Bây giờ thời tiết nóng hực như cái lò
luyện, quả thực muốn làm người ta ngất đi mới toại nguyện. Khổng Gia
Chung đang bước trên hành lang, thì Giản Chính đã nghênh đón: “Trời nóng quá mà ngọn gió nào đưa ngài vội vã tới đây?” Mấy năm nay Khổng Gia
Chung là người được Hách Liên Tĩnh Phong tin tưởng nhất, liên tục thăng
chức, có thể coi là một vài nhân vật có máu mặt tại miền Bắc.
Khổng Gia Chung hỏi: “Tư lệnh đâu?”
Giản Chính đáp: “Ngài ấy đang dỗ tiểu thiếu gia ngủ trưa! Muốn tôi đi thông báo không?”
Đang giữa trưa, khu vườn tàng lá sum suê, sân nhà rợp bóng. Khổng Gia Chung khẽ thở dài: “Khỏi cần thông báo, để
tôi tự đi.” Hai năm qua, Hách Liên Duệ đã chuyển đến sát phòng của Hách
Liên Tĩnh Phong, nhanh chóng biến phòng nghỉ và thư phòng thành một. Dĩ
nhiên y đã thuộc làu.
Sàn đại sảnh trải thảm dày cộm, dù đế
giày lính dẫm lên cũng không gây tiếng động. Cửa phòng mở toang, từ xa y đã trông thấy Hách Liên Tĩnh Phong ôm Hách Liên Duệ dỗ trái dỗ phải, đi tới đi lui. Hách Liên Duệ hai mắt thao láo, xoay qua xoay lại, toàn
thân nhễ nhãi mồ hôi. Hắn vẫn không phiền mệt, vừa đong đưa vừa dỗ dành: “Duệ nhi ngoan, con ngủ đi. Lát nữa con thức, bố đưa con đi xem ngựa
nhé.” Thằng bé dồi dào sinh lực, lần nào cũng hao hết tâm tư mới có thể
toại nguyện.
Lòng Khổng Gia Chung xót xa, nhà mình trẻ con thành đàn, có khi nào y tận tâm tận lực đến thế? Dưới thời tiết
này, đứng một mình đã nóng bức tới ngộp thở, nhễ nhại mồ hôi, huống gì
ôm thêm cái lò lửa nhỏ đó. Từ sau chuyện xảy ra ở bệnh viện St John, Tư
lệnh gần như thay đổi thành người khác. Mấy năm nay hắn gà trống nuôi
con, cô đơn gối chiếc, dù ai khuyên nhủ cỡ nào cũng chẳng chịu tái giá.
Phu nhân bỏ đi mấy năm, tuy trong phủ thông cáo Tư lệnh phu nhân mắc
bệnh phải ra nước ngoài chữa trị, nhưng những năm gần đây chưa từng lộ
diện, thực sự đã có lời ong tiếng ve khắp nơi.
Y vừa tới cửa, Hách Liên Tĩnh Phong đã
trông thấy, hắn đưa tay lên ra dấu im lặng. Cậu nhóc tinh nghịch mới
được dỗ ngủ mơ màng, nếu bị đánh thức sẽ làm ầm cả buổi. Hắn vốn có thể
giống nàng lúc còn ở đây, giao bé cho bảo mẫu chăm sóc, nhưng hắn không
nỡ. Nếu nàng biết, hắn sợ nàng không tha thứ cho hắn. Đứa con bé bỏng
này, hắn từng chút từng chút nhìn nó lớn lên, nó là máu mủ của nàng và
hắn dung hợp mà thành. Mỗi lần nhìn con, hắn luôn có thể thấy bóng dáng
của nàng. Hệt lúc xưa, nàng dịu dàng vén tóc ra sau tai, nàng mỉm cười
quay đầu, nàng mang theo hương thơm như có như không…
Hôm nàng rời khỏi bệnh viện St John, các
trạm gác phong tỏa ròng rã suốt ba tháng trời, mà bóng nàng vẫn biền
biệt. Nàng mang theo giọt máu của hắn kiên quyết bỏ hắn ra đi… Đáng đời
hắn! Ngày thứ hai, Bành Đinh Lực kể lại chuyện đêm ấy nàng ở trong phòng Duệ nhi, hắn đã biết mình xứng đáng được như thế… Tối hôm đó, ân ái
nồng say không phải là chiêm bao, mà là sự thật… Đúng theo lời bác sĩ
Ngô, nàng đã có thai hơn một tháng. Đau đớn thay, suýt chút nữa hắn đã
tự tay giết chết con mình… Đau đớn hơn, nàng năm lần bảy lượt nói đó là
con của hắn, thế mà hắn chẳng tin… Bây giờ rốt cuộc, hắn nhận được trừng phạt. Hắn mất đi họ… cả đời mất đi họ… Hắn không còn cơ hội để bồi
thường, để yêu thương, để cưng chiều bọn họ. Điều duy nhất hắn có thể
làm là đem mọi khả năng dành cho Duệ nhi… Ai cũng nói hắn quá nuông
chiều Duệ nhi, mà không ai biết rằng đây chẳng qua là đền bù, đền bù cái mà bé thiếu hụt. Con người luôn ngu xuẩn, khờ khạo, đần độn, chỉ khi
mất đi mới biết đó là thứ vô cùng quý giá. Nếu nàng có thể quay về bên
cạnh hắn và Duệ nhi, kêu hắn cầm toàn bộ giang sơn ra đổi, hắn cũng thấy xứng đáng. Nhưng giờ nàng ở nơi nao? Mỗi lần Duệ nhi khóc lóc đòi mẹ,
đáy lòng hắn như có ai dùng kim đâm tơi tả, không dấu vết thương tích,
nhưng bên trong máu bầm tung hoành, nếu vô tình đụng phải sẽ chảy ra
lênh láng.
Ban ngày mặc dù khí hậu oi bức, nhưng khi đêm về, trời đổ mưa tầm tã, hệt như cột nước trút ụp xuống, phân cách
hai vùng trời đất bằng những mảng hơi nước mịt mù. Tĩnh Kỳ hiện đang
mang thai, cảm giác bực mình khó chịu. Sở Thiên Lỗi cầm cây quạt, quạt
hồi lâu mà nàng vẫn không thể ngủ. Đến sau nửa đêm, mưa càng nặng hạt
nhưng nhiệt độ giảm dần. Gió nổi lên thổi hiu hiu, loáng thoáng mang
theo hơi nước, không khí bỗng chốc mát mẻ trong lành. Lúc này nàng mới
mơ màng chợp mắt, thì nha đầu Cúc Lan đứng ngoài gõ cửa: “Tiểu thư, chị
có điện thoại.” Lòng nàng hoang mang, tim nhảy thình thịch. Ngoại trừ
bệnh viện kia ra, không ai trễ vậy mà còn gọi điện cho nàng. Sở Thiên
Lỗi đỡ lấy nàng, nói: “Em đừng vội! Anh cả đã qua cơn nguy hiểm mấy hôm
rồi. Không có việc gì đâu!” Nàng cảm thấy hoảng hốt, đứng lên mang dép
vội vàng ra ngoài.
Mới cầm điện thoại ‘vâng’ một tiếng, toàn thân nàng bỗng cứng đờ, mãi đến khi điện thoại cúp nàng mới có phản
ứng. Nàng vội vã gọi: “Cúc Lan, em mau chuẩn bị xe cho chị!”
Sở Thiên Lỗi vốn ở bên cạnh đỡ nàng, thấy dáng vẻ của nàng như thế cũng khiến hắn gấp gáp: “Có việc gì vậy em,
nửa đêm nửa hôm, ai còn gọi điện thoại tới? Bệnh viện à?” Mấy bữa trước
Hách Liên Tĩnh Phong trên đường đến doanh trại, bị gián điệp miền Nam
phái tới ám sát, hiện đang nằm bệnh viện trị thương nhiều ngày. Hôm nào
Tĩnh Kỳ cũng qua đó chăm sóc. Tĩnh Kỳ thở hổn hển, lát sau mới ngước lên nhìn hắn, trong mắt sáng lấp lánh: “Không phải, là chị dâu.”
Xe chạy mãi đến ngôi nhà tứ hợp viện nhỏ mới dừng lại.[1] Xe vừa tắt máy, cánh cửa chính mở đánh ‘cạch’, một dáng dấp quen thuộc xuất hiện phía trước. Tịnh Vi bế trên tay một cô
bé, vẻ mặt đầy lo lắng, Hỉ Thước đứng cầm ô che mưa, trông cũng sốt ruột vô cùng. Tĩnh Kỳ vội bước xuống, phớt lờ cơn mưa to như trút nước trên
đầu, nhào tới: “Chị dâu.”
Bệnh viện thấy Hách Liên tiểu thư tự mình đưa bệnh nhân đến, chẳng dám đối xử qua loa, vội vã gọi bác sĩ khoa nhi giỏi nhất tới. Ngay tức khắc, trong phòng bệnh bước chân các bác sĩ, y
tá tất bật qua lại. Tận tờ mờ sáng, đứa bé mới dần dần giảm sốt, bấy giờ ai nấy mới lấy lại bình tĩnh.
Tĩnh Kỳ thấy chị dâu nắm lấy tay mình,
bàn tay ướt rượt. Lúc đó nàng mới thảng thốt nhận ra, đó là mồ hôi lạnh. Đến khi nghe bác sĩ báo tình hình ổn định, lòng nàng mới thả lỏng. Gần
ba năm trời, hơn một ngàn ngày dài đằng đẳng chỉ như lướt thoáng. Giờ
đây chị dâu đang đứng trước mặt nàng.
Tịnh Vi cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng
lòng. Hôm qua Hỉ Thước bế Huyên nhi ra ngoài hít thở không khí, tránh
mưa không kịp khiến quần áo hơi ướt. Đến tối, bé phát sốt cao, dùng đủ
cách cũng chẳng thuyên giảm. Hỉ Thước sợ hãi, liên tục tự trách mình
không nên mang tiểu tiểu thư đi chơi.
Khốn nỗi nhiều ngày nay thành An Dương
giới nghiêm kĩ lưỡng. Tối đến, ngoại trừ có giấy thông hành đặc biệt,
bất kể ai cũng không được tự ý ra ngoài vào ban đêm. Tới gần sáng, nàng
không thể nhẫn nhịn, bởi Huyên nhi mới hai tuổi, nếu cứ mãi phát sốt như thế, e rằng… Hỉ Thước quá sợ hãi, liên tục nói: “Tiểu thư, làm sao để
tiểu tiểu thư hạ sốt bây giờ? Cứ thế này mãi, rất nguy hiểm tính mạng.”
Lòng nàng cũng hiểu, nhưng chẳng biết làm cách nào để thông qua tầng
tầng lớp lớp các trạm kiểm soát, đưa bé tới bệnh viện mà không để hắn
biết.
Tĩnh Kỳ kéo tay nàng, nói: “Chị dâu, mấy
năm nay chị đi đâu, để bọn em tìm mãi? Chị về nhà đi, dù anh cả không
nói, nhưng em biết anh ấy rất hối hận.” Bên ngoài mưa to như trút nước,
liên tục gõ vào cửa sổ, rồi rơi xuống mặt đất, lăn tăn gợn sóng… Tịnh Vi mỉm cười lắc đầu.
“Vậy còn Duệ nhi thì sao? Chị không nhớ
cháu? Nó càng ngày càng hiểu chuyện, chỉ lén lút gọi mẹ…” Dường như có
làn gió nhẹ lật mở những vết thương đã đóng vảy từ lâu. Hình dáng kia đã trăm ngàn lần hiện trong giấc mơ, cùng với tiếng trẻ thơ non nớt, từng
tiếng gọi lớn… Nàng cảm thấy mù mịt… Những năm gần đây, trời đất bao la, tại sao nàng còn ở lại thành An Dương? Đơn giản chỉ vì nàng muốn gặp
lại đứa con thơ dại.
Những giọt lệ bất chợt ứa trong hốc mắt, nàng cúi đầu nói: “Tĩnh Kỳ, em hãy sắp xếp giúp chị gặp con đi.”
Hai mắt Tĩnh Kỳ cũng đẫm lệ, gật đầu:
“Vậy anh cả thì sao? Mấy năm nay anh ấy sống khổ lắm. Anh ấy càng im
lặng chôn kín, em càng hiểu. Chị dâu, anh cả thực sự, thực sự rất hối
hận. Rất nhiều lần em bắt gặp anh ấy ngẩn ngơ ôm Duệ nhi đứng trong
phòng chị từng ở… Rất nhiều lần anh ấy say mèm, luôn miệng gọi tên chị…
Trước kia anh ấy tồi tệ, nhưng những năm gần đây, anh ấy chỉ nhớ mãi
mình chị, thì ra những gì trước đây anh ấy đã tống đi sạch sẽ. Anh ấy
không nói, nhưng em biết, mọi người trong phủ biết, anh ấy đang chờ đợi
chị trở về… Lầu Tiểu Dương chưa từng thay đổi bất cứ thứ gì, kẻ hầu
người hạ vẫn lau chùi hằng ngày, hệt như khi chị còn sống ở đó. Năm đó
thị vệ Bành Đinh Lực vì gạt anh ấy, mà tới tận hôm nay vẫn còn điều đến
doanh trại quét rác… Chị dâu à, lúc đó anh ấy bị tức giận che mắt, nhưng chỉ vì anh ấy quá để tâm đến chị, quá yêu chị… giờ đây khắp phủ ai cũng biết. Chị hãy vị tình của Duệ nhi, tha thứ cho anh ấy lần này đi… chị
dâu.”
Nàng vốn đối với hắn đã tắt hy vọng,
nhưng đáy lòng chua xót vẫn ngọ nguậy liên tục, từng mảnh dày đặc bên
trong vặn xoắn đến trời nghiêng đất lỡ. Những đắm say dĩ vãng như vở
kịch trình diễn từng màn… Nào là lần đầu gặp mặt ở quán trà, nào là ngày đại hôn trong phủ, nào là mẻ trứng gà cháy khét, nào là bình bình lọ lọ trên bàn phấn, nào là đủ loại trang sức, nào là mấy tủ quần áo tràn
đầy… nào là đêm trăng thơ mộng, nào là chiếc nhẫn thô ráp… Những năm
qua, nàng không nghĩ và không dám nghĩ, không thể nhớ, và không muốn
nhớ. Hiện giờ được khơi dậy, nàng thấy nó rõ ràng rành trước mắt. Nàng
ngỡ rằng mình đã quên, đã lãng quên, nhưng hóa ra là bị bụi bậm che mờ.
Ngờ đâu chỉ cần nhắc nhở, thì mọi thứ như thủy triều mãnh liệt ập tới.
Mới vài ngày, Huyên nhi đã khỏe hơn, có
thể chạy nhảy và làm nũng. Mỗi lần Tĩnh Kỳ tới, bé luôn miệng gọi ‘cô’
khiến Tĩnh Kỳ rất thích. Tịnh Vi định cho bé xuất viện, nhưng Tĩnh Kỳ
ngăn cản, mà bệnh viện cũng từ chối. Nàng luôn yêu cầu Tĩnh Kỳ đừng đem
hành tung của mình báo với hắn, nếu để hắn biết, nàng sẽ đi xa hơn. Nàng cũng đồng ý sẽ giữ liên lạc với Tĩnh Kỳ, nhưng đáy lòng luôn có cảm
giác bất an. Không biết bệnh viện có việc gì, mà tầng của Huyên nhi nằm
đứng đầy binh lính. Nàng hỏi Tĩnh Kỳ, cô nàng chỉ nói qua loa đại khái
có một vị lãnh đạo quân đội bị thương đang nằm ở phòng VIP phía Đông.
Nàng nghe xong lại càng chẳng dám tùy tiện ra ngoài. Hồi đó những nhân
vật tai to mặt lớn của miền Bắc đều gặp nàng, nàng sợ họ tới thăm bệnh
nhân mà hai bên chạm mặt.
Khu vực lầu bảy toàn là phòng bệnh săn
sóc đặc biệt, trên hành lang trải thảm dày cộm, bất chợt có bác sĩ hoặc y tá đi ngang cũng không gây tiếng động. Đám binh lính đứng gác thấy một
cô bé mũm mĩm đáng yêu, cười toe toét chạy lăng xăng nô đùa trên thảm.
Dẫu các binh lính có lệnh không để kẻ lạ tiếp cận, nhưng giữa thời khắc
buồn chán tự dưng xuất hiện một cô bé mắt ngọc mày ngài, khiến họ cảm
thấy hơi phấn chấn. Họ không nỡ đuổi bé, để bé chạy lăn tăn từ tầng trệt phía Tây lên. Hôm đó đúng lúc Khổng Gia Chung có việc tới báo cáo với
Hách Liên Tĩnh Phong, nhưng thấy tinh thần hắn mệt mỏi, y liền lui ra.
Vừa mở cửa, y đã thấy cô bé ngồi phía trước, nước miếng nhiễu nhão, hai
tay khẽ khua, dường như đòi bế. Y khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Con
cái nhà ai lại thả tới đây?”
Tên thị vệ vội đáp: “Chúng tôi cũng không biết, thấy cô bé này chạy từ lầu phía Tây tới đây ạ.”
Khổng Gia Chung chỉ ừ một tiếng, nếu có
thể ở tầng lầu này, thì đều là nhân vật tiếng tăm của miền Bắc. Chắc là
con cháu của đồng nghiệp, vì thế rất khiếm nhã nếu y đuổi đi. Y thấy bé
vẫy hai tay nhưng không ai đáp lại, miệng bé cong cong như muốn khóc bất kì lúc nào. Y khom lưng, nhẹ nhàng bế bé lên.
Cô bé vểnh miệng, gọi to: “Mẹ? Mẹ đâu…?” Hóa ra bé muốn tìm mẹ.
Khổng Gia Chung mỉm cười, thuận tay đưa
cho người hầu bên cạnh, nói: “Cậu đến hỏi y tá xem là con cái nhà ai?
Rồi giao cho họ.” Ai ngờ đâu người hầu vừa bế, cô bé đã khóc òa: “Mẹ…
cháu muốn mẹ…”
Hách Liên Tĩnh Phong nghe tiếng khóc, cất giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khổng Gia Chung đáp: “Ngoài cửa có một đứa bé bị lạc đường, đang muốn tìm mẹ.”
Hách Liên Tĩnh Phong vừa nghe nhắc tới
trẻ con, chẳng biết tại sao tim bỗng mềm nhũn, nói: “Anh phái thị vệ đi
tìm xem.” Hắn nghe giọng trong trẻo của cô bé kia hệt chim Hoàng Oanh
hót, lòng hắn như bị sương mù bao phủ, chỉ mới nghe qua mà đã có cảm
giác quen thuộc: “Bế cô bé vào đây.”
Kể cũng lạ, cô bé này thấy hắn mà chẳng
hề sợ hãi, bò tới bò lui trên mặt thảm, thỉnh thoảng còn nhìn hắn cười
khanh khách. Mấy năm nay hắn càng thêm lạnh lùng nghiêm trang, khiến các người hầu bên cạnh không ai dám tùy ý đùa giỡn, dù giờ hắn bị thương,
vẫn vô cùng nghiêm túc. Nhưng cô bé chẳng hề sợ hãi, vài lần bò tới gần
giường, nhiễu nước miếng nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe đảo quanh liên tục,
mới bé tí đã toát vẻ một mỹ nhân. Hắn thấy lòng bỗng chốc nhu hòa, dễ
chịu khôn tả. Nếu trên người đừng bị thương, cử chỉ bất tiện, hắn rất
muốn ôm bé đến đây hôn vài cái.
Tịnh Vi từ chỗ bác sĩ trở về đã phát hiện Huyên nhi mất dạng. Khi bác sĩ gọi nàng tới văn phòng có chút việc,
đúng lúc Hỉ Thước về nhà tắm rửa, nàng đành để bé ở một mình. Rõ ràng
lúc nàng đi, bé đang ngồi trên thảm chơi chong chóng. Nàng tìm hồi lâu
mà bóng bé vẫn biệt tăm. Nàng vội hỏi mấy cô y tá, ai cũng nói không
thấy. Nàng gấp đến sắp khóc, đành phải lần mò dò tìm, thầm cầu mong cô
nhóc có thể đột nhiên nhảy ra.
Phía Tây chỉ có vài căn phòng, tìm mãi
vẫn không thấy bé. Nàng hết cách, đành phải bất chấp tới phía Đông. Nàng hỏi tên lính gác, tên nọ đã được bọn thị vệ căn dặn, vội trả lời có
nhìn thấy và bé hiện đang ở trong phòng. Nàng vừa tức vừa buồn cười, bé
lại còn vào tận phòng bệnh của người ta, lòng thầm nghĩ khi trở về sẽ
phạt bé như thế nào.
Trên hành lang rất yên tĩnh, hệt như chốn không người. Dù bên ngoài ánh nắng chiếu khắp nơi, nhưng chỗ này lại
râm mát, thỉnh thoảng còn nghe tiếng ve sầu kêu vang, mới biết là ngày
nắng gắt. Tuy nàng chỉ đi vài bước, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy
rất kì lạ, đáy lòng đầy bất an.
Đó là hai cánh cửa chạm trỗ màu trắng,
tay cầm mạ vàng, nhìn cao sang quý phái. Trước cửa đứng bốn binh lính,
không, mà là người hầu – người hầu trong phủ. Bởi màu xanh quần áo đậm
hơn so với màu xanh trang phục của binh sĩ quân đội. Lúc ra đường, người ta nhìn vào màu sắc này mà tôn trọng hơn. Vì thế, bên ngoài mới phổ
biến một câu ‘đậm hơn thì cao hơn’. Ý nói màu quân phục đậm hơn, tương
đương với địa vị cao hơn.
Nàng thấy trước mắt là một mảng đen mờ
mịt, toàn thân yếu ớt. Nếu chẳng phải đang dựa vào vách tường, e rằng
nàng đã ngã quỵ. Hèn nào mấy ngày nay, quân đội ra lệnh giới nghiêm. Hèn nào lúc nàng hỏi, Tĩnh Kỳ trả lời vòng vèo… Hóa ra hắn bị thương… Lòng
nàng rối loạn tới cùng cực, nàng nhắm mắt khẽ dựa vào tường bình ổn hơi
thở. Bất chợt nàng nghe tiếng nói quen thuộc kêu to: “Phu nhân!” Nàng
quay đầu, Khổng Gia Chung rành rành ở trước mắt…