Giang Lạp (Sống Lại)

Chương 45: Ai cũng đều có chút tâm sự



Thứ hai là Biệt Phong Khởi muốn thăm dò tình huống của tình địch Quế Thần Tuyết, nếu có cơ hội thì trực tiếp tiễn người quy thiên. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Biệt Phong Khởi biết ở nơi này nếu không cẩn thận thì càng rắc rối nên miễn cưỡng nhịn xuống, trơ mắt nhìn tình địch từ từ khôi phục.

Quế Thần Tuyết có thể khôi phục nhanh như vậy trong đó có không ít công lao của Thẩm Thiếu Hạo – Thẩm Thiếu Hạo phái người đưa tới đây không ít dược liệu quý, tâm tư muốn kết giao với Quế Thần Tuyết rõ tới mức người qua đường đều biết.

Bất quá người muốn kết giao với Quế Thần Tuyết thì rất nhiều, không chỉ có mình Thẩm Thiếu Hạo. Đáng tiếc không ai là ngoại lệ, Quế Thần Tuyết căn bản chẳng thèm để ý đến.

Quế Thần Tuyết nghĩ mặc kệ thân phận ngươi là gì, hắn chấp pháp như núi, chưa bao giờ làm việc tư trái pháp luật. Hắn không cần gì cả thì cần quan hệ để leo lên làm chi? Hắn chỉ trung thành với luật pháp!

Quế Thần Tuyết ngạo mạn vô lễ, mọi người nhìn mãi cũng thành quen. Hắn là loại người như thế, mắt luôn cao hơn đầu, nhìn ai cũng không vừa ý.

Cuối cùng Biệt Phong Khởi còn muốn nhân cơ hội tiếp cận Chu đại tiểu thư Chu Di Nhan, nghĩ biện pháp từ nàng thu được trợ giúp.

Điểm thứ ba đúng là có hơi khởi sắc.

Chí ít lúc trước y chán ghét Chu Di Nhan như thế nhưng khi y đè tính khí xuống nói chuyện cẩn thận thì hiện giờ đối phương không đến nỗi nhìn thấy y liền quay đầu rời đi.

Trùng hợp là Chu thái thú rất tận lực tác hợp Chu Di Nhan với Quế Thần Tuyết, muốn Chu Di Nhan chăm sóc đối phương cho thật tốt, ngày đêm ở cạnh hầu hạ hắn. Trong lòng Chu Di Nhan tuy không vui nhưng chẳng có cách nào ngỗ nghịch ý của phụ thân, phiền muộn đến mức muốn đi quyết đấu với Quế Thần Tuyết.

Đương nhiên, Quế Thần Tuyết càng không vui hơn. Hắn ta cho rằng Giang Lạp không tiếc hy sinh Trảm Ngọc cũng phải đoạt lấy tính mạng của hắn ta, tâm hắn dần lạnh lẽo, người tuy được cứu về nhưng tâm tối tăm như tuyệt địa không ánh mặt trời dần chết mòn đi. Hắn thậm chí không để ý “nữ tì” bưng trà rót nước cho hắn là ai.

Chu Di Nhan nhìn thấy chân dung Giang Lạp trong phòng Quế Thần Tuyết thì vô cùng khiếp sợ, thấy là chuyện liên quan tới Giang Lạp thì âm thầm để ý hơn.

Cứ thế gió êm sóng lặng trôi qua một tháng.

Ở trên đại sảnh, một tia khói trắng lả lướt chập chờn bay lượn xung quanh bốn phía.

Xem giấy viết thư trong tay, vầng trán Thẩm Thiếu Hạo nhăn thành chữ xuyên. Rầm! Hắn ta vò lá thư thành cục rồi đập lên bàn, xưa nay kiêu căng lại tao nhã như hắn ta mà giờ khắc này có vẻ vô cùng buồn bực.

Lệ khí, gắt gỏng, âm trầm, độc ác. Đây là một mặt hắn ta chưa bao giờ lộ ra khi đối diện với Giang Lạp.

Thuộc hạ truyền tin quỳ một gối xuống, sợ đến mức không dám ngẩng đầu. Vị chủ nhân nhà hắn khi tức giận thì tiện tay chém người là chuyện thường tình, vào lúc này tốt nhất không nên trêu chọc tới hắn ta.

Cũng không biết là chuyện gì lại có thể khiến cho vị này vừa tức giận vừa bất đắc dĩ như thế, thực sự là hiếm có.

Thẩm Thiếu Hạo mặt không thay đổi ngồi dựa vào ghế bành, vuốt cằm trầm ngâm, đem con ngươi đen thẫm xuất thần nhìn về phía trước.

Giang Lạp sao…?

Kỳ thật, lần này Thẩm Thiếu Hạo tới thành Ngân Nhạn ngoại trừ bắt Giang Lạp thì còn một mục đích khác là chuyện của bản thân, hắn ta muốn kéo Quế Thần Tuyết vào chung chiến tuyến.

Đừng thấy Quế Thần Tuyết thanh cao ngạo mạn, hắn ở hoàng thành vẫn có không ít người ủng hộ, trong đó thậm chí còn có hoàng tôn quý tộc. Nếu có thể dựa vào Quế Thần Tuyết thì Thẩm gia ở thị trường khai thác dược liệu sẽ có rất nhiều ích lợi.

Vậy nên trong khoảng thời gian Quế Thần Tuyết bệnh nặng nằm trên giường, hắn ta đem tới không ít linh đan diệu dược. Đáng tiếc đối phương trước sau một bộ cao cao tại thượng, đối với người của hắn ta đều không coi ra gì.

Trong mắt Thẩm Thiếu Hạo, Quế Thần Tuyết rất không thức thời. Nếu chẳng phải vì thế lực sau lưng Quế Thần Tuyết thì Thẩm Thiếu Hạo lười quan tâm tới hắn. Thẩm Thiếu Hạo một mực vì chuyện đấy mà hắn ta không thể không để người điều tra cẩn thận sở thích của Quế Thần Tuyết.

Hiện tại, thuộc hạ được phái ra truyền đến tin tức thì ra Quế Thần Tuyết hết lần này đến lần khác gặp nạn là có dính líu tới con trai trưởng Giang gia Giang Lạp đã mất tích nhiều năm kia. Quế Thần Tuyết ngay cả nằm mơ đều nhớ kỹ Giang Lạp, trong phòng còn mang theo chân dung của Giang Lạp.

Thuộc hạ còn đặc biệt mời họa sĩ vẽ lại một bức giống hệt mang tới đây. Thẩm Thiếu Hạo vừa nhìn thì đáy lòng liền nhảy một cái.

Người trong tranh cùng với Khinh Chu đệ đệ có sáu, bảy phần tương tự!

Thẩm Thiếu Hạo bây giờ đã đem Giang Lạp thành người của mình. Cho nên khi thuộc hạ mang tới bức họa này, nhìn thấy tướng mạo người trong tranh rất giống Khinh Chu đệ đệ của hắn thì hắn ta có cảm giác Quế Thần Tuyết đang để ý tới ý trung nhân của mình, làm cho đáy lòng hắn ta rất khó chịu.

Trong khoảng thời gian này, hắn ta với Khinh Chu đệ đệ ngày ngày đều ở cùng một chỗ, bên gia tộc đã sớm hiểu được. Nghĩ đến gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ biết Khinh Chu đệ đệ tướng mạo rất giống với Giang Lạp, vì để bắt Quế Thần Tuyết, theo tính tình phụ thân hắn ta thì nhất định sẽ cầu xin hắn ta đem Khinh Chu đệ đệ đẩy đi để lấy lòng Quế Thần Tuyết!

Hơn nữa, trước đó vài ngày nghe ý tứ mẫu thân hắn ta hình như có ý định để hắn với đại tiểu thư yếu ớt của Thủy gia kết thông gia chính trị, lấy cường cường liên thủ làm lũng đoạn thị trường dược liệu phương bắc.

Lại nói Trảm Ngọc gọi Khinh Chu đệ đệ là thiếu gia, Khinh Chu đệ đệ cùng với Giang Lạp là quan hệ gì? Hay là có liên quan gì với Quế Thần Tuyết?

Việc này e rằng…

Thẩm Thiếu Hạo khi nghĩ tới những thứ này liền cảm thấy tâm tình cực kỳ buồn rầu.

Khiến cho hắn ta bất đắc dĩ cùng Khinh Chu đệ đệ chung sống đã một tháng rồi, đối phương không đến nỗi lạnh như băng với hắn ta nhưng là tuyệt đối nho nhã lễ độ, nói chuyện đều kính cẩn, căn bản không để hắn ta có cơ hội tiến thêm bước nữa khiến lòng tự ái của hắn bị đả kích nghiêm trọng.

Vừa mới bắt đầu Khinh Chu đệ đệ còn biểu hiện ra cảm động cùng do dự — Đúng rồi, là vì hắn ta sắp trị liệu cho Trảm Ngọc.

Sau đó Giang Lạp thường mang lòng cảm kích nhìn hắn ta khiến hắn ta cho rằng đã thấy hy vọng.

Vốn trói Trảm Ngọc là vì kiềm chế Lý Khinh Chu. Lúc cần thiết hắn ta còn muốn lợi dụng Trảm Ngọc để khiến Lý Khinh Chu đi vào khuôn phép. Nhưng nhìn Lý Khinh Chu vì mình mà nhẹ dạ, lòng tự ái của hắn ra rất thỏa ãn, tự cho là nắm chắc phần thắng nên đâu còn tâm tư động tới Trảm Ngọc. Khi đó hắn ta nghĩ tới đã không phải là kiềm chế mà là nếu vọng động tới Trảm Ngọc có thể sẽ lưu lại kẻ hở trong tình cảm của hắn ta và Khinh Chu đệ đệ.

Hiện giờ Trảm Ngọc bình phục, tuy tu vi hạ thấp nhưng đích xác là không hề bị ma khí quấy nhiễu. Mà hắn ta cũng rõ ràng cảm giác được thái độ Lý Khinh Chu đối với hắn ta có chút biến hóa nhỏ bé.

Những do dự, nhẹ dạ trong một đêm biến mất không còn tăm tích.

Đến lúc này hắn còn cái gì mà không hiểu?

Từ đầu tới đuôi chính là hắn ta mong muốn đối phương mà sa vào lưới tình không thể tự thoát ra được, hắn ta bị Lý Khinh Chu đùa giỡn.

May là hắn lo xa để lại trong người Trảm Ngọc một thứ nếu không hẳn là sẽ bị “Khinh Chu đệ đệ” đùa giỡn đến xoay vòng vòng.

Đáy lòng Thẩm Thiếu Hạo nhất thời không cam lòng, lại mâu thuẫn càng ngày càng thích Khinh Chu đệ đệ giảo hoạt như vậy. Ngẫm lại bản thân sao có thể không hăng hái đây?

Nhớ lại Thẩm Thiếu Hạo đường đường là một nhân tài, tại sao Lý Khinh Chu lại không để ý tới hắn ta? Lẽ nào hắn ta còn không sánh bằng Lý Thích Phong kia?

Nếu Khinh Chu đệ đệ có thể đối với hắn ta tình căn thâm chủng giống như với Lý Thích Phong thì còn mong gì hơn!

Nghĩ như vậy, Thẩm Thiếu Hạo vung tay áo, lập tức đi tới phòng Giang Lạp.

Gian phòng Giang Lạp ở chỗ tiểu viện Nam Uyển.

Vệt nắng nhu hòa rọi xuống thềm đá, chiếu vào cây tuyết tùng che lấp ánh mặt trời khiến sảnh đường phủ một màu ấm áp mịt mờ.

Xa xa có thể nghe thấy tiếng đàn tranh nhẹ nhàng du dương uyển chuyển, thanh thúy tựa ngọc châu.

Trên mặt đất, hoa cỏ tươi tốt xanh um, Giang Lạp khẽ buông mắt gảy đàn.

Tướng mạo hắn tuấn tú, ánh mắt thì dửng dưng, khí chất thanh tao lịch thiệp, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên sự tao nhã chân thành. Dù Thẩm Thiếu Hạo là kẻ phong lưu đa tình từng thấy qua vô số mỹ nhân cũng chẳng thể nào không âm thầm tán thưởng đôi câu – Khí chất tựa ngọc, tài hoa hơn người.

Giang Lạp tuyệt vời như vậy, làm sao hắn có thể buông bỏ được mà chắp tay tặng cho kẻ khác?

Tiếng đàn chầm chậm xa xăm như tiếng gió luồng qua khe suối, quấn quít cùng hoa cá chim muông.

Thẩm Thiếu Hạo đứng ngoài cửa, ngưng thần lắng nghe, là cổ khúc “Khe suối vọng tiếng quạ đêm”.

Thẩm Thiếu Hạo tinh thông âm luật, sao còn chẳng rõ ý nghĩa mà khúc này muốn biểu đạt? Núi hùng vĩ nhưng lặng im, nước sâu thăm thẳm lại vong tình. Thân quạ đêm nơi đen kịt tăm tối, nhưng lòng thì lại hướng về vầng sáng dịu êm tại mây nước ruộng vườn.

Tiếng đàn ấy phảng phất như nói với thế nhân rằng, hắn thích chính là sáo vọng quan ải, rượu thơm trước đêm trông, quê cũ có đàn gà cục tác cục ta, chẳng sợ chi người khác chê cười.

Được lắm cho một khúc cao ngạo, khá khen cho khoảng lặng trí xa.

Nếu là dĩ vãng, Thẩm Thiếu Hạo còn có thể nhã nhặn ôn hòa tán thưởng đôi câu, thậm chí còn chìm đắm trong cảnh đẹp ý vui mà nhạc khúc tạo nên, thế nhưng không biết vì sao, nghĩ đến người đàn tốt đẹp là thế, nhưng trớ trêu lại có tâm địa sắt đá, hơn nữa tâm địa sắt đá còn chẳng ở trên người mình, khiến hắn ta tự dưng sinh lòng buồn bực.

Thẩm Thiếu Hạo đứng ở cửa nghe một lát rồi không nói tiếng nào cứ thế phất tay áo rời đi.

“Thiếu gia, quả nhiên như người nói, hắn ta vừa nghe một lát đã giận đùng đùng rời đi rồi.”

Trảm Ngọc nhìn ra hành lang nói với Giang Lạp rằng.

“Không cần để ý.” Giang Lạp lạnh nhạt nói.

Hắn bị giam lỏng ở đây, như muốn che mắt đậy tai, không cần phải biết đến chuyện gì cả, là kết quả mà Thẩm Thiếu Hạo tạo ra. Hắn nghĩ tự mình cứu mình được, nên không thì không thể mở ra một lối riêng, tìm kiếm thời cơ.

Mấy ngày nay, những lúc ở chung với Thẩm Thiếu Hạo, hắn nhạy bén phát hiện ra Thẩm Thiếu Hạo có giấu tâm sự, vừa vặn lấy đấy làm điểm đột phá.

Trên thực tế, hắn có không ít thủ đoạn để rời khỏi Thẩm phủ, nhưng khó khăn là phải làm sao bản toàn cho Trảm Ngọc, mang y bình yên vô sự rời khỏi thành Ngân Nhạn này.

Thẩm Thiếu Hạo rất có dục vọng khống chế, lòng tự ái còn vô cùng cao, hắn lo rằng Thẩm Thiếu Hạo không chiếm được thứ hắn ta muốn thì rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, đem Trảm Ngọc bán cho Chu thái thú.

Hiện tại tuy Trảm Ngọc đã khôi phục nhưng tu vi huyền khí giảm đi rất nhiều, chỉ là một huyền sĩ cấp 8 không quan trọng thì sao có thể đối địch với những kẻ “Đạo sĩ chính phái”? Ngẫm kĩ lại ngoài Quế Thần Tuyết ra, thiên hạ này còn ai có thể bảo vệ Trảm Ngọc đây?

Vì vậy, hắn không dám mạo hiểm.

Huồng hồ gì tuy rằng Thẩm Thiếu Hạo có mục đích nhưng hắn ta cứu Trảm Ngọc, đây là sự thật không thể chối cãi.

Giang Lạp chậm rãi gẩy dây đàn sinh ra một chuỗi tiếng rung.

Như gợn sóng nhấp nhô, một vòng rồi lại một vòng, lướt qua bức tường rào che, khuếch tán vô hình về nơi xa, đơn giản là tâm sự của hắn, dần chìm vào hồ sâu.

Thiên kim Chu gia Chu Di Nhan đột nhiên đến nhà bái phỏng, việc này ngoài dự liệu của Thẩm Thiếu Hạo.

Có người nói rằng vị thiên kim tiểu thư này rất có thể sẽ trở thành phu nhân của Quế Thần Tuyết, khiến Thẩm Thiếu Hạo phải dè chừng.

Đón Chu Di Nhan vào sảnh, Thẩm Thiếu Hạo đánh giá vị đệ nhất mỹ nhân của thành Ngân Nhạn trong truyền thuyết này, quả thực danh bất hư truyền, người đẹp như hoa đào. Tuy vậy túi da mỹ lệ thế hắn ta đã thấy qua rất nhiều, cũng chả để trong lòng. Người có thể chinh phục hắn ta phải là nhân tài thông tuệ giảo hoạt như Giang Lạp vậy.

Chợt nghĩ đến vị Khinh Chu đệ đệ cao lãnh như hoa kia ở hậu viện, Thẩm thiếu Hạo không khỏi nghiến răng.

Chu Di Nhan cũng đánh giá Thẩm Thiếu Hạo, Thẩm công tử này vẻ ngoài đường hoàng, phong lưu phóng khoáng, mặt hơi trắng môi hơi hồng, quả nhiên là một tên tiểu bạch kiểm.

Truyền đạt lại ý tứ cảm kích Thẩm gia của Chu thái thú, cả hai nói chuyện phiếm chốc lát rồi Chu Di Nhan mới vào đề tài chính.

“Thẩm công tử, thật không dám giấu giếm, tiểu nữ và Lý nhị công tử là bằng hữu tốt của nhau, vậy mà bẵng một khoảng thời gian không thấy. Nghe nói là Lý nhị công tử đang ở trong quý phủ, nay muốn đến bái phỏng, chẳng biết là có tiện hay không?”

Ánh mắt của Thẩm Thiếu Hạo hơi loe lóe, vuốt cằm nói: “Đương nhiên có thể.” sau đó quay đầu dặn dò người hầu: “ Đi mời Lý công tử lại đây, nói là có Chu tiểu thư đến.”

Giang Lạp đang tản bộ ở sân sau thì nghe tin, Trảm Ngọc còn đang suy đoán ý đồ của Chu Di Nhan thì Giang Lạp đã trầm thấp cười.

Hắn biết hẳn bằng hữu của Chu Di Nhan nhờ vả nàng đến xem xem tình huống của mình bây giờ ra sao. Còn về vị bằng hữu ấy là ai, nhất định chính là Biệt Phong Khởi rồi. Chẳng ngờ Biệt nhị công tử vậy mà thật thông minh, biết nhờ đến người Chu gia.

Có thể nói Chu Di Nhan vừa đến thì hắn sẽ lập tức biết được Biệt Phong Khởi ở nơi nào, thời gian này đang chơi đùa cái gì, có toan tính ra sao.

Chờ khi hắn gặp Chu Di Nhan, bất quá chỉ là kiểm chứng lại suy đoán dưới đáy lòng mà thôi.

“Chu tiểu thư có khỏe hay không?” Giang Lạp chắp tay nói.

Chu Di Nhan trước tiên là uyển chuyển nở nụ cười, quay đầu nói với Thẩm Thiếu Hạo: “Thẩm công tử cảm phiền tránh mặt một lát.”

Ánh mắt của Thẩm Thiếu Hạo sâu thẳm nhìn Giang Lạp, nhưng trên mặt lại khẽ cười đáp: “Đương nhiên.”

Đợi khi Thẩm Thiếu Hạo rời khỏi khách phòng, Chu Di Nhan lập tức lôi kéo ống tay áo của Giang Lạp, lo lắng nói: “Nhị ca ca, ta nghe nói ngươi bị ép phải ở nơi này, có thật không?”

Giang Lạp cười nói: “Chu tiểu thư không cần lo lắng.”

Chu Di Nhan căm phẫn sục sôi nói: “Thực sự là quá đáng! Càn khôn rọi soi, nhật nguyệt sáng tỏ, lại có kẻ dám trắng trợn bắt cóc người khác. Nhị ca ca chớ sợ, ta quay về báo lại với phụ thân để người làm chủ giúp ngươi.”

“Không thể.” Giang Lạp vỗ vỗ tay Chu Di Nhan, cười cảm kích nhưng lắc đầu từ chối ý tốt của đối phương: “Cảm ơn ngươi, Chu tiểu thư, thế nhưng ta không thể đi.”

Chu Di Nhan bị hồ đồ rồi: “Tại sao không thể đi? ” nếu xác nhận quả thực là bị cưỡng bức, vậy còn ở lại chỗ này làm cái gì?

Giang Lạp cười khổ, không nói. Thật ra rời khỏi nơi này không khó, nhưng hắn sợ Thẩm Thiếu hạo sẽ đem chuyện tình của Trảm Ngọc tiết lộ ra ngoài. Chu Di Nhan tuy rằng tâm địa thiện lương, nhưng dù sao cũng là con gái của Chu thái thú, ai biết được vào thời khắc quan trọng nàng sẽ đứng về phía nào, hắn không thể đem tính mạng của Trảm Ngọc ra mạo hiểm.

Giang Lạp ngừng chốc lát, nói: “Làm phiền Chu tiểu thư rồi, nhờ tiểu thư nhắn với gia huynh đôi câu, lúc ta không ở xin y hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, chỉ cần y khỏe mạnh, ta mới không phải luôn mãi lo âu. Nếu lộ phí không đủ, chỗ ta bên ấy còn vài quyển sách, vài dược thảo của thành Trà Lăng, để đấy cũng không được gì, cứ bảo y đổi lấy tiền. Nói với y Thục đạo khó đi, chẳng phải chỗ ở lâu, cẩm thành mặc dù đông vui nhưng không bằng ở nhà.”

Chu Di Nhan trừng mắt hạnh, bất mãn nói: “Cái gì? Sao lại nghèo đến mức bán sách rồi? Tiểu tử ngươi không muốn vay tiền chỗ ta sao?”

Giang Lạp bật cười nói: “Gia huynh đã làm phiền ở quý phủ tiểu thư không ít thời gian, phần ân tình này Khinh Chu suốt đời khó quên.”

Chu Di Nhan thấy nói không lại hắn, chỉ đành từ bỏ.

Tiễn bước Chu Di Nhan, Thẩm Thiếu Hạo một lát sau liền đẩy cửa vào.

“Hiền đệ đối với lệnh huynh quả thật là lo lắng chu toàn, tình nghĩa huynh đệ này, khiến vi huynh không ngừng hâm mộ.” Thẩm Thiếu Hạo cười khanh khách nói, đáy lòng kìm chẳng đặng mà chua chua. Hắn ta đúng là không hề che giấu gì mà phái người giám thị hành vi của Giang Lạp và Chu Di Nhan.

Thẩm Thiếu Hạo xưa nay có dục vọng độc chiếm rất mạnh, Giang Lạp và Chu Di Nhan trong phòng đã nói cái gì, có tiếp xúc thân thể chăng, có tín vật qua lại không, tất cả những thứ này hắn ta nhất định phải biết hết. Càng ngày hắn ta càng không thể chịu đựng được Giang Lạp vi phạm đến ý chí của hắn, hoặc là vượt quá khống chế.

Giang Lạp chậm rãi rót hai chén trà nóng: “Như mong ước của Thẩm huynh, ngươi và ta cũng có thể kết nghĩa huynh đệ.”

Thẩm Thiếu Hạo cười ha ha, ngồi sát bên cạnh Giang Lạp.

“Hiền đệ biết rõ tâm tư của vi huynh vậy mà vẫn nói như thế, chẳng phải là đang bắt nạt ta sao?” Ánh mắt của Thẩm Thiếu Hạo mười phần ý tứ, hiển nhiên hắn ta trêu chọc không phải chỉ do câu nói này của Giang Lạp mà còn thái độ lúc nóng lúc lạnh của Giang Lạp mấy ngày qua.

Giang Lạp đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói ấy, nhưng chỉ hững hờ cười: “Thẩm huynh là nhân vật tầm cỡ nào, ngu đệ nào dám bắt nạt.”

“Ha ha ha!” Thẩm Thiếu Hạo sáng sủa vui cười.

Bỗng nhiên chộp tay Giang Lạp, ôn nhu xoa nắn, đặt vào lòng của mình.

“Hiền đệ không dám bắt nạt vi huynh nhưng vi huynh lại vô cùng muốn bắt nạt hiền đệ đây.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mồng một tháng năm nghỉ hè, ba ngày không có viết, chúng em gái hãy thả lỏng thoải mái nha, nhỡ đâu chúng ta ngẫu nhiên gặp trên đường đó (#^. ^#)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.