Giang Lạp đang đọc một cuốn sách liên quan đến lịch sử của Vu Địa Bảo, hắn liếc nhìn bầu trời mù mịt tối tăm ngoài cửa sổ, không gian yên tĩnh như tờ, hắn đóng sách lại quyết định đi ngủ.
Hắn vừa đi đến bên giường ngủ, vừa suy nghĩ tình huống tại Vu Địa Bảo này.
Xem ra Biệt Lập Thiên và Biệt phu nhân là thật tâm muốn bảo vệ Giang Khinh Chu, chẳng ngờ Giang Khinh Chu lại có được phúc khí như thế!
Càng không nghĩ đến Giang Khinh Chu thế mà đã được hứa hôn cùng Biệt Phong Khởi ngay từ trong bụng mẹ, hôm nay Giang phu nhân hỏi hắn về vấn đề này, quả thật là dọa hắn nhảy dựng cả lên.
Hắn tất nhiên sẽ lập tức tìm lí do khéo léo từ chối.
Với những chuyện như vậy, phía Nam luôn chú ý giữ kín không để lộ ra vì họ cho rằng âm dương điều hòa mới là phải đạo. Tuy cũng có nam tử cùng nam tử nhưng khó trách khiến người ta khinh khi xem nhẹ. Chỉ có nam thiếp, không có nam thê. Cho dù lúc hắn cùng Quế Thần Tuyết tâm ý thương thông cũng chưa bao giờ nói tọac ra hết thảy những điều trong lòng.
Nhưng phương Bắc thì ngược lại, ở đây đối với phong hoa tuyết nguyệt, tình yêu nam nữ vô cùng khoan dung. Quả phụ tái giá, phu thê phân ly, nam tử kết thân đều là việc hết sức bình thường, hôm nay gặp chuyện này mới thấy quả đúng như thế. Bên trong Bảo đối với hôn sự của hắn và Biệt Phong Khơi vô cùng coi trọng.
Giang Lạp buồn cười lắc đầu, bây giờ hắn đầu thai là người ở Bắc Mạc thì sau này phải cân nhắc, tư duy như họ, tránh cho người khác nảy sinh lòng nghi ngờ.
Hắn đang chuẩn bị cởi áo thì bỗng nhiên ánh lửa của ngọn nến chợt lóe sáng, gió lạnh đua nhau thổi vù vù sau cổ.
Giang Lạp cảnh giác quay đầu, ngay lập tức bị người phía sau che miệng lại, cả hai cùng ngã xuống đệm chăn.
Biệt Phong Khởi?
Tiểu tử này cũng thật lắm chuyện!
Giang Lạp mặt không thay đổi nhìn thanh niên tà mị đang đè phía trên người mình.
Biệt Phong Khởi nhếch miệng, cười nhe hàm rằng trăng toát đều tăm tắp. Y cũng không thèm che mặt để nguy trang gì mà cứ như thế nghênh ngang xông đến áp chế Giang Lạp.
Y nhìn từ góc độ này thấy vẻ bình tĩnh thong dong của Giang Lạp, ánh nến làm nổi bật lên khuôn mặt như ngọc, da thịt trắng loáng, nhiêu đây mị lực đã đủ để đánh gục người khác.
Trái tim Biệt Phong Khởi đột nhiên nhảy dựng lên một cái gấp gáp.
Động tĩnh trong phòng khiến đội thị vệ tuần tra chú ý, một thị vệ tiến đến gần cửa thấp giọng dò hỏi: “Giang công tử, có chuyện gì không?”
Giang công tử chỉ là một thư sinh thể nhược, sơ sẩy té bể đầu thì biết làm sao đây!
“Bảo hắn đi, bằng không ta sẽ xé rách y phục của ngươi, chớ nghĩ rằng ta không dám.” Biệt Phong Khởi kề sát vào gò má Giang Lạp. Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua bên tai hắn, bầu không khí vô ý mà trở nên thân mật kiều diễm.
Giang Lạp gật đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang bị giữ chặt của mình.
Biệt Phong Khởi đắc ý dời tay đi.
Giang Lạp đột nhiên điên cuồng lau môi của mình, thỉnh thoảng còn ho khan “khù khụ” vài tiếng.
Biệt Phong Khởi: “…”
Trong cả đời người, đây là lần đầu tiên y bị ghét bỏ…
Giang Lạp nhìn Biệt Phong Khởi một chút rồi hướng về phía ngoài cửa nói: “Đa tạ, ta không có việc gì, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.” Âm thanh của đội tuần tra dần dần đi xa.
“Ngươi buông ta ra được rồi chứ.” Giang Lạp nhíu mày nói.
Không phải hắn sợ Biệt Phong Khởi uy hiếp, chỉ vì do vừa mới đến hắn không muốn náo loạn với y, dù hắn có hay vô tội thì cũng ít nhiều gì cũng lưu lại ấn tượng xấu cho người khác.
Nhìn Giang Lạp ghét bỏ mình như thế, Biệt Phong Khởi không rõ vì sao mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chạm ngươi thì làm sao? Ông đây cứ muốn chạm vào đấy! Đây, ta chạm! Ta chạm! Ta chạm vào này! Xem ngươi muốn làm gì!” Vừa nói vừa chọc chọc vào cằm của Giang Lạp, bộ dạng như nói ngươi làm khó dễ được ta à?
Tên thư sinh chết tiệt này, không cho y chạm vào đúng không? Được thôi, ngay ngày mai y sẽ đáp ứng yêu cầu của cha, đợi đến lúc cả hai thành hôn rồi, y mỗi ngày chạm vào hắn, hằng đêm ngủ cùng hắn, xem hắn dám làm được gì nào!
Giang Lạp không biết rõ trong lòng y đang nghĩ đến chuyện gì, chỉ cảm thấy mười năm không gặp mà cái tên nhị thiếu gia này vẫn ấu trĩ như thế.
Nhớ năm đó, Biệt Phong Khởi so đấu trên võ đài thua hắn, sau đó hoặc là canh giữ trước cửa nhà hắn, hoặc là chờ chặn hắn trên đường để phân cao thấp. Bởi do cứ mỗi lần như thế đều có chút tiến bộ, càng đánh càng hăng, hắn cũng dần thay đổi cách nhìn về y. Ngay lúc phụ thân đóng cửa cũng mãi than thở Biệt Phong Khởi nghị lực hơn người, tiềm lực to lớn. Sau đó dần trở nên phiền phức, hắn tiện miệng hứa hẹn mười năm sau tái chiến cùng Biệt Phong Khởi mới xem như đuổi được cái đuôi phiền phức này.
Không nghĩ đến sau mười năm, hai người cũng là dùng khuôn mặt này mà tạm biệt, thật sự là tạo hóa trêu người.
“Được rồi, nhị thiếu gia đang tính làm gì thế, sao không đứng lên nói chuyện đàng hoàng.”
Biệt Phong Khởi cố ý giở trò xấu: “Ngươi có gan thì đẩy ta ra xem nào.”
Y nhìn Giang Lạp thân thể yếu xìu, liên tục ho khan, nào lấy đâu ra khí lực để đẩy y chứ? Nói xong lời cuối còn phải đi cầu xin y nữa là!
Chẳng biết nguyên do gì mà y rất muốn bắt nạt tên thư sinh này một phen cho hả.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên một trận gió thổi ngoài cửa sổ, mấy ngọn nến trên bàn đồng loạt tắt ngúm.
Nhất thời, trong phòng rơi vào khoảng không tối tăm mù mịt.
Bên tai thấp thoáng nghe thấy tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, âm thanh thưa thớt.
Biệt Phong Khởi cảm giác người dưới thân đột nhiên cứng đờ, hơi thở dồn dập.
“Ngươi làm sao vậy?” Biệt Phong Khởi kì quái nhìn Giang Lạp.
Tiểu tử này nhìn như thể nhược nhiều bệnh vậy, lẽ nào là đang phát bệnh?
Y định muốn đứng dậy, không ngờ bị Giang Lạp kéo một cái, vươn mình ép y nằm dưới thân!
Ván giường sau lưng phát ra từng tiếng lay động.
Trong đầu Biệt Phong Khởi «bùm» cái nổ vang.
Vị thánh nhân này, ngươi so với đại ca ta đây còn muốn nóng ruột hơn!
Như hổ như sói, đại ca cũng nên cẩn thận.
Trong bóng tối, Biệt Phong Khởi có thể nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của mình, y khô cằn hỏi: “Tiểu thư sinh, ngươi muốn làm gì?”
“Đừng đi.”
Giang Lạp tóm chặt lấy tay y, chôn mặt vào ngực y.
Biệt Phong Khởi há hốc miệng, còn chưa thốt được lời nào thì mặt y đã hồng thấu cả lên.
Trong suốt mười năm kia, Biệt Phong Khởi chiến thắng sự u tối tĩnh mịch mà người thường khó thể nào tưởng tượng được, ngay cả khi tịnh tâm nơi khe núi ở thâm sâu cùng cốc cũng không khiến y căng thẳng như giờ phút này.
Trong phòng Tây Uyển một mảnh tối tăm mịt mù, sự yên lặng này khiến y không mấy dễ chịu.
Than địa long hun đến mức nhân tâm lo sợ, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, ngay cả vài vệt sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ cũng vô ý mà có chút ám muội.
“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Biệt Phong Khởi trừng mắt nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, cắn răng tàn bạo nói: “Ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ nên nhường cho ngươi, đừng nghĩ ta không dám đánh ngươi!”
Biệt Phong Khởi đợi một lúc lâu cũng không thấy tiểu thư sinh ừ hử gì, lúc này mới phát giác ra sự tình không đúng.
Không lẽ nào tiểu thư sinh ngã bệnh?
Vừa nghĩ như thế, y theo bản năng giữ chặt Giang Lạp, phóng ra một chút Huyền lực âm thầm quan sát phủ tạng của Giang Lạp.
Ồ?!
Giang Lạp hít thở sâu vài cái, miễn cưỡng trấn định lại thần trí, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh dị của Biệt Phong Khởi.
Hắn trong bóng tối mở mắt ra, nhưng trước mặt lại mờ mịt không tìm được tiêu cực, thật giống như quay trở về tuổi thơ, không gian ám trầm khơi lại đoạn quá khứ kinh khủng hắn đã phải trải qua từ sâu trong đáy lòng. Hắn như người chết nắm chặt lấy cây xà ngang cầu sinh, suy nhược khẩn cầu Biệt Phong Khởi: “Giúp ta đốt ngọn nến kia lên đi.”
Biệt Phong Khởi thoáng sững sờ, khó tin được mà tiện đà cười hỏi: “Ngươi… không phải là sợ bóng tối chứ?”
Tên tiểu tử này không sợ sơn phỉ mã tặc, không sợ đao kiếm tanh mùi màu, cũng không sợ cưỡng bức, một kẻ bình tĩnh như thế hóa ra lại sợ bóng tối?
Giang Lạp nhắm chặt mắt lại.
Biệt Phong Khởi muốn nhân cơ hội này cười nhạo Giang Lạp vài câu nhưng thấy mặc hắn trắng bệch, môi mất sắc, trong lòng có chút chẳng đành.
Thôi quên đi, hôm nay không thừa dịp hắn gặp nguy mà giở trò.
Biệt Phong Khởi đứng dậy muốn đi đốt đèn thì tay bị Giang Lạp nắm lại.
“Làm sao vậy?”
Giang Lạp khẽ rùng mình: “Nắm lấy tay ta.”
Biệt Phong Khởi đưa mắt nhìn Giang Lạp một lúc bỗng nhiên nhanh chân tiến lại gần, ôm ngang người Giang Lạp.
“Đừng sợ, có ta ở đây!”
Giọng nói của y ôn nhu khác hẳn với ngày thường, ngay cả chính y cũng không phát hiện ra.
Giang Lạp bất lực tựa vào lồng ngực của y, thẫn thờ mà “Ừ” một tiếng.
Biệt Phong Khởi một tay ôm Giang Lạp, y không đi tìm hộp quẹt mà chỉ khẽ phất tay về hướng ngọn nến.
Mấy chục cây đua nhau phực lên, thắp cả căn phòng sáng như ban ngày.
“Không sao rồi!” Biệt Phong Khởi cúi đầu nhìn kĩ thiếu niên trong lồng ngực mình, không ngờ người này còn có một mặt mềm mại như tiểu thư vậy, đúng là đáng yêu!
Sau đó hắn không một chút lưu luyến gì mà đẩy Biệt Phong Khởi ra.
Xong xuôi rồi hắn mới thở một hơi thật dài, trái tim vẫn đang điên cuồng đập loạn xạ trong lồng ngực nhưng trên mặt đã khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh thong dong.
Như không có gì xảy ra mà vỗ vỗ áo bào, hắn chỉ tay về phía ghế gỗ ở đối diện, nhìn Biệt Phong Khởi đang ngoác mồm nói: “Mời ngồi, đêm đã khuya ngươi đến đây làm gì?”
Biệt Phong Khởi trợn trừng mắt: “Ngươi lúc nãy không phải bộ dạng thế này.”
Giang Lạp cười nhạt một tiếng, làm như vô cùng xấu hổ vung vung tay: “Bị chê cười rồi! Bị chê cười rồi!”
Thư sinh này!
Là bạch nhãn lang không thì y không biết nhưng có thể xác định được đây chắn chắn là một tiểu hồ ly vô cùng giảo hoạt.
Biệt Phong Khởi vừa buồn bực vừa tức cười, chỉ còn thể tàn nhẫn dậm chân đi về hướng hắn chỉ, ngồi xuống ghế.
Y vốn do nhất thời muốn chạy đến hù dọa Giang Lạp một chút, có chuyện gì đứng đắn để mà bàn bạc đâu cơ chứ?
Y giương mắt nhìn Giang Lạp.
Giang Lạp đang lấy ngón tay nắn khẽ lông tơ trên áo choàng lông cáo, Biệt Phong Khởi thấy nhất cử nhất động của hắn đều toát lên khí chất nhẹ nhàng như mây gió, thái độ thanh tao lịch sự, nhìn vô cùng vui mắt vui tai. Biệt Phong Khởi chưa gặp người nào chỉ chỉnh y phục thôi đã rất đẹp mắt như Giang Lạp, bất giác thất thần.
Chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, y nhất thời có chút lúng túng, thầm hậm hực.
Y tìm chuyện nói: “Bên trong cơ thể ngươi sao lại chứa cốt lãnh hắc khí? Đắc tội với ai sao?”
Giang Lạp nhớ đến đối phương lúc nãy có dò xét phủ tạng của mình, lặng lẽ nói: “Cốt lãnh hắc khí?”
“Bởi vì trong cơ thể có Ngụy khí cản trở nên chẳng cách nào tu luyện được Huyền khí, đúng không?”
“Phải.”
“Đưa tay ngươi cho ta xem.”
Giang Lạp đưa cổ tay ra.
Biệt Phong Khởi đặt ngón tay lên mạch đập của Giang Lạp, ngưng thần nghiền ngẫm chốc lát, trán càng lúc càng nhăn nhíu lại.
“Khí này ẩn nấp sau trong kinh mạch đã quá lâu, rất khó loại bỏ nó.”
Biệt Phong Khởi đứng kên, đi tới đi lui trong phòng.
Giang Lạp biết y đang cố nghĩ biện pháp, vì vậy chỉ yên tĩnh chờ đợi một bên.
Biệt Phong Khởi dừng bước lại.
“Có cách rồi! Tiểu thư sinh, ngươi phải nên cảm thấy vui mừng khi gặp được ta, bởi vì ta có biện pháp loại bỏ cốt lãnh hắc khí, ngay cả phụ thân ta cũng không biết, ta dám nói ngươi tìm khắp Bắc Mạc này, người biết trị vô cùng ít ỏi, mà ta lại vừa vặn nằm trong đám ít ỏi đó.”
Đây là do lúc y luyện tập bên ngoài thì ngẫu nhiên có cơ hội tham gia đấu giá thu về được một phần bài thuốc bí phương cổ xưa.
Thấy ánh mắt chờ mong của Giang Lạp, Biệt Phong Khởi chuyển đề tài, một tay y chống lên mặt bàn, cúi sát người về phía Giang Lạp, câu môi cười khẩy nói: “Tuy nhiên, ta cần gì phải nói cho ngươi biết cơ chứ? Người cầu xin ta đi.”