“Tiểu thư! Trời xám ngắt rồi, chắc sắp
mưa. Chị đừng đọc sách nữa, coi chừng hỏng mắt.” Hỉ Thước cầm theo mấy
mẫu bánh quy và một chén đựng sữa tinh xảo thì thầm bên tai nàng.
Sau buổi trưa sắc trời bỗng nhiên xám
xịt, trong sảnh được phân cách bởi ba tầng cửa kính, nhìn ra ngoài càng
thêm âm u. Lá trên cành như bị gió cuốn bay. Miền Bắc khác với Giang
Nam, trời rất ít mưa.
Tịnh Vi hớp ngụm sữa bò, nói: “Kiểu này
chắc sắp mưa to.” Chưa dứt lời thì một tia sáng lóe lên kèm theo đợt sấm chớp rầm rầm vọng tới, khiến người ta hết hồn.
Sấm sét vừa dứt, không trung đổ mưa lớn
như những sợi dây nhỏ thả xuống mặt đất. Hỉ Thước chưa đi, vẫn đứng bên
cạnh nàng. Tịnh Vi cười hỏi: “Sao tự dưng hôm nay lại nói phép tắc với
chị?”
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi khiến Tịnh Vi á khẩu, nàng cười nói: “Con nhóc này, muốn ám chỉ gì đây?”
Hỉ Thước đáp: “Dạo này Đại thiếu ngày nào cũng về, ai thấy em cũng rất khách khí…” Tịnh Vi thở dài, Hỉ Thước lại
nhìn nàng nói tiếp: “Tiểu thư, em thấy Đại thiếu rất yêu thương chị,
nhưng lại vờ như không. Kiểu này đâu được, chị không thấy trước kia
trong phủ các di thái thái luôn nghĩ đủ mọi cách để giữ rịt Tư lệnh bên
cạnh sao?” Tính tiểu thư luôn chẳng muốn tranh giành, ở Giang Nam đã vậy chẳng ngờ ở phương Bắc cũng thế. Bất kể ra sao thì nàng vẫn là tri kỉ
duy nhất của tiểu thư, tốt xấu gì cũng phải nhắc nhở một chút.
Tịnh Vi thản nhiên cười, nha đầu này quả
thật muốn điều tốt cho nàng. Nhưng cô nàng lại không hiểu, loại tình cảm tranh giành mới có được, nàng thà rằng không cần. Nhị di nương nói rất
chí lý, dù bỏ qua gia thế thì với tướng mạo của hắn cũng khối người muốn làm vợ lẽ. Huống chi hắn phong lưu phóng khoáng… Vóc dáng hắn như thế,
gia cảnh hắn như thế, vốn phá nát trái tim phụ nữ. Điều duy nhất nàng có thể làm là đừng khiến bản thân mình bị tổn thương, hoặc có nhưng rất
ít. Nếu thực sự gởi chân tình, cho chân ái thì đơn thuần là tự gây
thương tổn. Nha đầu này ở phủ Giang Nam nhìn nhiều năm, đến miền Bắc
trông lâu ngày vậy mà vẫn không hiểu. Hỉ Thước thấy nàng im lặng cũng
lặng im theo.
Bên ngoài mưa to như trút nước, từng cơn
từng cơn rơi xuống. Ngay lúc ấy, thím Vương vội vội vàng vàng chạy vào
trên mặt chứa đầy sợ hãi và lo lắng: “Thiếu phu nhân, Đốc quân không
xong rồi! Trong phòng đã cho người lại đưa tin.”
Linh đường được đặt tại đại sảnh của phủ
Đốc quân. Trong viện dựng cờ xí hai màu vàng – đen xếp thành hàng dài từ sân ra tới cổng, chỉ tiến vào phủ Đốc quân đã khiến người ta cảm thấy
bầu không khí đau thương và trang nghiêm. Đội cảnh vệ trên cánh tay gắn
một dải lụa màu đen, thân bằng quyến thuộc mặc áo tang màu trắng. Hách
Liên đốc quân sống khôn chết thiêng, người đi phúng viếng chen chật cứng ngoài đường. Trong phủ vốn yên ắng bỗng trở nên ồn ào, kẻ ăn người ở
đều sẵn sàng nghe lệnh. Hách Liên gia là gia đình cổ điển, Tịnh Vi lại
là con dâu đích tôn, thực hiện rất nhiều quy tắc. Dĩ nhiên người bận
nhất chính là Hách Liên Tĩnh Phong, từ phái người công bố lễ truy điệu,
đón phủ này tiếp trướng kia tới viếng, sắp sắp xếp xếp… cấp dưới phải
tới xin ý kiến của hắn. Còn bởi vì chủ soái miền Bắc qua đời, trong quân đội lại muốn thảo luận triển khai tăng cường binh lực biên phòng ra
sao…
Khi tang lễ kết thúc, Hách Liên Tĩnh
Phong mới được rỗi rãi. Hôm đó cũng bận tới nửa đêm mới về, chỉ qua vài
ngày mà hắn đã gầy nhom, mắt đầy tơ máu, gương mặt hốc hác, hai má đỏ
bừng, ngay cả bước chân cũng liêu xiêu. Thâm tâm nàng bất an, thuận tiện hỏi: “Anh sao vậy? Có cần cho người mời bác sĩ đến khám không?”
Hắn khẽ lắc đầu nằm vật xuống giường,
nàng thật lo lắng đưa tay sờ trán hắn, chỉ thấy nóng hầm hập. Tịnh Vi
vội gọi Hỉ Thước, nói: “Em kêu Khổng thị về mời bác sĩ lại đây.” Bác sĩ
tới rất nhanh, sau khi khám xong, kê một ít thuốc hạ sốt rồi đi về.
Hắn không an ổn, liên tục đổ mồ hôi, luôn đá bay chăn mền như một đứa trẻ. Suốt đêm nàng không ngừng giúp hắn lau mồ hôi, hắn mơ mơ màng màng giữ chặt lấy tay nàng. Đến khoảng ba – bốn
giờ sáng, nàng dường như chịu hết nổi, đâm ra hoảng sợ. Dưới ánh trăng
mờ, nghe hắn thì thào hai chữ ‘Tịnh Vi’, âm thanh ấy dường như yêu
thương vô hạn. Nàng hơi mở mắt nhìn hắn, sắc đỏ đã giảm, hô hấp sâu vẫn
đang ngủ… Có lẽ nàng nghe nhầm. Ngọn gió từ cửa sổ nhè nhẹ lùa vào khiến màn trên giường cuộn lên. Bây giờ là giao mùa hạ – thu, tiết trời mát
mẻ vô cùng sảng khoái. Nàng sờ trán hắn thấy đã bớt nóng, lo lắng treo
trong lòng cuối cùng cũng tan, đưa tay kéo chăn đắp cho hắn. Nàng định
thức chăm sóc hắn, ai dè cơn buồn ngủ vô tình ập tới, nàng bất giác
thiếp đi.
Khi nàng tỉnh giấc bình minh đã ló dạng,
một góc trời hừng sáng chuyển màu như tấm sa tanh đổ vàng. Ngoài cửa sổ
cây cối um tùm rợp bóng râm, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua tán lá sum suê rọi xuống, nghịch ngợm hệt đứa trẻ thò đầu chui vào phòng.
Nàng vừa tỉnh ngủ vẫn còn mơ hồ, thẳng
tay vươn vai. Bỗng nghe tiếng hắn khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai: “Còn sớm lắm, em ngủ tiếp đi.”
Bấy giờ nàng mới tỉnh hẳn, hắn phủ người
xuống giường nhìn nàng. Gần nhau như thế, mùi kem đánh răng khoan khoái
trên người hắn truyền tới, nàng vẫn hay dùng, giờ mới biết nó thật dễ
ngửi. Nàng kinh ngạc hỏi: “Anh phải ra ngoài sao?”
Hắn nở nụ cười, hàng chân mày nhíu chặt mấy ngày qua giãn ra: “Trong quân đội có việc.”
Nàng không hỏi tiếp, chỉ ậm ừ. Lúc này
nàng mới chú ý hắn đã thay quân phục, tinh thần sảng khoái, nhìn khác
hẳn bộ dạng đau ốm hôm qua. Nàng thấy hắn là lạ, cụ thể lạ chỗ nào thì
rất khó nói, nhưng nàng lờ mờ cảm nhận được.
Hách Liên Tĩnh Phong vốn chuẩn bị đi,
thấy nàng tỉnh dậy ưởn người vươn vai hệt con mèo lười, hắn bất ngờ
không thể cất bước, liền ngồi xuống mép giường vuốt mái tóc đen tuyền
của nàng, nói: “Ngủ thêm đi.” Không đợi nàng trả lời, xoay qua nhìn cửa
kính, mặt trời đã lên cao, nói tiếp: “Mấy bữa nay em cũng mệt mỏi rồi,
nghỉ ngơi nhiều vào. Khi nào em khỏe, tôi phái xe đưa em về thăm Giang
Nam.”
Nàng đến miền Bắc đã hơn tám tháng, nếu
nói không nhớ Giang Nam là lừa gạt. Tuy nhiên cũng chưa từng nghĩ sẽ
quay về, dù sao ở đó trừ cha ra đều như kẻ xa lạ, ngược lại nàng rất
muốn gặp bọn Sơ Hương. Bất kể ra sao, bây giờ nghe chính miệng hắn nói
muốn đưa nàng về Giang Nam, cảm giác thật giống mật ong thấm vào miệng
ngọt ngào.
Cả hai im lặng, trong phòng yên ắng. Mười ngón tay hắn như chiếc lược chải xuống mái đầu nàng, động tác vô cùng
dịu dàng khiến nàng hết sức thoải mái, chỉ chốc lát đã làm mí mắt nàng
trĩu xuống.
Khổng Gia Chung sốt ruột đứng chờ bên
dưới, hôm nay trong quân đội đã định sẵn giờ họp, vả lại Đại thiếu mới
lên nắm quyền, nếu trễ nãi e rằng không tốt. Từ khi Hách Liên Tĩnh Phong thành thân, y rất ít lên lầu, tóm lại luôn kiêng nể. Lúc này y bất
chấp, đứng bên ngoài lưỡng lự một hồi cũng không nghe tiếng động, mới gõ cửa: “Đại thiếu, đi thôi.”
Y chỉ nghe Hách Liên Tĩnh Phong đáp nhẹ
vô cùng: “Biết rồi! Anh xuống trước đi.” Hắn tự tay đắp chăn cho Tịnh
Vi, vốn định cúi xuống hôn nàng, thì thấy nàng bất chợt mở mắt vì nghe
tiếng động, đôi mắt ấy trong veo như nước hồ thu. Cuối cùng hắn vẫn
nhịn. Khi lên xe, hắn mới hỏi: “Tình hình thế nào?”
Khổng Gia Chung đáp: “Bọn họ lên kế hoạch đòi tuyển Đốc quân mới. Mấy ngày nay bận rộn liên hệ xung quanh.”
Hách Liên Tĩnh Phong hừ lạnh: “Chỉ với
hai người họ thì chưa đủ sức đâu.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Phía
Triệu Vũ Thiên, Tạ Ưng Khuê ra sao? Nếu bọn họ đồng ý liên thủ thì thật
thiếu đầu óc.”
Hóa ra lão Hách Liên đốc quân trước khi
mất đã đem ấn soái của miền Bắc chính thức giao cho Hách Liên Tĩnh
Phong, nhưng anh em Hách Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết không
phục. Vì thế muốn cấu kết hòng chiếm đoạt lại chức tổng tư lệnh tám tỉnh phía Bắc. Bọn họ cũng biết, chỉ với hai người họ hiển nhiên là không
thể địch lại danh tiếng và sức mạnh của Hách Liên Tĩnh Phong, nên chọn
biện pháp lắc léo, đặt kế hoạch lung lạc một số tướng lĩnh to nhỏ trong
quân đội đề nghị tuyển cử. Triệu Thiên Hòa và Tạ Ưng Khuê là hai thế lực khá lớn trong quân đội, xuất thân từ phò trợ lão Đốc quân, xưa nay ít
phục Hách Liên Tĩnh Phong. Nếu những tên này liên thủ, thực lực không
hẳn là yếu.
Khổng Gia Chung nói: “Căn cứ theo kết quả điều tra tin tức từ nội bộ, Triệu Thiên Vũ và Tạ Ưng Khuê chưa chính thức trả lời.”
Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Nội trong hai
ngày phải điều tra cho tôi, nếu bọn họ thật sự liên thủ thì tôi cũng
đúng dịp bố trí diệt trừ hậu hoạn.” Ngữ khí thản nhiên, lại mang theo uy nghiêm. Khổng Gia Chung vội tuân lệnh.
Hắn không nói gì thêm, nhắm mắt dưỡng
thần. Một lát sau, Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Anh giúp tôi sắp xếp một
việc, phải thật bí mật…”
Khổng Gia Chung nín thở lắng nghe, Hách Liên Tĩnh Phong lúc này mới nói: “Giúp tôi sắp xếp một chuyến tàu đi Giang Nam.”
Khổng Gia Chung là ai chứ? Y là người chỉ nói nguyên nhân biết ngay kết quả. Y không im lặng như thường ngày mà
nhìn Hách Liên Tĩnh Phong, hỏi: “Đại thiếu, tôi có vài câu chẳng biết có nên nói không?”
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn y giống như thấu hiểu tâm tư y: “Điều không nên nói thì đừng nên.”
Khổng Gia Chung lặng người, lời muốn thốt đành cố sức nuốt vào. Xưa nay y ít lắm mồm, nhưng bây giờ liên quan đến an nguy của Hách Liên Tĩnh Phong, không cưỡng được mà gọi: “Đại thiếu.”
Bấy giờ Hách Liên Tĩnh Phong mới cười: “Anh nói đi!”
Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu, chuyện
này trăm ngàn lần không thể! Nếu sắp xếp cho thiếu phu nhân quay về
Giang Nam, bọn họ sẽ biết ngay kế hoạch của ngài, đấy chẳng phải ‘kiếm
củi ba năm, đốt một giờ’ hay sao?”
Hách Liên Tĩnh Phong im lặng nhìn cảnh
sắc thấp thoáng bên ngoài, dường như không nghe thấy tiếng y, kiên quyết nói: “Cứ làm theo ý tôi.”