn không có cảm giác như vậy rồi. Tống Hành Huy lấy ra một ổ cứng màu đen và nhấp vào một tệp ghi âm trên máy tính.

“Sau vụ án 23/5, dưới sự ủy thác của cảnh sát, tôi và thầy mình đã thực hiện liệu pháp thôi miên với Quý Thu Hàn, người sống sót duy nhất, nhằm tìm kiếm thêm manh mối về Triệu Vĩnh Lâm trong ký ức của cậu ấy. Nhưng nhiều lần điều trị đều thất bại, cho đến một lần thôi miên, tôi và thầy phát hiện ra điều kỳ lạ.”

“Đây là bản ghi lại lần điều trị đó, Giang tiên sinh, anh tự nghe đi.”

Bản ghi âm chậm rãi phát, vì thiết bị ghi âm đã cũ, cho nên trong đó còn có khá nhiều tạp âm.

Ban đầu là Tống Hành Huy trẻ tuổi dẫn đường.

“Sau khi đẩy cánh cửa đó ra, cháu đã thấy gì?”

“… Một cậu bé, một người đàn ông…, và một cô gái đang nằm trên mặt đất…” Giọng nói ngắt quãng của cậu bé Quý Thu Hàn vang lên.

“Đừng sợ, cháu nhìn kỹ một chút, người đàn ông kia trông như thế nào, bọn họ đang làm gì?”

Mặc dù trong lòng đã có dự cảm, nhưng những gì cậu bé nói tiếp theo gần như khiến Giang Trạm bị sốc.

“Cậu bé ấy giơ rìu lên, chém nát đứa bé trong bụng Quý Hạ. Quý Hạ không tỉnh lại, trên người có rất nhiều máu.”

Tiếp theo là tiếng thảo luận khẽ khàng giữa Tống Hành Huy và một người đàn ông khác.

“Cậu bé đó là ai, cháu có thấy khuôn mặt của cậu bé ấy không?”

“… Có thấy.”

“Là ai vậy?”

“… Cháu.”

Âm thanh đến đây là kết thúc, Tống Hành Huy tắt ghi âm.

“Bây giờ anh đã chính tai nghe thấy. Không nói đến những nạn nhân khác trong vụ án 23/5, nhưng cái chết của Quý Hạ dường như có liên quan đến Quý Thu Hàn. Theo suy đoán của chúng tôi, cậu ấy đã bị k1ch thích trong một môi trường đẫm máu và bạo lực trong một thời gian dài, tải trọng thần kinh bị vượt quá nghiêm trọng, dẫn đến trạng thái tinh thần của cậu ấy đã hỗn loạn trong giai đoạn sau, rồi sau đó mới tạo thành những hành động cực đoan.”

Còn chưa định thần lại sau cú sốc, Giang Trạm trầm giọng hỏi:

“Còn ai khác biết về đoạn ghi âm này không?”

Tống Hành Huy hiểu ý Giang Trạm, cũng hơi ngạc nhiên trước phản ứng đầu tiên hắn, dường như hắn chẳng quan tâm gì đến sự thật nữa.

“Yên tâm đi Giang tiên sinh, cảnh sát không hề biết gì về đoạn ghi âm này.”

“Khi vụ án 23/5 xảy ra, Quý Thu Hàn mới có 11 tuổi, Triệu Vĩnh Lâm năm đó là một bác sĩ trong thôn. Hắn ta bị đổ oan về việc cưỡng dâm phụ nữ. Trong trại tạm giam, hắn ta còn bị hai nữ cảnh sát lạm dụng tình d*c, vô cùng tức giận, cho nên đã phân liệt ra nhân cách chuyên trả thù phụ nữ. Tất cả những thi cốt của người bị hại khi đào lên đều vô cùng thê thảm, càng đừng nói đến Quý Thu Hàn đã tận mắt chứng kiến tất cả quá trình. Trong 33 ngày đó, ngày nào cũng có một cô gái chết thảm trước mặt cậu ấy, còn bị Triệu Vĩnh Lâm chặt hết tay chân khi còn sống. Dù là một người trưởng thành trải qua quá trình ấy cũng có thể hoàn toàn phát điên, nữa là một đứa trẻ.”

“Lúc đó, thầy tôi đã bảo tôi báo thông tin quan trọng này cho cảnh sát. Nhưng khi đó, con trai tôi vừa mới qua đời, có lẽ tôi đã tìm thấy tình cảm nào đó trên người Quý Thu Hàn, vì thực sự không đành lòng nên tôi đã giấu chuyện này đi. Cậu ấy thực sự rất đáng thương, cũng rất yêu thương chị gái mình, Hạ Lan cho trứng gà, cậu ấy cũng sẽ giấu đi, nói để dành cho chị gái. Sau khi cậu ấy mở lòng thêm một chút, chúng tôi mới biết đứa bé trong bụng Quý Hạ là do cô ấy bị c**ng hi3p, cho nên cậu ấy rất ghét nó, vì nghĩ đứa bé đó đã cản trở tương lai của Quý Hạ. Cậu ấy đã hành động trong tình trạng tinh thần hoàn toàn suy sụp, mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của chính bản thân cậu ấy.”

“Lý Quốc Nghị và Hạ Lan cũng không hề biết về đoạn ghi âm này, mấy năm nay cậu ấy cũng không phúc tra, tôi đã luôn cảm thấy đó là tin tức tốt. Cho đến khi năm ngoái, cậu ấy đến tìm tôi, trạng thái tinh thần càng lúc càng kém. Biện pháp bảo vệ lớn nhất mà tôi có thể làm là sử dụng phương pháp điều trị bảo tồn để duy trì sự ổn định cho cậu ấy.”

Giang Trạm đã dần dần bình tĩnh lại. Hắn nhíu chặt mày. Hắn không quan tâm đ ến việc Quý Thu Hàn giết ai, báo ứng cứ để hắn chịu là được, nhưng người này tuyệt đối không thể là Quý Hạ được.

Mức độ nghiêm trọng của vấn đề này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, cũng vì biết rõ tình yêu thương và chấp nhất của Quý Thu Hàn đối với Quý Hạ đã khiến hắn không sao nghĩ được, nếu Quý Thu Hàn đã biết sự thật thì sau này, anh sẽ sống sót ra sao.

“Em ấy không chịu nổi sự thật này đâu, chắc chắn không chịu nổi. Giáo sư Tống, tôi có thể cung cấp cho ông một đội trị liệu tốt nhất. Ông là bác sĩ điều trị hiểu rõ em ấy nhất, hãy tìm cách khiến em ấy một lần nữa quên đi.”

Tống Hành Huy thở dài: “Trí nhớ của con người không phải một phần mềm máy tính mà có thể muốn xoá là xoá được. Nó rất phức tạp, cũng rất tinh diệu, cho dù chúng ta dùng cả đời cũng không thể thăm dò được điểm kích hoạt và tạm dừng. Giờ cậu ấy đã nhớ lại, muốn quên đi không hề dễ đâu.”

“Giờ tinh thần của cậu ấy đã bị đả kích nghiêm trọng, vô cùng yếu ớt, có lẽ sẽ cự tuyệt tôi tới gần. Nhưng cậu ấy lại rất tin tưởng anh. Chờ khi cậu ấy tỉnh lại, anh hãy cố gắng trấn an cảm xúc của cậu ấy. Trước đây, tôi có thể dẫn đường để cậu ấy đừng nghĩ ngợi nữa, nhưng hiện tại, việc phục hồi tiếp theo lại dựa vào sự nguyện ý phối hợp của cậu ấy. Giang tiên sinh, anh nên chuẩn bị tâm lý tốt hơn.”

“Không được.”

“Em ấy không thể chịu đựng những chuyện này, sau này cũng sẽ không sống nổi.”

Giang Trạm quay sang nhìn Tống Hành Huy, đột nhiên nói: “Cô gái trẻ trong phòng bệnh kia chẳng phải vẫn còn sống sao? Nếu bây giờ ký ức của em ấy lại một lần nữa bị k1ch thích nghiêm trọng rồi hỗn loạn, vậy tại sao không thể nhân lúc hỗn loạn rồi thay đổi ký ức của em ấy? Chỉ cần một chút thôi cũng được, chỉ cần làm mờ điểm quan trọng nhất là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.