Giang Nam Lão

Chương 43: Hết thảy những gì của kiếp này (1)



Dưới ánh nến vàng vọt, Thẩm Sách ngồi canh giữ bên giường.

Đủ các loại bình ngọc lăn lóc dưới chân hắn, là nửa canh giờ trước ngự y đã quỳ ngay chỗ này chật vật tìm kiếm với hi vọng mong manh rằng một trong số chúng có thể cứu mạng nàng, kết quả hắn nhận được chỉ có những cái dập đầu bình bịch nặng nề, và lời giải thích chứa đầy sự tuyệt vọng rằng cô nương này uống độc nhiều ngày, chất độc đã sớm ngấm sâu vào các mạch nội tạng, vô phương cứu chữa.

Chiêu Chiêu bị giam lỏng ở nơi này, không được gặp bất cứ ai ngoại trừ vị biểu ca Ngũ Hoàng tử. Hai người quen biết nhau từ nhỏ, còn có vài lần nổi lên tin đồn sẽ được ban hôn, mọi người đều cho rằng nàng có tình cảm với Ngũ Hoàng tử, bèn để Ngũ Hoàng tử đến khuyên nàng, vì Nam cảnh mà tạm gạt tình thân sang một bên, dụ Thẩm Sách tự sát. Hoàng Đế hứa sẽ giữ lại mạng cho nàng, cũng sẽ ban cho nàng một cuộc sống vinh hoa phú quý hưởng thụ đến già không hết. “Chiêu Chiêu hỏi ta có phải họ bắt nàng về làm con tin ép ngươi tự sát hay không,” Ngũ Hoàng tử nói với Thẩm Sách, “Nàng cầu ta giúp nàng chết. Nuốt hương ngâm độc cũng là nàng tự mình tính toán cẩn thận.”

Tì nữ và thị vệ ở đây đều cho rằng Ngũ Hoàng tử tặng hương đến là muốn dỗ mỹ nhân vui, mà mỹ nhân sau khi nhận được hộp hương kia quả thật đã lộ ra tươi cười khó thấy, như nhận được bảo bối ngàn vàng, cúi người hành đại lễ với biểu ca. Nàng sợ bị người khác nhận ra mình nuốt độc rồi lập tức bị cứu trở về, bèn chia ra mỗi ngày ba lần, để độc chầm chậm ngấm vào máu.......

Người thường không thể xoay chuyển đất trời, chỉ có thể hạ trọng châm để nàng tỉnh lại trong chốc lát.

Thẩm Sách không cho kẻ khác chạm vào nàng, tự mình cởi xiêm y giúp Chiêu Chiêu, chỉ để lại một chiếc yếm cuối cùng, hai sợi dây mảnh nhỏ giữ lấy tấm vải chắn trước ngực. Thuở nhỏ mới đến Sài Tang, nàng thấy các biểu tỷ mặc thứ này, bèn vẽ phác lên giấy rồi đưa cho hắn, nói muội cũng muốn. Thẩm Sách chưa từng nhìn thấy vật ấy, gấp bỏ vào ngực rồi tìm đến một tiệm may, nói là mua cho muội muội, ông chủ cười không nói, bảo thê tử đến nhận đơn đặt hàng của hắn. Vài ngày nữa sẽ phải tòng quân, hắn sợ sau này nàng lại cần mà da mặt mỏng không dám tự mình đi mua, bèn bảo người đó làm đầy đủ kích cỡ đủ mặc đến năm mười tám tuổi. Đêm nàng mới đến quân doanh với hắn cũng đã mặc thứ này, hắn ôm nàng nằm trên giường, theo thói quen vỗ lưng dỗ nàng ngủ, mới chợt nhân ra thứ này chủ yếu để che chắn trước ngực, sau lưng chỉ có hai sợi dây mảnh...... Hắn không bao giờ quá gần nữ sắc, Chiêu Chiêu là nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn.

Một đời này của Thẩm Sách, toàn bộ những ký ức liên quan đến nữ tử đều là thuộc về nàng.

Hạ châm xong, người trong điện đều lui hết, trong điện chỉ còn lại mình hắn.

Thẩm Sách kiên nhẫn giúp nàng mặc lại xiêm y, nhìn thấy mi mắt Chiêu Chiêu hơi động, ngón tay khẽ nhúc nhích......

Nàng há miệng, thế nhưng thử mấy lần đều không thành công, hô hấp khàn đặc. Thẩm Sách không dám chạm vào nàng, gập người hỏi nhỏ bên tai nàng: “Đau lắm hả?” Lừa nàng, “Vừa giải độc xong đều thế này.”

Nàng cố gắng hít thở, liên tục lắc đầu, cười rồi lại khóc, hai cánh môi khô khốc mấp máy, muốn nói, ca xem này, muội thế mà không chết......

Hô hấp của Chiêu Chiêu phả lên cổ hắn, gấp gáp nặng nề, hắn biết nàng hiện tại chỉ là hồi quang phản chiếu, sau đó sẽ không còn cơ hội nào gặp lại, nhưng hắn chỉ có thể dằn xuống: “Ca ca có một chuyện đã sớm biết, chẳng qua vẫn luôn giấu muội.” hắn nói.

Ngày hai người ẩn náu trong núi Lư, Chiêu Chiêu lên cơn sốt cao nằm trong lòng hắn mê man, thì thào, sợ Sài Tang không nhận Thẩm Sách, sợ sau khi mình chết rồi Thẩm Sách không có nhà để về. Thân thể nho nhỏ nằm trong lòng hắn, không ngừng lặp đi lặp lại, ca có thể đi Tây Nam di, đến Tây Nam di. Khi đó hắn như ngồi trên đống lửa, một lòng lo cho an nguy của muội muội, lấy đâu thời gian thắc mắc vì sao nàng còn nhỏ như vậy đã biết bộ tộc Tây Nam di. Về sau mỗi lần nhớ lại hắn đều cảm thấy rất không bình thường, sau khi gặp lại Chiêu Chiêu cũng nhận ra sự phụ thuộc vào hắn không còn giống như thuở trước, mà càng giống như là tình cảm của một thiếu nữ dành cho nam tử. Hắn cho người truy xét, tuy không tìm được bằng chứng xác thực, nhưng theo những đầu mối có được, cũng đã mơ hồ đoán ra chân tướng.

......

Hắn ngồi dưới đất, nằm bên tai nàng, nói.

“Ta và muội không phải huynh muội thân sinh,” hắn nói, “Ở núi Lạc Già, phương trượng hỏi tâm ma của ta, là muội.”

Nàng không có chút khí lực nào, cũng không thể mở lớn hai mắt, chỉ có hai dòng chất lỏng màu đỏ từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Hắn nâng tay giúp nàng lau sạch, lại thấy hai tai nàng cũng bắt đầu trào ra thứ chất lỏng đỏ tươi làm đau mắt hắn, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được thất khiếu đổ máu sẽ đau đến thế nào. Chiêu Chiêu sợ đau, thuở nhỏ tróc một miếng da nhỏ xíu đã rưng rưng nước mắt đưa đến trước mặt hắn, chỉ sợ hắn không thấy.

Hắn ôm nàng vào lòng: “Độc muội nuốt phải quá mạnh, cố chịu qua đêm nay thôi. Ca cũng không nghĩ được cách nào giúp muội hết đau, cố gắng chịu thêm một lát nữa là tốt rồi.”

Thân thể trong lòng mềm nhũn.

Hắn đỡ đầu nàng để nàng có thể tựa vào vai mình: “Trận chiến vượt sông thắng lớn, chờ muội khỏe lên ca ca sẽ đưa muội qua sông.”

......

Máu trên mu bàn tay đã đen lại. Hắn tựa như nhìn thấy một tiểu cô nương thả chân trần từ trước mắt đi qua, đẩy cửa điện, lại giống như đang đẩy cánh cửa hậu viện gia trạch của mợ ở quận Võ Lăng, nói, muội lén tiễn ca đó, không có ai nhìn thấy đâu.

......

Cánh cửa thiên điện đóng chặt cả một đêm.

Đại Hoàng Tử và Thẩm quý phi là hai kẻ chủ mưu lập ra kế hoạch tru sát Thẩm Sách đã sớm đền mạng khi hắn xông vào đây, Hoàng Đế già bị giam lại, trên dưới triều đình chỉ có vị Thái Tử nhiều lần bảo vệ Thẩm Sách mới có thể gặp hắn. Thái Tử đẩy cửa điện, dưới sự giám sát của Vu Vinh và Triều Diễn nhìn vào trong.

Thẩm Sách nhận phong Vương không hề vào kinh, lần gần đây nhất Thái Tử nhìn thấy là vị Xa Kỵ Tướng quân nhị phẩm trước khi Tây phạt. Sài Tang Thẩm lang của ngày đó không giống với những kẻ võ tướng tầm thường, là dáng vẻ đẹp đẽ của một văn thần, ngồi kiệu có ngựa kéo vào kinh. Kinh thành đâu đâu cũng là công tử thế gia, thế nhưng không có kẻ nào có thể sánh với khí phách phong lưu trên người hắn, đến cả Thái Tử vang danh là tuấn mỹ nhất Nam cảnh nhìn thấy hắn cũng phải tự thẹn không bằng.

Mà nay người nam nhân ở trước mặt, bộ dạng sa sút ngồi ngây người ở đó, như bị ai đoạt mất hồn phách, con ngươi trong đôi mắt phượng dày đặc tia máu.

Thân thể nhỏ nhắn được bọc một tấm lụa đỏ sau lưng hắn, chính là Thẩm Chiêu Chiêu đã sớm không còn hơi thở.

“Phía Bắc phân tách, Nam Bắc vĩnh viễn là địch,” hắn ngồi trên giường, thấp giọng nói, “Nhưng hiện tại khai chiến chỉ làm tiêu hao lẫn nhau, bởi vậy chỉ cần ngài không đi phạm, chúng tuyệt sẽ không có sức lực vượt sông. Tộc Thổ Dục Hồn ở phía Tây thì có thể dùng bộ tộc Đảng Hạng cư trú dưới chân Tuyết Sơn khắc chế. Người Đảng Hạng không làm nông, sống nhờ chăn nuôi gia súc, Nam cảnh ta lương thực thừa thãi, khi cần thiết có thể lấy lương thực làm trao đổi, người Đảng Hạng còn có một nhược điểm, có thù tất báo, khi cần thiết cũng có thể lợi dụng......”

“Ta nguyện miễn xá cho Giang Lâm Vương!” Thái Tử đã nghe ra ý của hắn, sắc mặt thoáng nghiêm túc.

Hắn lại như không hề nghe thấy lời của Thái Tử: “Sau khi Thẩm Sách đi, thỉnh Điện Hạ hạ chỉ, chiếu cáo thiên hạ, nói Thẩm Sách phóng hỏa thiêu toàn bộ cung thất, thích sát Thiên Tử, tội nghiệt ngập trời, phán tội chém đầu. Chư tướng Thẩm gia quân xả thân vì triều đình, lập công lớn, thỉnh Điện hạ ban thưởng cho từng người, lấy đó ổn định lòng quân.”

“Quận Vương!” Vu Vinh quýnh lên.

“Giết Thẩm Sách, lập quân uy, Nam cảnh có thể nhanh chóng ổn định thế cục.” Hắn quyết tuyệt đưa ra cái kết cho chính mình.

Thái tử bước nhanh đến trước mặt Thẩm Sách: “Quận Vương không tin ta có thể bảo vệ ngươi?”

Đôi con ngươi của Thẩm Sách đỏ rực màu máu, giống như không thể nhìn được trước mắt, hắn quay về phía phát ra âm thanh. Thái tử còn muốn can ngăn, thế nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt suốt một đêm không đóng, sau đó bởi vì chịu đựng bi thống tột độ mà gần như đã mù, thì mọi lời lẽ đều không có cách nào phát ra nữa.

Hắn bế Chiêu Chiêu đứng lên, bước từng bước theo ánh sáng tiến về phía cửa điện.

Hắn bỗng nhiên loạng choạng, Triều Diễn nhanh chóng đưa tay ra đỡ, thấp giọng nói thật nhanh: “Có kẻ mưu đồ bất chính nhân lúc loạn lạc đã truyền ra ngoài Tướng Quân và bào muội từ khi còn ở Sài Tang đã làm chuyện bất chính, hiện tại càng không để ý luân thường cẩu thả ngay trong đại điện của Hoàng Cung. Ta và Vu Vinh đều cực lực phủ nhận. Chỉ là, ngoài hai người chúng ta......” Triều Diễn gian nan nói với hắn, “Không thể khiến toàn bộ họ tin tưởng. Ngu tướng quân dẫn đầu hơn hai mươi vị tướng khác đứng đợi ngoài đại điện. Những vị tướng quân này sẵn lòng bảo vệ Tướng quân, nhưng họ có một yêu cầu, Tướng Quân làm được thì họ sẽ đồng ý tin tưởng.”

“Bọn họ muốn Tướng Quân giao Chiêu Chiêu ra, thừa nhận đã bị mê hoặc, như vậy mới có thể khiến cho phẫn nộ trong lòng họ vơi bớt.”

Thẩm Sách nhìn Triều Diễn, Triều Diễn cũng khẩn thiết nhìn lại hắn: “Chiêu Chiêu...... đã chết rồi.”

Giao thi thể là có thể giữ lại mạng cho ca ca, Triều Diễn tin nếu như Chiêu Chiêu biết được, cũng sẽ ép Thẩm Sách làm như vậy.

Thế nhưng hắn lại khẽ lắc đầu, lấy lụa đỏ quấn lại một lần cho Chiêu Chiêu, che kín khuôn mặt nàng, sau đó trầm mặc đi ra cửa điện.

Hắn chậm rãi đi đến dưới ánh nắng, chậm rãi thích nghi, phóng mắt nhìn xuống dưới cầu thang ngoài điện, nơi đó tụ tập rất nhiều tướng sĩ mặc áo giáp, một nửa là bộ hạ cũ trong Thẩm gia quân ngày trước, một nửa là danh tướng và mưu sĩ chiêu nạp trong quân.

Vẻ mặt của mỗi người đều không giống nhau, hắn không nhìn thấy, nhưng cũng đoán được.

Vu Vinh và Triều Diễn rút đao, đứng hai bên Thẩm Sách, tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

“Thẩm Sách,” Vị Ngu tướng quân dẫn đầu trong đám tướng sĩ đi lên, “Ngày hôm nay ngươi chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội! Thẩm gia quân tuyệt đối sẽ không để ngươi được sống ra đến cửa cung! Bừa bãi với bào muội, thiên lý không dung! Người đời phỉ nhổ!”

“Đúng! Kẻ khiến Thẩm gia quân chịu nhục thì phải tự sát tạ tội, nghiền xương thành tro rải ngoài đường cho người người giẫm đạp! Đây chính là quân quy do chính ngươi đặt ra!”

Chúng tướng sĩ nhao nhao phụ họa, đám quân tốt cấp thấp sớm đã ôm theo phẫn nộ cả một đêm này, chỉ hận không thể lập tức xông lên cướp lấy Thẩm Chiêu Chiêu, giết chết cặp nam nữ phá vỡ luân thường trước mắt. Lác đác trong đó cũng có vài vị tướng dùng sức rống to, muốn vãn hồi cục diện: “Quận Vương! Giao Thẩm Chiêu Chiêu cho chúng ta! Chuyện ngày hôm nay, chúng ta tin ngài!”

......

Một màn này hắn đã tưởng tượng đến không dưới trăm lần, nếu thật sự có thể tìm được một con đường sống thì hắn đã không phải giấu Chiêu Chiêu đến hôm nay.

Vu Vinh và Triều Diễn, dẫn theo mấy người thề chết theo đến cùng vây xung quanh Thẩm Sách, tạo thành một cái kén bảo vệ cho hắn.

Một trận huyết chiến tiếp theo đây, đã có trong dự tính của Thẩm Sách.

Những huynh đệ thủ túc này sẽ hướng mũi kiếm vào nhau thế nào, đánh một trận bất kể sống chết ra sao, hắn cũng đã tưởng tượng ra......

Đến bước đường hôm nay, muốn ngăn cản trận chém giết lẫn nhau ngay trước mắt này chỉ có một cách duy nhất: Thừa nhận bản thân không phải hậu nhân của Thẩm gia. Giả mạo danh môn đệ tử vào triều làm quan đã là tội khi quân. Hơn nữa, sĩ tộc và thứ tộc cũng có một ranh giới không thể vượt qua, nhất là khi những người này đều là hậu nhân của các danh gia vọng tộc có giai phẩm, càng sẽ khinh thường chính khoảng thời gian bản thân từng làm tướng dưới trướng Thẩm Sách.

Một khi nói ra, hết thảy những gì của kiếp này đều hóa thành tro bụi, sẽ không có ai tiếp tục bảo vệ hắn, dĩ nhiên cũng sẽ không có tự chém giết lẫn nhau.

Hắn đè thanh đao trong tay Triều Diễn xuống, đôi con ngươi bị tơ máu lấp kín nhìn các huynh đệ trước đây cùng mình vào sinh ra tử, đặc biệt là những người đang bảo vệ cho hắn ngay lúc này, cũng là những người từng theo hắn sống ra khỏi trận ác chiến Kinh Châu...... hiện tại sau một thoáng do dự, rốt cuộc vẫn phải hạ binh khí xuống.

“Thẩm Sách,” hắn chậm rãi nói, “Không phải là hậu nhân danh môn gì cả.”

Vu Vinh và Triều Diễn biến sắc, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm cứng đờ, ánh mắt mang theo kinh hãi tột độ nhìn về phía hắn.

“Ta chỉ là một kẻ mạo danh. Thẩm Chiêu Chiêu mới là hậu nhân chân chính của Thẩm gia, nàng cũng chưa từng làm trái luân thường, nếu nàng có sai thì chính là sai vì đã......” Tin tưởng ta, tin ta có thể hoàn thành trận chiến vượt sông, sau đó đưa nàng đến Bắc cảnh, tin tưởng đây là một con đường sống.

Toàn bộ tiếng cãi vã gào rống trong trong một khắc đều im bặt.

Trong vòng mấy chục thước quanh hắn đều là người có phẩm giai, sau khi khiếp sợ qua đi, mọi cảm xúc phẫn nộ, khó tin, nhục nhã lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt của bọn họ......

Một chiếc mũ giáp bị quăng xuống đất, là vị phó tướng vừa mới đứng về phía hắn.

Người trước đây từng đứng ra can ngăn hắn, từng đi theo hắn, thiên tướng, phó tướng, đến tướng trung lang, hiệu úy...... Toàn bộ đều cởi mũ giáp quăng xuống đất. Mũ giáp phát ra ánh sáng bạc chói mắt chất thành núi, chiếu lên khuôn mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.