Hách Liên Tĩnh Phong nhận điện thoại trong tay Bành Đinh Lực, hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiếng Khổng Gia Chung truyền đến: “Đại
thiếu, miền Nam vừa gởi tin tình báo tới, nói đại soái Đoàn Tông Khang
không xong, chắc khó vượt nổi hai ngày.”
Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Cử người theo
dõi sát sao, có tin gì lập tức báo ngay.” Nếu Đoàn đại soái qua đời,
miền Nam chắc chắn sẽ lâm vào cuộc đấu tranh quyền, thực lực sẽ tụt
giảm. Hắn đã bố trí và đang chờ đợi một cục diện như vậy. Khổng Gia
Chung tuân lệnh, sau đó cúp điện thoại.
Hắn là người tham vọng nhưng hiện giờ
Tịnh Vi đang mang thai, lòng hắn hơi do dự. Nếu Đoàn đại soái mất, hắn
bắt buộc phải hành động, kể từ đó, sợ không thể chăm sóc cho Tịnh Vi.
Tính cách hắn quyết đoán, xưa nay cha Hách Liên Khiếu tâm đắc nhất điểm
này ở hắn, ấy vậy mà giờ hắn nao núng. Hắn ngước nhìn tấm bản đồ trên
tường, phạm vi thế lực bốn miền phân biệt rõ, vì thế được đánh dấu vị
trí bằng các màu sắc khác nhau, non xanh nước biếc vạn dặm của miền Bắc
là một trong số đó. Dẫu rằng bây giờ thế lực xứ Bắc đứng đầu bốn miền
nhưng ai dám cam đoan chuyện của năm năm sau, mười năm sau, thậm chí hai mươi năm sau? Thế giới rộng lớn có phân chia ắt sẽ có tái hợp, ai là
dao thớt, ai là thịt cá, cũng đến lúc cần thể hiện rõ.
Hắn quay về phòng vẫn thấy Tĩnh Kỳ đang
đùa giỡn với Tịnh Vi, hai người tán gẫu có vẻ rất vui. Mặt Tĩnh Kỳ đỏ
ửng, như ngượng ngùng lại như rất sung sướng, thấy hắn đi vào liền nói
cáo lui. Khoảng thời gian này Hách Liên Tĩnh Phong bận rộn quân cơ, hiếm dư thời giờ gặp em gái nên cười, nói: “Ở lại ăn cơm với anh và chị dâu
em đi.”
Thông thường Tĩnh Kỳ nhất định sẽ đồng ý
ngay, vậy mà giờ hơi úp mở, nhỏ giọng đáp: “Em phải đi trước, không quấy rầy chỗ chị dâu nghỉ ngơi.” Nói xong liền chạy mất.
Hách Liên Tĩnh Phong ngạc nhiên, quay đầu cười hỏi: “Hôm nay Tĩnh Kỳ làm sao vậy em? Không phải nó thường hay
thích quấn lấy em à? Còn hại anh ngồi bơ vơ.” Câu cuối cùng có vẻ ghen
tuông. Trước mặt nàng khẩu khí của hắn càng ngày càng hết kiêng sợ, sợ
nàng không biết hắn rất quan tâm tới nàng. Lòng Tịnh Vi cảm thấy vô cùng ấm áp, vui sướng khôn tả. Hắn quan tâm nàng, rất quan tâm đến nàng.
Nàng hờn trách liếc hắn một cái, nói:
“Tâm sự của thiếu nữ, anh làm sao hiểu được?” Tĩnh Kỳ quả thật đã có ý
trung nhân. Ngay bản thân nàng cũng chưa xác định, hoặc đang trong giai
đoạn mơ hồ, có chút ngọt ngào, có chút vui sướng, thì e rằng chính Tĩnh
Kỳ cũng còn ngây ngô. Hôm nay cô nàng hỏi như vậy, có lẽ vấn đề đó đã
khiến cô nàng bối rối nhiều ngày.
Hách Liên Tĩnh Phong đâu đoán được vấn đề ấy, trong mắt hắn Tĩnh Kỳ luôn là cô em gái nhỏ, hắn cười nói: “Dĩ
nhiên anh không hiểu, ngay cả em mà anh còn mù mờ.” Tịnh Vi đối với hắn
phải nói sao đây? Dịu dàng lễ độ, mặc cho hắn đòi hỏi dục vọng, không
chống cự sự đụng chạm và thậm chí còn san sẻ hưởng thụ chuyện thầm kín
của hai người, khác hẳn với vẻ lạnh nhạt trước đây, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm hắn luôn sợ hãi và lo lắng. Tựa như giờ phút cả hai đang ôm
nhau viên mãn thế này, đó phải chăng là sự thật hay chỉ là giấc mơ? Hắn
âu lo một giây sau nàng đã tan biến, hắn suy tính thiệt hơn như thế.
Nghe hắn thì thầm ai oán, Tịnh Vi ngó lơ. Hắn không biết, hoàn toàn không biết, nàng cũng quan tâm hắn, thậm chí
ngày càng quan tâm đến hắn, giống như hắn quan tâm đến nàng. Nàng kéo
tay hắn, cười nói: “Em gái đã lớn rồi, có lẽ rất nhanh thôi sẽ rời khỏi
chúng ta.”
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn nụ cười của
nàng, như đóa hải đường mùa thu, xinh đẹp rực rỡ. Gần đây nàng rất thích cười, loại tươi cười này khác kiểu lạnh lạnh lùng lùng trước đây, mà là duyên dáng đủ các phong vị. Hắn hơi ngẩn ngơ, cúi thấp hỏi: “Rời khỏi
chúng ta?”
Tịnh Vi tiếp lời: “Đây là điều tự nhiên
thôi! Tĩnh Kỳ đã lớn, dĩ nhiên phải lấy chồng.” Thấy hắn nhìn mình chằm
chằm không chớp, đôi mắt rất nồng nàn khiến nàng mất tự chủ, nói: “Nếu
mai mốt Tĩnh Kỳ muốn lấy người mình yêu, anh đừng phản đối…” Vậy mà hắn
chẳng lọt tai một từ, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng khẽ mở khẽ khép, hơi thở thơm như hương lan. Hắn mất kiềm chế, đột ngột cúi xuống đặt nụ hôn cắt ngang lời nàng. Hôm nay nàng vốn có ý thăm dò
khẩu khí của Hách Liên Tĩnh Phong, kết quả lại bị hắn hôn đến khó thở,
tinh thần miên man. Mặt nàng đỏ bừng, cả lời Tĩnh Kỳ nói cũng quên béng.
Hai bữa nay sau khi tan học, Tĩnh Kỳ liền chạy tới hàn huyên giúp nàng giải khuây. Tịnh Vi lưu ý, mấy ngày liên
tiếp nàng có lòng hỏi thăm, cũng nghe Tĩnh Kỳ ít nhiều nhắc đến một
người tên Sở Thiên Lỗi, một nhân vật làm mưa làm gió trong trường, một
anh tài nổi danh. Nàng là người từng trải, chỉ nghe qua đã hiểu ngọn
ngành. Nàng biết Tĩnh Kỳ e thẹn, nên không dám hỏi nhiều. Nàng âm thầm
hi vọng Sở Thiên Lỗi xuất thân danh môn vọng tộc, hoặc phú quý giàu
sang. Nàng thấy Tĩnh Kỳ xinh đẹp rạng rỡ, lòng luôn có nỗi lo lắng bất
an. Đối với cô em gái Tĩnh Kỳ này, nàng thật tâm yêu mến, nhưng dẫu yêu
thương ra sao thì hôn nhân của cô nàng cũng không đến phiên nàng làm
chủ. Nàng vô cùng am tường chuyện đàng sau cuộc hôn nhân chính trị là
thứ gì, có lẽ nàng thực may mắn vì hắn yêu thương nàng.
Nàng thử thăm dò: “Nếu có cơ hội… em hãy mời vài bạn học đến phủ chơi.”
Tĩnh Kỳ do dự hồi lâu, thẹn thùng đáp:
“Chị dâu, chị biết đấy, trong phủ đông người khó giữ bí mật, lại đầy
phép tắc, nếu em mời bạn học tới đây, đám Lục di nương thể nào cũng lời
ong tiếng ve.”
Tịnh Vi khẽ cười, nói: “Mặc kệ đi! Mấy
ngày nữa đến sinh nhật em, mời bọn họ tới phủ vui chơi. Bọn em cười cười nói nói, chị nhìn cũng sảng khoái tinh thần, độ này uể oải quá.” Thực
ra nàng muốn gặp chàng trai tên Sở Thiên Lỗi mà Tĩnh Kỳ hay nhắc, rốt
cuộc hình dáng ra sao lại khiến tâm hồn thiếu nữ của Tĩnh Kỳ rung động.
Nàng chỉ thân thiết với cô em gái này, dĩ nhiên hi vọng Tĩnh Kỳ có thể
hạnh phúc và vui vẻ.
Mặt Tĩnh Kỳ đỏ hồng, cắn môi, cúi đầu trả lời thật nhanh: “Vâng!” Dường như cô nàng vô cùng vui sướng lại rất
ngượng ngùng, vẻ mặt ấy tựa nụ hoa chớm nở, đang từ từ bung những chiếc
cánh mềm mại.
Tịnh Vi trêu: “Chị thấy em ngày càng đẹp, có phải Cúc Lan nấu món ngon hay tẩm bổ thứ gì cho em không? Ngày mai
chị cũng bảo Hỉ Thước nấu cho chị ăn.”
Tĩnh Kỳ càng đỏ mặt hơn, nàng sinh ra và
lớn lên trong phủ Đốc quân, dù ăn mặc bình thường ra ngoài người khác
cũng kính nể. Kể từ lúc gặp Sở Thiên Lỗi, chẳng biết tại sao nàng rất
chú ý tới trang phục, bắt đầu mỗi ngày chọn màu sắc để phối hợp, tận
trong đáy lòng âm thầm hi vọng hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp
nhất của nàng. Nàng hơi e lệ, bĩu nhẹ môi nói: “Chị dâu trông thế này
rồi còn muốn tẩm bổ gì nữa? Không tẩm bổ gì cả mà anh cả đã si mê đến
vậy, quyết một lòng đến vậy, nếu còn tẩm bổ thì phải như thế nào?”
Tịnh Vi bị cô nàng trêu ghẹo đến thẹn thùng, mặt đỏ ửng, vờ tức giận trừng cô nàng một cái: “Em hết muốn sống rồi hả?”
Tĩnh Kỳ cười toe toét, nói tiếp: “Chị còn từ chối? Ngay cả Tứ di nương, Lục di nương, kẻ hầu người hạ đều nói
vậy. Chị đó nhé, số mệnh chắc chắn là khắc tinh của anh cả! Thực sự, nếu em là anh cả, em cũng sẽ thích chị. Hồi trước trong sách viết nào là
thanh lệ thoát tục, nào là kiều mỵ động lòng người, nào là đẹp như tiên
trên trời, em chả thèm tin, nhưng từ khi thấy chị, em tin là đúng.”
Cô nàng cứ thao thao bất tuyệt, Tịnh Vi
buồn cười, nói: “Em đấy nhé, chỉ giỏi tâng bốc người ta. Em chưa lấy
chồng mà cứ thích càm ràm, mai mốt nếu lập gia đình chắc chồng em gánh
tội.”
Tĩnh Kỳ dậm chân, e thẹn nói: “Chị dâu, em lờ chị luôn! Chị chỉ giỏi cười em thôi.” Nói xong nghiêng người vọt ra ngoài.
Tịnh Vi bất giác mỉm cười, suy nghĩ một
lát rồi gọi Hỉ Thước vào, nhờ cô nàng sắp xếp vài việc. Nàng ngày càng
tò mò với tên Sở Thiên Lỗi truyền thuyết kia, thừa dịp sinh nhật Tĩnh Kỳ lần này, nàng cũng đúng lúc được thấy mặt. Vả lại từ khi lão Đốc quân
qua đời, trong phủ chưa tổ chức tiệc tùng náo nhiệt, nhân cơ hội này để
các di thái hít thở không khí, nhưng muốn làm thì phải chuẩn bị đủ thứ
này kia.
Rốt cuộc đại soái miền Nam Đoàn Tông
Khang bệnh nặng qua đời, Hách Liên Tĩnh Phong nhận được tin liền triệu
tập một cuộc họp với các tướng lĩnh cao cấp, nhằm triển khai kế hoạch
tương ứng. Chỉ cần miền Nam vừa loạn lạc thì chính là thời cơ tốt để
xuất binh. Bốn miền mạnh ai nấy lo gần nửa thế kỉ, vẫn bị vây trong giai đoạn đánh rồi ngừng, ngừng rồi đánh, thế lực có giảm có tăng, nhưng
trên cơ bản vẫn duy trì cục diện tương đối cân bằng. Từ sau khi du học
trở về, hắn luôn tham vọng mang chí lớn bình thiên hạ.
Kết thúc cuộc họp, hắn trở về phủ thì
trời đã tối. Tịnh Vi dựa vào giường đọc sách, đưa lưng về phía hắn. Tâm
trạng Hách Liên Tĩnh Phong rất tốt nên rón rén tới gần đưa tay che mắt
nàng, hôn nhẹ lên vành tai mượt mà của nàng, hỏi nhỏ: “Đoán xem tôi là
ai?” Nàng bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đẩy hắn, thấp
giọng đáp: “Không biết, không đoán được!”
Hách Liên Tĩnh Phong trừng phạt cắn lấy
vành tai nàng. Và như hắn mong đợi, hắn nghe được tiếng nàng thở gấp,
mới hung hăng nói: “Vậy mà không đoán ra anh là ai? Ở xứ Bắc, trừ anh ra còn ai có lá gan này? Chắc mượn gan Diêm Vương hoặc chẳng thiết sống
nữa! Cô bé lừa đảo, vậy mà em cũng không đoán được.” Giọng điệu câu cuối cùng mềm dịu như chứa đựng muôn vàn yêu thương. Hắn biết nàng đoán ra
dễ dàng, hai người cứ thế trầm mặc nhưng cảm thấy dạt dào tình thú.
Cạnh giường đặt một cây đèn, ánh sáng mờ
nhạt chiếu vào đôi mắt trong veo như nước hồ thu lăn tăn gợn sóng, kèm
theo chút oán hờn của nàng. Dáng vẻ tức tối vắt óc suy nghĩ của nàng đẹp đến nao lòng, hắn cảm thấy trái tim đập loạn, đưa tay ôm nàng thật
chặt, giống như ôm cả đất trời, vui sướng vô cùng