Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 9



Liên tiếp vài ngày mây mưa thất thường, làm Nguyễn Túy Tuyết cả ngày mê man, ý thức mơ mơ màng màng ; Không có quần áo che đậy thân thể, nàng không thể ra khỏi cửa phòng, Doãn Đông Tinh cũng để cho nàng nàng ra khỏi phòng .

Trải qua lần lượt kịch liệt hoan ái, nàng mệt mỏi dựa vào trong ngực nam nhân cường tráng. Trong ngực truyền đến tiếng tim đập ổn định, Nguyễn Túy Tuyết ý thức mơ hồ, thần trí bay lơ lửng,cả người giống như nửa tỉnh nửa mê,nam nhân dưới thân cũng là thanh tỉnh.

Một đôi tay ngọc vẫn còn bám chặt trên vai nam nhân, vết sẹo trên cổ tay kia vừa vặn rơi vào tầm mắt Doãn Đông Tinh . Vết sẹo sâu như vậy khó có thể tưởng tượng nơi miệng vết thương cổ tay vừa sâu vừa lớn như vậy vẫn còn cứu sống được, nếu không phải thần y Triệu Vô Ngôn đúng lúc xuất hiện, kia...... Doãn Đông Tinh vừa ngĩ đến chuyện này,thân hình không khỏi run lên.

Hắn nhẹ nhàng, cầm lấy cổ tay trái của Nguyễn Túy Tuyết có mang vết sẹo kia,kéo đến bên miệng nhẹ nhàng hôn. Khi Tuyết nhi cắt cổ tay,hắn đang cùng Hàn Phượng Cẩm ở trên giường dâm lãng giao hoan, nay toàn bộ gương mặt của mình bị hủy hoại, bồi tại bên người vẫn là nàng, Hàn Phượng Cẩm đã sớm bỏ đi mất dạng.

Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng!

Doãn Đông Tinh bởi vì tự trách, tim đập dần dần nhanh lên, trong ngực xao động không thôi, hắn thống khổ tự nói: “Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng! Năm đó là ta không đúng, ta không nên nghe giang hồ bằng hữu giựt giây nạp Hàn Phượng Cẩm làm thiếp. Một bước sai, lại thêm một bước sai. Phụ thân Lí Loan cũng là người trong giang hồ, một lần gặp mặt, Lí Loan nhìn thấy ta, vừa gặp đã yêu, tự nguyện vào cửa làm thiếp, giang hồ bằng hữu nói mãi đây là diễm phúc của ta, bảo ta không thể cô phụ tâm ý của nàng ấy, hơn nữa bằng hữu của Lý gia một trận nhốn nháo đùa cợt ta, nói dù sao đã có một thiếp, ngại gì lại nạp một thiếp nữa, ta liền để cho Lí Loan vào cửa.”

Doãn Đông Tinh như là lầm bầm lầu bầu, khi thì hôn tay nhỏ bé của Nguyễn Túy Tuyết , khi thì đem tay nàng dán tại vết sẹo trên mặtchính mình

“Lâm Tú Nhi còn lại là ta chủ động nạp nàng vào cửa. Lâm Tú Nhi gia cảnh cũng không giàu có, ta trong một lần ngẫu nhiên nhìn thấy nàng ấy, cảm thấy nàng ấy...... Bộ dạng có chút giống nàng vào năm mười sáu tuổi. Khi đó Hàn Phượng Cẩm cùng Lí Loan thủy hỏa bất dung, ta bị kẹt ở giữa hai người trong long thực khó chịu, lại rất muốn, rất nhớ nàng, liền nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp.”

Doãn Đông Tinh thật sâu thở dài một hơi, “Tuyết nhi, ta sai lầm rồi, ta không nên nghe theo người khác giựt giây mà nạp thiếp, cũng không nên tìm người khác làm người thay thế nàng, thương tổn nàng, nhìn xem nàng cát cổ tay...... Mấy năm nay nàng cũng chịu khổ, ta cũng không biết nàng mấy năm nay làm sao trôi qua được, ta nghĩ đến chỉ cần cung cấp đầy đủ cuộc sống thoải mái và sung sướng cho nàng, như thế đã có thể hoàn thành trách nhiệm của một trượng phu, hoàn toàn không chú ý đên cảm nhận của nàng, hay nói đúng hơn…-- Cũng có lẽ là ta rất nhát gan, ta sợ đối mặt nàng, bởi vì ta đã vi phạm lời thề ước hẹn với nàng.Ta từng nói qua muốn yêu ngươi cả đời, lại ở trong khoảng thời gian ngắn đã phản bội nàng.”

“Ta cũng có lỗi với ba người kia, các nàng ta rời đi cũng không sai, bởi vì ta cũng không đem thật tình đặt ở trên người các nàng, cho nên ta để cho các nàng đi...... Này tất cả đều là sai lầm của ta, trách không được các nàng.”

Doãn Đông Tinh hôn nhẹ lên bàn tay của nàng, khinh miệt nở nụ cười một tiếng, “Những bằng hữu tốt trên chốn giang hồ, chỉ biết quạt gió thổi lửa, nói cái gì nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện đương nhiên, Doãn Đông Tinh ta không có thị thiếp là sẽ bị cười...... Lúc ấy ta tuổi trẻ bốc đồng, nghe theo lời nói của bọn họ, biến thành chính mình thống khổ không chịu nổi, kết quả hiện tại bọn họ ở đâu đâu? Ở bên cạnh ta lúc này vẫn chỉ có một mình nàng!”

“Tuyết nhi, là ta có lỗi với nàng. Từ sau khi xảy ra chuyện ở phủ Vương gia, ta liền giải tán tiêu cục, quyết ý rời khỏi giang hồ, không muốn lui tới cùng những người này , bởi vì theo giúp ta đời đời kiếp kiếp không phải bọn họ, mà là nàng. Ta cũng biết những gia nhân trước kia cũng vì muốn bảo hộ thân mình, hơn phân nửa mọi người đều bỏ ta mà đi.”

“Cũng thật khổ cho nàng, cùng người trong nhà quyết liệt, gả đến kinh sư xa xôi, đã có hơn phân nửa thời gian nàng sống ở đây chỉ cô độc tịch mịch một mình, ta thực xin lỗi nàng...... Nếu nàng thật sự không chê ta, giận ta, ta nguyện thề đời đời kiếp kiếp này trong tâm của ta vẫn luôn chỉ có một mình nàng, không bao giờ có bất cứ ai nữa.Nhưng nếu nàng lựa chọn rời bỏ ta mà đi, ta cũng sẽ thành tâm thành ý chúc phúc cho nàng.”

Cảm xúc kích động làm ngực của Doãn Đông Tinh hô hấp dồn dập, hắn thật hy vọng Nguyễn Túy Tuyết giờ phút này sẽ ngẩng đầu lên nói cho hắn biết, nàng muốn ở bên cạnh hắn . Cho dù đây là hắn bị thương tới nay cũng không dám hy vọng chuyện xa vời này, nhưng dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng sẽ không buông tay.

Tuyết nhi, nói cho ta biết quyết định của nàng đi!

Trong lồng ngực rắn chắc của hắn truyền đến tiếng hít thở đều đặn--

Nàng -- đang ngủ!

Ai, Doãn Đông Tinh vô lực thở dài một tiếng, hắn chỉ sợ rốt cuộc không đủ dũng khí để nói đến việc này.

Qua khoảng một nén nhang thời gian, Nguyễn Túy Tuyết giật mình, lẩm bẩm một tiếng.

“Tuyết nhi, nàng đã tỉnh? Muốn uống nước hay không?” Doãn Đông Tinh vội vàng buông tay nàng ra, vỗ về lưng của nàng, đỡ nàng nằm xuống xuống.

“Ngô...... Không cần. Ta rất nặng sao?”

Đối mặt Nguyễn Túy Tuyết không đầu không đuôi nói một câu, Doãn Đông Tinh không hiểu lắm nàng nói cái gì, đành phải thành thật trả lời, “Sẽ không, nàng rất nhẹ, một chút cũng không nặng.”

Một lát sau, Nguyễn Túy Tuyết ở trên người thân hắn vươn vai, dường như đã hoàn toàn thanh tỉnh, dùng thanh âm có nồng đậm buồn ngủ nói: “Vậy chàng tại sao lại vội vã đỡ muội nằm xướng? Muội thích nằm trên người chàng nhưt thế này, thật thoải mái a!” Nàng nũng nịu đưa hai tay choàng qua cổ của hắn.

“Nàng thích là được rồi. Thì nàng cứ nằm úp sấp, không đứng dậy.” Doãn Đông Tinh ôn nhu vuốt ve ngọc lưng của nàng.

“Đông Tinh, ngày mai là mùng một, muội phải đến Diệp Vân lâu đích thân đứng nấu bếp, muội nằm nghỉ một lát, như thế này chàng gọi người đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo của muội được không? Muội không thể trần truồng như vậy đi ra ngoài đi. Doãn Đông Tinh nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, “Đêm nay nàng không ở nơi này qua đêm?”

Nàng gật gật đầu, “Mỗi lần đến Diệp Vân lâu chủ trù, trước một đêm muội phải thức đọc sách, bình ổn tâm trí, chuyên tâm, như vậy thức ăn được nấu lên hương vị mới thật sự hoàn mỹ.”

“Khó trách món ngon Diệp Vân lâu nổi danh khắp hinh thành này, thì ra là do lâu chủ có lòng như vậy.” Yêu thương nhéo một bên gò má đỏ hồng của nàng một chút.

“Khách tới cửa toàn là những người khách nhiều năm qua đã tận tình ủng hộ Diệp Vân lâu, thì nên cũng có chút tâm ý một chút. Nếu không có những vị khách này thì đã không có Diệp Vân Lâu hôm nay. Cho nên đêm nay muội phải về Duyệt Vân sơn trang để tịnh tâm, được không?”

Doãn Đông Tinh lưu luyến không rời nhìn nàng một cái, lập tức hai tay ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào mái tóc ngát hương của nàng, hấp thu hương thơm của nàng, thanh âm khàn khàn nói, “Nàng sẽ trở về sao?”

“Chàng hy vọng muội trở về sao?” Nguyễn Túy Tuyết hỏi lại.

“Ta...... Ta......” Hắn còn có tư cách yêu cầu nàng sao? Một thiếu phụ như hoa như ngọc, có sự nghiệp và tài sản của riêng mình, nàng có thể tìm một nam nhân tốt để tái giá, không cần cả ngày nhìn gương mặt như quỷ ma của hắn mà tâm đau xót cùng sợ hãi.

“Ta...... Ta gọi là Tiểu Thạch Đầu đến Duyệt Vân sơn trang lấy quần áo giúp nàng.”

Doãn Đông Tinh chật vật muốn ngồi dậy, lại bị Nguyễn Túy Tuyết đặt ở trên giường. Nàng khóa ngồi ở trên người hắn, một đôi ngọc thủ đè nặng đại chưởng của hắn, mái tóc dài buông xỏa xuồng bụng của hắn. Thân thể nàng bóng láng trơn mượt hông hào, hắn nhìn không xót chỗ nào, đôi nhũ hoa trắng tựa tuyết hơi bỗng bềnh trước mắt.

“Đông Tinh, chàng còn chưa trả lời câu hỏi của muội.” Nguyễn Túy Tuyết không buông tha hắn.

“Tuyết nhi nàng...... Nàng trước kia sẽ không như vậy.” Nàng trước kia luôn ôn nhu thuận thuận, không giống hiện tại chủ động bức người như vậy.

“Những lời này chàng đã nói qua rất nhiều lần. Muội đương nhiên không giống như trước kia, chàng không vui khi thấy muội như vậy?” Nguyễn Túy Tuyết nhẹ chớp đôi mắt to.

“Không...... Ta thích.” Hắn thích cực kỳ! Hắn thích nàng chủ động, thích nàng quyến rũ, thích nàng kích tính rên rĩ ngân nga… Chỉ vì nàng là Túy Tuyết, là người mà hắn yêu nhất trong suốt cả cuộc đời này, loại tình yêu khắc cốt ghi tâm không thể nào thay đổi được.

“Chính là...... Tuyết nhi, nàng có thể tìm một nam nhân tốt, mặt của ta đã muốn......” Nói còn chưa nói xong, liền bị nàng đánh gãy.

“Ta chỉ muốn biết, chàng hy vọng ta trở về sao?”

Doãn Đông Tinh bị nàng đặt ở dưới thân, muốn quay đầu đi trốn tránh, lại bị nàng xoay mặt lại, buộc hắn đối mặt nàng.

“Tuyết nhi......” Hắn bất lực nhìn nàng.

“Nói!” Giống như bức cung, nàng thúc giục hắn, cặp đùi tuyết trắng ở trên bụng của hắn nhẹ lướt qua lại, cọ sát khiêu gợi, nhẹ nhàng cúi thân xuống dùng đôi nhũ hoa mềm mại trắng ngần cọ sát vào ngực của hắn,rất nhanh, thân thể Doãn Đông Tinh như bị một ngọn lửa đang nuốt lấy,phân thân nam tính lập tức kiên đĩnh đứng sừng sững, dục vọng thiêu đốt toàn thân.

“Ta......” Doãn Đông Tinh sự khó thở, nói không nên lời một câu.

Nguyễn Túy Tuyết dùng cửa mật huyệt ẩm ướt non mềm, ở ngay trước đỉnh nam tính mẫn cảm nhẹ nhàng ma sát, giống lông chim nhè nhẹ lướt qua nam long căng cứng của hắn, Doãn Đông Tinh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể giống có nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn,nóng cần phát tiết, nếu không cho nó đi ra, chính mình sẽ bị ngọn lửa này cắn nuốt. Hắn khó khăn liếm liếm làm khô môi, hắn muốn nàng! Ngay bây giờ!

“Tuyết nhi...... Ta...... Ta muốn!”

Nguyễn Túy Tuyết cười cười, đem thân mình hơi hơi nâng lên, mật huyệt ly khai lửa nóng phân thân, ngay trước đỉnh điểm của vật nam tình ấy đã bị dục vọng bức ra một giọt nước long lanh trong suốt,Doãn Đông Tinh lộ ra ánh mắt thất vọng , “Tuyết nhi, không cần tra tấn ta...... Nàng sẽ bức điên ta.”

“Vậy nói a. Ta muốn đáp án của chàng , nói!” Nguyễn Túy Tuyết lại cố ý hạ thấp thân dưới thêm một lần nữa, làm cho chỗ tư mật hai người lại tiếp xúc, nàng đem cửa miệng hoa huy*t ẩm ướt nhệ nhàng để ngay đỉnh điểm của nam tính đang sừng sững mà run rẩy, vừa vặn vẹo eo thon nhỏ, khiêu khích trạng thái nam tính của hắn đã đạt tới điên cuồng cực đại, nam long kịch liệt sung huyết mà run nhè nhẹ.

Hắn muốn! Không thể chờ tiếp nữa!

“Chết tiệt!” Doãn Đông Tinh bạo rống một tiếng, rống đến căn phòng đều lâm vào chấn động, nhanh chóng xoay người đem Nguyễn Túy Tuyết đặt ở dưới thân, đem vật nam tính cứng rắn như sắt của hắn sáp nhập thật sâu thật mạnh trong cơ thể của nàng , điên cuồng vận động, điên cuồng hét.

“Ta muốn nàng! Ta muốn nàng trở về! Ta muốn nàng luôn luôn ở bên người ta không ly khai! Tuyết nhi! Tuyết nhi! Nàng bức điên ta!”

Nguyễn Túy Tuyết lộ ra vừa lòng tươi cười, mặc cho hắn lại ở trên người nàng bừa bãi, tàn sát bừa bãi.

Hắn thật yêu nàng a!

Mà nàng lại càng thích bức điên hắn!

* * * *

Từ đó Nguyễn Túy Tuyết qua đêm ngay tại Di Thấm viện, Duyệt Vân sơn trang biến thành nơi dùng để tĩnh tâm một đêm vào ngày mùng một và mười lăm. Nàng cũng từng muốn Doãn Đông Tinh đến Duyệt Vân sơn trang, nhưng hắn không muốn rời khỏi Doãn gia trang.

Nguyễn Túy Tuyết biết hắn là bởi vì khuôn mặt tuấn tú đã bị hủy hoàn toàn.Nàng không ngại mặt hắn tràn ngập vết sẹo xấu xí, hắn cũng không để ý, nhưng hắn không muốn đi ra ngoài chọc người nhàn thoại, làm tăng thêm sự phức tạp, nàng cũng chìu theo ý hắn. Hai người trải qua sự chia cắt lần này càng thêm bền vững, gắn bó lẫn nhau. Bản hưu thư Nguyễn Túy Tuyết viết sớm bị hắn quăng đến hỏa lò, thi cốt vô tồn, nàng vẫn là hiền thê xinh đẹp của hắn, và hắn là trượng phu vô cùng xấu xí của nàng; Doãn Đông Tinh đã sửa đổi bản tính rất nhiều, Nguyễn Túy Tuyết cũng lột xác hoàn toàn trở thành một người khác.

Năm tháng cực nhanh, đã đến thời tiết lá rụng bay tán loạn . Hôm nay Nguyễn Túy Tuyết làm xong công việc ở Diệp Vân lâu, trở lại Di Thấm viện cư nhiên tìm không thấy Doãn Đông Tinh.

Quái! Hắn lại chạy đi đâu? Hắn chưa bao giờ rời khỏi Di Thẩm Viện này, tại sao hôm nay lại không thấy bóng hắn?

Ngay lúc Nguyễn Túy Tuyết hết nhìn đông tới nhìn tây, một đôi bàn tay to từ phía sau ôm choàng nàng, “Tuyết nhi, nàng tìm ta?”

“Đông Tinh, chàng đi đâu vậy? Ta mang thức ăn khuya trở về, đang để ở trong phòng a.” Nguyễn Túy Tuyết xoay người nhìn hắn.

Nhìn đến Doãn Đông Tinh mặc áo bào trắng, đội mặt nạ, nàng khó hiểu hỏi: “Đông Tinh, chàng đội mặt nạ làm gì? Ta sớm nói qua ta không sợ. Không cần đeo, mau cởi xuống.”

Nàng giơ tay đem mặt nạ trên mặt hắn cởi xuống, phía sau mặt nạ vẫn những vết sẹo như cũ, khó có thể lọt vào trong tầm mắt, nếu không phải đã nhìn đến quen mắt,thật đúng là sẽ bị dọa nhảy dựng. Có khi nàng lại hoài nghi chính mình như thế nào không sợ? Cho nên mặc kệ mặt Doãn Đông Tinh khó coi như thế nào , nàng cũng sẽ không ghét bỏ hắn, cũng sẽ không sợ hắn.

Nhưng thật ra người bên ngoài nhìn, sẽ có như vậy một chút...... Mượn Tiểu Thạch Đầu mà nói đi, hắn thường cùng Hạ Hà nói chủ tử nhà mình cùng Lâu chủ ở cùng một chỗ thật sự rất giống mỹ nữ cùng dã thú. Ngay cả gã sai vặt bên người đều rất khó tiếp nhận rồi, huống chi người khác? Nhưng những việc như thế này cũng không thể trách người khác được.

“Đã trễ thế này, chàng đến đâu vậy?” Nguyễn Túy Tuyết nhìn trên đôi hài của hắn có lấm chút bùn,tò mò hỏi một câu.

“Không...... Không có gì, ở bên trong trang tùy ý đi một chút.” Doãn Đông Tinh ấp a ấp úng.

Có vấn đề! Nguyễn Túy Tuyết trực giác Doãn Đông Tinh đang giấu diếm cái gì, nhưng nàng cũng không ép hỏi hắn, chỉ cười theo, “Đông Tinh, thức ăn khuya sắp lạnh, mau vào nhà ăn đi!”

“Nga, được.” Doãn Đông Tinh nắm lấy tay Nguyễn Túy Tuyết liền hướng phòng trong đi đến.

Cách hơn mười ngày, Nguyễn Túy Tuyết theo thường lệ đến Diệp Vân lâu chủ trù, trở về Doãn gia trang thuận tay vì Doãn Đông Tinh mang theo chút thức làm ăn khuya.

Di, người đâu? Như thế nào lại tìm không thấy người?

“Đông Tinh? Đông Tinh?” Nàng hô vài tiếng.

Doãn Đông Tinh từ bên cạnh cửa ló ra,trên mặt đội mặt nạ màu trắng . “Tuyết nhi, nàng đã trở lại. Có lạnh hay không ? Nhớ mang thêm một cái áo khoác, kẻo bị đừng cảm lạnh.” Hắn thân thiết dùng đôi tay to lớn của hắn đan vào bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, lại tự tay tháo mặt nạ xuống.

Loại này động tác nhỏ mấy tháng qua Doãn Đông Tinh thường làm, nhưng hôm nay nhìn ở trong mắt Nguyễn Túy Tuyết , lại cảm thấy có điểm giả dối, quá độ thân thiện giả dối.

Sao lại thế này? Đông Tinh hắn...... Hắn...... Có thể hay không......

Nguyễn Túy Tuyết trong lòng chấn động, lắc đầu, như là muốn xua tan đi nghi vấn trong lòng . Sẽ không! Đông Tinh sẽ không! Nàng thật sâu hít một hơi, lộ ra quyến rũ tươi cười, “Đói bụng a! Mau vào trong phòng ăn một chút gì.”

“Ta hiện tại chỉ muốn ăn nàng! Cả một ngày không gặp nàng, trong lòng ta khó chịu vô cùng.” Doãn Đông Tinh đem nàng bế thốc lên, vô cùng thân thiết hôn hôn cái trán trơn bóng của nàng, cất từng bước lớn hướng về phòng ở Mai Hiên.

“Huynh đi đâu vậy?” Nguyễn Túy Tuyết làm bộ lơ đãng hỏi câu.

“Ở bên trong trang tùy ý đi dạo. ân...... Nàng thơm quá a, Tuyết nhi.” Doãn Đông Tinh không chút để ý trả lời.

Hai người ở trong phòng kịch liệt giao triền, lửa nóng hoan ái qua đi, Doãn Đông Tinh hãy còn đang ngủ, Nguyễn Túy Tuyết nghiêng người nhìn hình dáng hắn không thay đổi, mặt cũng đã hoàn toàn bị hủy , tận sâu trong đáy mắt có một tia hoài nghi.

Nếu...... Nếu lại đến một lần, nàng...... có chấp nhận được không?

Nàng ưu thương nhìn vết sẹo đang lưu ở cổ tay trái của mình, lần đau khổ đến tận xương tủy nàng đã quên rồi sao? Trước kia lúc Đông Tinh theo đuổi nàng chẳng phải ở nửa đêm xuất hiện sao? ậy hắn...... Hắn hiện tại lại thừa dịp nàng không có ở đây, nửa đêm đến trong phòng nữ nhân khác sao? Hắn vì sao phải mang mặt nạ? Là sợ dọa phá hư nữ tử khác sao? Hắn mấy ngày nay sau khi hoan ái liền ngủ, không giống trước kia luôn triền miên cả một đêm, còn kêu không đủ, có thể hay không......

Không, sẽ không! Đông Tinh sẽ không phản bội nàng, nàng đối chính mình phải có tin tưởng, phải tin tưởng hắn, không cần nghi thần nghi quỷ, chỉ biết hoài nghi chuyện xấu.

Ý niệm trong đầu nàng vừa chuyển, dường như nhớ tới chuyện gì trọng đại , cười híp cả mắt.

n, muốn tìm một cơ hội cùng hắn nói chuyện này. Hắn nhất định sẽ thật cao hứng.

Nguyễn Túy Tuyết trấn an cảm xúc chính mình, lại nhìn liếc mắt một cái ngủ hàm thục vị hôn phu, khẽ cười, cũng đi theo đi vào giấc mộng.

* * * *

Nhưng là, sự hoài nghi đã ăn đậm vào trong tâm, liền không phải dễ dàng tiêu trừ như vậy. Nguyễn Túy Tuyết nghĩ trái nghĩ phải vẫn là quyết định cùng hắn hảo hảo nói chuyện, không muốn cứ làm cho chính mình nghi thần nghi quỷ mãi, Vì thế , vào một buổi trưa ngày mười lăm sau khi đã nấu xong, nàng dặn dò Hà Quan Nguyệt ở lại thay mình, liền trở lại Doãn gia trang.

Không nghĩ tới nàng buổi chiều trở lại Di Thấm viện, trong viện không có một bóng người, tìm tổng quản, Tiểu Thạch Đầu đám người tới hỏi, đều nói không gặp trang chủ.

Doãn Đông Tinh lại ra ngoài? Gần hai năm không ra ngoài, ngay cả nàng muốn hắn đến Duyệt Vân sơn trang nhìn xem, hắn cũng không chịu, hiện tại cư nhiên lại ra ngoài? Hắn đi ra ngoài làm cái gì? Sẽ chạy đi đâu?

Nguyễn Túy Tuyết hoài nghi càng ngày càng sâu, nàng ngồi ở mép giường Mai hiên , ngón tay trắng muốt day day huyệt thái dương, cố gắng không cho chính mình miên man suy nghĩ; Nàng dùng nhu tình mật ý mấy tháng qua Doãn Đông Tinh đối nàng, liều mình muốn thuyết phục chính mình hắn yêu nàng, hắn sẽ không làm gì có lỗi với nàng.

Tuyệt đối không thể lại đến một lần!

Tuyệt đối!

Nếu không...... Nếu không nàng sẽ đối với tình yêu hoàn toàn tuyệt vọng!

Theo thời gian một phần một khắc đi qua, nàng đối với sự thuyết phục của chính mình càng ngày càng yếu ớt.Đêm đã khuya, Doãn Đông Tinh còn chưa xuất hiện, Nguyễn Túy Tuyết sắc mặt càng lúc càng phát ra tái nhợt, thân mình nhịn không được run run đến, không biết là lạnh, hay là sợ hãi? Sợ hãi lại một lần nữa bị phản bội? Sợ hãi giả thiết chính mình trở thành sự thật? Nếu thật sự, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng có thể làm sao bây giờ?

Nguyễn Túy Tuyết dùng một tia lý trí cuối cùng nói cho chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ.

Rốt cục, Doãn Đông Tinh xuất hiện -- Không, phải nói hắn đã trở lại.

Hắn bước vào trong phòng, đót ánh nến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt Nguyễn Túy Tuyết , không nói một tiếng ngồi ở mép giường, thực hiển nhiên lắp bắp kinh hãi.

“Tuyết nhi, Nàng...... Nàng như thế nào...... Như thế nào ngồi ở trong bóng đêm? Sắc mặt của nàng tại sao lại tái nhợt,mau nằm xuống, đắp thêm chăn, thân thể sẽ ấm áp một chút.” Doãn Đông Tinh nói xong, lại giúp đỡ nàng nằm xuống.

Nguyễn Túy Tuyết nắm tay hắn hất sang một bên, ngướt đôi mắt xinh đẹp đã thấm đẫm nước mắt, nhìn thẳng vào hắn, dùng giọng nói hoàn toàn khong có chút độ ấm nói: “Đông Tinh, huynh bận việc gì? Đi chỗ nào ?”

“Tuyết nhi......” Doãn Đông Tinh cũng nhìn ra Nguyễn Túy Tuyết không thích hợp, miễn cưỡng cười cười, dùng thanh âm có chút khẩn trương nói: “Ta sau khi ăn cơm trưa, đi đến thư phòng xử lí một chuyện, trì hoãn một chút.”

Nói dối!

Nguyễn Túy Tuyết lòng đang rướm máu!

Ông trời, nàng Nguyễn Túy Tuyết làm người thật ngu ngốc mà!Rơi vào kết cục hôm nay , chẳng trách người khác, là nàng tự tìm!

Nguyễn Túy Tuyết lạnh nhạt đứng lên, không khóc cũng không nháo, dù sao nàng cũng đã không còn Nguyễn Túy Tuyết không biết làm sao kia .

“Ta hôm nay có chút không thoải mái, phải về Duyệt Vân sơn trang.” Nói xong nàng liền ra cửa phòng.

“Đợi chút! Tuyết nhi, đã trễ thế này, nàng ở lại đây nghỉ ngơi đi!” Khó trách sắc mặt của nàng kém như vậy.

“Không được, sơn trang có dược, ta dùng sẽ thoải mái chút.” Thanh âm của nàng đang run rẩy. Đúng vậy, chuyện này nhất định phải dùng thuốc để giải quyết.

“Vậy kêu Tiểu Thạch Đầu lái xe đưa nàng trở về. Tiểu Thạch Đầu!”

“Dạ. Trang chủ có gì phân phó?” Tiểu Thạch Đầu lập tức theo từ bên ngoài cửa đã chạy tới.

“Đưa phu nhân trở về Duyệt Vân sơn trang, trên đường cẩn thận một chút ......”

“Dạ!” Tiểu Thạch Đầu cung kính ứng thanh.

Sắc mặt tái nhợt Nguyễn Túy Tuyết bị Doãn Đông Tinh bế lên xe, trước khi đi Doãn Đông Tinh còn lần nữa công đạo Tiểu Thạch Đầu lái xe thật cẩn thận, miễn cho phu nhân không thoải mái, hơn nữa sau khi trở về phải lập tức báo cho hắn hay.

Nhìn xe ngựa chậm rãi chạy tới, Doãn Đông Tinh trở về phòng dỡ xuống mặt nạ, mệt mỏi thở ra, lẩm bẩm: “Tuyết nhi còn không biết chuyện này, nàng nếu đã biết......” Trong đôi mắt đen khẽ ánh lên một đạo quang mang không hiểu.

* * * *

Tiểu Thạch Đầu đem Nguyễn Túy Tuyết trở về Duyệt Vân sơn trang, sau khi trở lại Doãn gia trang lập tức hướng Doãn Đông Tinh báo cáo, “Trang chủ, phu nhân đã bình an trở lại Duyệt Vân sơn trang.”

Doãn Đông Tinh đã cởi ra ngoại bào, chuẩn bị đi ngủ. Hắn ngồi ngay ngắn ở trước bàn nghe Tiểu Thạch Đầu hồi báo, “Vậy là tốt rồi. Phu nhân sắc mặt như thế nào? Vẫn là tái nhợt giống như trước sao?”

Hắn lo lắng Nguyễn Túy Tuyết trước khi đi sắc mặt trắng nhợt như giấy.

“Dạ, phu nhân sắc mặt thực tái nhợt, đại khái là chờ trang chủ chờ lâu lắm. Trang chủ không có việc gì dặn dò nữa, tôi xin lui xuống.”

Doãn Đông Tinh nghe vậy cảm thấy cả kinh, “Đợi chút! Tiểu Thạch Đầu, ngươi vừa rồi nói cái gì chờ thật lâu?”

“A, trang chủ không biết sao? Phu nhân từ buổi ngọ thiện sau đi đến trong viện tìm trang chủ, nhưng người không ở đây, phu nhân ở bên trong trang tìm khắp nơi nơi , cuối cùng ở ngay tại Di Thấm viện chờ. Có lẽ chính là chờ lâu, thân mình không thoải mái đi!”

Đáng chết! Nàng đã biết! Khó trách nàng hôm nay đòi về Duyệt Vân sơn trang!

Hắn quát lên một tiếng lớn, ngoại bào nhanh chóng khoác lên, bất chấp tóc tai bù xù, lập tức thi triển khinh công, hướng Duyệt Vân sơn trang phi nước đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.