Hắn đối với nàng rất tốt, thường tặng nàng một số quà, có đồ quý giá cũng có thứ đáng yêu.
Tĩnh Kỳ cảm thấy mình được hưởng lộc từ
nàng. Hôm đó cô nàng thì thầm vào tai nàng: “Hồi trước anh cả ít mua quà cho em lắm, trừ lễ lộc hay tết nhất thôi.”
Chẳng hiểu vì luồng nhiệt cô nàng thổi
bên tai, hay vì thời tiết đang dần ấm áp mà cả người nàng lâng lâng,
thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng nàng đeo trang sức hắn mua, hoặc bôi
thỏi sơn hắn tặng khi đi đánh mạt chược cùng các di thái thái. Lúc bọn
họ biết lai lịch xuất xứ, nàng khó tránh được ánh mắt ái mộ từ các bà.
Hôm đó nàng và Hỉ Thước tới chỗ Tứ di thái, người gác cửa đi vắng, xa xa vọng lại tiếng nói lanh lảnh của Nhị di thái: “Cô coi có phải gần đây
Đại thiếu đổi tính hay không? Nghe người hầu nói, mỗi ngày cậu ấy xong
việc quân cơ liền chạy thẳng về nhà. Chẳng phải cậu ấy thích nhất khiêu
vũ, xem kịch sao? Nghe đâu năm ngoái còn bao cả đám đàn bà bên ngoài,
sao tự dưng giờ quy cũ thế?”
Lục di thái a dua: “Thật hả? Tôi thấy
thiếu phu nhân của chúng ta rất có bản lĩnh, mới hơn nữa năm đã nắm đầu
Đại thiếu rồi! Kẻ ăn người ở trong nhà đều nói Đại thiếu suốt ngày mua
này tặng kia!” Lời này được Nhị di thái liên tục đồng ý.
Tứ di thái vẫn còn chút tình người, cười
mắng các bà: “Hai bà thật là… chẳng nhẽ lại mong bọn họ xích mích sao?
Hai bà cũng hâm mộ mà!”
Lục di thái cắt ngang lời bà ta, nói:
“Tôi hâm mộ chẳng lẽ chị không sao? Từ khi Bát di thái đến đây, mấy
tháng rồi chả thấy Đốc quân ghé phòng tôi lần nào. Hơn nữa, tôi lạ gì
mấy thứ ấy, tôi cần gì chứ? Chỉ là khó dễ cho tâm tư của Đại thiếu!”
Nhị di thái nói tiếp: “Cứ chờ xem! Chặt
đầu tôi cũng không tin Đại thiếu có thể chung thủy! Đàn ông ai chả ham
của lạ, nhớ hồi đó chúng ta mới vào cửa chẳng phải cũng được Đốc quân
cưng chiều như vậy sao?”
Tuy đây là những lời ganh ghét nhưng Tịnh Vi nghe cũng rất có lí. Chẳng biết sao ngực nàng âm ẩm đau. Nàng đánh
bài nửa ngày, vận may cũng không tới, liên tục thua mấy trăm đồng. Tới
giờ nàng vẫn làm ngơ, nhưng lúc về phòng lời nói đó vẫn rõ mồn một. Khi
hắn về, nàng đang nằm trên giường khép hờ mắt. Hắn dường như không phát
hiện điều gì, chui tọt vào chăn quấy loạn lên.
Ngày hôm sau, không biết tại sao tâm tình nàng lại tốt hơn. Nàng vốn là người hiểu chuyện, từ bé nhìn thấy các di nương dùng thủ đoạn để tranh giành tình cảm, nên nàng không muốn cuốn
vào giữa, chỉ bàng quang đứng xem. Vì thế từ khi vào phủ Đốc quân, nàng
luôn nhắc nhở bản thân phải lãnh đạm. Trải qua chuyện này, nàng có chút
sờ sợ.
Hắn về sớm hứng chí nói với nàng: “Dạo này thời thiết rất đẹp, ngày mai chúng ta dắt Tĩnh Kỳ đi dã ngoại.”
Mấy hôm nay thời tiết ấm áp, thích hợp đi dã ngoại. Sau khi nàng tới An Dương, ngoại trừ thỉnh thoảng dạo phố
cũng ít ra ngoài… Nghe hắn đề nghị, nàng thật hớn hở.
Người hầu sớm đã chuẩn bị vài thứ đơn
giản như thức ăn, đồ dùng linh tinh… Vầng dương rất đẹp, ánh vàng rực rỡ rọi vào người, kéo chiếc bóng của hắn càng thêm cao ngất. Tĩnh Kỳ rất
hưng phấn, bước xuống xe liền chạy tung tăng, dường như chẳng biết mùi
vị buồn vui của cuộc đời. Tịnh Vi nhìn thấy vô cùng hâm mộ.
Ngọn núi xanh um phủ nhiều hoa cúc dại…
Đủ thứ côn trùng chim muông bên này ca, bên kia hát ríu rít liên hồi.
Làn gió ấm áp thổi ngang mang theo hương thơm của hoa cỏ dại, khiến trái tim ai cũng bị ngọn gió này làm mềm nhũn.
Hai người ngủ dậy muộn, mặt trời sắp đứng bóng, vội vã chạy mất cả canh giờ. Vì thế vừa xuống xe, các tùy tùng đã khiêng đá đặt bếp, bắt đầu chuẩn bị…
Tịnh Vi và Tĩnh Kỳ luôn ru rú trong nhà,
đâu thấy qua cảnh này nên cảm thấy vô cùng thú vị. Tĩnh Kỳ ngứa tay liền chạy đến giúp đỡ. Từ ngày Tĩnh Kỳ thân thiết với Tịnh Vi, trở nên rất
hòa đồng. Tất nhiên Hách Liên Tĩnh Phong vô cùng vui mừng, thấy cô nàng
táy máy tay chân, hắn chỉ đứng nhìn cười xòa. Tóm lại tính nết Tĩnh Kỳ
vẫn còn trẻ con, ríu rít một lát liền kéo Tịnh Vi lại giúp đỡ. Hai người đâu biết gì, nhóm người hầu đưa món trứng chiên – thức nấu đơn giản
nhất cho bọn họ.
Tịnh Vi mặc bộ quần áo kẻ ca-rô
kiểu phương Tây, chân mang giày ống, từ ngày cưới tới giờ hắn chưa từng
thấy nàng ăn mặc như vậy, trông thật cá tính và mạnh mẽ. Tóc nàng xõa
dài như thác nước, cách khá xa hắn vẫn tựa hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng từ nàng, có thể thấy sợi tóc quấn lấy gương mặt xinh đẹp của
nàng. Nàng cười cầm chiếc muỗng, vài sợi tóc rơi xuống má, nàng liên tục vén nó ra sau tai. Nàng đứng đó, vạt nắng vàng rọi xuống, hắn mê mẩn
ngắm, giống như trước mắt lốm đốm màu sắc rực rỡ đang nhảy múa bên người nàng…
Đang chìm đắm, bỗng nghe nàng “Á” lên một tiếng, hắn chạy vọt tới. Hóa ra mẻ trứng chiên bị cháy, hắn bật cười. Thấy nàng buồn bực
liếc hắn, hắn liền xin tha: “Lần đầu em nấu nướng, như vậy là giỏi rồi.” Nàng phớt lờ.
Cái này chắc chắn rất khó nuốt, vậy mà hắn nói: “Ngon mà! Ngon mà!” Rồi cầm miếng trứng cháy đen nhai ngấu nghiến.
Lúc này nàng mới thấy mình giận hờn vô
cớ, bất giác thẹn thùng. Quay đầu liếc đám người hầu, tuy bọn họ cật lực nín nhịn nhưng ý cười đã lan tới đáy mắt. Tĩnh Kỳ luôn e sợ anh trai
mình, dù không dám bật thành tiếng, nhưng khóe môi đã giật giật…
Nhà càng giàu càng nhiều chuyện, vụ Hách
Liên Tĩnh Phong ăn hết mẻ trứng gà cháy khét nàng chiên lan truyền khắp
phủ. Các di thái thái lấy đó làm trò cười suốt nhiều ngày. Kẻ ăn người ở trong nhà càng thêm kính nể nàng.
Hôm đó nàng nhàm chán cùng Tĩnh Kỳ ngồi
bên vườn sen hóng mát. Bỗng người gác cửa theo người hầu vào bẩm báo:
“Thưa thiếu phu nhân, có người xin gặp!”
Tịnh Vi ngẩn ra, ai muốn gặp nàng? Nàng ở miền Bắc chẳng quen biết ai! Người hầu tiếp tục nói: “Anh ta bảo ở Giang Nam tới!”
Tịnh Vi đang nằm dựa lưng, nghe thế liền
ngồi dậy, nói: “Mau mời anh ta qua đại sảnh.” Nàng xoay người lại nhéo
má em gái chồng, cười nhẹ nói: “Chị đi đây, em tự mình tìm thú vui nhé!”
Vào đại sảnh, nàng bàng hoàng – đúng là
Tiêu Dương. Từ năm ngoái lấy chồng xong, khoảng bảy – tám tháng không
gặp. Vốn dĩ hắn là một trong số ít bạn tốt của nàng, giờ gặp ở phương
Bắc xa xôi, cảm xúc thật khó có giấy bút nào miêu tả được.
Trùng hợp hôm đó Hách Liên Tĩnh Phong rỗi việc trong quân đội, nghĩ đến đã nhiều ngày chưa tặng trang sức cho
Tịnh Vi, liền tới cửa hàng mua rồi gấp gáp trở về.
Người hầu đứng trên hành lang từ xa thấy
hắn đi tới, vừa há mồm gọi: “Đại thiếu!”, thì hắn đã để tay lên miệng
làm dấu im lặng, nên đem lời nói nuốt vô. Hắn không để ý sự khác thường
của tên người hầu, hưng phấn chạy đi, sắp vọt vào cửa thì nghe tiếng
Tịnh Vi cười duyên dáng: “Cậu cẩn thận đấy, coi chừng lúc về bị Sơ Hương làm thịt!”
Âm điệu mềm mại ấy, sự nũng nịu ấy, hắn
chưa từng nghe qua bao giờ, tim không tránh khỏi xốn xang! Hắn tưởng
Tịnh Vi đang nói chuyện phiếm với em gái, khỏi suy tính nhiều liền đi
vào… Lúc này mới phát hiện ngồi trong đại sảnh là một gã đàn ông mặc
kiểu áo Tôn Trung Sơn, vóc dáng tuấn tú quen mắt. Lòng hắn không biết
mùi vị gì, thân thể bỗng cứng ngắc. Tịnh Vi đang cười, thấy hắn đi vào
thì bất ngờ, bầu không khí pha chút ngượng ngập, nàng vội nói: “Đại
thiếu, đây là Tiêu Dương.”
Bởi vì thân quen nên nàng giới thiệu ngắn ngọn. Chẳng biết lọt vào tai của Hách Liên Tĩnh Phong ra sao lại biến
thành vô cùng ngọt ngào! Hắn lạnh nhạt vuốt cằm, nói: “Xin chào, Tiêu
tiên sinh.”
Tiêu Dương cũng bình tĩnh xưng hô một tiếng: “Chào Hách Liên đại thiếu.”
Hách Liên Tĩnh Phong là người thức thời, nói: “Các người cứ nói chuyện nhé! Tôi có chút việc.” Dứt lời liền lên lầu.
Chiếc hộp nhung hắn đang cầm nóng như
muốn phỏng tay, tiếc không thể đập vỡ ngay tại chỗ mới hả hận. Hắn vào
thư phòng, tên sai vặt bưng chén trà tới, dù cố nén nhưng hắn vẫn thốt
thành lời: “Gã đó là ai?”
Người hầu đáp: “Nghe gác cổng nói là từ Giang Nam đến.”
Từ Giang Nam đến! Hắn hiểu ngay trong
chớp mắt, ngày ấy ở quán trà, hắn đã gặp rồi. Trước giờ hắn vẫn luôn tự
tin hơn người, xưa nay không đặt ai trong lòng. Hôm ấy thấy gã ân cần
chạy tới chạy lui, lại nén tình cảm yên lặng nhìn Tịnh Vi, lúc đó hắn
còn cảm thấy buồn cười. Bây giờ nghĩ lại khó kìm tức giận. Hắm nắm chặt
tay, chỉ nghe thấy tay phải truyền tới tiếng ‘răng rắc’, cúi đầu nhìn
thì ra là nắp chiếc hộp bật tung. Hắn vứt ‘ầm’ một tiếng ném nó xuống
đất. Trên mặt thảm, chiếc nhẫn kim cương từ hộp nhung đỏ rơi ra, lăn
xuống đất lặng lẽ. Khổng Gia Chung đứng bên cạnh, thấy thế vội nhặt lên… Bỗng nghe tiếng Hách Liên Tĩnh Phong từ trên đầu dội xuống, thờ ơ nói:
“Ném nó đi!”
Dĩ nhiên Khổng Gia Chung nào dám đem đi quăng, cầm chiếc hộp ra đưa cho thị vệ ngoài cửa.
Xưa giờ hắn không bàn chuyện đàn bà. Từ
khi trưởng thành, hắn đã rất rành rõi về phương diện phụ nữ. Nàng là cô
gái khác hẳn với các cô trước đây hắn từng gặp, luôn cười nhạt, tuy nụ
cười nhẹ nhưng như cả khoảng trời xa cách, cũng chẳng thích hắn tặng
vòng vàng này nọ… Nửa năm trôi qua, hắn tặng nàng rất nhiều quà, cũng
chẳng thấy nàng đeo bao lần. Nàng trước nay ưa môc mạc, không thích tô
son trét phấn, ngay cả chuyện phòng the cũng khập khựng, tất cả đều do
hắn chủ động. Nếu gặp người khác thì chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn, mọi biện pháp để níu giữ hắn. Nàng lại hờ hững, hắn thử qua nhiều lần đi cả đêm, nàng cũng không tra hỏi.
Hắn tưởng rằng tính nàng vốn bẩm sinh như thế, hoặc sự nhiệt tình của nàng chưa được khai phá. Vừa rồi bắt gặp nụ cười duyên dáng của nàng, mới hay nàng cũng có vô vàn biểu hiện, tất cả mị hoặc chính là chưa bao giờ thể hiện trước mặt hắn. Hắn nghĩ đi nghĩ
lại, buồn bực trào lên, xoay qua phía Khổng Gia Chung phân phó: “Chuẩn
bị xe, đi Bách Nhạc Môn.”
Bách Nhạc Môn là nơi trước kia hắn và một số thanh niên tướng lĩnh quân Bắc hay lui tới tiêu khiển. Từ ngày thành thân hắn hiếm khi qua đó, dù khó tránh dăm ba lúc xã giao nhưng xong
xuôi thì quay về nhà. Khổng Gia Chung cực kì nhạy bén, sớm nhận ra điều
lạ, bề ngoài nhìn hắn yên lặng nhưng bên trong đang cuộn sóng, nên vội
vàng gọi người mau chóng chuẩn bị xe.
Tịnh Vi thấy vẻ mặt hắn chào hỏi Tiêu
Dương bình thường, nhưng ẩn điều gì đó là lạ. Tiễn Tiêu Dương đi, liền
muốn nói với hắn vài câu… Chỉ thấy hắn từ trên lầu đi xuống, phớt lờ
nàng, lập tức ra ngoài. Khóe môi nàng giật nhẹ, muốn gọi hắn nhưng nhịn
xuống.
Hôm sau, Tịnh Vi cảm nhận rõ sự lạnh nhạt của hắn. Hắn thường xuyên qua đi quá nửa đêm, hoặc không trở về. Trước
giờ nàng không chú ý đến quần áo của hắn, vậy mà vô tình nhiều lần thấy
vết son trên cổ áo, mùi nước hoa xa lạ… Nàng vốn đã có dự trù, nhưng
hiển hiện trước mắt vẫn khó tránh nỗi đau ê ẩm.
Hôm đó Tĩnh Kỳ kéo nàng tới chỗ Tứ di
thái, bây giờ khắp phủ có ai mà không biết nàng bị ruồng bỏ? Cô em chồng vẫn là bạn tri kỉ, lôi nàng đi đánh mạt chược. Bọn họ luồng đường tắt,
đến gần cửa sổ lại nghe trộm được mẩu chuyện trong phòng của Tứ di thái.
“Dạo trước còn yêu thương say đắm, bây giờ thì…” Đó là tiếng ngậm ngùi của Tứ di thái.
Giọng Nhị di thái rõ mồn một, the thé
truyền ra: “Chả phải tôi đã nói trước rồi sao? Gần đây Đại thiếu hoang
đoàng quá, đang nồng nhiệt với một ả vũ nữ của Bách Nhạc Môn.”
Loại chuyện này dĩ nhiên không thể thiếu
Lục di thái: “Chẳng phải kẻ ăn người ở nói rằng lâu lắm rồi Đại thiếu
không ghé qua phòng thiếu phu nhân sao? Thú thật chứ bỏ qua gia thế, chỉ với tướng mạo của Đại thiếu thì khối kẻ muốn bâu vào.”
Tĩnh Kỳ nghe hết nổi muốn kéo Tịnh Vi đi. Tịnh Vi đứng bất động, nhìn cô nàng cười nhẹ rồi bước vào. Trong phòng
đông người, đã gầy sòng, ngay cả Thất di thái hiếm gặp cũng có mặt. Tịnh Vi nghe thím Vương nói Thất di thái không khỏe, lúc nhìn kĩ quả nhiên
có chút tái nhợt.
Nàng mỉm cười chào hỏi các di thái, đến phiên Thất di thái thì hỏi nhiều hơn: “Thất di nương, bà có khỏe hơn không?”
Thất di thái cười, đáp: “Chẳng còn như xưa, cảm ơn thiếu phu nhân quan tâm.” Nụ cười kia nhợt nhạt, khiến người ta thương tiếc.
Người hầu bưng nước trà lên, Tịnh Vi liền ngồi xuống nhìn lá bài. Trong số các di thái, Nhị di thái là người vào
cửa sớm nhất, lại sinh được hai con trai, hiển nhiên là người đứng đầu
các di thái thái. Bình thường bà ta tránh không cạnh khóe Tịnh Vi, giờ
nàng bị ghét bỏ liền bắt đầu thừa nước đục thả câu: “Em bảy à! Chẳng
phải chị đây lên mặt dạy đời, nhưng hãy lợi dụng lúc còn thanh xuân mà
dùng chút công phu trên người của Đốc quân, đừng giống bọn chị hoa tàn
nhị rữa, vườn không nhà giống gian nan lắm. Em còn trẻ, nếu Đốc quân
không lui tới thì khác gì quả phụ.”
Mặt Thất di thái bỗng biến đỏ ửng, đưa
mắt nhìn Tịnh Vi, nhận cũng không đúng mà phản đối cũng chẳng được… Tứ
di thái luôn là người xoa dịu: “Chị hai, mấy lời lọt vào tai Đốc quân là chết.”
Nhị di thái cười châm biếm, quay đầu nhìn Tịnh Vi: “Thiếu phu nhân, cô nghĩ sao?”
Tịnh Vi cũng cười, trả lời: “Nhị di nương nói rất đúng! Thất di nương hãy hỏi học cách ngày trước Nhị di nương
được Đốc quân cưng nựng đi.”
Xưa giờ nàng có thể trốn liền trốn, nhưng lúc này tránh không khỏi thì đành cười… Chỉ thấy trên mặt Nhị di thái
hết đỏ rồi trắng, sau đó im bặt.