Giang Nam Hận

Chương 39: Phiên ngoại – Hách Liên Tĩnh Triết



Hách Liên Tĩnh Phong vừa về tới nhà thì có tâm sự, đi tới đi lui trong phòng. Hồi lâu sau hắn mới ngồi xuống cạnh nàng, tay trái cầm lấy tay phải của nàng bóp chặt, nói: “Gia Chung mới tới tìm anh… báo Nhị di nương bệnh nặng…” Tịnh Vi biết hắn có việc muốn nói, nhưng không ngờ là chuyện của Nhị di nương. Nàng giật mình ngước lên, hỏi: “Nhị di nương về từ bao giờ?”

Hách Liên Tĩnh Phong đáp: “Khoảng nửa năm trước…”

Sau cuộc nổi loạn năm đó, Hách Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết được đưa xuất ngoại. Nhị di thái tỏ ý muốn theo hai con trai, Hách Liên Tĩnh Phong cũng đồng ý với yêu cầu này. Những năm gần đây, họ vẫn phiêu bạc nơi xứ người, xưa nay chưa từng có tin tức.

Hơn một năm trước, Hách Liên Tĩnh Phong bỗng nhận được một bức thư dài của Nhị di thái. Bà ta nói sức khỏe mình càng ngày càng yếu, rất hi vọng có thể trở về, sau trăm tuổi lá rụng về cội. Mặt khác, bà ta đi cùng với một người nữa – đó là con trai Hách Liên Tĩnh Triết.

Hách Liên Tĩnh Phong suy nghĩ mãi. Mấy năm nay trong quân đội uy danh của hắn như mặt trời buổi trưa. Các bè phái thân thiết năm đó với Hách Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết đã giải quyết xong từ lâu, hoặc buồn bã rút lui, hoặc thất bại tử hình. Hắn sai người hỏi thăm mới biết, sau khi Hách Liên Tĩnh Triết đến Đức thì học ngành y. Thậm chí hai anh em cải họ sang họ của Nhị di thái, thành Chu Tĩnh Lôi và Chu Tĩnh Triết.

Không còn ai có thể uy hiếp hắn. Việc năm đó, suy cho cùng cũng vì quyền lực. Cái gọi là ‘người không vì mình, trời tru đất diệt’. Nếu đổi ngược lại, có lẽ hắn cũng lựa chọn tương tự.

Hắn chuẩn bị cả tháng, căn dặn thuộc hạ sắp xếp một tòa dinh thự. Ai ngờ, khi Nhị di thái trở về lại từ chối vào ở căn nhà do hắn tặng, còn bảo tên thuộc hạ hắn sai tới báo lại rằng: “Đại thiếu có thể cho mẹ con tôi trở về, chúng tôi vô cùng biết ơn. Nhà cửa thì xin miễn, chúng tôi đã chẳng còn quan hệ gì với Hách Liên gia. Đại thiếu hãy coi như mấy người chúng tôi đã chết, cho chúng tôi một cuộc sống thầm lặng.”

Trả lời dường như có vẻ lãnh đạm. Hách Liên Tĩnh Phong vừa nghe xong, liền sai người tặng mấy vạn đồng, ý hắn cũng muốn để bọn họ tự mình chọn nhà. Ai dè Nhị di thái ba lần bảy lượt trả về: “Đại thiếu có tấm lòng thì chúng tôi nhận. Tĩnh Triết đã tìm được việc làm, không nhọc công Đại thiếu lo lắng.” Theo tin tức các thuộc hạ, Hách Liên Tĩnh Triết đang làm bác sĩ trong bệnh viện của người nước ngoài xây dựng tại An Dương. Nhị di nương mới qua khỏi những ngày sóng gió, bỗng gửi thư báo bệnh nặng, chẳng biết họa phúc lúc nào.

Tịnh Vi nghe xong cũng im lặng hồi lâu, bấy giờ mới nhẹ giọng nói: “Không thể ngờ được những năm gần đây, Nhị di nương đã thay đổi nhiều đến vậy.” Chẳng biết Nhị di nương còn canh cánh chuyện cũ trong lòng, tránh né không muốn gặp, hay thật sự quên hết mọi quá khứ, định cả đời cắt đứt quan hệ với Hách Liên gia?

Trong các bà vợ của lão Đốc quân, Nhị di thái đi xa, Thất di thái bệnh chết, chỉ có Tứ di thái còn trong phủ. Mấy năm nay, Bát di thái luôn xin ở biệt viện, một lòng hướng Phật, thỉnh thoảng còn tới Hoa tự trên núi để thanh tu. Nếu chẳng phải chủ trì khăng khăng Bát di thái phàm duyên chưa dứt, e rằng đã quy y. Nếu không thì với tâm tư của nàng ta, ắt hẳn sớm làm bạn bên đèn Phật. Lúc này nàng ta bất ngờ về phủ đúng dịp.

Qủa thực là không mất đi một người có cùng ý tưởng, Hách Liên Tĩnh Phong gật đầu tán đồng: “Em nói đúng.”

Sau cách biệt nhiều năm, Nhị di thái xưa kia qua bốn mươi tuổi vẫn quyến rũ, thông minh, giờ đã thành một lão bà tóc bạc với ánh mắt nhu hòa. Hệt như gió mưa nước ngoài đã rút sạch mọi sức sống của bà ta.

Thấy mọi người, bà ta chỉ mỉm cười, nói: “Các người có lòng.”

Tứ di thái và Nhị di thái sống chung lâu nhất, cũng quen thuộc nhất. Tứ di thái tới bên giường bệnh nắm lấy tay bà ta, thở dài: “Chị hai…” Đã từng đó năm, đây là lần đầu tiên bà ta thành tâm thành ý gọi bà ấy như vậy.

Hồi lão Đốc quân còn sống, hai người xích mích, âm thầm đấu đá nhau hơn mười năm trời. Giờ chợt nghĩ tới, thực sự, tất cả đều là hư không!

Tịnh Vi cũng làm đủ nghi thức chào hỏi. Nhị di thái nói: “Cảm ơn thiếu phu nhân đã đến thăm bà già tôi đây, làm cô lo lắng rồi.” Tịnh Vi cười nhẹ, đáp: “Nhị di nương khách sáo quá.”

Bát di thái luôn cúi đầu, lúc này mới khẽ ngước lên gọi nhỏ một tiếng: “Nhị nãi nãi.” Nhị di thái yên lặng nhìn nàng ta coi như là trả lời.

Có người đẩy cửa bước vào, mới tới mép cửa thì dường như người đó giật mình đứng chết trân, quên cả cử động. Lát sau người nọ đi vào, đó là Hách Liên Tĩnh Triết.

Chẳng qua chàng thanh niên trẻ tuổi ngông cuồng, đẹp trai đầy sức sống năm xưa sớm đã bị tháng năm mài mòn, chỉ chừa lại sự vững vàng mà thâm thúy. Nếu không phải giáp mặt tại đây, chắc bọn họ cũng không dám nhận nhau. Dù diện mạo hắn vẫn như cũ, nhưng ánh mắt ẩm ướt khiếp người kia đã tắt, chỉ còn lại đôi con ngươi sâu lắng, thăm thẳm như không thấy đáy.

Hách Liên Tĩnh Triết mặc chiếc áo blouse trắng, đứng lẳng lặng chào hỏi từng người: “Chào Tư lệnh phu nhân, Tứ di nương…” Hắn chuyển tầm mắt sang Bát di thái, ngừng một chút mới nhả ra ba chữ ‘Bát di nương’.

Tịnh Vi đã nhiều năm không gặp Hách Liên Tĩnh Triết, nàng bất giác nhìn hắn vài lần. Nàng dường như cảm thấy sắc mặt hắn tái nhợt.

Thừa dịp Tứ di thái kéo tay Hách Liên Tĩnh Triết hỏi han này nọ, Tử Tuệ lén lút trốn ra khỏi phòng bệnh. Nàng vất vả tìm được một góc yên tĩnh dưới cầu thang để ổn định tinh thần. Trái tim nàng đập thình thịch, dường như có hàng ngàn sừng nai đang đấu đầu với nhau, muốn phá ngực nàng chui ra. Không thể ngờ sau từng đó năm, nàng vẫn gặp lại hắn. Nàng ngơ ngác vuốt mặt mình, mờ mịt bất lực.

Trên cầu thang vắng vẻ bỗng vang lên tiếng bước chân ‘lộc cộc… lộc cộc’ thong thả, có người dần dần tới gần rồi đứng ở cửa bên kia. Người nọ đè nén hơi thở, lại càng khiến nó ồ ồ nặng nề từ từ lan rộng trong không khí. Bấy giờ dường như cả dưỡng khí cũng trở nên loãng. Nàng thấy chân mình mềm nhũn, nơi nào đó trên cơ thể loáng thoáng đau nhức. Mọi cảm giác ùa nhau đánh ập tới, khiến cơ thể này không còn là của nàng nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, có lẽ là vài tiếng, hoặc có lẽ là cả đời… Bước chân hắn dần dần rời xa. Nước mắt nàng chứa ở nơi nào đó cuối cùng cũng rớt xuống, lặng lẽ thấm vào đất, rồi tiếp tục biến đi không dấu vết.

“Anh, anh nói xem cha đã bao nhiêu tuổi rồi, lại còn sắp cưới thêm bà vợ thứ tám? Xung hỉ cái quái gì, đây chẳng phải chà đạp con người ta sao?” Hách Liên Tĩnh Triết vừa dắt ngựa, vừa nhỏ giọng thì thầm.

Anh hai Hách Liên Tĩnh Lôi quay đầu, ánh mắt sâu lắng, đáp: “Những lời này chú chỉ được phép nói trước mặt anh thôi đấy! Việc của cha chưa tới phiên chúng ta giải quyết, ngay cả con trai trưởng cũng không được xía kìa.”

Hắn có chút bất bình, nhưng thấy vô vị nên nói: “Em biết rồi.” Dứt lời liền phóng người lên ngựa.

Hách Liên Tĩnh Lôi hỏi: “Chú chạy đi đâu đấy?”

Hách Liên Tĩnh Triết chẳng thèm quay đầu, đáp: “Em muốn đi dạo một vòng.”

Hách Liên Tĩnh Lôi gọi to ở đằng sau: “Chú đừng đi, trời sắp mưa lớn rồi kìa.” Nhưng Hách Liên Tĩnh Triết đã sớm chạy xa, chỉ còn văng vẳng tiếng vó ngựa ‘lách cách, lách cách’ truyền tới. Rất mau, ngay cả tiếng vó ngựa cũng im bặt.

Mưa to tầm tã, đồi núi gập ghềnh, nhưng hắn vẫn phi ngựa như bay về phía trước. Đột nhiên có thứ gì đó đập vào tầm mắt, hắn kìm dây cương ngựa kêu ‘phì’ một tiếng. Hắn quay đầu quan sát kĩ, quả nhiên trên vách núi gần đó có một cô gái đứng run rẩy. Dẫu cách một đoạn đường, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng trông dáng vẻ của cô nàng thì tám chín phần là muốn nhảy xuống vực.

Hắn nhảy xuống ngựa, nhào tới chèo kéo: “Này… này… cô đang làm cái quái gì thế?” Dường như người nọ bị hắn làm kinh hoàng, vội xoay người. Đó là một cô gái rất xinh đẹp. Dẫu lúc này trên mặt thấm nước mưa, quần áo ướt đẫm, cả người nhếch nhác, nhưng vẫn khiến hắn ngẩn ngơ, quên luôn nơi này là vách núi. Dưới chân hắn đường đá trơn trợt, xuýt tí nữa là ngã nhào. Nàng kia thấy thế, vội hét lên: “Anh cẩn thận.” Hắn nhân cơ hội kéo theo cô nàng tuột khỏi vách núi.

Ngày tái ngộ, không ngờ là ngày cưới của cha hắn. Sau hôn lễ hai ngày, cả nhà sửa soạn đón vào là Bát di thái. Hắn ngây người như phỗng, chết đứng tại chỗ. Hắn dựa theo nghi thức, mời nàng dùng trà: “Bát di nương, mời bà dùng trà.” Nàng cúi mặt, không nhìn rõ mọi thứ trong đáy mắt.

Hắn đứng từ xa xa, nhìn hai hàng chân mày thanh tú mảnh khảnh cong cong của nàng khắc trên làn da trắng sứ. Nhưng nó tựa như khắc vào nơi nào đó trên cơ thể hắn, khiến hắn như gặp ma, không tự chủ mà đi theo hình bóng nàng.

Căn phòng tối đen, nếu cẩn thận nhìn sẽ bắt gặp trong góc có một bóng người hao gầy. Nàng chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm, trên gương mặt trang nghiêm yên tĩnh hòa nhập cùng màn đêm.

Mai Hương gõ cửa: “Bát nãi nãi, có người tìm bà.” Từ hôm ở bệnh viện về, Bát nãi nãi nhốt mình trong thư phòng.

Chỉ nghe giọng nói bên trong đáp: “Tôi không muốn gặp ai cả.”

Mai Hương giải thích quanh co: “Nhưng… là Tứ thiếu gia…” Tất cả đều im lìm không có bất kì âm thanh nào, hệt như chốn vắng người.

Hắn cúi đầu đứng ở một góc khuất, áng sáng héo hắt, thậm chí giọng nói hắn cũng cô liêu, nặng nề: “Mấy năm nay tôi xa xứ, vẫn luôn muốn biết em sống thế nào?” Hắn dường như không cần nàng trả lời, cứ tiếp tục nỉ non: “Năm đó tôi muốn đưa em theo, tôi đã cầu xin anh hai, cầu xin anh ấy để tôi lén lút mang em đi. Nhưng anh hai kiên quyết ngăn cản tôi…”

Năm đó hắn quỳ gối trước mặt Hách Liên Tĩnh Lôi van xin: “Anh hai, đời này em chỉ yêu một mình cô gái ấy. Em muốn mang cô ấy theo, thậm chí tương lai chẳng được quay về, em chết cũng không hối tiếc.”

Trên mặt Hách Liên Tĩnh Lôi chỉ có một nấm tro tàn: “Cô gái đó, trên danh nghĩa là người đàn bà của cha.”

Trán hắn toát đầy mồ hôi, trầm mặc một lát rồi giọng nói đang kích động bỗng trở nên đè nén: “Anh biết mà, cha cưới cô ấy chẳng qua để che mắt thiên hạ. Đơn giản làm cho người ba miền biết ông ấy vẫn cường tráng, gừng càng già càng cay, uy chấn một cõi. Cô ấy chỉ là Bát di thái trên danh nghĩa của cha thôi.” Nếu không mang nàng đi, có lẽ đời này hắn không còn được gặp nàng nữa. Giữa hắn và nàng cũng coi như chấm hết, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Hách Liên Tĩnh Lôi thở dài một hơi: “Chú tư à, anh với chú đều cùng một mẹ sinh ra. Anh từng hứa với chú nếu là chuyện anh làm được, anh sẽ không từ chối. Bây giờ tình hình trước mắt đâu phải chú không biết, người làm anh hai này không đủ khả năng, không đủ sức lực. Hiện tại ngay cả tính mạng của tôi và chú cũng chẳng nằm trong tay mình… Huống chi…”

Hách Liên Tĩnh Lôi ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Huống chi, cô ấy cũng sẽ không đi theo chú.”

Hách Liên Tĩnh Triết phản đối: “Không, không có đâu! Cô ấy nhất định sẽ theo em.”

Hách Liên Tĩnh Lôi từ từ rời khỏi ghế, nghĩ một hồi mới nói: “Chú biết đấy, một tháng trước, cô ấy đã nạo phá một đứa bé… Chú tư, chú biết đứa bé đó là con của ai mà, phải không?”

Hách Liên Tĩnh Triết cứng đờ như bị sét đánh trúng, vô thức lắc đầu: “Không, không có chuyện đó đâu…” Trong tích tắc hắn lấy lại phản ứng, đứng bật dậy xông ra cửa: “Em muốn hỏi cô ấy, em muốn chính miệng mình hỏi cô ấy…”

Nhưng ngoài cửa binh lính cầm vũ khí dàn hàng ngăn cản bước chân hắn: “Xin lỗi Tứ thiếu gia, Đại thiếu căn dặn ngài không thể rời đi lúc này.” Hắn túm cổ áo tên lính, đôi mắt đỏ ngầu hệt dã thú sắp phát điên: “Tôi cứ đi đấy, anh làm quái gì tôi hả? Có can đảm thì anh nổ súng đi!”

Người bên cạnh đã sớm đi tìm Khổng Gia Chung. Đại thiếu có lệnh phải đối xử tử tế với hai anh em họ, nên Khổng Gia Chung phải khiêm nhường khuyên nhủ: “Tứ thiếu gia, tôi xin lỗi. Ngài đừng làm kẻ thuộc hạ này khó xử, thực sự là quân lệnh khó cãi!”

Giữa lúc dằn co thì bỗng nghe ‘ầm’ một tiếng, giọng Hách Liên Tĩnh Lôi cay cú truyền vào bên tai hắn lần nữa: “Vì một ả đàn bà, chú làm vậy có đáng không?”

“Chú tư, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt!”[1]

Bốn bề như đang xoay vòng đè ép về phía hắn, nghiền nát hắn thành bùn, xay vụn hắn thành bột. Nhưng tất cả vẫn không bù được sự thật phũ phàng nàng dối gạt hắn mà vứt bỏ đứa con.

Hắn vì anh hai mà làm rất nhiều việc, làm như thế chỉ để được ở bên cạnh nàng. Chính cuối cùng mọi thứ đều rỗng tuếch, đều giả dối!

Hắn sớm biết nàng bị miễn cưỡng, nhưng hắn luôn tin tưởng rằng nếu mình chờ đợi nàng, đến một ngày nào đó nàng sẽ thông suốt, sẽ trao trái tim cho hắn.

Rốt cuộc nàng vẫn nhẫn tâm như thế!

Cửa – vẫn im ỉm đóng chặt, hắn đột nhiên bật cười vô cùng chua xót: “A Tử, em thực sự tiếp tục không muốn nói với tôi một câu nào sao?”

Rất nhiều năm trước hắn ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng, đặt nụ hôn xuống: “Cho dù cả đời em hận tôi, tôi cũng bằng lòng.” Từ đó về sau, nàng không nói câu nào với hắn nữa.

Hắn hỏi: “Những năm gần đây, em có bao giờ nhớ tới tôi? Có nghĩ đến tôi còn sống hay là đã chết?”

Giọng nói cô đơn ném vào không khí, kết quả vẫn yên tĩnh như nghĩa địa. Hóa ra tất cả mọi thứ đều là do hắn quá cuồng si vọng tưởng.

Hắn bỗng dưng cười phá lên, cười ha hả, điệu cười ấy lọt vào trong tai lại chứa đựng bao điều đau khổ: “Tới hôm nay rốt cuộc tôi mới hiểu rõ, tôi vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. A Tử, có phải đứa con của tôi và em năm đó không được sinh ra, cũng là điều may mắn? Ha ha… ha ha…”

Trong phòng bỗng vang tiếng đổ ‘phịch’, có người ngã ngồi trên sàn nhà, dấy lên một màn trầm đục. Toàn thân hắn chấn động, hắn dùng hết sức lực cuộc đời chạy xộc vào. Cánh cửa bị phá ‘binh’ một tiếng, hắn thấy nàng ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân vô lực.

Hắn tiến lên vài bước túm lấy bả vai nàng, ánh mắt từng chút từng chút lạnh dần, hệt đốm lửa trong cơn mưa rên rĩ ‘xèo xèo’ rồi dập tắt: “Thì ra đấy là sự thật.” Đây là nỗi nghi ngờ nặng nề luôn nằm sâu trong tâm trí hắn suốt những năm qua. Hắn luôn muốn biết, nhưng có lẽ vì quá lâu nên hắn khăng khăng phản đối. Hoặc bản thân hắn tình nguyện đó không phải là sự thật.

Sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhắm kín, môi không còn giọt máu, thậm chí đôi môi khẽ run rẩy. Phản ứng của nàng như lời công nhận tàn khốc sự thật kia là đúng. Lời của anh hai nói… không sai một từ.

Tay hắn từ từ buông thỏng, thậm chí dư âm ấm áp lưu lại trên bờ vai nàng cũng dần dần tiêu tan. Cuối cùng hắn chầm chậm đứng dậy, khập khiễng rời đi.

Hóa ra đây là đoạn kết của câu chuyện quá khứ, đoạn kết giữa hắn và nàng. Hắn chờ suốt nhiều năm qua, cuối cùng đợi được kết quả này!

Nhưng đây là khởi đầu câu chuyện, là mở đầu cho nàng. Đêm đó gió thổi mưa bay, nàng quay đầu lo lắng sợ hắn ngã xuống.

Sau đó khi hắn mù quáng tìm kiếm cuộc sống của nàng, nàng lại khoác trên người bộ quần áo đỏ[2] xuất hiện trước mặt hắn. Hắn trơ mắt nhìn nàng, buồn cười gọi nàng một tiếng ‘Bát di nương’.

Tịnh Vi trở về, đem tình hình của Nhị di thái kể lại toàn bộ cho Hách Liên Tĩnh Phong nghe. Lúc nhắc đến Hách Liên Tĩnh Triết, Hách Liên Tĩnh Phong rất trầm mặc.

Nghe nàng nói xong, Hách Liên Tĩnh Phong mới mở miệng: “Thực ra, có một việc anh chưa từng kể với em.” Tịnh Vi ngẩng đầu đưa đôi mắt trong veo nhìn hắn.

Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Năm đó trước khi chú tư rời đi, từng cầu xin anh một chuyện, cầu xin anh cho mang theo một người.” Hắn dời tầm mắt về phía Tịnh Vi: “Em biết cậu ấy cần ai, đúng không?”

Tịnh Vi khẽ giật mình: “Sao anh biết?”

Hách Liên Tĩnh Phong đưa tay vuốt mái tóc nàng, đáp: “Trên đời này có gió nào mà không lọt khỏi tường?”

Năm xưa hắn hiểu lầm chuyện Tịnh Vi nạo thai, sau đó gặng hỏi bác sĩ, mới biết mình đã nhầm. Hắn liền sai người âm thầm điều tra, kết quả lại khám phá ra việc của Bát di thái và chú tư.

“Thực ra, trước khi Bát di nương được cha cưới vào nhà đã quen biết với chú tư rồi. Năm đó cậu ấy quỳ xuống cầu xin anh… Nhưng anh thực sự không thể đồng ý, cứ cho là phút giây hồ đồ của chú tư. Ai ngờ… ai ngờ ngần ấy năm trôi qua, chú tư vẫn không chịu cưới vợ.”

Ba tháng sau, báo chí An Dương đăng một bản báo tang thật to. Đại khái viết rằng, bà vợ thứ tám của Hách Liên Khiếu từ trần, hưởng thọ ba mươi hai tuổi. Tang lễ được cử hành đơn giản tại tư gia.

Ngày nào đó cách một tháng trước, Tịnh Vi tiễn đưa Bát di thái: “Bát di nương, ồ, không, Tử Tuệ! Từ nay về sau trên đời không còn ai là Bát di nương, chỉ có Lâm Tử Tuệ.”

Lâm Tử Tuệ cười nhẹ, trong mắt ngấn lệ: “Thiếu phu nhân, cô hãy bảo trọng.”

Tịnh Vi nắm tay nàng ta: “Chị cũng vậy, nhớ viết thư cho em nhé.” Lâm Tử Tuệ gật đầu.

Qúa khứ ngày hôm qua hãy để gió cuốn bay. Con đường tương lai phụ thuộc vào duyên phận của mỗi người.

Tịnh Vi nhìn theo con tàu gào rú rời đi, cuối cùng tan biến giữa đất trời bao la. Lòng nàng âm thầm nói: “Tử Tuệ, em và Tĩnh Phong chỉ có thể làm bấy nhiêu cho chị. Hạnh phúc của chị nhất định có người đang chờ cho chị. Nếu không ở nơi đây, thì là nơi khác. Không phải lúc này thì là lúc khác, mãi luôn có một người như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.