Tịnh Vi nhẹ nhàng mở mắt, sắc trời còn
nhá nhem, mới tờ mờ sáng. Nàng theo bản năng đưa tay qua bên kia… nơi
Hách Liên Tĩnh Phong vẫn thường nằm, một mảnh lạnh lẽo. Có lẽ tối qua
hắn không trở về. Nàng thở dài, nghĩ đến một câu thơ: ‘Phong hầu nghĩ dại, xui chàng kiếm chi.’[1]
Nàng cựa quậy cuộn chăn ngồi dậy. Bỗng
ngước đầu trông thấy Hách Liên Tĩnh Phong đang ngồi trên sofa nhìn nàng
bất động, thứ ánh mắt mà nàng chưa từng gặp qua, như chứa đựng trăm ngàn cảm xúc. Chẳng biết có phải do sáng sớm hay không mà rất lạnh lùng,
trong lạnh lùng mang theo thù địch. Sắc mặt hắn hốc hác, mắt đỏ ngầu,
chắc cả đêm qua vì bận công việc mà mất ngủ. Trái tim nàng bỗng trào lên niềm yêu thương, cảm giác này chưa từng có với nàng. Nàng không tránh
khỏi hồi hộp, phớt lờ ánh mắt ẩn chứa bao điều của hắn.
Tịnh Vi xuống giường từ từ đến gần hắn, dịu dàng hỏi: “Anh về rồi à, sao không nghỉ ngơi một chút?”
Hách Liên Tĩnh Phong ngấm ngầm nhìn nàng, diễn xuất quá chuẩn, chẳng lộ ra một tia sơ hở. Hắn lạnh lùng đứng dậy
bước tới mép giường. Tịnh Vi mỉm cười im lặng, hắn chưa bao giờ biểu
hiện như thế với nàng. Cho dù trước kia cả tháng đi thâu đêm, cũng không dùng vẻ mặt này với nàng. Thấy hắn nằm vật xuống, ngay cả dây nịt trên
quân phục cũng không cởi. Nàng lặng lẽ đến gần, kéo chăn đắp lên người
hắn. Đôi mắt hắn nhắm chặt, môi bậm kín như có chuyện vô cùng khó khăn.
Nàng lập tức nhớ tới lời của Bát di thái hôm ấy, đoán chừng hắn rất
phiền muộn.
Hôm qua Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trong
thư phòng cả đêm, cứ như thế lẳng lặng nhìn nàng. Khi hắn về vốn rất
giận, nhớ đến việc nàng không muốn sinh con cho hắn, hận không thể vò
nát nàng. Nhưng vừa nhìn thấy nàng cuộn người trên giường, mái tóc đen
tuyền rối tung ôm lấy mặt, khiến khuôn mặt trắng noãn càng thêm phần yếu ớt, lại biến lửa giận hóa thành ba phần yêu thương. Hắn cứ nhìn từ xa
xa, nhiều lần muốn xông lên lay nàng tỉnh để tra hỏi. Muốn hỏi rằng, hắn hao tâm tổn sức như thế lấy lòng nàng, hắn đào rỗng tâm tư chăm sóc
nàng, vì sao nàng phải đối xử như thế với hắn?
Ấy thế mà hắn lại không dám! Lần đầu tiên hắn phát hiện mình hèn nhát như vậy, vô dụng như vậy, ngay cả can đảm
chứng thực hắn cũng chẳng có! Hắn rất sợ, hắn không dám, hắn sợ nàng nói với hắn đó là sự thật, sợ nàng nói với hắn trái tim nàng gởi tận Giang
Nam, chỉ vì lệnh cha mà phải lấy hắn. Hôn nhân giữa nàng và hắn, hắn
biết cặn kẽ nhất. Người miền Nam và Tây bộ liên minh, thực lực của cha
nàng yếu hơn lúc trước nên mới cần sự hỗ trợ binh lực và vũ khí của miền Bắc bọn họ, cha hắn đưa ra điều kiện… muốn gả nàng tới đây để làm cơ sở hợp tác, cha nàng đồng ý, song phương cùng trao đổi. Nhưng hắn vẫn động chân tình vì nàng. Hắn yên lặng cười khổ trong lòng. Nàng chẳng thèm để ý! Bất kể hắn tặng vàng bạc châu báu, đưa đồ chơi phương Tây, đưa mỹ
phẩm, vân vân… cho dù nàng muốn cả ánh trăng, hắn cũng nghĩ cách hái
xuống tặng nàng. Nhưng bọn họ lại chẳng có gì! Bất kể hắn làm gì để lấy
lòng, nàng cũng chỉ cười nhẹ nói lời cảm ơn. Nàng đâu biết, hắn hi vọng
nàng có thể dùng giọng điệu ngày ấy đối với gã đàn ông kia để nói chuyện với hắn, cười duyên dáng với hắn, cho dù mắng mỏ hắn vẫn thấy ngọt
ngào. Thế mà tận bây giờ nàng chưa từng làm qua. Nàng luôn hờ hững, thản nhiên cười. Thậm chí ngay cả cử chỉ thân mật giữa nàng và hắn, nàng
cũng âm thầm né tránh.
Không! Nàng là của hắn, cả đời này chỉ có thể là của hắn. Hắn là Hách Liên Tĩnh Phong, chỉ cần hắn muốn, không có điều gì là không được. Nàng không muốn sinh con cho hắn, hắn càng muốn
nàng sinh.
Tịnh Vi kéo chăn chèn xuống mép giường,
đắp kĩ cho hắn. Chuẩn bị rời đi thì bất ngờ hắn bắt lấy tay nàng, nàng
giật mình nhìn hắn. Chỉ thấy đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, trong sâu thẳm
có ánh sáng nhấp nháy như hai ngọn lửa đang thiêu đốt. Nàng còn đang
giật mình, hắn đã kéo nàng vào lòng rồi cúi xuống hôn, từ trên trán đến
giữa hàng chân mày và cuối cùng dừng lại ở đôi môi…
Ngoài kia bầu trời từ xanh phai thành lục rồi sau đó đỏ thẫm…
Từ khi Tĩnh Kỳ bắt đầu vào đại học, hiếm
có thời gian rảnh. Hôm đó được nghỉ học, cô nàng liền hẹn nàng đi mua
sắm. Bình thường nàng ít ra ngoài, thấy Tĩnh Kỳ hưng phấn cũng ngại từ
chối. Hơn nữa gần đây chẳng biết tại sao Hách Liên Tĩnh Phong đối với
nàng hờ hờ hững hững, khác hẳn kiểu dịu dàng yêu thương trước kia. Mỗi
khi nàng nghĩ tới đều âm ỉ khó chịu, ngay cả đọc sách là thứ nàng thích
nhất cũng không nuốt trôi. Đã thế thì ra ngoài thay đổi không khí. Với
thân phận của nàng thì khỏi phải đích thân đi, chỉ cần ho một tiếng đã
có cửa hàng, hiệu buôn đem thứ này vật nọ mời nàng. Trước kia Hách Liên
Tĩnh Phong tâm huyết sôi trào gọi người hầu phân phó, lập tức chưởng
quầy, quản lí cửa hàng đem các thứ tốt nhất, mớt nhất cầm tới tùy nàng
lựa. Hắn cứ ngồi bên cạnh nhìn nàng chọn, khóe miệng giương giương.
Hoàng hôn chiều xuân bốn bề ấm áp vô cùng.
Tĩnh Kỳ đang ướm thử kiểu váy phương Tây, vừa ra khỏi cửa phòng liền đứng trước gương hỏi: “Chị dâu, có đẹp không?”
Dĩ nhiên là quá đẹp! Dáng dấp Tĩnh Kỳ
quyến rũ lại mặc chiếc váy dài đúng mốt, càng thêm thướt tha. Nàng đang
miên man suy nghĩ, không nghe rõ câu hỏi của Tĩnh Kỳ, chỉ khi cô nàng
lặp lần thứ ba nàng mới bừng tỉnh, vội nói: “Đương nhiên rất đẹp.”
Tĩnh Kỳ chậc lưỡi: “Chị dâu, sao hôm nay
chị thất sắc vậy? Hiếm dịp ra ngoài cùng em mà trưng vẻ mệt mỏi thế kia! Em chả thèm, còn như vậy nữa em sẽ giận.” Cô nàng làm nũng.
Tịnh Vi lập tức đỏ mặt. Không biết gần
đây tại sao Hách Liên Tĩnh Phong khác hẳn trước kia, luôn bão táp mưa
sa, dường như muốn hút cạn sức lực của nàng mỗi đêm. Nàng vội lảng
tránh, nói: “Ồ, lỗi của chị! Hay là vầy, coi như chị bồi thường cho em.
Em cứ thoải mái lựa chọn, hóa đơn chị tính.” Hách Liên phủ mỗi tháng đều có lương, nàng chưa bao giờ sử dụng, lấy nó để đổi nụ cười của cô em
chồng cũng thật xứng đáng.
Tĩnh Kỳ nghe xong liền vui vẻ, nói: “Chỉ có chị dâu hiểu em nhất.” Rồi vội đi thay đồ.
Cánh cửa cửa hàng bị đẩy ra, một nhân
viên cửa hàng nghênh đón: “Lâm tiểu thư, đã lâu không tới, sao hôm nay
rảnh vậy?” Chỉ nghe tiếng nói êm ái vang lên: “Dạo này có đồ gì đẹp
không?”
Nhân viên cửa hàng đáp: “Cô tới rất đúng dịp, cửa hàng vừa nhập khẩu một số nước hoa Pháp và quần áo, mới về hôm qua.”
Lâm tiểu thư lại hỏi: “Sao kỳ vậy, hôm nay không thấy Trần quản lí?”
Trần quản lí vốn đang ngồi bên phòng VIP
tiếp đón bọn Tịnh Vi, nghe tiếng Lâm tiểu thư hỏi, hắn liền làm cử chỉ
thất lễ nói với Tịnh Vi: “Thiếu phu nhân, tôi xin lỗi không tiếp được
nữa.” Sắc mặc trông kì lạ.
Tịnh Vi khẽ cười, đáp: “Không sao, anh cứ tự nhiên.”
Tĩnh Kỳ chọn thêm một lúc, rồi mới gọi
người chuyển đến phủ. Ra khỏi cửa phòng, Lâm tiểu thư cũng đang chọn đồ
trên quầy, thấy các nàng đi ra thì hơi ngước mặt lên liếc nàng một cái.
Thừa lúc nàng ta ngẩng lên, Tịnh Vi đã kịp nhìn rõ dung mạo của nàng ta, dáng người quyến rũ, mắt hạnh má đào, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Lâm tiểu thư kia cũng rất kì quái, có vẻ nhận ra nàng, ánh mắt dường như
kèm tia thiếu thiện cảm, thậm chí chứa thù hận. Tĩnh Kỳ vội vàng kéo
nàng rời khỏi cửa, nói: “Chị dâu, chúng ta dạo chỗ khác đi. Em còn muốn
sắm thêm vài thứ nữa.”
Trước cửa dừng hai chiếc ô tô, đều là xe
của phủ Đốc quân, trong đó có một xe dành riêng cho Hách Liên Tĩnh
Phong. Một trong những thuộc hạ của Hách Liên Tĩnh Phong là Trương Lập
đang đứng hút thuốc, đi tới đi lui. Thấy bọn Tịnh Vi đi ra, sững sờ một
lúc mới nói: “Chào thiếu phu nhân, Thất tiểu thư.”
Tịnh Vi hết sức kinh ngạc. Hôm nay nàng
và Tĩnh Kỳ ra ngoài, vì Tĩnh Kỳ muốn vừa dạo phố vừa mua sắm nên đã bảo
lái xe về sớm. Giờ thấy Trương Lập, còn tưởng hắn đến đón các nàng.
Nhưng nhìn cử chỉ y ngượng ngập, lại nhớ tới sắc mặt của Trần quản lí và ánh mắt của Lâm tiểu thư đã lập tức hiểu ngay. Trái tim như bị bóp
nghẹt, vừa buồn vừa đau.
Hách Liên Tĩnh Phong trở về, thấy nàng
đang đọc sách, cũng chẳng hỏi han gì mà cởi hết quần áo đi tắm. Tịnh Vi
bước tới treo bộ quân phục lên, ngửi được mùi hương nồng nặc quen thuộc. Nàng lập tức nhớ ngay mùi này là mùi nước hoa hôm nay Trần quản lí giới thiệu với nàng ở cửa hàng đồ ngoại, nói cả miền Bắc chỉ có một lọ, còn
ân cần mở nắp mời nàng ngửi thử. Tĩnh Kỳ cật lực đề nghị nàng mua, nhưng nàng không thích hương thơm này vì nó quá mức nồng.
Hách Liên Tĩnh Phong mặc bộ đồ ngủ đi ra, tóc thổi khô phân nữa càng thêm đen mun. Hắn thản nhiên quét mắt qua bộ quân phụ nàng đã treo xong, nói: “Không có gì muốn hỏi sao?”
Sắc mặt Tịnh Vi trắng bệch, im lặng.
Dường như hắn đã quyết tâm, lại nói: “Chẳng phải hôm nay gặp Trương Lập ở cửa hàng đồ Tây sao? Không muốn hỏi gì à?”
Tịnh Vi tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm
quyển sách, trước mắt mọi thứ đều mờ hẳn. Hách Liên Tĩnh Phong đè nén
không được cơn giận dữ trong lòng, cô ả này tuyệt đối không cần hắn,
thậm chí ngay cả chuyện này cũng chẳng tra hỏi hắn một câu. Hai tay hắn
nắm lấy bả vai nàng, quát: “Vì sao không hỏi tôi Lâm tiểu thư là ai?”
Tịnh Vi không đáp chỉ ngước lên nhìn hắn
thật lâu, cuối cùng khóe môi nở một nụ cười. Nụ cười kia càng khiến hắn
phát hỏa. Nàng không cần, nàng chẳng thèm, không cần hắn đối với nàng ra sao, cho dù bên ngoài có người đàn bà khác nàng cũng chả để ý, vẫn mỉm
cười như thường.
Hắn buông nàng ra, từng bước một lùi về
phía sau, cầm chiếc bình hoa lớn trên bàn nện ‘đoàng’ một tiếng trên mặt đất. Không gian yên tĩnh ban đêm càng thêm vang dội.
Khổng Gia Chung đứng phía dưới nghe tiếng vang, chưa tới cửa đã hỏi: “Đại thiếu, xảy ra chuyện gì?”
Hách Liên Tĩnh Phong chỉ đáp: “Không có
gì! Chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.” Khổng Gia Chung vâng lệnh, gọi
người đi sắp xếp. Hách Liên Tĩnh Phong mặc nguyên như thế bước ra, mới
đi tới cửa lại to tiếng phân phó: “Ngày mai đuổi thiếu phu nhân về Giang Nam cho tôi.”
Tịnh Vi ngồi chết lặng, bốn bề đen như
mực. Hỉ Thước cầm tấm chăn đắp trên người, nàng lại không đủ ấm. Bây giờ là mùa thu, tiết trời dịu êm mà nàng giá lạnh tận tủy. Dường như Hỉ
Thước lảm nhảm liên tục bên tai, nàng cũng chẳng nuốt nổi một từ.
Nàng là gì, nàng là cái gì? Đối với hắn
nàng chẳng là gì cả! Nàng chỉ là một đóa hoa trong muôn hồng nghìn tía
của hắn, có lẽ không phải đóa bắt mắt nhất. Nàng chẳng qua là công cụ
trên tay cha dùng để liên minh. Nếu không phải thế thì hắn chẳng lấy
nàng, cưới nàng chỉ là cái cớ hoa mỹ để hai bên cùng hợp tác.
Sắc trời từ u ám chuyển tối sầm, từ tối
sầm biến thành xám ngắt… Nó không nghênh đón ánh sáng từ mặt trời như
trước. Bởi vì ngoài cửa sổ, bầu trời bao la đổ cơn mưa phùn, những hạt
mưa ảm đạm nặng nề rơi xuống, cả đất trời dường như chỉ chừa lại sắc màu mịt mờ như thế.