Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 77: Hoàng cung dậy sóng (5)



Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Lãnh Dạ Trúc Quân thân mặc hoàng bào, mày kiếm chau lại nồng đượm, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ lo âu cùng bất mãn nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

“Hoàng huynh, thứ cho đệ nói thẳng, An Hiên Quốc rơi vào tay Huyền Viên Thiên Mặc chính là cơ hội tốt cho chúng ta phản công!”

“Thất đệ, hoàng huynh hiểu ý của đệ, thế nhưng ta thân là hoàng đế, trên người gánh vác số mệnh của muôn dân, ta thật sự không muốn đẩy dân chúng vào cảnh chiến tranh loạn lạc, máu chảy thành sông.”

“Hoàng huynh, huynh nói không sai thế nhưng đã bao giờ huynh nghĩ một ngày nào đó Huyền Viên Hoàng Triều sẽ khai chiến với chúng ta, đến khi đó huynh cho rằng thiên hạ này sẽ bình yên sao?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhướng mày hỏi.

“Ta…” Lãnh Dạ Trúc Quân nhíu mày, hắn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.

Lãnh Dạ Thiên Kỳ thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói:

“Kể từ sau khi hoàng đế An Mộc Bình băng hà, thái tử An Mộc Kiến lên ngôi thì số phận của An Hiên Quốc đã định là phải diệt vong! An Mộc Kiến tài đức không những không có mà ngược lại hoang dâm vô độ, tàn bạo khát máu, người dân An Hiên Quốc ngày ngày sống trong cảnh lầm than, kể từ lúc hắn lên ngôi, đệ đã âm thầm thực hiện một kế hoạch…”

Không đợi hắn nói hết câu, Lãnh Dạ Trúc Quân đã vội vàng tiếp lời:

“Kế hoạch gì?”

“Kế hoạch thôn tính An Hiên Quốc, biến nó thành thuộc địa của Lãnh Dạ Chi Quốc chúng ta. Tiếc là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lắc đầu, bất lực nói.

“Ý của đệ là…?”

“Huynh có còn nhớ đệ nhất kỹ nữ Hiểu Nguyệt của An Hiên Quốc không?”

“Nhớ, dĩ nhiên là nhớ, mặc dù ta chưa được diện kiến dung nhan của nàng nhưng khắp thiên hạ nơi đâu cũng có giai thoại của nàng. Đồn rằng kỹ nữ Hiểu Nguyệt xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo như hoa, thanh âm êm đềm tựa tiếng suối chảy róc rách, nụ cười duyên dáng động lòng người, đặc biệt là khả năng thi phú trời ban đã khiến biết bao nhiêu vương công, quý tộc điêu đứng, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, Hiểu Nguyệt đã tạ thế năm nàng vừa tròn mười tám tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ.” Nói đến đây Lãnh Dạ Trúc Quân khẽ dấy lên một tia thương cảm.

Lãnh Dạ Thiên Kỳ bật cười, hắn khoanh hai tay đứng dựa vào thành cửa, nhàn nhã nói:

“Hoàng huynh, huynh thật đa sầu đa cảm, tuy nhiên nàng ấy chưa chết như lời thiên hạ đồn, đó chỉ là một hình thức của ve sầu lột xác thôi.”

“Ve sầu lột xác?” Lãnh Dạ Trúc Quân không giấu nổi ngạc nhiên, tò mò hỏi.

“Ân, cái chết của nàng ấy chỉ là một cách để đưa nàng trở thành Quý phi nương nương của An Hiên Quốc. Hoàng huynh, huynh có nhớ cách đây một năm trước, đệ đã từng du ngoạn đến An Hiên Quốc?”

“Nhớ, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến chuyện này?”

“Năm đó trên đường đến An Hiên Quốc, đệ đã tình cờ cứu được một tiểu cô nương thoát khỏi sự truy đuổi của cừu nhân, tiểu cô nương đó chính là Hiểu Nguyệt. Vì che chắn cho nàng mà đệ đã bị một tên hắc y nhân đả thương, trúng phải kịch độc hôn mê năm ngày năm đêm, may mắn thay sư phụ của Hiểu Nguyệt có một viên bách độc bất xâm cho nên mới cứu được đệ, Hiểu Nguyệt vì muốn cảm tạ ơn cứu mạng nên đã quỳ gối tình nguyện làm nô bộc, đời đời kiếp kiếp báo ơn. Huynh đoán xem, lúc đó đệ đã trả lời nàng ta thế nào?”

“Hửm, chắc không phải đệ muốn cùng nàng ấy ân ân ái ái một đêm đấy chứ?” Lãnh Dạ Trúc Quân nheo mắt, đưa tay lên cằm vuốt vuốt, ra vẽ suy nghĩ.

“Khụ, hoàng huynh!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ trừng mắt ai oán nhìn vị hoàng huynh trước mặt.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Lãnh Dạ Trúc Quân vội vàng cười tươi, ôn nhu nói:

“Ai nha, huynh chỉ đùa thôi mà, đệ kể tiếp đi.”

“Lúc đó đệ chỉ có một ý nghĩ, đó là tại sao một kỹ nữ như nàng lại có võ công, hơn nữa còn bị truy sát. Đệ đem thắc mắc trong lòng nói với nàng, Hiểu Nguyệt vì cảm kích đệ cho nên đã thành thật nói ra lai lịch của mình. Nàng vốn là nhị tiểu thư của bảo tiêu Hoàng Lai, cách đây ba năm trước phụ thân và đại ca của nàng nhận trọng trách vận chuyển 500.000 lượng hoàng kim an toàn về tới kinh đô, nào ngờ trên đường đi đã bị người ta ám toán, phụ thân và đại ca cùng toàn bộ gia nhân tham gia chuyến đi đó đều thiệt mạng, 500.000 lượng vàng cũng theo đó mà biến mất. Tai họa kể từ đó ập tới, 500.000 lượng vàng là tiền để bổ sung vào ngân khố quốc gia nay lại mất trong tay tiêu cục Hoàng Lai, triều đình sao có thể bỏ qua? May thay hoàng đế An Mộc Bình là một minh quân, người chỉ hạ lệnh tịch thu toàn bộ gia sản của tiêu cục, toàn bộ gia quyến bị đầy đi biên ải, vĩnh viễn không được trở về. Chỉ trong vòng một ngày, bảo tiêu Hoàng Lai danh chấn thiên hạ đã lụi tàn nhanh chóng. Hiểu Nguyệt trong lúc an táng thi thể của phụ thân, nàng đã phát hiện trên người phụ thân nàng ngoại trừ một nhát kiếm đâm thẳng vào tim thì còn có dấu tích khác thường, hai bên thái dương gân xanh nổi lên chằn chịt, khắp người là những vết bầm tím ghê người, phụ thân của nàng bị trúng độc.”

“Ý đệ là phụ thân của nàng bị hãm hại? Thảo nào, ta nghe đồn rằng trang chủ của bảo tiêu Hoàng Lai võ công tái thế, thân thủ bất phàm, sao có thể dễ dàng để kẻ khác một kiếm giết chết được.” Lãnh Dạ Trúc Quân nhíu mày nói

“Đúng vậy, Hiểu Nguyệt nói rằng, phụ thân xưa nay rất cẩn thận, từ đồ ăn cho đến thức uống đều tự mình chuẩn bị, quyết không để người ngoài phụ trách, nhất là chuyến đi năm đó vô cùng quan trọng, thành bại đều do nó quyết định, phụ thân nàng nhất quyết không để lộ sơ suất. Kể từ ngày phát hiện phụ thân nàng chết oan, Hiểu Nguyệt đã tìm mọi cách để có thể từ biên ải xa xôi quay trở về kinh đô hoa lệ, mong một ngày có thể tìm ra kẻ đã hãm hại phụ thân nàng.”

“Hi vọng là một chuyện nhưng hiện thực lại là chuyện khác, ở chốn biên ải vắng vẻ đó, ai có thể giúp được nàng?” Lãnh Dạ Trúc Quân cất tiếng hỏi.

“Huynh nói không sai, ngày qua ngày, Hiểu Nguyệt dần dần mất đi hi vọng, cho tới một ngày, có một nam nhân trạc tuổi tứ tuần đã đến gặp nàng, mang nàng ra khỏi đó.”

“Nam nhân? Có phải là vị sư phụ đã cứu đệ?”

“Ân, hắn ta là một sát thủ vô cùng lợi hại, cứu nàng chẳng qua là muốn biến nàng thành một công cụ tình báo cho hắn, và nơi thích hợp nhất để thu thập thông tin, chính là kỹ viện.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhếch miệng nói, ánh mắt của hắn thoáng ẩn vẻ khinh thường và căm phẫn, nhưng rất nhanh sau đó liền không còn dấu vết.

“Thật là đáng tiếc cho Hiểu Nguyệt, nhưng âu cũng là số phận, lúc nam nhân kia tới tìm nàng, nàng chẳng phải có thể lựa chọn ở lại biên ải, nhưng vì lòng hận thù muốn tìm kiếm kẻ sát hại phụ thân cho nên nàng đã bất chấp tất cả để đi theo hắn, bất chấp sau này đôi tay nàng sẽ dính đầy máu, bất chấp người đời nhìn nàng bằng con mắt khinh bỉ.”

“Cũng bởi vì muốn báo thù cho nên nàng chấp nhận sa vào chốn hậu cung đầy tranh đấu và cạm bẫy, chấp nhận ngày ngày đem tiếng cười mua vui cho An Mộc Kiến cũng như sẵn sàng làm nội gián cho đệ.”

“Cái gì?” Lãnh Dạ Trúc Quân kinh ngạc đứng bật dậy, sửng sốt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

“Sao lại ngạc nhiên như thế? Hoàng huynh, đệ là một người rất có dã tâm, chỉ là dã tâm ấy được ẩn giấu rất kỹ cho nên huynh không nhận ra mà thôi, từ lúc An Mộc Kiến lên ngôi hoàng đế thì đệ đã có dã tâm xâm chiến An Hiên Quốc. Lãnh Dạ Chi Quốc của chúng ta nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, đệ muốn sát nhập An Hiên Quốc, muốn biến đất nước của chúng ta rộng lớn hơn, phồn thịnh hơn so với những quốc gia khác, và An Hiên Quốc nơi được thiên nhiên ưu đãi cho sự trù phú của đất đai chính là nơi đáp ứng được điều này. Đệ biết huynh coi trọng hòa bình không thích chiến tranh cho nên năm tiểu quốc kia mới được an ổn tồn tại đến giờ phút này, thế nhưng An Mộc Kiến lên ngôi đã khiến cho dã tâm của đệ trỗi dậy, nếu như dưới sự thống trị của hắn lại khiến nhân dân lầm than thế chi bằng để Lãnh Dạ Chi Quốc chúng ta đem lại sự ấm no cho họ, chỉ tiếc là Huyền Viên Thiên Mặc đã nhanh tay hơn, hắn ta quả thật là thiên tài.” Nhắc đến cái tên này, mâu quang của Lãnh Dạ Thiên Kỳ khẽ sáng, đôi bàn tay không tự chủ mà nắm chặt thành quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.