Giang Nam Hận

Chương 26: Mưa gõ cây chuối



Hắn hoảng hốt bởi ánh mắt đoạn tuyệt của nàng, lòng hắn bỗng dâng nỗi sợ hãi như sắp đánh mất nàng. Dù nàng lãnh đạm, nhưng hắn biết đó chỉ là sự tự vệ, trước mặt hắn nàng đã tháo bỏ. Thế mà bây giờ ngay cả lãnh đạm nàng cũng không cho hắn, chỉ có nỗi đau đớn tuyệt vọng và trống rỗng. Hắn vội chụp lấy cổ tay nàng, không dám dùng quá sức như sợ bẻ gãy tay nàng: “Tịnh Vi, em hãy nghe anh nói, đám Triệu Bỉnh Khiêm bí mật điều binh, anh không nắm rõ tình tình.”

Tịnh Vi ngoài lắc đầu chỉ còn lắc đầu, đáy mắt nàng lộ vẻ thương đau đến mù mịt, thì thào nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn đi nghỉ.” Những lời ấy gần như cướp hết mọi sức lực của nàng, nàng xoay nhẹ đầu qua một bên, khẽ khép mắt, hàng lông mi dày hơi lay động.

Tim hắn se thắt, không biết vì yêu vì giận hay vì muộn phiền. Hắn đành lẳng lặng nói: “Được, anh dìu em đi nghỉ.”

Lòng Tịnh Vi đau xót khôn xiết, nàng cảm thấy đôi mắt ươn ướt như sắp vỡ đê. Những lời dịu dàng yêu thương này giờ đây toàn là dối gạt, nàng không bao giờ cần nữa. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, nói: “Thôi khỏi, Hỉ Thước sẽ đỡ tôi.”

Sự cự tuyệt lạnh lùng kia còn khó chịu hơn so với đánh hắn, mắng hắn. Hắn biết bây giờ biện bạch cũng vô nghĩa, đành dịu dàng nói: “Được, em hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Giang sơn xã tắc, đất trời trăm năm, không thể so sánh với một kẻ nho nhỏ như nàng. Nàng là gì? Nàng chẳng là gì cả! Nếu hắn từng thực sự yêu nàng, sao lại đánh chiếm Giang Nam? Nỡ lòng nào đợi lúc nàng gần sinh nở mà tấn công Giang Nam? Nàng bị hắn lừa, lừa vô cùng thê thảm, tựa như phơi thây nơi hoang dã, da thịt nứt toạc, tan nát tơi bời.

Hỉ Thước không hiểu, dẫu hắn tống Triệu Bỉnh Khiêm vào tù thì sao? Chẳng qua giả đò cho nàng xem và cũng làm màu cho kẻ khác. Dù người lập công trước mắt không tuân lệnh hắn, tự ý hành động, tuy tạo được công lớn cũng khó thoát tội này. Nhưng rất mau sau đó, hắn sẽ lấy cớ các tướng lĩnh làm áp lực mà phải phóng thích Triệu Bỉnh Khiêm.

Hành động quân sự lần này, e rằng đã xoay trong tâm trí hắn cả trăm ngàn lần. Có lẽ hắn đã sớm biểu lộ, dựa theo sự uy nghi của hắn, theo nội quy nghiêm khắc trong quân đội miền Bắc, nếu thực sự hắn không có ý, thì dù Triệu Bỉnh Khiêm có mượn gan Diêm Vương cũng chẳng dám. Chính vì hắn có ý, nên thuộc hạ mới nghiền ngẫm mà hành động. Nhớ ngày ấy, hắn nói sẽ đem toàn bộ mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời đặt trước mặt nàng… Thực ra, hắn đã quyết định muốn thống nhất thiên hạ, mà Giang Nam trước sau gì cũng bị thâu tóm. Vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, không phải ư? Nàng có thể sớm nhận rõ, có thể sớm thoát thân… nhưng nàng thật sự còn toàn thây để trở ra sao? Bỗng dưng nàng bật cười, cười liên tục, cười cho tới khi có thứ gì đó âm ấm từ hốc mắt trượt xuống mà nàng vẫn không ngừng lại.

Rốt cuộc nàng là gì đối với hắn? Nàng ngước nhìn vầng trăng chiếu khắp đất trời một màu bàn bạc, tựa đêm giao thừa ngày ấy. Năm năm tháng tháng trăng vẫn thế, tháng tháng năm năm tim đổi thay.[1] Cái gì mà mãi mãi bên nhau? Đấy chỉ là lời nói dối xấu xa nhất trần đời. Dù không thể chịu nổi nhưng nàng phải thừa nhận, có lẽ ngay khi bắt đầu, nàng chính là một con cờ của hắn, nàng có vai trò giống như trong mắt cha mình. Cha nàng nghĩ dùng nàng để củng cố liên minh hai vùng Giang Nam – miền Bắc, nhưng nào hay biết đã dùng sai quân cờ, gởi nhầm nàng. Sai lầm nối tiếp sai lầm, cả bàn đều thua. Hắn lợi dụng tâm lý của cha, đang khai chiến với Tây bộ lại cùng cha bàn thảo vấn đề lương thực và quân sự. Cha là tổng tư lệnh Giang Nam, dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội mở rộng địa bàn lần này. Khi cha biết nàng mang thai, ông cho rằng liên minh Giang Nam – miền Bắc càng thêm bền vững, càng thêm tin tưởng. Vì vậy lần này Triệu Bỉnh Khiêm mang theo mấy chục xe đầy binh lính, viện cớ vận chuyển lương thực đi thẳng vào đất tư lệnh Giang Nam mà chẳng ai nghi ngờ. Mãi đến khi đám người xông vào phủ tư lệnh Giang Nam, cha mới bừng tỉnh. Đáng tiếc đã quá trễ.

Nàng và đứa con trong bụng đều là quân cờ của Hách Liên Tĩnh Phong, hắn lợi dụng bọn họ để thâu tóm Giang Nam. Thế lực Giang Nam yếu nhất trong tứ đại quân phiệt, dẫu các tướng lĩnh cấp dưới bất phục, nhưng hoàn cảnh thay đổi, đành chấp nhận thực trạng. Giang Nam như rắn mất đầu, hắn chỉ cần điều binh tiếp nhận là được. Hiện thời trên cơ bản Hách Liên Tĩnh Phong đã chiếm hết Tây bộ, lại vừa thâu tóm xong Giang Nam. Nếu lần này không phải miền Nam dựa vào điều đình với nước ngoài, hắn mới hòa hoãn thế cục, bằng không đã sớm khai chiến. Phân nửa giang sơn to lớn cũng đã nằm trong tay hắn, nàng hẳn là phải chúc mừng hắn, tuổi trể tài cao.

Tách trà trên bàn lật đổ, không dư một giọt. Nước ứ bên trên nương theo mép bàn nhỏ từng giọt xuống tấm thảm dày cộm, chẳng phát ra tiếng động. Khắp phòng yên tĩnh, ngay cả ánh đèn vàng cũng lành lạnh, tựa như áng tịch dương chiều đông, đẹp thì có đẹp nhưng cuối cùng vẫn phải lặn về núi. Đúng vậy, việc gì đến rồi sẽ đến, nước trên mặt bàn, ánh trăng ngoài song cửa… còn có duyên phận giữa nàng với hắn đã chấm hết. Cuộc sống của nàng và hắn còn kéo dài, nhưng hai người đã tới hồi kết. Hắn không thuộc về nàng, luôn luôn không phải, những lời ngon tiếng ngọt, những dịu dàng che chở, chỉ là diễn trò, chẳng những để nàng xem mà cho cả cha nàng. Thế mà nàng ngốc nghếch, tới giờ mới biết hắn luôn diễn tuồng… Ha ha!

Chuyện đến mức này, nàng không trách ai, chẳng oán ai. Bởi vì nàng biết người duy nhất có thể trách, kẻ duy nhất có thể oán… chính là bản thân nàng. Nàng sớm biết rằng yêu hắn sẽ như con thiêu thân lao đầu vào đóm lửa, nhất định không toàn mạng trở ra, ấy thế mà nàng liều lĩnh lao vào. Mọi việc hôm nay là do chính nàng tạo thành. Nàng đã sớm biết mình là một đóa hoa trong muôn hồng nghìn tía của hắn, có lẽ không là đóa bắt mắt nhất. Nếu không phải nàng có chút giá trị lợi dụng, hắn chả thèm ngó ngàng. Hồng nhan chưa tắt ân tình dứt![2] Tuy từng có ái ân, nhưng nàng và hắn lại chẳng có gì, có chăng chỉ toàn là gian dối, tất cả đều như giấc mộng hão huyền. Thôi, tất cả đều thôi, nàng kiệt sức rồi, hãy để mọi thứ lùi vào dĩ vãng. Nàng nhiều lần nhắc nhở bản thân đừng cưỡng cầu, lại thả hồn đi hoang. Lần này, cuối cùng nàng đã nhìn thông suốt.

Hỉ Thước đứng bên ngoài phòng canh suốt đêm, cũng lo lắng suốt đêm. Nàng thỉnh thoảng đẩy cửa nhìn động tĩnh của tiểu thư, chỉ thấy tiểu thư đứng bất động lẳng lặng bên song cửa. Việc đến mức này, nàng không biết phải khuyên tiểu thư ra sao. Nàng từ bé đã theo Tịnh Vi, dĩ nhiên hiểu nỗi khổ đau của tiểu thư hiện tại. Dẫu nói thế nào thì lão gia cũng là cha ruột của tiểu thư, có ơn sinh dưỡng. Trớ trêu thay, chuyện này lại liên quan đến Đại thiếu…

Hỉ Thước đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe Tịnh Vi gọi: “Hỉ Thước?” Nàng vâng dạ, đẩy cửa bước vào. Trong phòng không kéo rèm, bốn bề nhá nhem như bầu trời bên ngoài. Nàng thấy mặt tiểu thư tiều tụy, tay đỡ lấy thắt lưng, cúi đầu nói: “Em đi lấy cho chị ít nước ấm.” Lấy nước ấm? Chẳng lẽ tiểu thư muốn tắm rửa? Nhưng nàng không hỏi ra lời, bước vào phòng tắm.

Tịnh Vi quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vầng trăng đã ẩn mình để lại sự mù mờ xám xịt, tựa như con đường phía trước không thấy đoạn cuối.

Hách Liên Tĩnh Phong mất ngủ cả đêm, rảo bước tới lui trong thư phòng dưới lầu. Đám Trương Lập chẳng dám khuyên giải, đứng thụt thò ngoài cửa. Hách Liên Tĩnh Phong biết tính tình Tịnh Vi, bình thường nàng dửng dưng chẳng qua là che đậy. Nàng chỉ không muốn tranh giành, đòi hỏi thứ gì mà thôi. Lần này nàng đã thất vọng về hắn đến tột đỉnh, e rằng trong khoảng thời gian ngắn khó lòng tha thứ cho hắn.

Hắn thấy trời đã sáng, liền mở cửa bước lên lầu. Đám Trương Lập thấy vậy cũng không theo sau, chỉ đứng dưới cầu thang. Hỉ Thước đỡ Tịnh Vi nằm xuống, đứng bên ngoài canh chừng. Thấy Hách Liên Tĩnh Phong tới, vội cúi đầu khẽ nói: “Chào Đại thiếu.”

Hách Liên Tĩnh Phong ừ đáp lời. Hắn định đẩy cửa, sực nhớ tới điều gì, bèn rụt tay lại xoay người, hỏi: “Tối qua thiếu phu nhân có ngủ không?”

Hỉ Thước đáp: “Dạ tối qua tiểu thư không ngủ, mới vừa nằm xuống.”

Hách Liên Tĩnh Phong im lặng, khẽ hé cửa, thấy trên giường hơi nhô cao mới yên tâm. Hắn muốn đi vào, bỗng nhớ tới thần sắc tuyệt vọng hôm qua của Tịnh Vi mà có chút hoang mang, lại sợ đánh thức nàng, vì vậy đành đứng bất động hồi lâu mới khép cửa, xoay người đi xuống. Bước chân hắn chông chênh khác ngày thường, như thể do dự mãi phải bắt buộc cất bước.

Hỉ Thước thấy hắn và tiểu thư đều tiều tụy, lúc đóng cửa còn loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài.

Tịnh Vi quá mệt mà muốn nằm nghỉ. Nguyên đêm mất ngủ, hơn nữa trái tim đau đớn đến tột cùng, vì vậy đầu vừa dính gối nàng đã thiếp đi, tận trưa mới thức. Vừa tỉnh dậy, lờ mờ nghe tiếng Hỉ Thước gọi: “Tiểu thư, chị thức đi. Chắc chị đói bụng, chị muốn ăn gì để em kêu nhà bếp chuẩn bị.” Tịnh Vi lắc đầu, chẳng chút thèm ăn. Hỉ Thước ra ngoài dặn Hương Lan đang khoanh tay đứng đó vài câu, Hương Lan vâng lời cất bước.

Hỉ Thước giúp nàng mặc quần áo, thấy thần sắc nàng khá hơn, nhưng giữa ấn đường vẫn đầy phiền muộn. Cô nàng chẳng biết lấy đề tài nào để khơi chuyện, nhưng không nói thì căn phòng quả mức tĩnh lặng, buột miệng: “Tiểu thư, sáng nay Đại thiếu có tới đây vài lần.” Tịnh Vi đang ngồi chải tóc, nghe nói vậy tay bỗng khựng lại nhưng vẫn im lìm. Hỉ Thước cúi đầu thấy sắc mặt nàng bình thường, nhưng lòng cô nàng vẫn phập phồng lo lắng. Cô nàng hận không thể đem câu nói vừa rồi thu lại. Tịnh Vi lẳng lặng nhìn mình trong kiếng, quá mức ảm đạm. Nàng khẽ cười, cười rất thê lương, trên tay vẫn giữ nguyên động tác.

Hương Lan rất nhanh cùng người hầu mang thức ăn lên, quả nhiên thơm ngon hiếm có. Hỉ Thước đỡ nàng ngồi xuống, Tịnh Vi không một chút thèm ăn, nhìn những thứ hàng ngày mình yêu thích, chỉ gắp mấy đũa rồi nói: “Dẹp hết đi.”

Hỉ Thước thấy nàng ăn cũng như không, giãy nảy: “Tiểu thư, chị ăn thêm vài miếng đi.” Tịnh Vi lắc đầu, không nói thêm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.