Giang Nam Y Nương Tử

Chương 8



Từ sau đêm đó, Triệu Vô Ngôn liền chuyên tâm nghĩ cách làm thế nào chữa trị tâm bệnh của Địch Dục Thiên, mặt khác thì tăng tốc đi nhanh hơn, hướng về cửa hàng Tô gia ở Hấp huyện.

Nàng vừa đến cửa hàng Tô gia, liền dựa theo lời Âu Dương Liệt nói trong thư, chỉ đích danh tìm tổng quản phu nhân Diêu Ức Thu.

Mấy ngày ở Hấp huyện, nàng ra tay trị dứt bệnh cho Diêu Ức Thu. Đại tổng quản của cửa hàng Tô gia Tạ Cảnh Dương dáng vẻ tuấn tú dễ coi luôn miệng cám ơn nàng, hai vợ chồng đứng chung một chỗ, thật sự rất xứng đôi.

Vội vàng giải quyết xong chuyện của hai người bọn họ, vừa định cùng chủ cửa hàng Tô gia, và cũng là bạn thâm giao chốn khuê phòng của nàng Tô Thải Tần hàn huyên tâm sự thì Địch Dục Thiên đuổi đến.

Hắn giống như một cơn lốc xoáy đáp xuống, nhe răng trợn mắt, nổi giận quát: "Vô Ngôn! Nàng lại không nói tiếng nào đã rời khỏi ta!"

Triệu Vô Ngôn trốn trước rồi nói sau. Nàng chưa sắp xếp lại suy nghĩ của mình đàng hoàng, không có ý định nhanh như vậy đã gặp hắn. Nàng điểm mũi chân một cái, thi triển khinh công trác tuyệt, mau chóng chạy trốn.

"Triệu Vô Ngôn, nàng còn muốn chạy đến nơi quỷ tha ma bắt nào nữa?!" Địch Dục Thiên đuổi theo sau lưng nàng, hai người cứ thế chơi trò mèo vờn chuột.

Cuối cùng Triệu Vô Ngôn trốn đến chỗ của Vệ Đình Long ở kinh thành, gặp mặt Lương Đông Ân, người có thể khiến cho hắn khôi phục bản năng đàn ông, cũng giúp hai người bọn họ giải quyết một vài vấn đề, xem ra hỉ sự của Vệ đại tướng quân cũng không còn xa nữa.

Địch Dục Thiên vất vả đuổi theo phía sau Triệu Vô Ngôn -- nàng luôn có biện pháp trốn thoát hắn! Rõ ràng đã nhận được tin tức chính xác, sau cùng nàng lại có thể biến mất trong khoảnh khắc, khiến hắn tức tối không thôi.

-o0o-

Thời gian thấm thoát, mùa thu lại về.

Triệu Vô Ngôn đã sắp kết thúc việc trị liệu tâm lý cho bản thân. Đêm đó Địch Dục Thiên cuồng nộ đối xử thô lỗ, trong lòng nàng quả thực tồn tại nỗi ám ảnh, nhưng sau khi hiểu nguyên nhân vì sao hắn làm vậy, trong lòng cuối cùng thanh thản được một chút, tất nhiên cũng không còn sợ nữa.

Một năm qua, nàng luôn luôn nghĩ cách giúp hắn xóa bỏ ám ảnh trong lòng. Ở cửa hàng Tô gia, Bình Khấu tướng quân phủ, nàng ra vẻ vô cùng nhàn rỗi, kì thực trong lòng suy tính, nhớ nhung hoài niệm đều là vấn đề của người đàn ông kia...

Chuyện này rất khó, thật sự rất khó. Nàng chưa hề gặp người bệnh nào tương tự, mà tình trạng của hắn lại quá sức phức tạp. Hắn quyền khuynh thiên hạ, tướng mạo phi phàm, lại là người đàn ông nàng yêu thương... Thầy thuốc và bệnh nhân không nên có cảm tình ràng buộc, mới có thể bình tĩnh khách quan chữa trị cho người bệnh. Nhưng nàng có thể vì nỗi bi thương của hắn mà thương cảm, rồi không thể tỉnh táo phân tích bệnh tình; hắn cũng sẽ vì nàng là người con gái mình yêu, có một số việc sẽ không nói thật hết, làm ảnh hưởng đến phán đoán tình trạng bệnh.

Ai da, khó rồi đây! Nhưng nàng hay chọn chuyện khó khăn để làm, từ nhỏ đã như thế.

Tự làm, tự chịu.

Hôm nay Triệu Vô Ngôn ở Ngọa Vân hiên nhíu mày vắt óc suy nghĩ. Nàng náu mình trong bụi cây, nằm trên một nhánh cây to chắc, bắt chéo hai chân, nhắm mắt suy tư.

"Đại phu, mời dùng bữa." Quản gia Nghiệp đại thẩm đứng ở gốc cây gọi to.

"Biết rồi." Nàng xoay người nhảy xuống.

"Đại phu, hình như cô bị bệnh rồi, xem cô ốm đi mất mấy lạng thịt... Tôi đặc biệt hầm đồ bổ, cô phải ăn nhiều vào đó." Nghiệp đại thẩm là người cần mẫn, tâm địa tốt, đối xử với Triệu Vô Ngôn như đối với con gái mình.

"Nghiệp thẩm, thẩm vất vả rồi. Tôi chỉ là có việc đang suy nghĩ, nên mới ăn không được nhiều, cũng không phải do sinh bệnh." Nàng cười nói, bước chân hướng đến phòng ăn.

"Đại phu, cô ngày thường chẩn bệnh phí công lại tốn sức, sức khỏe sẽ giảm sút. Có chuyện gì nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách, có phải tốt không?! Có chuyện gì nói cho đại thẩm nghe, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách." Nghiệp đại thẩm thân thiết cầm tay Triệu Vô Ngôn.

Chuyện này sao có thể nói được? Có điều... Haiz, được rồi, thuận theo mà tâm sự vậy.

"Đại thẩm, nếu hôm nay thẩm bị chồng đánh đập, nhưng vì thể diện hay vì liên quan đến con trẻ mà nhịn nhục, nhịn hơn mười năm trời, người chồng qua đời, đến một ngày thẩm nổi cơn thịnh nộ, kí ức trước kia hiện về, đánh con mình dữ dội, đến khi thẩm hết giận lại không còn một chút ấn tượng nào... Loại bệnh này ngày thường sẽ không phát tác, cũng không nguy hiểm gì, nhưng nếu gặp kích động quá mức to lớn liền bộc phát, bùng nổ ra rất đáng sợ, sẽ làm người khác bị thương... Nếu hôm nay tôi là đại phu trị liệu cho thẩm, thẩm nói tôi phải làm sao mới tốt đây?" Nàng mỉm cười nhìn lông mày Nghiệp đại thẩm sắp giao thành một đường.

"Chuyện này à... Hình như rất khó... Cơ thể không bệnh, nhưng trong lòng có bệnh, như vậy..." Nghiệp đại thẩm cũng chìm vào suy nghĩ.

Từng bước tiến vào phòng ăn, mùi thơm phả vào mặt. Là cháo sinh địa hoàng? Ừ, rất tốt.

Triệu Vô Ngôn ngồi xuống, nha hoàn bên cạnh lập tức đưa khăn cho nàng lau mặt. Trên bàn đã dọn ra một chén cháo, nàng múc một muỗng nhỏ, nhai từ từ rồi chậm rãi nuốt xuống. Cháo sinh địa hoàng chữa trị tay chân mỏi mệt, cơ thể gầy ốm suy nhược, dẫn đến mất ngủ. Nghiệp thẩm cũng thật cẩn thận, biết nàng mấy đêm gần đây không đêm nào ngủ được.

Nàng hơi nhướn mắt, thấy Nghiệp đại thẩm vẫn đang hao tâm tổn trí, tiếp tục tao nhã ăn cháo.

"A! Tôi nghĩ ra rồi!" Nghiệp đại thẩm giọng nói không nhỏ.

Triệu Vô Ngôn tao nhã bị Nghiệp đại thẩm làm hoảng hồn đánh rơi muỗng cháo, nha hoàn vội vã tiến lên giúp nàng lau chùi phần cháo rơi vãi.

"Nghiệp thẩm!" Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, dùng khăn lau khóe miệng.

"A, đại phu, cô có sao không... Tôi tập trung quá, nên mới kêu lớn tiếng..."

"Không sao. Tôi đi thay xiêm y." Triệu Vô Ngôn lắc đầu cười, đứng dậy đi về nhà chính.

"Ái chà, đại phu, tôi cứ luôn nghĩ đến chuyện cô vừa nói, tôi nghĩ ra rồi..." Nghiệp đại thẩm đi theo sau lưng nàng lẩm bẩm nói, "Tôi vào lúc bị tướng công đánh sẽ hét lên kêu ông ấy dừng tay, như vậy sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì."

Triệu Vô Ngôn lắc đầu, "Không thành công, chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay về quá khứ ngăn cản được."

"Vậy..." Nghiệp đại thẩm bị hỏi ngược lại, thì cau mày nghĩ ngợi.

Triệu Vô Ngôn cởi quần áo dính cháo, thay bộ đồ trắng, bên hông buộc một cái quạt thêu tinh xảo, cả người có vẻ phi thường phóng khoáng. "Không cần suy nghĩ. Nghiệp thẩm, chuyện này là vấn đề của tôi, do tôi nghĩ sẽ tốt hơn, thẩm cứ quản lý tốt việc trong hiên là được." Nàng cười nhẹ.

"Không được, Nghiệp thẩm tôi bây giờ nhất định phải giúp đại phu phân ưu giải phiền. Đại phu, tôi thấy như vậy đi, hôm nay dưới chân núi có họp chợ, bây giờ trời còn sớm, chi bằng cô ra ngoài dạo chơi trước, để Nghiệp thẩm đây thử nghĩ kĩ càng xem sao." Nghiệp đại thẩm không chịu thua, vẫn không bỏ qua.

Triệu Vô Ngôn còn định nói gì đó, đã bị Nghiệp đại thẩm lôi lên xe ngựa. "Cẩu nhi, đánh xe đàng hoàng nha, đưa đại phu đến chợ đi dạo, mặt trời xuống núi rồi trở về!" Bà tự mình phân phó đứa con mười mấy tuổi.

"Ơ, tôi không cần..." Lời nói Triệu Vô Ngôn bị hòa trong tiếng vó ngựa.

-o0o-

Triệu Vô Ngôn không muốn rảnh rỗi đi chơi bên ngoài, nhưng Cẩu nhi trung thành thực hiện đúng theo lời dặn của Nghiệp đại thẩm -- đưa nàng ra chợ, đến khi trời tối đen, mới đưa nàng quay về.

Nàng có thể dùng khinh công để trở về, nhưng Cẩu nhi nhất định sẽ bị Nghiệp đại thẩm cằn nhằn giảng đạo, vì thế nàng mua cho Cẩu nhi một đống đồ ăn vặt, để nó ở lại giữ xe ngựa giết thời gian, còn nàng đi dạo trong chợ.

Họp chợ cái gì cũng có, kể cả cái gọi là dược thảo tổ truyền, bài thuốc gia truyền. Nàng đi lòng vòng, có khi ghé qua quầy bán túi tiền, quầy quạt, có lúc vòng ngược lại tiệm sách, tiệm tiểu thuyết truyền kỳ. Nàng tiện tay mua mấy xâu mứt quả, vừa đi vừa ăn, thật là làm mọi người ngoái nhìn -- thử nghĩ xem, một nam tử tao nhã tuấn mỹ trên tay cầm xâu mứt quả, còn vừa đi vừa liếm, làm sao người ta không nhìn cho được?

Vì thế mà, các cô nương đều che miệng cười, một số nam nhân không đứng đắn thì lộ ra nụ cười phóng đãng. Triệu Vô Ngôn không hề để tâm, rất tự nhiên, rất thanh nhã thưởng thức mứt quả của mình, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Thỉnh thoảng nàng còn khẽ cười với cô nương bên đường, làm hại tiểu cô nương tim đập thình thịch, khuôn mặt thẹn thùng ửng hồng.

Nàng dừng chân trước một cái quán có treo câu đối, liếc một cái, trông lên vế đối phía trên, người bán hàng lập tức cất giọng gọi: "Công tử, vế đối này là Bạch điếm bạch kê đề bạch trú, ngài sẽ đối vế dưới thế nào đây?"

Triệu Vô Ngôn nhíu mày, dùng "Hoàng thôn hoàng khuyển vệ hoàng hôn" lấy đi một cái túi của người bán hàng. Nàng lại tiếp tục đi, thấy có người vớt được con cá vàng, nàng cởi áo bào trắng, ngồi chồm hổm xuống, cũng bắt chước người ta vớt cá vàng.

Ở bên này nàng chơi đùa thật vui vẻ, ở bên kia đã có người âm thầm theo dõi.

"Công tử, thoạt nhìn ngài rất quen thuộc, chúng ta đã gặp ở đâu thì phải?" Một vị bạch diện thư sinh nồng nặc mùi son phấn đến gần nàng bắt chuyện.

"Không có. Ngươi nhận lầm người rồi." Nàng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục vớt cá.

Bạch diện thư sinh thấy nàng đầu cũng không thèm ngẩng lên, cười một cái. "Cũng được, coi như ta nhìn nhầm. Bất quá hôm nay chúng ta gặp nhau, cũng coi như hữu duyên, có thể cùng ngắm cảnh, cùng uống trà ở trà lâu đằng trước được không? Vi huynh mời khách."

"Khỏi cần, ta không uống trà với nam nhân ẻo lả." Ui, thiếu chút nữa là vớt được rồi... Cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Vô Ngôn dẩu ra.

Gương mặt đầy phấn của thư sinh không còn chút máu, nhưng thấy cái miệng nhỏ đỏ thắm của nàng, cố dằn cơn giận bốc lên, cười cười, "Nếu công tử không thích uống trà, vậy chúng ta có thể tìm nơi nào yên tĩnh, thuận tiện hàn huyên." Mắt hắn lộ dâm ý, cánh tay trắng nhợt định choàng lên vai nàng, thì bị nàng nhẹ nhàng hất ra, té ngồi xuống đất.

"Ngươi... Vô lễ! Người đâu, bắt lấy hắn!" Bạch diện thư sinh gầm lên giận dữ, lập tức bốn phía xuất hiện rất nhiều gia đinh nô bộc, bao vây quầy vớt cá vàng.

Mọi người thấy thế, vội vàng chạy thoát thân, không muốn mang họa vào thân, trong khoảnh khắc, quầy cá vàng chỉ còn một mình Triệu Vô Ngôn, ngay cả chủ quầy cũng bỏ chạy.

Triệu Vô Ngôn hơi nhíu mày, "Ây! Cá con bị hù dọa, làm sao vớt đây?"

"Người đâu! Bắt hắn!" Bạch diện thư sinh được gia đinh đỡ dậy, lớn tiếng hét lên.

Nàng đứng dậy, bực mình nhìn người trước mặt. Ồ, đúng là nhìn có hơi quen quen... Triệu Vô Ngôn nhíu mày nghĩ nghĩ.

Một tên gia đinh to khỏe bỗng đánh tới, Triệu Vô Ngôn đang định ra tay, tên đó lập tức bị ngưới ta đánh bay ra ngoài.

"Ai? Là ai dám ngăn cản bổn công tử? Người đâu, bắt hết cho ta!" Bạch diện thư sinh lộ vẻ dữ tợn.

Một đám gia đinh nô bộc xông đánh Triệu Vô Ngôn, lại một đám bị ném trở về, thảm hại kinh khủng.

"Ngươi là ai? Ngươi có biết Lễ bộ Thượng thư là cha ta không hả, ngươi dám chọc giận ta, cẩn thận cái đầu của ngươi!" Bạch diện thư sinh quay qua quát người đàn ông bên cạnh Triệu Vô Ngôn.

"Cha ngươi nếu dám chọc vào ta, sợ là có mười cái đầu cũng đủ." Người đó lạnh lùng đáp.

"Ngươi... ngươi là ai? Mau... mau xưng tên, để cha ta... cha ta sẽ chặt đầu ngươi!" Bạch diện thư sinh dường như bị khí thế của người đó hù dọa, nói chuyện cũng cà lăm.

"Vậy ngươi phải kể với cha ngươi cho tử tế, kêu ông ta đừng chặt đầu lầm người -- Bổn tướng quân tên gọi Địch Dục Thiên." Sắc mặt nam nhân tao nhã lạnh lùng không hề thay đổi chiếu vào dọa tên bạch diện thư sinh sợ vỡ mật.

"Ngươi... Ngươi là Tĩnh Hải đại tướng quân Địch Dục Thiên?" Bạch diện thư sinh toàn thân đều rét run.

Nam nhân tuấn mỹ ngay cả đầu cũng lười gật.

"Tướng quân!" Bách Thụy ở phía sau kêu lớn, "Tướng quân, ngài đi chậm một chút, phía sau còn có tùy tùng... Ở đây có chuyện gì?" Bách Thụy nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

"Ngươi... Thật là tướng quân?" Bạch diện thư sinh chỉ vào Địch Dục Thiên, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.

"Láo xược! Tướng quân là người thế nào mà dân thường các ngươi có thể tùy tiện chỉ?" Bách Thụy quát lên quở trách.

"Trời ạ..." Vẻ mặt bạch diện thư sinh như đưa đám.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng khiển trách, tiếng xin tha, tiếng biện bạch, trách móc, cầu khẩn, lẫn lộn trong đám người dạo chợ.

Triệu Vô Ngôn từ sớm đã không để ý tình hình rối loạn này, cầm mứt quả của nàng và cái túi nhỏ tiếp tục dạo chơi.

"Lễ bộ Thượng thư? Hừ! Ngày mai tước mũ cánh chuồn của hắn..." Bách Thụy còn gầm gừ.

"Vô Ngôn, nàng... dạo chợ à?" Địch Dục Thiên lẽo đẽo đi theo nàng.

Câu này không phải vô nghĩa sao?

"Đại gia tha mạng! Ta không phải cố ý, chỉ là thấy tiểu huynh đệ kia bộ dáng dễ nhìn, muốn cùng hắn uống trà nói chuyện phiếm, kết làm bằng hữu thôi." Bạch diện thư sinh khổ sở cầu xin.

"Vô Ngôn..." Địch Dục Thiên nhìn người con gái phía trước, muốn nói gì đó giữ chân nàng.

"Láo xược! Triệu đại phu sớm đã là người của tướng quân nhà ta, ngươi còn dám đụng vào? Ngươi chán sống rồi sao?" Bách Thụy gầm lên.

Triệu Vô Ngôn liếc mắt một cái.

"Vô Ngôn, nàng... có khỏe không?" Địch Dục Thiên còn muốn nói thêm, lại bị âm thanh ầm ĩ đằng sau át mất.

"Oan uổng quá! Tôi không biết Địch tướng quân cũng thích nam sắc... Tại hạ không dám tranh với tướng quân, tướng quân thích cứ việc lấy..." Phía sau truyền đến tiếng than khóc của bạch diện thư sinh.

"Nói bậy! Tướng quân nhà ta không có sở thích nam sủng, đừng đem sở thích bậy bạ đó gán ghép lên người tướng quân nhà ta!"

Địch Dục Thiên trán nổi đầy gân xanh, quay đầu lại rống to: "Câm miệng!"

Phía sau cuối cùng cũng yên tĩnh.

Triệu Vô Ngôn đã sắp đi khỏi. Nàng vẫn cầm theo mứt quả, cái túi nhỏ, chớp mắt còn cầm thêm một bao kẹo mềm. Nàng ngậm một viên kẹo mềm, nhai kĩ càng.

Nam nhân tuấn mỹ cất bước đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai bước đi.

"Ừm, cho ngươi." Nàng đưa hắn một xâu mứt quả.

Tướng quân to lớn anh dũng cầm xâu mứt quả đi chợ?! Có thể coi được không?

"Không ăn, không cho đi theo." Nàng nhìn đằng trước nói.

Hắn lập tức cầm lấy, cắn một viên. Nam nhân cao lớn tuấn kiệt đi chung với thư sinh tao nhã, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của những người ở chợ, cũng không ít cô nương nhìn hai người bọn họ đến ngẩn người.

Triệu Vô Ngôn dừng lại bên quầy bắn cung, chủ quầy cao giọng: "Công tử, một lần chơi năm đồng, chỉ cần bắn trúng ô vuông trong vòng tròn kia, trong ô vuông viết cái gì, ngài mang về cái đó."

Ô vuông ghi vòng ngọc, quạt giấy, túi nhỏ, đèn lồng, đai lưng, khăn vuông... Rất nhiều đồ vật này nọ. Ánh mắt nàng xác định một ô, ngón tay út chỉ ra, "Ta muốn cái kia."

Nam nhân tuấn kiệt nhíu mày, cầm cung tên, kéo dây cung, chủ quầy nhanh chóng cố gắng kéo vòng tròn lớn, nháy mắt toàn bộ ô vuông nho nhỏ di chuyển, làm cho người ta không thấy rõ chữ trong ô.

"Đừng bắn sai nha." Nữ nhân cầm mứt quả, đứng bên dặn dò.

"Chuyện vặt mà." Con ngươi nam nhân nheo lại.

Vút! Mũi tên bay vụt ra.

Chủ quầy vội vàng chặn vòng tròn lại, "A! Chúc mừng công tử, ngài bắn trúng cây lược gỗ."

Triệu Vô Ngôn đưa ông chủ năm đồng, nhận cây lược gỗ, nở nụ cười.

Cả hai xoay người đi xuống.

"Chỉ là món đồ rẻ tiền, nàng cần hôm nào ta sai người đưa trang sức bằng ngọc đến, tốt hơn cái này ngàn vạn lần."

"Ngươi không hiểu, đời người tùy hứng mới vui." Nàng vuốt vuốt cây lược trong tay. Đó là một cây lược gỗ có khắc một đóa hoa cúc đơn giản, rất thanh lịch.

"Ừ." Hắn cũng không tranh luận cùng nàng. Mứt quả trong miệng ngọt ngào thấm vào lòng.

Hai người dạo quanh chợ, vốn dĩ hắn ăn xong mứt quả rồi, nhưng hai tay lại xách đủ thứ vật dụng -- tay trái cầm túi nhỏ, đèn lồng, cá vàng, một bao kẹo mềm, tay phải cầm xâu thịt nướng kim hoa. Triệu Vô Ngôn ăn một miệng dính đầy dầu mỡ, học một chiêu từ Vệ Đình Long, dựa dựa vào người hắn, lấy quần áo thượng hạng hắn mặc làm khăn lau miệng.

Đến khi hai người chơi đủ, ăn no, thì trời cũng tối sầm, phải về nhà. Ngồi trên xe ngựa Cẩu nhi đánh, hai người bên trong đều không nói lời nào, chỉ là nhìn nhau chăm chú.

Địch Dục Thiên nhìn ngắm người con gái một năm không gặp. Nàng như gầy đi, cằm cũng nhọn hơn... Nhưng nàng vẫn rực rỡ chói lọi như trước đây, xinh đẹp không ai sánh bằng.

Ôi, nam nhân này sao vẫn diễm lệ vậy? Ông trời thật không công bằng, năm tháng không lưu dấu vết nào trên mặt hắn, so với lúc ở phủ Phúc Châu hắn càng ung dung, càng xinh đẹp, càng... có sức quyến rũ. Triệu Vô Ngôn si ngốc nhìn người ngồi chung xe ngựa.

Bên trong xe là tình nùng mật ý cửu biệt tương phùng, bầu không khí ái muội không xua tan được. Con ngươi đen chứa đầy tình cảm tương tư, chậm rãi tới gần nàng, đến khi hơi thở hắn phả vào chóp mũi nàng. Hai người đã rất gần rất gần, đôi môi mỏng sắp chạm vào cái miệng nhỏ hồng hào của nàng...

"A! Ta nhớ ra rồi!" Triệu Vô Ngôn khẽ kêu lên.

Nam nhân tuấn mỹ nhăn mày. Nàng định làm mất hứng sao?

Hắn ôm nàng đặt lên đùi, hôn lên chóp mũi nàng, "Nhớ ra gì vậy?"

"Ta nhớ ra tên bạch diện thư sinh hồi nãy là ai rồi." Thảo nào quen mặt như vậy.

"Loại người đó có gì mà phải nhớ? Chi bằng nghĩ đến chúng ta. Vô Ngôn, chúng ta chọn một ngày..."

"Tên bạch diện thư sinh đó mấy năm trước cho ta hai xe hoàng kim, còn thề sẽ cả đời yêu ta, muốn ta ở cùng hắn, làm bạn trai hắn." Cuối cùng cũng nhớ ra. Thật không dễ dàng chút nào!

"Cái gì?! Nàng ưng thuận rồi?!" Nam nhân rít lên.

Triệu Vô Ngôn liếc hắn. "Địch đại tướng quân, nếu mấy năm trước ta ưng thuận, bây giờ ta còn ở đây sao? Đã bị hắn lôi lên giường từ lâu rồi." Hứ, nam nhân này bản tánh khó đổi, ngay cả nói cũng không thèm nghe.

"Đáng giận! Ta vốn không muốn động đến hắn, nếu hắn dám có quan hệ đó với nàng, vậy thì đừng trách ta..." Hắn lộ ra ánh mắt hung ác.

Triệu Vô Ngôn lại liếc hắn. Thật không biết là người nào có quan hệ đó với nàng nữa, mà còn quan hệ đã nhiều năm nữa chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.