Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 91: Tương ngộ (2)



Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Huyền Viên Hoàng Triều.

“Hoàng thượng, tất cả chỗ này đều là tấu Chương của các vị đại thân muốn người lập hậu đấy.” Thái giám tổng quản Bùi Viên nhận thấy Huyền Viên Thiên Mặc vẫn im lặng từ lúc bước vào cho đến tận bây giờ, hắn đành phải lên tiếng nhắc nhở

“Bọn chúng này là đang lo sợ trẫm không có người nối dõi, hoặc nói cách khác là đang muốn chiếm thế thượng phong về phía mình. Dù sao nhi nữ nhà mình nếu có thể mang thai thậm chí an toàn hạ sinh một tiểu nhi tử, như vậy chẳng phải nếu trẫm có gì bất trắc thì nhi tử đó sẽ lên làm hoàng đế sao?” Huyền Viên Thiên Mặc chống cằm than thở.

“Cái đó… Bệ hạ, người thật sự không nghĩ tới chuyện lập hậu sao?” Bùi Viên lo lắng hỏi. Năm nay bệ hạ cũng hai mươi tư tuổi rồi thế mà vẫn chưa chính thức lập hậu, hơn nữa hài tử cũng không có, điều này quả thật làm hắn lo lắng

“Đợi sau khi thôn tính được Long Thịnh Hoàng Triều, trẫm sẽ mang về cho các ngươi một hoàng hậu tuyệt sắc.” Huyền Viên Thiên Mặc nhướng mày nói.

Lời này của y khiến Bùi Viên kinh ngạc vô cùng, hoàng thượng nói như vậy phải người đã có ý trung nhân? Bệ hạ xưa nay nổi tiếng lãnh khốc vô tình, không biết là vị tiểu thư nhà nào lại có thể làm tan chảy trái tim của người?

“Bệ hạ, là tiểu thư của đại gia tộc nào vậy?” Bùi Viên tò mò hỏi.

“Hửm? Sau này ngươi sẽ biết thôi. Nàng ấy không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất trẫm từng gặp nhưng là người có tư vị khác biệt nhất khiến trẫm lưu tâm.” Huyền Viên Thiên Mặc tiếu tựa phi tiếu trả lời.

Nghe y nói vậy, Bùi Viên càng thêm tò mò, rốt cuộc là vị tiểu thư nhà nào lại có ma lực lớn đến vậy?

Phượng Nữ Quốc.

“Tỷ tỷ nha, sắp có chiến tranh rồi kìa, chúng ta có nên tranh thủ cơ hội kiếm chút đỉnh không nhỉ?” Phương Nhược Vũ vuốt cằm, nhanh nhảu nói.

“Ý kiến không tồi nha.” Phong cũng chen vào.

“Xùy, ngươi có phải hay không quên rồi, Phương Nữ Quốc chúng ta chủ trương hòa bình, lấy công nông thương làm đầu, xét về tơ lụa và những mặt hàng tình xảo không có cường quốc nào có thể so với chúng ta, nhưng nếu xét về mặt thao binh thì chúng ta không thể bằng một nửa của bốn cường quốc còn lại.” Thiên bĩu môi nói

“Không nhất thiết phải lo lắng như thế, ngươi cũng vừa nói Phượng Nữ Quốc chúng ta mạnh về công nông thương mà, chiến tranh cần nhất chính là lương thực và vũ khí. Tỷ tỷ muội nói đúng không?” Phương Nhược Vũ nhướng mày hỏi.

“Ân.” Nữ vương bệ hạ từ trên đống tấu Chương ngẩng đầu lên, gật nhẹ một cái.

“Bệ hạ người xác định muốn làm việc này?” Thiên hỏi.

Nữ vương bệ hạ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhàn nhạt đáp:

“Cũng không phải là chuyện xấu gì.”

“Chúng ta phía Bắc giáp Huyền Viên Hoàng Triều, phía Nam giáp Lãnh Dạ Chi Quốc, phía Đông giáp Long Thịnh Hoàng Triều, phía Tây giáp Vô Ngân Quốc điều này có nghĩa vị trí đất nước chúng ta là trung tâm của bốn nước còn lại, mà bốn cường quốc kia nếu muốn đánh nhau bắt buộc phải đi qua lãnh thổ của Phượng Nữ Quốc, điều này…” Thiên lo lắng nói.

“Chỉ cần Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc toàn thắng, chúng ta sẽ an toàn.” Nữ Vương bệ hạ thở dài nói.

“Thần thì lại thấy thực lực của Huyền Viên Hoàng Triều và Vô Ngân Quốc mạnh hơn, trận chiến này e là đã biết trước được kết cục.” Phong nói.

“Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá, ngươi cũng đừng quên Lãnh Dạ Chi Quốc có Thất vương gia Lãnh Dạ Thiên Kỳ, hắn được mệnh danh là chiến thần, không phải tự nhiên thiên hạ lại gọi hắn như thế. Hơn nữa Lý tướng quân của Long Thịnh Hoàng Triều có hơn hai mươi năm kinh nghiệm trên sa trường, binh thao võ lược, tài hoa hơn người, ai thắng ai thua còn chưa biết được.” Thiên mắt lạnh liếc về phía Phong, trầm giọng đáp.

“Ai nha, cần gì nghĩ nhiều như thế, cứ lo sinh ý trước mắt đi!” Phương Nhược Vũ phất ống tay áo, cằn nhằn nói.

Nghe vậy, Thiên và Phong hai mặt nhìn nhau, im lặng không nói gì. Nữ Vương bê hạ ngồi trước bàn trầm tư suy nghĩ. Bàn tay thon dài trong vô thức nắm chặt thành quyền

Long Thịnh Hoàng Triều.

“Biểu ca, ngươi gọi ta đến có chuyện gì không?” Nhược Lam hớp một ngụm trà, nghiêng đầu hỏi.

“Lãnh Dạ Chi Quốc đã phái sứ thần đến chỗ chúng ta.” Nam Phong Thiên Hạo trả lời.

“Thế thì liên quan gì đến muội?” Nhược Lam nhíu mày hỏi.

“Vị sứ thần ấy cứ nằng nặc đòi gặp muội.” Nam Phong Khuynh Tuấn bồi thêm một câu.

“Hắn gọi muội là tỷ tỷ.” Nam Phong Dịch Thiên cũng góp lời.

“A, Thiên Vũ!” Nhược Lam giật mình, đã trở về rồi sao?

“Muội có muốn gặp hắn không?” Nam Phong Thiên Hạo hỏi, tiểu nha đầu này từ khi nào lại quen biết với Cửu vương gia của Lãnh Dạ Chi Quốc? Thậm chí hắn còn kính trọng gọi muội ấy hai chữ tỷ tỷ.

“Dĩ nhiên là muốn rồi!” Nhược Lam cao giọng đáp.

Ước chừng khoảng hai khắc sau, Lãnh Dạ Thiên Vũ bước vào, vừa trông thấy Nhược Lam hai mắt hắn liền ngập tràn nước mắt, ôm chầm lấy Nhược Lam mà nói:

“Tỷ tỷ nha, đệ thất nhớ tỷ!”

Hành động phấn khích này của hắn khiến cho Nam Phong Thiên Hạo không khỏi nhíu mày, con ngươi băng lãnh quét về phía Lãnh Dạ Thiên Vũ.

Cảm nhận được hàn ý của ai đó đang ra sức đánh về phía mình, hắn thức thời lập tức buông Nhược Lam ra, ủy khuất nói:

“Mẫu hậu, hoàng huynh, thất ca, mọi người rất nhớ tỷ.”

“Ân, bọn họ vẫn khỏe chứ? Nhưng sao đệ lại trở về, là ai báo cho đệ biết?”

“Mọi người vẫn khỏe. Trước khi đi Phù Tang đệ có để lại mật thám mà, có điều này tỷ chưa biết, mật thám nội vụ Hoàng cung do đệ quản đấy!” Lãnh Dạ Thiên Vũ vuốt vuốt chóp mũi, tự hào nói.

“Thì ra là như vậy…” Nhược Lam vốn nghĩ để cho Lãnh Dạ Thiên Vũ đi thật xa thì đệ ấy sẽ không phải vướng vào thế sự này, có một đệ đệ khả ái như vậy, làm gì có người tỷ tỷ nào lại muốn đệ đệ mình có chuyện, chỉ là người tính không bằng trời tính… Nhược Lam âm thầm thở dài.

“À phải rồi, hoàng huynh giao cho đệ một mật thư, người nói muốn cùng bàn bạc với mọi người. Huynh ấy nói rằng chiến sự lần này tuyệt đối không thể sơ xuất cho nên muốn thương lượng với Long Thịnh cách thức xuất binh.”

Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo, Nam Phong Dịch Thiên, Nam Phong Khuynh Vũ ba mặt nhìn nhau đồng thời gật đầu.

Vô Ngân Quốc.

Lãnh Khiết Hàn sau khi đọc xong bức mật thư, đôi mắt liền xuất hiện một đạo ánh sáng lạnh, bàn tay nắm chặt thành quyền, hắn nghiến răng nói:

“Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc nhấtt định phải là của ta, Huyền Viên Thiên Mặc ngươi đừng vội đắc ý, để xem mèo nào cắn mỉu nào.”

Hắn vừa dứt lời thì cũng là lúc một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn.

“Khá khen cho ngươi, hoàng đế bệ hạ.”

Lãnh Khiết Hàn cả kinh, người này… Sao có thể? Hắn không hề cảm nhận được có người ở trong tẩm phòng của chính mình. Mồ hôi lạnh vô giác túa ra ướt đẫm cả một vạt lưng.

“Dã tâm của người có chắc sẽ làm được không? Huyền Viên Thiên Mặc không phải là kẻ dễ đối phó.” Hắc y nhân nói.

“Hừm, ngươi chẳng phải là thuộc hạ của hắn sao? Nghe thấy lời của ta, tiếp theo ngươi xử trí thế nào?”

“Nha, ta không nhớ mình đã nghe thấy gì.” Hắc y nhân lơ đãng nói.

Lãnh Khiết Hàn kinh ngạc không dứt, mục đích của người này đến tột cùng là gì? Không, phải nói là Huyền Viên Thiên Mặc ngươi muốn gì ở ta?

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của hắn, hắc y nhân nhếch miệng nói:

“Chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, ha ha.” Sau tiếng cười ấy, hắc y nhân cũng biến mất.

Lãnh Khiết Hàn mày kiếm chau lại, khó hiểu nhìn về phía màn đêm bao phủ ngoài kia, nơi mà hắc y nhân xoay người biến mất.

Mộ Dung Phủ.

Sau khi từ Hoàng cung trở về, Nhược Lam nhốt mình trong phòng rồi tự chìm đắm trong suy nghĩ. Bạch Bạch ngươi vẫn còn sống chứ? Ta thật sự rất nhớ ngươi.

Hai tiểu đông tây nhìn thấu tâm sự của chủ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì thế mà xụ xuống. Liễu Mặc kéo kéo ống tay áo của Nhược Lam, nhẹ nhàng an ủi

“Chủ nhân người đừng quá đau buồn.”

Nghe thấy thanh âm mềm mại của Liễu Mặc, Nhược Lam ngẩng đầu lên bế lấy hắn, thở dài đáp:

“Ta có phải hay không rất vô dụng, ngay cả một tiểu hồ ly cũng không thể bảo vệ?”

“Chủ nhân, có hai trường hợp. Một là Bạch Bạch đã chìm sâu vào giấc mộng ở Bích Xuân hồ, linh hồn cũng theo đó mà tiêu tán. Hai là hắn đã vượt qua thiên kiếp đắc đạo thành tiên, nếu là đắc đạo thì yêu khí trên người sẽ biến mắt, rất có thể vì thế mà chúng ta không cảm nhận được nguyên thần của hắn.” Lãnh Huyết nói.

“Nhưng nếu hắn quả thật đã vượt qua thiên kiếp, vậy tại sao không quay về tìm chúng ta?” Nhược Lam u buồn nói, chỉ e là Bạch Bạch mãi mãi không thể trở về.

Nghe Nhược Lam nói vậy, Lãnh Huyết, Liễu Mặc bốn mắt nhìn nhau không biết phải nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.