Giang Nam Hận

Chương 29: Hạnh phúc tan, lời tắt lịm



Không biết vì nắng gắt làm đầu óc quay cuồng, hay do tâm trạng nóng nảy, mà Hỉ Thước lại cảm thấy mùa hè năm nay quá mức ngột ngạt. Những chú ve sầu trên cây kêu réo rắt liên tục, khiến đầu óc ai cũng muốn nứt toạc. Từ ngày tiểu thư ở bệnh viện về càng thêm kiệm lời, ngoại trừ tiểu thiếu gia có thể khiến tiểu thư cười ra, mọi thứ khác đều bình yên lặng sóng, tiểu thư còn dửng dưng hơn so với thời ở phủ Tư lệnh Giang Nam. Nếu tổn hại sâu như giếng cổ ngàn năm thì ngay cả gió thổi mây bay, vật đổi sao dời, hoa nở lá rụng, tiểu thư vẫn bình chân như vại.

Vốn sau khi lão Đốc quân qua đời, mọi việc to nhỏ trong phủ, từ Trịnh tổng quản tới các quản sự khác đều tới xin chỉ đạo của tiểu thư, và tiểu thư luôn cân nhắc từng tình huống. Bây giờ dù ai đến xin ý kiến, tiểu thư cũng chỉ nhàn nhạt bảo: “Dựa theo quy tắc cũ mà làm!” Những lời này bình bình thản thản, nhưng rơi vào tai Hỉ Thước lại đặc biệt kinh hãi. Hãy biết xưa nay các bậc cha mẹ hay giáo dục con cái rằng, khi vướng vào đường yêu thường luôn có trách nhiệm, lòng càng quan tâm thì bất kể che đậy cỡ nào cũng càng thể hiện sự thân thiết. Hằng ngày tiểu thư tự động làm[1] những việc đó, bởi trái tim có tình yêu. Bây giờ lạnh nhạt vì không muốn nỗ lực, hoặc đơn giản là không muốn tiếp tục… Thậm chí nếu Hỉ Thước chẳng biết gì cũng hiểu, biểu hiện lần này của tiểu thư đối với Đại thiếu là rất nghiêm trọng.

Năm đó Giang đại phu nhân ở phủ Tư lệnh luôn dưng dửng, không tranh giành mà cuối cùng rơi vào kết thúc tang thương. Mẹ Hỉ Thước là nha đầu của Giang đại phu nhân, dẫu không cùng lớn lên nhưng chủ tớ tình thâm, vì vậy Hỉ Thước cũng biết chuyện về bà. Tiểu thư giống bà, xinh đẹp thoát tục, thanh lịch nhã nhặn, ấy vậy mà sự đẹp đẽ đó lại có kết cục đau buồn. Bất kể tính tình hay diện mạo của tiểu thư đều giống như Giang phu nhân. Hỉ Thước chỉ nghĩ thôi mà đã hết hồn. Kẻ cố chấp cũng không chịu nổi những tháng ngày đả kích, huống gì ông hoàng Đại thiếu xứ Bắc – người chưa từng gặp đối xử như thế? Hồi ấy Giang tư lệnh quyền thế nhỏ hơn Đại thiếu, chẳng phải vẫn vợ lẽ thành đôi, nhân tình thành đàn? Ngay cả khi tiểu thư sinh tiểu thiếu gia cũng chỉ giữ Đại thiếu tạm thời, làm sao có thể giữ trọn cuộc đời? Suốt hai tháng qua, số lần Đại thiếu tới đây ngày càng ít, thậm chí có lúc trực tiếp gọi bảo mẫu đem tiểu thiếu gia đến nơi Đại thiếu đang sinh hoạt hiện tại.

Hỉ Thước rón rén đẩy nhẹ cửa, thấy trong phòng yên ắng, tấm màn ren vẫn rũ xuống như cũ. Ngoài cửa đứng đầy nha đầu, người hầu do Trương Lập sai tới đón tiểu thiểu gia, vì vậy một đám đi theo còn một đám đứng khoanh tay từ xa xa. Hỉ Thước lui ra, khẽ hỏi: “Thiếu phu nhân đã thức chưa?” Nhóm nha đầu lắc đầu. Nếu tiểu thư thực sự ngủ thiếp như thế, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Thâm tâm Hỉ Thước biết, tiểu thư ngày càng gầy yếu, sao có thể bình yên đi vào giấc điệp? Trông tiểu thư ốm tong, chẳng giống một chút với sản phụ đang trong thời kỳ ở cữ.

Hách Liên Tĩnh Phong giữ rịt bé không thả. Hắn lần đầu làm cha, niềm sung sướng như suối nguồn bất tận. Thân hình nho nhỏ kia nhẹ tênh, thật sự bế sợ rớt, ôm sợ đè. Đám Trương Lập thấy hắn vui vẻ, cũng hùa nhau náo nhiệt, cười nói liên tu: “Cu cậu giống Đại thiếu quá, cái cằm, ánh mắt đều như khuôn đúc.” Hắn mỉm cười lắng nghe, cảm thấy rất hưởng thụ, trong mắt đầy cưng chiều. Dường như thằng bé cũng thích chí, huơ tay múa chân lung tung, nhoẻn miệng cười toe toét. Trong những âm thanh tạp nham ấy, bỗng có tiếng ai đó xen vào: “Vầng trán bé y hệt thiếu phu nhân…” Tầm mắt hắn dừng lại, mường tượng độ cong dịu dàng ấy, đường cong đó dường như đã xa xôi muôn trùng, như đời đời kiếp kiếp…

Trương Lập vừa hung hăng liếc xéo kẻ lỡ lời kia vừa đổi đề tài, cười nói: “Đại thiếu, tiểu thiếu gia ở đây lâu rồi, chắc đã tới giờ uống sữa.” Hách Liên Tĩnh Phong vẫn ngồi ôm thằng bé, dường như không nghe thấy lời y, bất động trên tư thế đó. Trương Lập lại gọi thêm tiếng nữa: “Đại thiếu!”

Bấy giờ Hách Liên Tĩnh Phong mới choàng tỉnh hồi phục tinh thần, vỗ nhẹ đứa con trong lòng rồi mới trao cho bảo mẫu bên cạnh. Hắn chầm chậm bước tới trước bàn làm việc, khoác tay ý bảo đám Trương Lập lui ra. Trên tường phía sau bàn treo tấm bản đồ tô rõ hai màu sắc so sánh thế lực Nam – Bắc. Miền Bắc đã như đại bàng xoãi cánh, khóa chặt miền Nam. Nếu chẳng phải lần này Đoàn Húc Đức nhờ có thế lực nước ngoài chống lưng, e rằng cả giang sơn đã nằm trong tay hắn. Hắn khẽ bật cười, lòng đầy bất lực và cô đơn. Tuy giờ đây đầy đủ giang sơn gấm vốc, vinh hoa phú quý, vẫn không đổi được hai chữ ‘Tĩnh Phong’ dịu dàng từ nàng.

Mấy tháng qua mặc dù hắn không cầu xin nàng, nhưng mỗi cử chỉ mỗi hành động, khắp phủ ai lại không biết, ai lại chẳng hay? Tuy nhiên bạn chỉ nhận lấy vài câu ngữ điệu nhàn nhạt của nàng: “Hỉ Thước, duyên số giữa chị và anh ta đã dứt! Hy vọng anh ta nể mặt đứa con mà cho chị sống một nơi thanh tịnh, để chị được nhìn con từ từ trưởng thành.” Hôm đó đứng ngoài cửa vô tình nghe câu nói ấy, hắn hận không thể dùng sức lay tỉnh nàng, lắc tan nàng, mới có thể giải hận. Thế mà việc duy nhất hắn làm là quay đầu rời đi, vờ như chẳng nghe gì. Nhiều ngày qua, hắn đè nén bản thân đừng tới gặp nàng. Hắn coi như chiêm bao, tuyệt đối không tin nàng nói mấy lời đó. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mồn một ngữ điệu khi nàng nói, không oán hận, không phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh, duy nhất là bình tĩnh. Những ngày nay khi mộng về giữa đêm khuya, hắn choàng tỉnh nhiều lần, mồ hôi vã đầm đìa. Hóa ra nàng và hắn đã tới đường cùng. Thậm chí ngay cả can đảm nhìn nàng, hắn cũng chẳng có. Hắn không dám đối diện với nàng, sợ chính miệng nàng tuôn ra những lời thẳng thừng đó. Chỉ cần chưa nghe từ miệng nàng thốt ra, hắn sẽ vờ như không biết…

Tịnh Vi chỉ chợp mắt, khắp phòng đều yên ắng. Nàng biết hắn sai người bế con đi. Không có Duệ nhi, căn phòng thiếu hẳn sinh khí. Nhớ tới đứa con trai đáng yêu, nàng không biết nên vui hay là buồn. Bé có thể sinh ra trong giàu sang phú quý, có thể lớn lên tại gia đình quyền thế, người ngoài trầm trồ đó là may mắn và hạnh phúc. Cuộc sống như vậy, chỉ có người sinh ra bên trong mới có thể trải nghiệm. Ai cũng nói chính nàng là người lắm phước, từ nhỏ được nuông chiều, lớn lên được gả vào nhà quyền quý. Chồng đẹp con xinh, ai cũng mơ ước vươn tới, chẳng phải nàng đã có tất cả? Nhưng mấy ai hiểu…

Căn phòng vẫn trang trí như ngày nàng và hắn còn ân ái mặn nồng, bàn phấn trang điểm, khung cửa sổ ngắm cảnh… từng mơ tưởng lúc có con, dùng kẹo ngậm dụ dỗ bé… Gần đây thậm chí đến… hơi thở của hắn cũng từ từ phai dần, bộ quân phục đã trở thành quá khứ. Trước nay nàng không để ý, tới tận bây giờ khi ngẩng đầu, nàng mới thực sự cảm nhận rõ ràng… Nàng biết mình tự tay đẩy hắn đi xa… những giọt nước mắt vô tình lăn xuống… Trái tim toàn là cay đắng, là tê tại, là đau khổ, là chua xót!

Hỉ Thước hiểu biết hơn, dạo này ngày nào cô nàng cũng khuyên can nàng, hy vọng nàng và hắn có thể đầm ấm như xưa. Nàng làm sao có thể không rõ tâm tư mình? Nàng chỉ là thiếu can đảm, không đủ sức lực. Nàng có tha thứ cho hắn hay không, đã chẳng còn quan trọng. Dẫu tha thứ thì sao? Tuy hắn có nỗi khổ, nhưng rốt cuộc vẫn phản bội niềm tin của nàng với hắn. Điều nàng muốn, hắn không thể cho nàng. Những thứ khác hắn có thể cho, nhưng nàng cần nó để làm gì? Nàng kiệt sức rồi, không còn khả năng phục hồi nguyên trạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.