Mỗi tháng trong phủ có một ngày cả nhà
đoàn viên do Đốc quân quy định. Bất kể là trai hay gái đều tề tụ đông
đủ, ngoại trừ hành quân đánh giặc, hoặc có chuyện bất đắc dĩ. Vì thế
sáng sớm các di thái thái mau chóng hoàn tất công việc rồi quay về phòng trang điểm.
Có lẽ Hỉ Thước cũng mong nàng trang điểm
thật đẹp, nên cầm ra mấy bộ sườn xám màu sắc tươi sáng. Nàng còn trẻ
nhưng thấu hiểu, những ngày này các di thái tranh giành tình cảm nghiêng trời lệch đất, bản thân mình bất quá chỉ làm nền, không cần phải rêu
rao. Huống chi Tịnh Vi luôn yêu thích màu trắng, nên cười từ chối. Nàng
chọn cho mình một bộ màu hồng cánh sen, khi ướm thử, thắt lưng rộng
thùng thình, mới giật mình phát hiện mình đã gầy nhom.
Bởi vì tối nay các bậc trưởng bối đều
tham dự, nếu quá tùy tiện cũng không phải phép, nàng liền thoa thêm một
lớp son mỏng phù hợp.
Ngồi xuống bàn trang điểm kiểu Tây, nhìn thấy đủ thứ bình này lọ kia do hắn mang về. Ngày ấy hắn mỉm cười nhìn
nàng, muốn nàng mở những chiếc hộp… mới đó mà như đã trôi qua từ kiếp
trước.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt tiều
tụy. Nàng ngẩn ngơ, lúc này mới lấy lại hồn phách, hóa ra đó là nàng.
Nàng chùi son môi, để mặc mộc đi xuống lầu.
Trên cầu thang, Hỉ Thước tinh mắt thấy Hách Liên Tĩnh Phong đang mở cửa đại sảnh, vội kêu: “Đại thiếu.”
Nàng vẫn cúi đầu nhìn từng bậc thang đi
xuống, từng bậc từng bậc như chỉ ngó lơ nàng sẽ ngã tan xương nát thịt. Đến bước cuối cùng, Tịnh Vi mới ngẩng đầu lên cười nhẹ, nhìn hắn: “Anh
về rồi à!”
Hắn im lặng liếc nhìn nàng, cũng chỉ là
cái liếc thoáng qua ngắn ngủi. Nàng thấy trên bàn không có bình trà,
liền cười hỏi: “Anh muốn uống trà không?” Vừa dứt lời, mới hay hai người đã khách sáo như thế.
Hách Liên Tĩnh Phong cứ ngồi trên sofa
nhìn nàng, trên bàn chưng chiếc bình thủy tinh kiểu Âu được bọn nha đầu
cắt hoa cắm vào. Hắn cảm thấy mù mịt, hệt bầu trời dần tối bên ngoài.
Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Không cần, chúng ta tới đại sảnh thôi.” Nói
xong liền đi ra mà chẳng đợi nàng.
Tịnh Vi lầm lũi theo sau hắn hai – ba
bước. Khổng Gia Chung thấy nàng, cử chỉ y vẫn vô cùng kính trọng như
thường ngày: “Chào thiếu phu nhân.”
Mãi khi sắp tới đại sảnh, hắn mới dừng
chân chờ nàng đến gần rồi kéo tay nàng cùng nhau đi vào. Nàng hoảng hốt, tay hắn thô ráp chai sần lại đầy mạnh mẽ, trong mạnh mẽ lộ ra tia ấm
áp.
Trong đại sảnh đông nghịt người, thấy họ
đến bỗng trở nên yên tĩnh. Tuy chỉ hai ba giây yên lặng vẫn có thể nghe
được âm thanh của chiếc kim rơi, nàng mỉm cười không khác gì thường
ngày.
Đốc quân có sáu con trai, ba con gái.
Trước giờ lúc dùng cơm đều chia thành hai bàn, nàng cùng Hách Liên Tĩnh
Phong, Đốc quân và các di thái ngồi chung bàn. Nhị di thái, Tứ di thái,
Lục di thái, Thất di thái đều có mặt, đang chờ Đốc quân và Bát di thái
tới.
Nhị di thái liên tục chiếu tầm mắt lên
người bọn họ, thần sắc kì quặc: “Đại thiếu, dạo gần đây cậu bề bộn công
việc à? Nhưng dù bận ra sao cũng phải chăm sóc thiếu phu nhân chứ!”
Hách Liên Tĩnh Phong cúi đầu liếc Tịnh
Vi, mỉm cười cất giọng hỏi nàng: “Sao thế? Em trách tôi lơ là hả? Ngay
cả Nhị di nương cũng nói giúp rồi kìa!”
Những câu hỏi hàm ý nặng ngàn cân, Tịnh
Vi đáp cũng không phải, im lặng cũng chẳng xong… Đúng lúc đó Bát di thái dìu Đốc quân vào sảnh, mọi người vội đứng lên, vì thế nàng tránh được
vấn đề này. Tuổi Đốc quân không cao nhưng chinh chiến nhiều năm, sức lực cạn kiệt nên sức khỏe yếu hẳn.
Thức ăn từng món được mang lên, trông rất đặc sắc. Món ăn miền Bắc nhiều gia vị, thường ngày đầu bếp nấu cho nàng là người khác, bây giờ đồ ăn trên bàn không hợp khẩu vị của nàng. Hắn
ngồi bên cạnh, vì kề sát nhau nên khó tránh đụng vào tay nàng. Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn thỉnh thoảnh xông lên mũi nàng… Cả người
nàng bất an, tùy tiện gắp một mẫu thức ăn, lại nghe tiếng Tứ di thái
nói: “Thiếu phu nhân, không phải cô không ăn cay à?”
Nàng dán mắt nhìn, mới hay mình vừa gắp
phải miếng ớt. Tịnh Vi lùa nó qua một bên đĩa, thế mà hắn thò đũa qua
gắp bỏ vào miệng nuốt xuống. Tịnh Vi cảm thấy nóng mặt, hắn lại làm ngơ
chăm chú ăn cơm.
Lúc uống trà thường là thời điểm Đốc quân căn dặn này nọ. Tuy nhiên gần đây sức khỏe ông đã yếu, nên giải tán
sớm. Nàng nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ đi ra ngoài, vì thế khi vào sảnh liền
nói: “Em về phòng trước đây!”
Hắn im lặng nàng cũng làm lơ lập tức lên
lầu, chỉ nghe thấy tiếng Khổng Gia Chung vang lên: “Đại thiếu, có chuẩn
bị xe không?” Nàng hơi khựng lại nhưng vẫn thẳng lưng bước đi.
Hách Liên Tĩnh Phong im lặng đứng dưới
đại sảnh nhìn nàng đi từng bước lên lầu. Chiếc áo sườn xám nàng mặc
chẳng ôm thắt lưng, lòng hắn khẽ động. Khổng Gia Chung vừa nhìn đã hiểu, liền rời khỏi.
Bên ngoài thị vệ Trương Lập thấy y đi ra, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay không ra ngoài sao?”
Là đồng sự nhiều năm, Khổng Gia Chung
thành thật: “Xem ra đêm nay không cần.” Rồi hạ giọng nói tiếp: “Về sau
chúng ta kìm chế một chút! Tôi theo Đại thiếu nhiều năm rồi, chưa từng
thấy ngài ấy để tâm đến người phụ nữ nào như thế. Mấy ngày nay ngài ấy
bừa bãi lung tung, nhưng không làm điều gì có lỗi với thiếu phu nhân… Có lẽ ngài ấy thật sự rất quan tâm thiếu phu nhân!”
Trương Lập ngầm hiểu gật đầu, rồi chụm
vào nói thêm: “Cái này tôi biết, hôm đó Đại thiếu uống say, tôi dìu hắn
đi nghỉ thì hình như ngài ấy gọi hai chữ Tịnh Vi… Đây chẳng phải tên của thiếu phu nhân sao?” Khổng Gia Chung gật đầu.
Đốc quân lâm bệnh ngày càng nặng, Hách
Liên Tĩnh Phong cũng ngày càng bận. Giống như trước kia, mỗi khi xong
việc, hắn liền trở về nhà. Nàng không hỏi chuyện quân cơ, thứ nhất là
kiêng kị, vì dẫu sao nàng cũng đến từ phía quân Giang Nam, thứ hai nàng
mù tịt mấy thứ ấy.
Hôm đó nàng nằm trên giường trong thư phòng đọc sách, chẳng biết sao hắn cũng đi vào, hàng chân mày nhíu chặt, thần sắc mệt mỏi.
Hách Liên Tĩnh Phong rất mệt, từ khi cha
bệnh, việc quân đội lớn nhỏ dồn hết lên vai hắn. Xưa nay cha vì giúp hắn mà loại bỏ bớt một số phụ tá lão làng hay chê trách và đố kị. Mấy ngày
nay họ đang muốn làm phản, đã thế hai anh em Hách Liên Tĩnh Lôi, Hách
Liên Tĩnh Triết lại cùng con cái các cựu thần cấu kết, nghĩ mọi biện
pháp khiến hắn gian nan. Hắn trở về muốn nghỉ ngơi, thấy nàng nằm trên
giường, mái tóc đen tuyền buông lơi trên chiếc cổ trắng ngần, càng làm
nổi bật làn da như sứ. Cửa sổ mở toang, tấm rèm kéo hờ để làn gió nhẹ
vờn vài sợi tóc tung bay.
Bên ngoài bóng râm che mát, tiếng ve réo
rắt, nhưng phiền muộn đáy lòng không tiêu tan. Hắn leo lên giường muốn
chợp mắt một lát. Vừa nằm xuống liền ngửi được hương thơm nhè nhẹ từ
nàng, giống hương hoa mẹ hay xông trong phòng trước đây, cụ thể là mùi
gì thì hắn đành chịu, mỗi lần như thế mẹ lại cười véo mũi hắn. Thâm tâm
hắn bất an, mờ mịt. Khi hắn tỉnh dậy, bên ngoài màn đêm đã nhuốm màu như mực, trên người đắp chiếc chăn mỏng. Trong phòng u ám, chỉ có ngọn đèn
vàng đu đưa quầng sáng mênh mông như mờ như tỏ.
Hắn tưởng nàng đã rời khỏi nhưng vẫn ngửi được mùi thơm như trước. Hắn xoay đầu lại thấy nàng rúc sát mép giường, tóc quấn thành búi, chính giữa đặt quyển sách như đường ranh giới của
nàng và hắn. Hắn muốn dùng chân hất nó ra, nàng khẽ giật mình, hắn vội
nín thở, chầm chậm lê nó từ từ để lên kệ giường. Nàng không bị đánh
động, chỉ cuộn tròn người…
Ngoài cửa cây bạch quả mọc vô số chồi
non xanh biếc, lắc lư trong gió đêm, như ngàn vạn cánh tay nhỏ bé hoan
hô vẫy chào. Hắn chậm rãi dịch tới, định quấn lấy nàng như đứa trẻ. Nàng còn trong mơ, hơi thở nhè nhẹ, cái miệng giương giương, môi đỏ hệt cánh đào, kiều diễm ướt át… Hắn ngây ngốc rồi từ từ cúi xuống, như thể niềm
mê hoặc lớn nhất của trần gian cũng chỉ thế này thôi. Hắn chỉ muốn phớt
nhẹ, nhưng khi thật sự chạm phải đôi môi mềm mại cùng hương thơm mê đắm
ấy, lại biến thành người khát cháy giữa sa mạc mênh mông gặp nguồn nước
mát mẻ lần đầu, như kẻ nghiện nặng đã lâu không được hít điếu thuốc
phiện, vội vã đòi lấy, chẳng hề bận tâm. Dù biết phía trước là vực sâu
thăm thẳm, sơ hở một bước là tan xương nát thịt vẫn không hối tiếc.
Rốt cuộc nàng cũng bị lay tỉnh, ngọ nguậy thân mình nhưng hắn ôm thật chặt. Hắn chẳng muốn gì cả, không thèm nghĩ nàng cười với ai, chả thèm đoán nàng làm nũng với kẻ nào, chỉ cần nàng ở trong lòng hắn, hắn chỉ cần nàng… chỉ cần nàng, chẳng ngại tim nàng gởi tận Giang Nam… Hắn chỉ muốn nàng!
Ngọn đèn vàng trong phòng như mờ như tỏ,
gió đêm thổi qua khiến nó càng thêm sóng sánh. Vầng sáng tầng tầng lớp
lớp đan xen, như đóa hoa hiểu rõ cánh hoa, ở trong tim hắn nở rộ…