Xưa nay bệnh viện St John luôn bận rộn,
lúc này càng thêm tất bật. Trên hành lang, bước chân của các bác sĩ, y
tá qua lại vội vã. Ngoài cổng, cầu thang, hành lang đứng đầy binh lính
canh gác, trông càng thêm căng thẳng và trang nghiêm.
Trời chưa sáng hẳn, vẫn còn nhá nhem. Đối với các y tá trực ban hay vật lộn với chút thời gian ít ỏi, giờ càng
thêm bị tước đoạt. Một nữ y tá tóc ngắn ngang vai, vừa đi vừa ngáp, hỏi: “Chị Đới, bữa nay nhận trận địa nào đây?” Bệnh viện St John ở miền Bắc
là bệnh viện tiên tiến và sang trọng bậc nhất. Thông thường những người
ra vào toàn thành phần giàu sang phú quý, nhưng chưa từng thấy long
trọng như thế.
Người bới tóc cao được gọi là chị Đới,
tầm ba mươi tuổi, chỉa ngón vào trán cô y tá, nói: “Cô Yên nha đầu này,
em không biết gì hả? Vị nằm trong kia hôm nay đâu so sánh được với các
phu nhân tiểu thư trước đây? Em nói xem miền Bắc chúng ta ai lớn nhất?”
Yên nha đầu nhanh nhẩu gật đầu, đáp: “Điều này em biết nhé! Đương nhiên là Hách Liên đại thiếu!”
Chị Đới gật đầu, tỏ vẻ gõ đầu trẻ, nói:
“Vị đấy là phu nhân của Đại thiếu!” Thấy Yên nha đầu ngỡ ngàng, chị Đới
cười bồi tiếp: “Em không thấy vẻ khẩn trương tất bật của viện trưởng hả? Các bác sĩ giỏi nhất bệnh viện chúng ta đều có mặt cả trong phòng phẫu
thuật rồi! Đừng nói em chưa từng thấy, chị cũng vậy tuốt. Gặp được dịp
này, chị với em trực ca bữa nay cũng có phước!”
Tại phòng VIP bên cạnh phòng phẫu thuật,
Hách Liên Tĩnh Phong liên tục đi đi lại lại. Cửa phòng VIP mở toang,
thỉnh thoảng nghe tiếng kêu rên trong phòng phẫu thuật truyền ra, khiến
mọi người càng thêm lo lắng.
“Sao lâu vậy mà chị ấy còn chưa sinh?”
Tĩnh Kỳ nôn nóng quá mức, kìm không được mà bật hỏi. Từ nửa đêm chị dâu
được đưa từ phủ đến bệnh viện, tới giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ. Vấn đề
này vừa được đặt ra, Hách Liên Tĩnh Phong cũng dừng bước, nhíu mày nhìn
Kiều viện trưởng bệnh viện St John. Vị viện trưởng chà tay liên tục,
đáp: “Đại thiếu, việc này… có lẽ do phu nhân lần đầu sinh nở, cho nên
hơi lâu… hơi lâu một chút.” Thực ra nói lâu sẽ là lâu, nói nhanh sẽ là
nhanh. Thông thường có vài phụ nữ sinh con còn kéo dài đến cả ngày, và
tất nhiên, Kiều viện trưởng chẳng đủ gan để nói mấy câu ấy.
Tứ di thái và Lục di thái là người từng
trải, thấy Hách Liên Tĩnh Phong quá sốt ruột, vội vàng xác nhận lời của
Kiều viện trưởng: “Đúng là phải lâu thế đấy! Lần đầu tôi sinh còn lâu
hơn nữa, lần thứ hai mới dễ dàng.”
Lục di thái cũng chen vào: “Đại thiếu đừng vội, sinh con là phải vậy. Cậu ngồi nghỉ chút đi.”
Hách Liên Tĩnh Phong làm sao có thể ngồi
yên, tiếng Tịnh Vi la hét đứt quãng dội vào màng nhĩ, khiến hắn đau như
dao cắt. Nếu biết sinh con sẽ làm khổ nàng… Hắn tình nguyện không sinh.
Giữa lúc mọi người đang căng thẳng, bỗng
nghe phòng phẫu thuật có người đẩy cửa đi ra. Hách Liên Tĩnh Phong lao
tới, thấy vẻ mặt bác sĩ người nước ngoài tên Brown sốt ruột nhìn phía
Kiều viện trưởng, nói: “Vị trí bào thai nằm chệch, chắc sẽ khó sinh.
Chúng tôi sẽ tận mọi sức lực!”
Những câu đó nói bằng tiếng Anh, dĩ nhiên Hách Liên Tĩnh Phong hiểu hết. Khó sinh! Đầu hắn nổ oành oành, trống
rỗng. Nếu thật sự khó sinh, cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm. Hắn quên
bẵng sự ung dung thường ngày, dẹp luôn sự bĩnh tĩnh xưa nay, nắm áo
blouse của bác sĩ Brown, vừa giận vừa vội, quát: “Các người làm ăn cái
quái gì thế? Sao cô ấy lại khó sinh?”
Tứ di thái và Lục di thái nào hiểu gì về
cuộc đối thoại giữa bọn họ, chỉ biết tình hình chuyển biến xấu, dõi mắt
nhìn Tĩnh Kỳ. Sắc mặt Tĩnh Kỳ trắng bệch, nàng nghe kể nhiều về việc
sinh khó, nếu gặp bất trắc… Không, sẽ không đâu, chị dâu tuyệt đối không sao!
Kiều viện trưởng trán đổ đầy mồ hôi, run
giọng hỏi: “Đại thiếu, gần đây sức khỏe của thiếu phu nhân rất kém, nên
khi sinh sẽ gặp khó khăn. Nếu… nếu thực sự khó sinh, ngài muốn giữ mẹ
hay con?” Những câu nói này không phải bằng tiếng Anh, cuối cùng Tứ di
thái, Lục di thái cũng đã hiểu.
Mặt Hách Liên Tĩnh Phong trắng như tờ
giấy, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lạng lùng phán: “Các người hãy nghe cho kỹ! Giữ người lớn, nếu giữ không được, các người khỏi cần ra!”
Tiếng nói ấy truyền vào tai bác sĩ Brown, ông ta bất giác rùng mình, lập tức chạy thẳng vào phòng phẫu thuật.
Hách Liên Tĩnh Phong vừa oán hận vừa hung hăng nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật. Nàng cứ như vậy không cần
hắn, cứ như vậy để hắn cô đơn sao? Có phải nàng đang trừng phạt hắn?
Trừng phạt hắn giết cha nàng? Nàng thật sự nhẫn tâm, thậm chí bỏ mặc đứa con, bỏ mặc hắn mà đi?
Mọi người không ai dám khuyên giải, chỉ
nói an ủi: “Thiếu phu nhân ở hiền gặp lành…” Họ cũng chỉ biết nói có
vậy, rồi nín thở chờ đợi. Thời gian như ngừng trôi, chẳng biết trải qua
bao lâu, bầu trời dần dần sáng, vầng dương rất nhanh đã ló dạng. Ánh
nắng bắn qua khung cửa chiếu vào, khiến trong phòng càng thêm u ám buồn
bã. Ngoại trừ tiếng bước chân của Hách Liên Tĩnh Phong, khắp phòng đều
yên ắng tới mức cả hơi thở cũng có thể nghe thấy.
Giữa lúc lo lắng đến kinh khủng, bỗng
nghe tiếng ‘oe’ của trẻ con từ phòng phẫu thuật truyền ra. Âm thanh đó
đối với Hách Liên Tĩnh Phong thực sự êm tai như trên thiên đường, nhưng
rất mau cũng có sự sợ hãi và lạnh lẽo thấm dần toàn thân. Khi đang hốt
hoảng khó hiểu thì bác sĩ Brown đẩy cửa bước ra, trên mặt tươi tỉnh,
lòng hắn nhẹ buông xuôi. Tuy trên trán bác sĩ Brown vã đầy mồ hôi, vẫn
nhìn hắn liên tục nói: “Chúc mừng ngài! Chúc mừng! Mẹ tròn con vuông!”
Tịnh Vi như đã trải qua vài vòng luân
hồi, từ nhân gian xuống địa ngục rồi bay vọt lên thiên đường. Nàng cảm
thấy mệt mỏi đến vô cùng, rồi khi đứa bé cất tiếng khóc, nàng lại như
được Bồ Tát rẩy nước cam lộ cho thanh tỉnh. Nàng hơi hé mắt, bác sĩ Ngô
vội vàng bế đứa bé tới bên cạnh, nói: “Chúc mừng thiếu phu nhân, là một
vị tiểu thiếu gia.” Bé có làn da hồng nhạt, mắt to long lanh, cái miệng
chúm chím rất đáng yêu. Bé giống thiên thần như các quyển sách tiếng Anh hay mô tả. Tịnh Vi định đưa tay ôm bé, nhưng ngay cả nói cũng không đủ
sức.
Bác sĩ Ngô hiểu ý nàng, cười bảo: “Thiếu
phu nhân, cô nghỉ ngơi thật tốt trước. Chờ cô khỏe rồi thì có thể ôm
tiểu thiếu gia.” Lòng Tịnh Vi cảm thấy thỏa mãn cùng vui sướng khôn
xiết. Vì nhiều ngày u sầu và đau buồn, hơn nữa toàn thân đều kiệt sức,
nên nàng thiếp đi.
Khi Tịnh Vi tỉnh dậy, nắng đã chói chang. Cơ thể nho nhỏ kia đang nằm bên cạnh nàng, say sưa mộng đẹp. Ánh dương
dìu dịu lẳng lặng men theo cửa kiếng dừng trên người cậu bé, nhuộm bé
vàng mờ ảo như trong mơ. Tịnh Vi nhẹ nhàng vươn tay từ từ ôm bé vào
ngực, cõi lòng dâng đầy xúc động. Nàng vốn chẳng còn gì, nhưng ngay tại
khắc nàng nghĩ rằng mình mất hết tất cả, trời già thương tình ban cho
nàng một lễ vật quý giá.
Hỉ Thước đứng canh một bên, thấy nàng
thức giấc thì vui mừng, cười nói: “Tiểu thư, chị tỉnh rồi. Chị đã ngủ cả một ngày một đêm.” Cô nàng vội gọi Hương Lan và người hầu mang đồ bổ
lên. Thấy Tịnh Vi hơi quay đầu nhìn bốn phía, thâm tâm cô nàng hiểu,
liền giải thích: “Đây là bệnh viện, Đại thiếu định đưa chị về phủ, dầu
gì trong phủ nhiều người trông nom và săn sóc vẫn chu đáo hơn. Nhưng ông viện trưởng nói sức khỏe của chị quá yếu, tạm thời ở lại bệnh viện để
tiện theo dõi. Nơi này là Đại thiếu đặc biệt bố trí…” Cô nàng ngừng lại, thấy mặt Tịnh Vi tỉnh bơ, bèn nói thẳng: “Đại thiếu cũng ngồi bên cạnh
tiểu thư suốt một ngày một đêm, tới sáng mới rời đi. Trương Lập báo tiền tuyến gọi điện khẩn, chắc phải quay về…” Tịnh Vi vẫn im lặng. Lúc nàng
mơ màng tỉnh dậy, đáy lòng vẫn thấp thoáng muốn gặp hắn. Nhưng khi thấy
thái dương, thấy Hỉ Thước, nàng lập tức nhớ ngay đến chuyện đó, những
đau thương này, gian dối này, bất kể muốn quên ra sao cũng khó có thể
quên được.
Hỉ Thước thấy vậy, bèn giữ im lặng, đánh
trống lảng: “Tiểu thiếu gia rất ngoan, biết tiểu thư cần ngủ nên chẳng
quấy khóc làm khó. Thậm chí bảo mẫu cũng nói, rất hiếm gặp đứa bé nào
ngoan như vậy.” Đang nói chuyện, thằng bé như có thần giao cách cảm,
thoáng giật mình, từ từ hé cái miệng nho nhỏ, phèo nước bọt thở hắt, đôi mắt cũng chầm chậm mở ra. Thấy Tịnh Vi, bé liền nhoẻn miệng cười, hệt
như biết đây là mẹ mình, hai tay bé còn đưa phía nàng múa máy.
Niềm vui sướng vỗ òa từ sâu trong đáy tim nàng, kéo dài bất tận. Tịnh Vi không ngăn được bật cười, giang hai tay
ôm bé vào ngực, nhẹ nhàng hôn rồi lại hôn. Hách Liên Tĩnh Phong đi từ
phủ tới bệnh viện, vừa lướt qua bình phong, liền bắt gặp cảnh Tịnh Vi
như vậy. Sau chuyện đó, chưa từng thấy nụ cười xuất phát từ đáy lòng
nàng, hắn không khỏi ngẩn ngơ, quên mất cất bước. Nha đầu Hương Lan và
bảo mẫu thấy hắn vào, vội vàng hành lễ, kêu: “Chào Đại thiếu.” Tịnh Vi
nghe được, tay hơi khựng lại nhưng cũng không ngước lên nhìn hắn, nụ
cười trên mặt dần dần biến mất.
Hách Liên Tĩnh Phong cười, hỏi: “Em tỉnh rồi, có đói bụng không?” Tịnh Vi từ từ ngước lên nhìn hắn, rồi lại cúi đầu im lìm.
Hỉ Thước thấy thế liền tiếp lời: “Tiểu
thư vừa tỉnh, chưa dùng cơm ạ.” Hách Liên Tĩnh Phong liếc nhìn kẻ hầu
người hạ đang khoanh tay đứng đó, khiến ai nấy đều rùng mình. Hỉ Thước
vội nói thêm: “Người hầu đang chuẩn bị…” Rồi cô nàng quay qua Hương Lan, nhỏ giọng: “Em còn không mau đi giục!” Hương Lan gật đầu, nhanh chóng
lủi mất.
Hách Liên Tĩnh Phong đi tới bên giường,
kéo chăn đắp cho Tịnh Vi, nhỏ giọng: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để mệt nhọc. Bác sĩ dặn lúc này cần phải tịnh dưỡng nhiều.” Hắn biết nàng còn
buồn giận, nói tiếp: “Để anh bế con.” Dứt lời liền đưa tay qua, nàng
không từ chối, để mặc hắn ôm con.
Người hầu mang lên đủ thứ đồ đặt trên
bàn. Hương Lan và vài nha đầu mở nắp, nhanh tay lẹ chân gắp bỏ vào chén. Lát sau đưa tới trước mặt Tịnh Vi, để nàng lựa chọn. Hách Liên Tĩnh
Phong trao đứa bé cho bảo mẫu, tự tay lấy một bát canh gà, cười nói: “Em uống vài miếng canh gà trước đi, canh này dùng nhân sâm ngàn năm để hầm đấy! Sâm ngàn năm có lẽ là giả, nhưng củ sâm chắc chắn trồng nhiều năm, rất tốt cho sức khỏe.” Vừa nói vừa đem canh thổi nguội, rồi mới đưa đến miệng nàng.
Cảnh tượng quen thuộc này như mới xảy ra
hôm qua, giờ chạm tới, đã xa xôi nhường ấy. Hắn dịu dàng săn sóc, vậy mà hắn không biết… không biết sự dịu dàng săn sóc đó đã tổn thương nàng
tơi tả đến mức nào?