Giang Nam Hận

Chương 17: Cột khói Giang Đông



Đến lúc tỉnh dậy màn đêm đã bao trùm, hắn nằm nghiêng trên giường dịu dàng nhìn nàng, nơi nào đó trên mặt là một vùng biển sâu thăm thẳm, chớp nháy liên tục. Tim nàng dâng lên niềm yêu thương khôn tả. Nàng mỉm cười diệu hiền, nụ cười mang theo sự ấm áp rung động. Loại diệu hiền ấy hắn đã từng thấy, giống mẹ trước đây lễ phật Quan Âm, gương mặt từ ái và ôn nhu.

Nàng chầm chậm dời tay qua nắm lấy bàn tay vững chãi của hắn, tay nàng mềm như không xương khiến hắn ngỡ là ảo giác. Nàng từ từ đưa tay hắn đặt lên bụng mình, cách làn áo ngủ mỏng, vẫn có thể cảm nhận rõ thân nhiệt nóng ấm của hắn. Hách Liên Tĩnh Phong hiểu ý nàng, biết trong cái cơ thể mảnh khảnh kia đang thai nghén máu mủ của hai người, đó là con của hắn và nàng. Hắn không biết hình dung ra sao cái cảm giác khi biết tin này, nàng có con với hắn, máu huyết của nàng cùng hắn dung hợp làm một, như vậy hắn và nàng sẽ quấn quít đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn đến sáng ngang cùng trời đất, mãi mãi đến sông cạn đá mòn.

Nàng hơi nghiêng nhẹ đầu, không dám nhìn thẳng mắt hắn, thì thầm: “Em có thai.” Giọng nói ấy như tiếng trên thiên đường xa xôi vọng tới.

Hắn khẽ mỉm cười, bàn tay dịu dàng chầm chậm mang theo muôn vàn yêu thương và trân trọng vuốt ve. Hồi lâu sau vẫn thấy hắn im lìm, lòng nàng bất an liền ngước hỏi: “Anh không vui sao?”

Chỉ thấy đầu mày đuôi mắt hắn đều chứa nụ cười say đắm, dáng vẻ sung sướng, khóe môi giương cao. Hắn nhéo chóp mũi nàng, cười ha hả đáp: “Sao anh lại không vui? Anh rất vui, rất hạnh phúc.” Dứt lời liền ôm nàng thật chặt, cúi đầu nói: “Anh đang làm việc thì biết tin. Anh sướng đến mức nhảy dựng lên, may mà bọn Trương Lập đều ở bên ngoài…” Thấy nàng muốn cười, hắn hơi ngượng liền giả vờ gắt gỏng: “Ai cho em cười.”

Nàng nghe giọng đe dọa của hắn, khó có dịp thấy hắn bị ngượng, càng thêm khó nhịn cười… Mặc dầu miệng hắn nói thế nhưng trên mặt tươi như hoa. Hai người cứ anh nhìn em, em nhìn anh, dù im lặng vẫn cảm nhận được sự nồng nàn và hạnh phúc, giống như mùa xuân, trăm hoa đua nở.

Hôm sau, khắp phủ đều hay tin Tịnh Vi mang thai. Tứ di thái, Lục di thái, Thất di thái và cả Bát di thái đều tự mình đến hỏi han. Từ ngày Hách Liên Tĩnh Phong cầm quyền, các di thái thái thấy Tịnh Vi thì càng khách sáo cả nể hơn xưa. Giờ Tịnh Vi lại mang thai, biết địa vị của nàng dưới một người mà trên vạn người, khó bề lay chuyển. Vì thế ai nấy cũng mang tổ yến, cầm thuốc bổ biếu tặng. Lục di thái là người cực kì thông minh, vừa tới đã kéo tay Tịnh Vi, nhìn ngang liếc dọc, nói: “Thiếu phu nhân, chúc mừng, chúc mừng nhé! Xem tướng này của cô, đây chắc chắn là con trai.”

Tứ di thái cũng liên tục gật đầu, cười bảo: “Thực ra trai hay gái đều tốt cả, Đại thiếu cũng sẽ nâng trong lòng bàn tay. Đại thiếu và cô còn trẻ, nhất định ba năm sinh hai đứa. Con cái càng nhiều càng có phước!”

Thất di thái vẫn với dáng vẻ đáng thương, nhưng rất hưng phấn nói: “Thật là một chuyện đáng vui mừng, cảm ơn Bồ Tát phù hộ.”

Tứ di thái lại nói thêm: “Nếu lão Đốc quân còn sống, chắc vui đến bất tỉnh. Đây là cháu đích tôn đấy!”

Tịnh Vi chỉ cười. Bình thường lúc gặp các di nương, bọn họ đều khách sáo như người ngoài, nên nàng ít giao thiệp. Hôm nay không biết tại sao, dẫu các bà nói toàn chuyện tầm phào, nàng nghe cũng thật thư thái. Bát di thái tới trễ nhất, vào phòng cũng mỉm cười chúc mừng nàng. Hỉ Thước mang ghế dựa, mời nàng ta ngồi. Từ sau câu chuyện đó, nàng ta trở thành người thân thiết nhất trong số các di thái thái với Tịnh Vi. Bát di thái nói: “Thiếu phu nhân, con người cô như thế, bụng dạ cô như thế, rất xứng đáng được hưởng vinh hoa phú quý. Thấy cô và Đại thiếu vợ chồng ân ái, lòng tôi vui thay cô.”

Tịnh Vi nhìn vẻ xinh đẹp của Bát di thái, tự dưng lại trở thành bậc trưởng bối của nàng, nếu vô tình đi trên đường, người ta chắc chắn nghĩ bọn họ là chị em. Lòng nàng hiểu Bát di thái xiết bao khổ đau, hơn nữa chuyện của Hách Liên Tĩnh Triết cũng khiến nàng có chút đồng cảm. Giờ nghe nàng ta nói vậy, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Bát di nương, Người không tính gì cho tương lai sao?”

Bát di thái cười khổ, đáp: “Tôi còn tương lai gì đây? Cũng chỉ đành chờ chết trong phủ Đốc quân thôi.”

Tịnh Vi an ủi: “Bát di nương, Người còn trẻ, sao lại nghĩ tiêu cực thế?”

Bát di thái nở nụ cười méo xệch, thở dài trả lời: “Cho dù có ý tưởng, cũng không thể rời khỏi phủ Đốc quân.”

Tịnh Vi giật mình: “Rời khỏi phủ Đốc quân à? Đúng! Bên ngoài thế giới bao la, trước kia lúc tôi còn đi học, thầy giáo nói thế giới bên ngoài tựa thế nọ, giống thế kia, nhưng tôi lại như đẻ trong đáy giếng, chẳng bước ra ngoài.” Nàng nhìn Bát di thái hồi lâu, nói tiếp: “Bát di nương, nếu Người có ý muốn rời khỏi phủ Đốc quân, tôi sẽ giúp Người.”

Bát di thái buồn bã, đáp: “Tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống trong làng ngày trước, sống bình yên cả đời.” Có thể về nhìn nơi chôn nhau cắt rốn, có lẽ được gặp các chị em xưa kia, bạn bè xưa kia… Ngay cả khi không gặp, cũng có thể chăm sóc mồ mả cha mẹ, trọn phần đạo hiếu. Nàng ngước nhìn ngoài cửa sổ, hoa viên cảnh sắc tao nhã, nhà cửa tráng lệ, nàng ở đây sinh hoạt vài năm nhưng chưa từng thuộc về nơi này.

Bát di thái thở dài nói tiếp: “Thiếu phu nhân, tôi khác hẳn với cô. Cô thuộc về nơi này, thuộc về phủ Đốc quân, thuộc về cuộc sống vương giả. Tôi thì không, cuộc sống từ lúc sinh ra tới khi trưởng thành của tôi đều khác hẳn nơi đây. Tôi muốn rời đi, từ sau chuyện đó, tôi thực sự chẳng còn mặt mũi để lưu lại, nhưng chắc chắn Đại thiếu sẽ không đồng ý. Dù nói gì thì tôi cũng là vợ lẽ của lão Đốc quân, nếu cứ vậy mà đi, người ngoài sẽ đàm tiếu.”

Tịnh Vi biết nếu Bát di thái cứ cô đơn sống trong phủ suốt quãng đời còn lại, thật quá đau khổ. Nàng tuy có lòng nhưng lực bất tòng tâm, đành đổi đề tài: “Thất di nương bị bệnh gì, sao mãi không thấy khỏi?”

Bát di thái lại thở dài, đáp: “Thất phu nhân cũng là người vô phúc. Chị ấy mang bệnh này, nếu gia đình bình thường sao có thể chịu đựng đến nay.” Hai người hàn huyên hồi lâu, Bát di thái thấy sắc mặt Tịnh Vi hơi mệt mỏi, biết bây giờ nàng cần nghỉ ngơi nhiều, liền cáo từ ra về.

Hách Liên Tĩnh Phong về nhà sớm đúng lúc thím Vương đang cầm bát thuốc bổ đi lên. Hách Liên Tĩnh Phong cởi quân phục, giữ nguyên áo sơ mi rồi khoác thêm chiếc áo len kiểu Ăng-lê, hắn hiếm khi ăn mặc kiểu này, trông hết sức tao nhã lịch lãm. Hắn cầm lấy bát thuốc trong tay thím Vương, nói: “Mọi người ra ngoài hầu hạ đi.” Hỉ Thước và thím Vương đẩy cửa bước ra.

Hắn nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới đưa tới gần miệng nàng, ý bảo nàng uống, hỏi: “Hôm nay em nghỉ ngơi thế nào? Đừng để mệt nhọc.” Cử chỉ rất dịu dàng, từ sau ngày mớm quả nho trên tàu, hắn có vẻ thích đút nàng ăn, phớt lờ kẻ hầu người hạ bên cạnh. Dù hắn tỉnh bơ nhưng nàng da mặt mỏng, ngược lại rất xấu hổ. Nàng nuốt xuống một ngụm, mới có khoảng trống đáp lời: “Suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mệt gì chứ?” Ngữ điệu du dương say lòng người.

Hắn khẽ cười, nói: “Bây giờ khác trước, em đang nuôi hai người.” Nói xong lại đưa thìa tới. Trong chớp mắt nàng nổi chút ghen tị, chẳng biết hắn quan tâm nàng nhiều hơn hay để ý đứa bé trong bụng nhiều hơn?

Ngoài cửa bỗng nghe tiếng Hỉ Thước vang lên: “Đại thiếu, tiểu thư, Thất tiểu thư tới.”

Câu chuyện chưa chấm dứt thì Hách Liên Tĩnh Kỳ cười toe toét đẩy cửa nhào vô, ngọt ngào nói: “Anh cả, chị dâu, xin chúc mừng, xin chúc mừng! Nghe nói em sắp làm cô rồi!”

Hách Liên Tĩnh Phong cười, hỏi: “Em tan học rồi?”

Tĩnh Kỳ cười, đáp: “Vâng! Em vừa về thì nghe Cúc Lan báo chuyện của chị dâu, em chưa kịp cất sách vở đã chảy thẳng tới đây gặp chị dâu và cháu.”

Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Vậy mới không uổng phí công anh và chị dâu thương yêu em.” Vừa nói đến đấy, tiếng Trương Lập ngoài cửa vọng vào: “Thưa Đại thiếu, tổng thư kí Khổng có điện báo.”

Hách Liên Tĩnh Phong nhìn phía Tĩnh Kỳ, bảo: “Em ngồi tâm sự với chị dâu nhé.” Lại xoay qua Tịnh Vi nói: “Anh đi một lát sẽ về.” Rồi ra ngoài.

Bấy giờ Tịnh Vi mới rảnh rang quan sát Tĩnh Kỳ, áo hồng ôm tay, khoác thêm áo choàng, phối hợp với váy đen, mái tóc ngắn được tóm gọn bằng chiếc băng đô màu hồng đào, xinh đẹp thanh tú, vẻ mặt sáng chói, đôi mắt long lanh. Mới mấy ngày không gặp, mà cô nàng như đã trưởng thành. Nàng khẽ cười, nói: “Tĩnh Kỳ của chúng ta ngày càng đẹp hơn rồi.”

Tĩnh Kỳ e lệ, nói: “Chị dâu dám trêu em! Em chả thèm để ý chị nữa.” Dù cứng miệng nhưng cô nàng lại sán đến mép giường, líu lo: “Thấy bộ dạng vui sướng của anh cả, thực chịu hết nổi! Chị dâu, anh cả của em trước kia chẳng mấy khi cười như thế. Mà dù anh ấy có cười cũng lạnh lẽo lắm, nên người trong phủ gặp anh ấy rất sợ sệt.” Cô nàng lại tiếp tục bổ sung: “Không biết đứa bé sau này giống ai? Em ấy à, em tình nguyện bé giống chị, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Anh cả của em á, thâm sâu khó dò, chẳng ai dám làm nũng.” Tịnh Vy cười, lòng bắt đầu mơ hồ, dường như muốn vẽ ra chân dung đứa trẻ.

Tĩnh Kỳ khẽ mỉm cười, vẻ mặt như đang mơ mộng. Lát sau cô nàng thì thầm: “Chị dâu, em có chuyện muốn hỏi…” Ngập ngừng thật lâu rồi mới từ từ nói: “Nếu chị không gặp anh cả, chị có nhớ anh ấy không? Có phải trông thấy anh ấy lại chẳng dám nhìn?” Vẻ mặt ngẩn ngơ, như đang cười lại như buồn bã.

Tịnh Vi ngỡ ngàng một lát mới phản ứng kịp, hóa ra Tĩnh Kỳ đã thật sự trưởng thành. Nàng hồi tưởng lại khoảng thời gian một tháng khi quay về Giang Nam, nàng thực sự đã nhớ Hách Liên Tĩnh Phong giống vậy, ngày nhớ đêm mong, thậm chí lúc ngủ cũng không ngon. Nàng cười nhẹ, hỏi: “Sao tự dưng em hỏi chị chuyện này? Em có tâm sự hả?”

Mặt Tịnh Kỳ lập tức đỏ ửng, lắc đầu liên tục, đáp: “Đâu có, đâu có, chẳng có tâm sự gì cả.” Cử chỉ giấu đầu hở đuôi.

Tịnh Vi thấy cô nàng chối nguây nguẩy, cũng không tra gạn thêm, chỉ nói: “Có một số việc, một số thứ, nên dựa vào duyên phận.” Chẳng biết Tĩnh Kỳ có hiểu hay không. Tĩnh Kỳ là con gái của lão Đốc quân, còn là em gái ruột của Đốc quân đương nhiệm Hách Liên Tĩnh Phong, là thiếu nữ chưa chồng đắt giá nhất đất Bắc. Biểu cảm của cô nàng lần này, chắc đã có ý trung nhân. Nhưng địa vị và thân phận của cô nàng, rất khó có thể tự chủ. Nàng âm thầm lo lắng, chỉ hy vọng Tĩnh Kỳ có thể mãi mãi vui vẻ, đừng vướng vào đau buồn. Một cô gái tốt giống Tĩnh Kỳ, từ nhỏ đã bị tổn thương và cũng được người ta yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.