Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 93: Đường về (Hết chính văn)



Khi Quý Thu Hàn tỉnh dậy, vẻ mặt anh vẫn còn mê man, có tiếng vo ve ù ù quanh tai như thể ai đó đang ấn một chiếc cốc vào làn nước đục ngầu.

Thiết bị giám sát xung quanh anh còn phản ứng nhanh hơn chính anh, âm thanh tích tích lập tức phá vỡ ánh nắng yên tĩnh trong phòng.

Hàng mi mỏng cố nâng lên một milimet, rồi lại dần dần khép lại vì ánh sáng. Ánh đèn trên trần nhà trắng mờ như nhung, anh nhìn thấy bác sĩ, thấy Tống Hành Huy, thấy Giang Trạm.

Dường như anh nghe thấy Giang Trạm gọi tên mình, sau đó hét vào mặt bác sĩ: “Sao em ấy còn chưa tỉnh? Làm sai bước nào rồi!” Nhưng những giọng nói đó dường như phát ra từ đáy hồ, âm thanh bị bóp nghẹt lắc lư.

Cánh tay anh hơi nặng, có thể trông thấy đầy những vòng băng y tế quấn quanh cổ tay mình. Anh không muốn Giang Trạm tức giận, cho nên cố sức nhấc tay lên, khó khăn nắm góc áo Giang Trạm.

Trong ba tháng qua, Giang Trạm dường như bị ép thành một con thú hoang bị nhốt và sắp phát điên. Các phương án điều trị đều không cải thiện được. Rồi hắn chợt phát hiện ai đó kéo kéo áo mình, kinh ngạc nhìn sang, đôi mắt mệt mỏi che kín tơ máu của hắn chợt sáng lên khi thấy anh tỉnh lại.

Quý Thu Hàn cảm thấy miệng mũi mình giống như bị cắm ống dưỡng khí, anh không nói được.

Giang Trạm lập tức nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay ấm áp quen thuộc, vết chai mỏng ở hổ khẩu đang dùng sức giữ anh lại. Sức lực đó như truyền đến trái tim thông qua các mạch máu dưới cánh tay, khiến anh cảm giác như bị kéo ra khỏi giấc mơ, lại cảm nhận được lực hấp dẫn khi được thế giới thực ôm lấy.

Những ngón tay cứng ngắc của Quý Thu Hàn nắm chặt lòng bàn tay Giang Trạm. Anh thấy Giang Trạm vội vàng cúi người, thì thầm vào tai anh: “Thu Hàn? Em tỉnh rồi à? Em có nghe thấy anh nói không?”

Quý Thu Hàn khẽ gật đầu. Cơ thể anh mệt mỏi như gỗ mục dưới mưa nhiều ngày, anh thấy đôi mắt Giang Trạm bỗng đỏ hoe, hiếm khi thấy hắn tiều tụy như vậy.

Trong lòng đột nhiên nhói đau, Quý Thu Hàn đưa tay sờ gáy Giang Trạm đang trong tư thế cúi người, nhẹ nhàng kéo hắn lại gần mình hơn.

Tống Hành Huy thấy Quý Thu Hàn đã tỉnh lại, liền mang bác sĩ ra khỏi phòng, để lại không gian cho hai người bọn họ.

Giang Trạm tưởng Quý Thu Hàn muốn nói gì đó với mình, vì vậy hắn đặt tay lên tấm lưng gầy của Quý Thu Hàn, cẩn thận đỡ anh lên, bản thân lại ngồi xuống mép giường, để Quý Thu Hàn có thể dựa vào vòng tay hắn.

“Anh nghe đây… em muốn nói gì?”

Khuôn mặt Giang Trạm dịu dàng hiếm thấy, hắn nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng ngần thanh tú của người yêu, cố gắng khuyến khích anh nói chuyện.

Trong ba tháng qua, vì bệnh tình của Quý Thu Hàn mà trái tim Giang Trạm lúc nào cũng như bị treo trên cao, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống rồi vỡ tan thành từng mảnh. Từ khi mẫu thân qua đời, hắn rất khi phải trải qua hoảng sợ như vậy, ở nơi quyền lực và tiền tài không với tới được, mỗi tấc đất đều bất lực.

Hắn sợ Quý Thu Hàn sẽ giống như mấy ngày trước, chẳng hề phản ứng lại hắn, giống như một thể xác đã để lại linh hồn trong giấc mơ. Hắn đã đi cùng Quý Thu Hàn suốt chặng đường, biết mối hận mà Quý Thu Hàn không thể buông bỏ trong suốt những năm qua và sự chấp trước của anh đối với sự thật. Nhưng hắn càng không thể tưởng tượng được nỗi đau tột cùng mà Quý Thu Hàn sẽ phải chịu sau khi biết tất cả những điều này.

“… Em yêu, em đừng im lặng nữa được không, em doạ chết anh mất.” Có lẽ Quý Thu Hàn im lặng nên đã khiến Giang Trạm cảm thấy lần này có thể sẽ giống như những lần trước. Trong lòng hắn cảm thấy đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn không hề tỏ ra thất vọng, chỉ lùi ra xa một chút và hôn lên trán Quý Thu Hàn để an ủi anh.

“Em không thích ở đây đúng không? Ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến London, nơi có đội ngũ y tế hàng đầu, em đừng sợ, anh khiến em khoẻ lại như trước.”

Giọng nói dịu dàng của Giang Trạm khiến trái tim Quý Thu Hàn run lên. Anh chợt nhớ đến giấc mơ của mình, Quý Hạ đã xoa tóc anh và nói với anh, có người đang đợi anh.

“…Giang Trạm…”

Giọng anh khàn khàn như gió cát. Giang Trạm đột nhiên nghe thấy Quý Thu Hàn gọi tên mình, hắn đưa tay ra sau lưng anh an ủi.

Khóe mắt Quý Thu Hàn ươn ướt, dường như cuối cùng anh cũng ý thức được mình đã ở trong mộng bao lâu rồi. Đầu ngón tay vẫn còn kẹp thiết bị y tế, anh ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Giang Trạm.

“… Em xin lỗi… vì đã luôn… khiến anh lo lắng…”

Giang Trạm hoàn toàn sững sờ, sau đó là ngạc nhiên và vui mừng không thể kìm nén được: “Em nói cái gì?! Bé ngoan, nói lại lần nữa đi.”

Dùng giọng khàn khàn, Quý Thu Hàn lặp lại để Giang Trạm nghe, đây là điều duy nhất anh nói khi tỉnh táo trong ba tháng qua.

Cơ thể gầy yếu hoàn toàn được duy trì bằng kim truyền dịch dinh dưỡng, nhưng ký ức dường như đã quay trở lại đêm mưa lớn quen thuộc.

Anh bị một tầng màu đỏ trên đường làm cho mất kiểm soát, đây là lần đầu tiên anh đứng trên bờ vực thẳm, Giang Trạm giống như một vị thần đến bên anh, lau nước mưa cho anh, rồi đưa anh về nhà.

Giang Trạm ôm chặt anh vào lòng, vẻ mặt người đàn ông giống như sống sót sau tai nạn: “Thu Hàn, có phải em đã tỉnh rồi không? Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Em còn không tỉnh, có lẽ anh sẽ điên mất…! Giáo sư Tống nói phải dựa vào chính em, anh thật sự muốn đi cầu thần bái phật rồi.”

Anh có thể cảm nhận được, vì quá kích động mà dường như người đàn ông đang ôm anh đã quên thu bớt lực, khiến anh hơi đau. Nhưng loại đau đớn này dần dần bị một đôi tay chân thực và cực kỳ an toàn quấn lấy thân thể chậm chạp của anh, như kéo anh hoà nhập vào cơ thể hắn.

Quý Thu Hàn áp má vào cổ Giang Trạm, chậm rãi nói: “Giang Trạm…, em mơ thấy Quý Hạ…,”

“… Chị ấy và Niệm Niệm đang ở một nơi rất đẹp, chị ấy nói chị ấy không trách em…, chị ấy còn nói mình sẽ nuôi Niệm Niệm lớn lên, chị ấy nói… anh đang đợi em…”

Lông mi Quý Thu Hàn run lên, những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống: “… Mọi người đều đã chết, chỉ có em là còn sống. Em đã nghĩ rằng ý nghĩa của cuộc đời mình là tìm ra sự thật… và bắt được kẻ sát nhân, nhưng cuối cùng, em cũng giống như Triệu Vĩnh Lâm, đều đáng phải xuống địa ngục…”

Hận thù và ám ảnh dường như đã biến thành một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào lồ ng ngực anh trước sự thật đẫm máu, nó được hun đúc bởi nỗi đau và sự hối hận, trở thành một cái gai không thể nhổ bỏ.

Nỗi đau và sự bất lực của Quý Thu Hàn khiến Giang Trạm vô cùng xót xa, hắn vỗ nhẹ vào tấm lưng mỏng manh của anh: “… Em yêu của anh, Quý Hạ không trách em, chị ấy đã luôn bảo vệ tâm trí em nhiều năm như vậy. Nếu Quý Hạ vẫn còn ở đây, chị ấy sẽ hy vọng em sống tốt, bình an, hạnh phúc và được người khác yêu thương.”

Anh tựa vào vai Giang Trạm nức nở, tiếng khóc càng lúc càng mất kiểm soát, cảm xúc đè nén sắp sụp đổ cuối cùng cũng tìm được lối thoát trên vai người đàn ông: “Giang Trạm, em rất nhớ chị ấy, em không cố ý, là do em nhát gan, ích kỷ, điên cuồng…, nhưng em không có lựa chọn nào khác. Em không xứng với tình yêu thương của mọi người… các chị ấy đều không thể quay lại, em đã hủy hoại tất cả, em nên bị trừng phạt, trừng phạt mãi mãi…”

“Anh sẽ chịu trừng phạt thay em, trên tay anh đã có biết bao mạng người rồi.” Giang Trạm nâng người, lau nước mắt trên mặt Quý Thu Hàn, yêu thương hôn lên làn da mỏng manh ẩm ướt: “… Em có còn nhớ rất lâu trước kia, anh đã nói với em… rằng em là thiên sứ của anh. Hiện tại là vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.”

Bên giường bệnh, hốc mắt, chóp mũi và hai má của Quý Thu Hàn đều đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, giống như một con nai chết đuối.

Mà đôi mắt màu hổ phách nhạt của Giang Trạm lại đối lập với góc độ ánh sáng, như thể vàng ròng đang tan chảy, giống như một buổi chiều của ba năm trước, người đàn ông bị từ chối dập tắt điếu thuốc trên tay, túm chặt lấy anh: “Tại sao không? Có lẽ ông trời biết bên cạnh anh thiếu một người như em… cho nên người đã phái em đến cứu vớt anh.”

Khi đó Giang Trạm là thuần hắn, còn anh là thuần bạch, họ lang thang trên những ranh giới hoàn toàn khác nhau, nhưng lại vượt qua ranh giới đó rồi yêu nhau.

Anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình rơi vào vực sâu không đáy, trở thành kẻ sát nhân đẫm máu, nhưng trong vực sâu, Quý Hạ che mắt anh từ phía sau, bên ngoài vực sâu, Giang Trạm hết lần này đến lần khác kéo anh trở lại thế gian.

Anh mãi mãi mắc kẹt trong vũng lầy, lẻ loi bước về phía trước, và anh may mắn biết bao khi vẫn luôn luôn được người khác yêu thương và bảo vệ.

Quý Thu Hàn mở đôi mi ướt đẫm nước mắt, hôn lên môi Giang Trạm. Bông hoa loa kèn trắng muốt thơm ngát bên giường điểm xuyết những giọt sương pha lê, giống như một cô gái đang đi trong rừng nơi những cánh hoa tím đang rơi.

Thế giới của anh bị thiêu đốt trong vực sâu, rồi lại được xây dựng lại trên đống đổ nát, mọi thứ đều đã biến thành tro bụi, nhưng những hạt giống hoa đã được chôn vùi ở đây, một vùng đất mới sẽ hình thành.

Mà ở cuối màn sương mù dày đặc, luôn có những người đứng soi sáng cho bạn, họ lau đi vết máu trên người bạn và những giọt lệ trên mắt bạn, dẫn đường cho bạn quay về.

KẾT THÚC

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.