Nàng không có tâm tư thu dọn đồ, cứ thế cùng hắn rời khỏi tiền viện.
Vừa đi đến rừng trúc thì tỳ nữ của biểu tỷ đuổi kịp. Tỳ nữ tên Nguyên Hỉ đó cẩn thận ôm một đôi hài trong lòng, bởi vì xót nàng ngày nào cũng chỉ đi một đôi guốc gỗ nên đã lén lút làm cho nàng đôi hài này. Thẩm Sách thấy Chiêu Chiêu và tỳ nữ bịn rịn lưu luyến, không nỡ rời, bèn phân phó với tâm phúc một câu, không quá lâu, khế ước bán thân của tỳ nữ đã được đưa đến.
Gia trạch của mợ nằm trong một thành trì nhỏ ở quận Võ Lăng, không hay có người ngoài đến đây.
Dưới trướng Thẩm Sách có mười bảy tướng, hắn chỉ mang theo bốn người trong đó, theo đến cũng chỉ có tầm khoảng mười kỵ binh. Nàng vốn cho rằng hắn không muốn phô trương, nhưng rất nhanh đã phát hiện là bản thân nghĩ lầm rồi.
Nàng bước ra khỏi đại môn, đến gần khúc rẽ mới phát hiện bên ngoài này có bộ binh mặc áo giáp xếp thành hàng, còn có kỵ binh, nhìn không thấy điểm cuối, trận địa hoành tráng này đang yên lặng chờ đợi bọn họ.
Nàng để ý thấy ngoại trừ Thẩm Sách và bốn vị tướng tâm phúc cố tình dùng y phục bằng vải thô để cải trang thì những người còn lại đều trang bị mũ giáp vũ khí đầy đủ.
“Thẩm tướng quân,” người đứng đầu quân bộ binh ôm quyền với Thẩm Sách, “Thân là chỉ huy quân phòng thủ ở Sài Tang mà lại xuất hiện ở Võ Lăng, chẳng hay có cơ sự gì?”
“Bào muội lưu lạc nhiều năm tại Võ Lăng,” Thẩm Sách bình tĩnh đáp, “Hôm nay đón muội ấy về Sài Tang.”
Bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng ngựa thở phì phì.
Nàng không dám thở mạnh, có thể cảm nhận được quân kỵ binh và bộ binh trước mắt có địch ý rất lớn với hắn.
“Có biết cưỡi ngựa không?” Thẩm Sách hỏi nàng, đối với nguy cơ trước mắt tựa như không hề bận tâm.
Nàng khẽ lắc đầu, tiếp xúc ánh mắt với hắn.
Thẩm Sách bế nàng đặt lên lưng ngựa, sau đó nhún người nhảy lên, thuận thế ôm nàng vào ngực.
Những tướng lĩnh mang theo binh đến đang chụm đầu thấp giọng trò chuyện, có vẻ đang tranh luận rất căng thẳng, xem có nên bắt xa kỵ tướng quân tự đưa đến tận cửa này hay không.
Nàng thấp thỏm hỏi nhỏ hắn: “Họ là địch nhân của huynh sao?”
“Trước mắt thì không phải,” Thẩm Sách thấp giọng đáp, “Sau này thì phải.”
Hắn và quận thủ Võ Lăng kết minh chỉ là kế tạm thời, bắt tay chống lại ngoại địch phía Tây. Một khi ngoại địch bị đánh lui, Sài Tang và Võ Lăng ắt sẽ có một trận chiến. Điều này ai cũng biết.
Ngày hôm nay hắn xuất hiện ở đây, cực kỳ nguy hiểm.
Trước kia khi Thẩm Sách gửi Chiêu Chiêu lại đây, thành trì này vẫn thuộc về Sài Tang. Chẳng qua sau này quận thủ Sài Tang một tay đề bạt Thẩm Sách bị ám sát chết, thành trì này bị Võ Lăng đoạt mất, trở thành vùng đất hắn không thể đặt chân đến.
Hắn vốn đã giấu rất kỹ hành tung của mình, chỉ mang theo vài binh mã, từ Sài Tang xuyên đêm thúc ngựa đến đây, đảm bảo từ khi vào thành đến lúc rời đi tin tức chỉ đủ truyền đến tai thủ thành của nơi này. Hắn cũng xem như đã tính chuẩn, một thủ thành nho nhỏ không dám hạ lệnh giết hắn.
Dù sao hiện tại giữa Sài Tang và Võ Lăng vẫn là quan hệ đồng minh.
Thế nhưng nếu như để cho quận thủ Võ Lăng biết được, thì hắn khó mà nguyên vẹn thoát thân, bởi đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Đoàn kỵ mã của Thẩm Sách ung dung hướng về phía cửa thành.
Binh mã vây xung quanh họ cũng từng bước từng bước lùi về, lùi đến trước cửa thành.
Chỉ cần hôm nay có người dám hạ lệnh, quân lính trên tường thành sẽ lập tức hướng mũi tên về phía này, bắn cho đoàn người của Thẩm Sách thành nhím, hoặc là trực tiếp cho nỏ bắn lửa về đây, đốt chết đám người Thẩm Sách......
Chiêu Chiêu ngồi tựa lưng vào hắn, Thẩm Sách ôm quyền cáo từ với mấy tướng lĩnh đối diện: “Chư vị, thỉnh truyền lời lại với quận thủ của các ngươi, hôm nay Thẩm Sách phá vỡ minh ước đến nơi này đón bào muội quay về, nhất thời mạo phạm, ngày khác tất sẽ thiết yến bồi tội.”
Lời vừa dứt, hắn siết dây cương, không trì hoãn thêm nữa, thúc ngựa mà đi.
Từ khi ra khỏi cửa thành, họ không dừng lại dù chỉ nửa bước, sau một ngày đêm thúc ngựa phi nhanh thì bốn tướng lĩnh đi theo tách ra đi theo bốn nhánh đường khác nhau, mê hoặc truy binh.
Nửa đêm, trên một bãi cỏ giữa cánh đồng hoang chỉ còn lại mình Thẩm Sách tiếp tục cưỡi ngựa mang theo nàng phóng về phía trước.
Một ngày đêm xóc nảy trên lưng ngựa, bộ xương của nàng cũng tưởng chừng vỡ vụn. Hô hấp của Thẩm Sách phả bên tai, mang theo gió, hắn nói với nàng: “Trước hừng đông sẽ thấy được một con sông, vượt qua đó chính là Sài Tang.”
Không quá lâu, lại nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: “Suýt thì quên mất, ban đêm muội không nhìn thấy.”
“Có thể nhìn thấy sông, bóng người cũng có thể nhìn thấy mờ mờ,” nàng không yên lòng, “Ca còn bao nhiêu binh? Nếu như chúng đuổi đến liệu có chống đỡ được không?”
Hắn cười: “Nếu không phải vì mất thời gian với ngoại địch phía Tây, thì đưa binh xuống phía Nam chỉ mất ba mươi ngày là cả quận Võ Lăng phải nằm trong tay ca.”
Nàng hoàn toàn tin.
“Lúc ở trong viện nhìn thấy muội,” hắn ở bên tai nàng tiếp tục nói, “Vừa mới nhìn còn không nhận ra, cứ nghĩ cô nương này là từ đâu đến, sao lại xông đến trước mặt ca thế này.” Hắn muốn xoa dịu bất an của nàng, nhẹ giọng trêu đùa.
Vó ngựa đạp trên đất, thanh âm của hắn lại gõ lên trái tim nàng.
Nàng không còn là một tiểu hài tử nữa, đã trưởng thành rồi.
Nam cảnh không quá đặt nặng vấn đề nam nữ, không có lễ nghi trói buộc, không cần biết là nam hay nữ đều có thể thẳng thắn bộc bạch tấm lòng của mình. Bởi vậy nàng cũng thường hay nghe những thiếu nữ xung quanh nói về chuyện này chuyện kia. Tỷ như biểu tỷ gả cho một ca ca họ hàng xa, làm bạn từ thuở ấu thơ, càng nói sâu, càng khiến nàng liên tưởng đến hắn.
“Sao lại không nói gì rồi?” Bên tai có tiếng hắn hỏi.
Nàng khẽ lắc đầu, hô hấp ấm nóng của hắn phả gần quá.
Dưới trăng, đằng xa có ánh đuốc xuất hiện.
Nàng thoáng khẩn trương, nhịp tim cũng gia tốc, căn bệnh quáng gà này khiến thị giác của nàng chỉ còn lại gần phân nửa. Ngoại trừ ánh sáng loang loáng của đao kiếm, và ánh đuốc đỏ rực phản chiếu dưới mặt sông thì nàng không nhìn thấy gì nữa.
Trận địa bên kia sông dày đặc không chừa một lỗ hổng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở phì phò của mấy ngàn chiến mã, còn có hơi nóng rát mặt từ hàng vạn ngọn đuốc, toàn bộ chỉ cách vị trí đứng của họ một con sông.
Dò thám bên kia đã phát hiện ra họ, âm thanh hoan hô hò reo tức thì như làn sóng tràn ra, vang dội bốn phía. Tướng quân của họ xâm nhập vào đất địch, đích thân đưa bào muội đã lưu lạc nhiều năm trở về, can đảm khí phách, chí tình chí nghĩa, khiến người ta phải kính phục.
“Về nhà rồi.” Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Chiến mã chở hai người chạy qua sông, nước rẽ hai bên bắn lên cả y phục nàng. Cái lạnh thoáng len lỏi vào da thịt, thế nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Vào đến bờ, y phục của cả nàng và Thẩm Sách đều đã ướt đẫm, hắn cũng không hề để tâm, ôm nàng đứng trước đại quân do chính mình gây dựng.
“Ta và các ngươi nhập ngũ đều là vì thủ cho vùng đất này, bảo hộ thân nhân, báo mối huyết hải thâm thù với ngoại địch. Ta và các ngươi giống nhau, không hề khác biệt, cũng đều có vướng bận, có chí hướng một lòng,” ánh đuốc chiếu lên khuôn mặt uy nghiêm của hắn, “Ngày hôm nay, Thẩm Sách tìm được bào muội Thẩm Chiêu Chiêu trở về, chính là may mắn cả đời này của ta!”
Sau đó rút từ bên hông một thanh đao hẹp dài, giơ lên cao:
“Bảo đao này đã theo ta nhiều năm, từng giết chân mệnh thiên tử, từng chém đầu danh tướng, thế nhưng vẫn chưa có tên. Hiện tại ta đặt cho nó cái tên Chiêu Dã, nguyện cho vui mừng của ngày hôm nay vĩnh viễn gắn kết với bảo đao! Nguyện cho bách tính của Sài Tang ta đều giống như Thẩm Sách, không phải chia cắt với người thân! Nguyện cho đại quân Sài Tang của ta, có thể thủ cho nơi này trăm năm, trăm trận trăm thắng! Nguyện cho trung thổ của ta rồi có sẽ một ngày diệt trừ toàn bộ ngoại tộc, vĩnh viễn không còn chiến loạn!”
Giữa cánh đồng hoang bên bờ sông, binh tướng đồng loạt theo hắn rút binh khí hô vang, xuyên thủng cả bầu trời đêm.
Tướng sĩ hiện tại đã biết thêm một mặt khác của vị xa kỵ tướng quân tài năng mưu lược này, có tình có nghĩa, càng khiến cho họ có cảm giác thân thiết hơn. Như lời của Thẩm Sách, hắn và họ không khác biệt, đều là những nam nhân sẵn sàng vì thân nhân, vì vùng đất sinh ra mình mà không tiếc đổ xương máu cũng phải thề chết chiến đấu bảo vệ.
Thanh đao cũng từ đó có tên, xé gió mà ra, khí thế hừng hực ép về kình địch phía Tây.Thời gian đầu mới vào quân doanh của Thẩm gia, mọi thứ đối với nàng đều rất mới lạ. Doanh trại của thám báo, của bộ binh, của lính gác, của kỵ binh, còn có quân quy như núi. “Nghiêm cấm binh sĩ đi lại giữa các gian lều trướng,” Một vị tướng quân dưới trướng Thẩm Sách từng nói cho nàng, “Nghiêm cấm tán gẫu riêng tư.”
Mọi thứ đều khác xa tưởng tượng của nàng. Mười mấy điều quân quy, mỗi điều đều có thể lấy mạng người.
Tại nơi quân doanh nghiêm khắc như vậy, ca ca làm thế nào từng bước đi đến hiện tại, nàng thật sự không dám tưởng tượng.
Thẩm Sách vì sợ nàng mới đến không quen với quân doanh mà an bài cho nàng ở ngay trong lều trướng của mình, dùng một tấm bình phong nho nhỏ ngăn cách. Sau mấy đêm, Thẩm Sách mới phát hiện là bản thân suy nghĩ quá nông cạn rồi, muội muội không còn như trước đây, đã là một đại cô nương, mà đối với hắn lại càng giống một cô nương xa lạ. Từ cách nói chuyện, dùng cơm, đến mỗi cái nhíu mày hay mỉm cười của nàng đều khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Chiêu Chiêu càng là như thế.
Nàng mang theo bí mật về thân thế không thể tiết lộ ra bên ngoài của Thẩm Sách. Nàng hiểu rõ hắn không phải ca ca ruột của mình, càng khiến nàng trở nên thận trọng khi chung sống với hắn. Thẩm Sách ban đầu vốn không tị hiềm, sau này nhận thức được rồi, sẽ nhân lúc nàng chưa dậy thay y phục, rửa mặt chải tóc. Có một lần, nàng nửa đêm trở mình lăn xuống đất, Thẩm Sách đang thay y phục, nhanh chóng đi đến ôm nàng từ dưới đất lên, mà hắn khi đó chỉ mặc một chiếc phược khố màu trắng.
Nàng theo bản năng ôm lấy hắn, bàn tay chạm phải da thịt bóng loáng, cảm nhận được rõ ràng thân thể của hắn thoáng khựng lại......
“Có bị đau chỗ nào không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nàng lắc đầu, tay giữ ở khoảng không, ôm cũng không ổn mà không ôm cũng không ổn.
Thẩm Sách bế ngang nàng đi về phía giường: “Ca gọi tỳ nữ vào.” Sau đó bước nhanh rời khỏi.
Từ sau đêm đó, nàng được sắp xếp một lều trướng riêng.
Tỳ nữ tên Nguyên Hỉ thoáng thở ra một hơi, nói với nàng, ca ca của tiểu thư rốt cuộc đã nhận ra muội muội trưởng thành rồi, không thể ngủ một chỗ với nhau mãi nữa.
Thời gian thấm thoắt trôi, nàng gần như đã quen thuộc hết với các bộ hạ của hắn.
Trong mười bảy vị tướng của Thẩm Sách có một cặp huynh đệ ruột, cũng là trong bốn người cùng Thẩm Sách đến Võ Lăng đưa nàng về. Vị đệ đệ còn khá nhỏ tuổi mỗi lần gặp nàng đều đỏ mặt, sau đó sẽ bị mọi người cười lớn trêu chọc.
Vị ca ca lớn tuổi hơn ngược lại luôn là bộ dạng nghiêm trang: “Bào muội của tướng quân há lại để cho đệ mơ tưởng?”
Bọn họ nói ra lời này cũng không biết Chiêu Chiêu ở ngay sau tấm bình phong. Nàng đưa mắt đến chỗ khe hở của tấm bình phong, muốn xem phản ứng của ca ca thế nào. Thẩm Sách lại giống như biết nàng đang nhìn trộm, cố ý quay mặt về hướng khác, không để nàng nhìn thấy biểu cảm của mình.
Qua mấy ngày, khi hai huynh muội đang dùng bữa, Thẩm Sách gắp thức ăn cho nàng, chợt hỏi: “Cặp huynh đệ kia, muội thấy thế nào?”
“Thấy thế nào là thế nào?” Nàng làm như không hiểu.
Hắn cười, không nói nữa.
Ánh mắt nàng từ bàn tay cầm đũa của hắn chuyển lên mặt, đúng lúc bị hắn bắt được.
“Nếu đã không có suy nghĩ, thì hà cớ gì mỗi lần họ cười đùa bên ngoài đều lén lút nhìn trộm?” Hắn hỏi, “Muốn thăm dò ý tứ của ca ca?”
“Ai nhìn ca chứ.”
Hắn cười, không vạch trần nàng nữa. Muội muội lớn rồi, phải giữ thể diện cho nàng.
Nửa tháng sau, đại quân tiếp cận Tây cảnh.
Trong binh doanh có người lén nghị luận về vị tướng lĩnh phía quân địch.
Trước khi Chiêu Chiêu sinh ra, Thẩm Sách từng đến Bắc cảnh bái sư tập võ. Một thân tuyệt học của hắn là được truyền từ một vị ẩn sĩ, vị này từng thu nhận ba đồ đệ, đại đồ đệ là danh tướng Bắc cảnh, bỏ mạng trong một trận bình định chiến loạn, nhị đệ tử gốc rễ ở Bắc cảnh, sau này bị hắt nước bẩn, nương tựa trong tộc Thổ Dục Hồn ở phía Tây, đệ tử cuối cùng chính là Thẩm Sách.
Hiện tại đại quân của hắn tiến sát nơi này, trận chiến đầu tiên với tộc Thổ Dục Hồn phía Tây sẽ đánh với chính vị sư huynh Trương Hạc của mình.
Xế chiều, từ quân doanh của địch đưa đến một phong thư, là của đại tướng quân tử địch: Ta và sư đệ như huynh đệ ruột thịt, trận chiến ngày mai tất gặp sinh tử. Tối nay huynh thiết yến, mời đệ cùng tụ họp, cùng nhau tưởng niệm về những năm xa cách kia, cũng tại đây kết thúc mối ân tình huynh đệ đồng môn.
Hắn đưa phong thư này đến trước nến rồi đốt trụi, sau đó lại để nàng giúp mình thay y phục.
Ngoài trướng, từ quân sư, đến mười bảy vị tướng, từ quân thiên tướng đến quân phó tướng, từ tướng trung lang đến giáo úy, hết thảy hơn trăm người đồng loạt quỳ ở đó. Cách tấm màn trướng có thể nghe thấy giọng nói sang sảng của quân sư: Đây là Hồng Môn yến, tướng quân vạn vạn lần không thể đi.
Lời khuyên can không ngừng vang vọng, đến khi khàn đặc vẫn không dừng, Chiêu Chiêu giữa âm thanh đó tỉ mỉ chải chuốt y quan cho hắn, tựa như cũng không hề để tâm đến hiểm nguy mà họ đang nói tới.
“Vì sao không cản?” Hắn cúi đầu hỏi nàng.
“Trước đây ca đi quận Võ Lăng cũng từng bị quân sư ngăn cản, cuối cùng vẫn cứ đi, ai cũng không cản được.” Nàng đã nghe cặp huynh đệ kia kể lại.
Hắn là người trọng tình nghĩa, với muội muội cũng thế, với huynh đệ đồng môn ắt không có khác biệt.
“Ca trọng tình trọng nghĩa, chỉ có đi rồi, làm một cái đoạn tuyệt, ngày mai mới có thể thẳng tay chém xuống. Chúng ta mới có thể thắng,” nàng nghĩ nghĩ, lại nói, “Dù là đứng trước đại nghĩa mà bỏ mạng, ngày mai hai quân đánh nhau, quân mang theo đau thương tất chiến thắng, chung ta cũng thắng chắc rồi.”
Nàng cẩn thận vuốt ống tay áo cho hắn.
“Xem ra những năm này muội đọc được không ít binh thư nhỉ?” Hắn không ngờ nàng còn biết cả quân mang theo đau thương tất chiến thắng.
“Đều đọc qua, còn có ghi chép lại các cuộc chiến ngày xưa, đều đọc hết một lượt, cũng sẽ vẽ lại những bức đồ bày trận của chiến sự thời cổ.” Ngày tháng không thể gặp mặt, nàng tìm toàn bộ những binh thư khi nhỏ nghe hắn nhắc tới mang ra đọc, đọc đến thuộc làu làu. Đôi khi nghe được tin thắng trận, nghe chiến sự nơi quê nhà sẽ tranh luận với đám biểu ca, dần dần từ việc nghe người khác nói đến chiến sự, trở thành chính mình phân tích tình hình chiến sự cho người ngoài.
“Bao gồm cả trận chiến Mục Dã.” Nàng nói.
Khi còn nhỏ không hiểu, nhất định bắt ca ca đổi cái tên Mục Dã(*), lớn lên đọc binh thư mới thấy tiếc nuối.
(*) Cái này giải thích một lần rồi ha, chữ Dã trong tên tự của Thẩm Sách ban đầu là “野”, Dã trong hoang dã, trận chiến Mục Dã, sau đó vì Chiêu Chiêu thấy khó viết nên bắt đổi thành “也”, đại loại là một cái phó từ, cũng thế này cũng thế kia, như vậy như thế
Võ Vương Mục Dã, bảo hộ thiên hạ. Trận chiến Mục Dã kể về lần chém vua Trụ là một bạo chúa của vị võ Vương này, từ đó thành lập nên triều Chu Vương, một chữ “Dã” đó mới thực phù hợp với hắn.
“Lúc đó không đổi tên thì tốt.” Nàng tự trách, có cảm giác bản thân đã vô tình sửa mất vận số của hắn.
“Đổi cũng đổi rồi,” hắn nói, “Không quan trọng.”
Tiếng khuyên can bên ngoài vẫn không ngừng lấy một khắc, trong màn trướng, hai người họ lại nói mấy câu chuyện tầm phào đâu đâu.
“Không sợ ca chết?” Hắn cười.
“Sợ,” nàng cũng cười, “Nên phải về sớm đấy, không thấy ca về muội sẽ không ngủ được.”
Hắn gật đầu, lách người bước qua nàng, vài bước đã ra khỏi lều lớn.
Quân sư và binh tướng thấy hắn thì nhất tề đứng lên, Thẩm Sách thuận tay thả màn trướng xuống, chặn lại một phần âm thanh ở bên ngoài. Hai chân nàng một khắc này thoáng mềm nhũn, thân thể khuỵu xuống, một tay vội bám lấy bình phong, suýt thì đẩy đổ cả bình phong......
Lớp vỏ bình thản vừa rồi đều là ngụy trang, không phải nàng chưa từng đọc Hồng Môn yến. Nhưng nàng càng hiểu, kẻ làm tướng, trọng nhất uy vọng. Toàn bộ người bên ngoài đều ngăn cản hắn, nếu như đến cả muội muội cũng hoài nghi hắn, vậy uy vọng của một xa kỵ tướng quân để ở đâu?
Ai cũng có thể không tin sự quyết đoán của hắn, chỉ có nàng là không thể. Dù hắn có muốn lên núi đao xuống biển lửa, nàng cũng phải tươi cười cổ vũ hắn đi.