Lại nằm trên giường nửa ngày, giữa trưa chỉ uống một chút nước cũng không ăn cháo, cuối cùng Nhâm Bằng Phi đã ra khỏi phòng, đi trên đường, thân thể vẫn vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng đi đến tiệm thuốc, lấy danh nghĩa mua thuốc dưỡng thai cho thê tử, để lão bản bốc thuốc.
Những người bán thuốc đều biết chút y lý, biết gã muốn mua thuốc dưỡng thai, liền cẩn thận hỏi thê tử gã có chỗ nào không khỏe, nói là thuốc không thể uống lung tung, tốt nhất là đúng bệnh hốt thuốc.
Nhâm Bằng Phi nghĩ qua một chút, nói: “Mỗi sáng thức dậy đều muốn nôn, rất dễ mệt, đi lâu một chút thì thấy mất sức, thân thể hay đổ mồ hôi, đôi khi cảm thấy thân thể đau nhức như bị kim châm.”
Lúc đầu lão bản nghe liên tiếp gật đầu, sau đó sắc mặt dần biến, vội nói: “Vị khách quan này, đừng bốc thuốc gì nữa, ngài mau đưa quý phu nhân đi tìm đại phu xem một chút đi, dấu hiệu rất giống như đẻ non a!”
“Đẻ non?” Nhâm Bằng Phi hơi ngạc nhiên, ngây người một lát, mới giải thích, “Không, đây không phải là thai đầu, khi mang thái lần đầu, cũng có bệnh trạng như vậy, nhưng mà sau khi uống thuốc dưỡng thai, sinh hạ tương đối bình an…”
“Này…” Lão bản suy nghĩ một chút, “Vậy trước đây uống thuốc gì, khách quan còn nhớ không?”
Nhâm Bằng Phi lắc đầu: “Là một vì đại phu khác kê đơn, cụ thể thì tại hạ cũng không biết.”
“Vậy vì sao không tìm vị đại phu kia?”
“… Chúng ta, vì một số chuyện mới chạy đến đây, trong khoảng thời gian ngắn không quay về được.”
Không ngờ *** lão bản vừa nghe, nặng nề thở dài một hơi: “Xem ra ngươi cũng là người giang hồ rồi, gần đây nghe nói trong núi ẩn dấu một đào phạm, người vì tiền thưởng đến đây nối liền không dứt, cái trấn nhỏ này hiện giờ khắp nơi đều là ngừi bên ngoài… Được rồi, ta châm chước lấy thuốc cho ngài, nếu quý phu nhân vẫn không có chuyển biến, nên đi tìm một đại phu xem cho.”
“Tại hạ hiểu rồi.”
Trong lúc lão bản bốc thuốc, Nhâm Bằng Phi lại hỏi lão tình hình gần đây của trấn này, có phải có rất nhiều người bên ngoài đến không?
Lão bản đáp, rất đông, loại người nào cũng có, hơn nữa, nghe nói quan phủ bên kia cũng điều binh sang đây.
Đáy lòng Nhâm Bằng Phi trầm xuống, không ngờ mới vài ngày ngắn ngủn, tin tức đã truyền ra nhanh như vậy, nếu thực sự Giang Dĩnh ở trong này, e rằng không giấu được bao lâu.
Mang theo thuốc trở lại khách ***, Nhâm Bằng Phi không dám nhờ tiểu nhị sắc thuốc hộ, chỉ nhờ hắn chuẩn bị hộ mình nồi đấu sắc thuốc, bản thân ở trong phòng sắc thuốc xong nhìn chằm chằm màu nước đen sì, mới một hơi uống cạn.
Uống bát thuốc dưỡng thai này xong, buổi tối khẩu vị của Nhâm Bằng Phi tốt hơn, ăn được nhiều hơn, sau khi ăn xong lại uống một bát, cuối cùng có thể ngủ an ổn.
Ngày thứ hai tỉnh lại tinh thần tốt lên rất nhiều, Nhâm Bằng Phi bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Thể trạng của gã lúc này không cho phép gã chạy ngược chạy xuôi, thế nhưng muốn tìm một người, làm sao có thể làm cao ngoảnh mặt làm thinh như vậy được?
Giang Dĩnh nóng lòng báo thù, bất chấp mọi hậu quả, không chỉ đối địch cùng triều đình, lại còn dính dáng đến toàn bộ giang hồ, thực sự Nhâm Bằng Phi không dám dùng sức của Độ Ách đi giúp đỡ Giang Dĩnh, bằng không ít hôm nữa sau khi giải quyết xong, chịu tội không chỉ có người đứng đầu Độ Ách thành, còn người dân từ trên xuống dưới trong thành ——
Cho nên, lúc này Nhâm Bằng Phi cắt đứt quan hệ cùng Độ Ách thành còn không kịp, làm sao có thể để Độ Ách thành bị liên lụy.
Con đường này do gã chọn lựa, cho nên sau này cho dù phát sinh chuyện gì, đều do một mình gã gánh vác.
Nếu không muốn sử dụng nhân lực Độ Ách thành, hiện tại gã chỉ có thể tự thân suy nghĩ biện pháp.
Dựa trên giường suy đi tính lại, cách vách mơ hồ truyền đến tiếng vang, Nhâm Bằng Phi nhíu mày, một lát sau mới nhớ ra, ở gian bên cạnh chính là vợ chồng chưởng môn Thanh Sơn phái có duyên phận sâu nặng với gã.
Lại ngồi một hồi, Nhâm Bằng Phi mặt mày sáng ra, kéo chăn ra xuống giường chỉnh y phục ra khỏi phòng. Chính là thứ được gọi tính toán tốt không bằng gặp may mắn, gã vừa mới mở cửa, chân trước bước ra được một nửa, thì có một người đụng vào lòng gã, khiến gã nghiêng người về phía sau, thiếu chút nữa đứng không vững, cuối cùng nhìn kĩ, lại là phu nhân của chưởng môn Thanh Sơn phái đang ở sát vách.
Nhâm Bằng Phi lập tức đỡ nàng dậy, lui ra phía sau từng bước, chắp tay nói: “Tại hạ vô tình mạo phạm, thỉnh phu nhân không phiền lòng.”
Bạch Nghiên sắc mặt tái nhợt trừng mắt nhìn gã một cái, không nói được lời nào, nhấc chân bước đi.
“Phu nhân!” Nhâm Bằng Phi không dám tùy tiện ngăn đón, cũng không thể để nàng cứ như thế rời đi, nhoáng qua cai suy nghĩ, ngoài miệng nhanh chóng nói, “Phu nhân, thỉnh dừng bước, tại hạ có việc thương lượng —— có liên quan, chuyện ngươi có thể thuận rời khỏi đây hay không ——”
Bạch Nghiên dừng chân, nghi ngờ quay người lại.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Nhâm Bằng Phi nhìn xung quanh một chút, mới tiến lên một bước, nói: “Phu nhân có thể dừng một bước nói chuyện?”
Bạch Nghiên không nói lời nào, cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, trầm ổn thâm liễm, cử chỉ lại khéo léo, bề ngoài không có vấn đề gì, nhưng thế gian này từ trước đến nay đều là biết người biết mặt không biêt lòng.
Thấy nàng hoài nghi, Nhâm Bằng Phi đang định giải thích, lại truyền đến âm thanh có người lên lầu, gã không cần nhiều lời nữa, dắt Bạch Nghiên vào phòng đóng cửa.
“Phu nhân, ngươi tuy rằng cho người của ngươi uống thuốc mê, nhưng không lâu nữa họ sẽ tỉnh lại, nơi này tới lui chỉ có một đường, ngươi nữ nhân một thân một mình mà bọn họ thế mạnh người đông, làm sao có thể chạy trốn như vậy?”
Gian khách *** này đơn sơ, vách tường là do mấy tấm ván gỗ dựng lên, Nhâm Bằng Phi nghe ra vài phần khác thường từ âm thanh sát vách truyền sang, nhưng nhất thời chưa rõ ràng, khi gặp Bạch Nghiên một mình đi ra, mới bừng tỉnh. Nhiều ngày thấy nàng ra ngoài đều có người đi theo, vẻ mặt nàng không hài lòng nhưng cũng không mặc kệ được, bây giờ có thể một mình đi ra, chắc chắn nàng đã làm gì đó với mấy người này, khiến họ không thể theo nàng.
Khả năng một nữ tử đánh thắng mấy nam nhân là không cao, nếu nói dùng thuốc, tương đối thông thường lại dễ dàng mua được là thuốc mê, cho nên Nhâm Bằng Phi suy nghĩ những điều đó, đoán được tám chín phần mười sự tình.
Bạch Nghiên bất ngờ không kịp đề phòng, bị gã kéo vào trong phòng, đang ngơ ngác lại nghe gã nói những điều này, giống như chọc trúng điều khiến mình đau đầu, mặt càng trắng vài phần, ngơ ngẩn như mất đất tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Đúng vậy, chạy không thoát, luôn để bọn hắn tìm đến… Giang Nam… làm sao lại xa như vậy?”
Giang Nam? Có gì đó xẹt qua mắt Nhâm Bằng Phi, gã cẩn thận hỏi: “Phu nhân muốn đi Giang Nam, nơi đó có thông gia hay người nhà của ngươi?”
“Không phải…” Bạch Nghiên lắc đầu, ánh mắt mê mang, “Có một người muốn đi Giang Nam… Nhưng y không đi được, ta muốn thay y đi…”
“Không đi được?”
Bạch Nghiên cúi đầu, đau thương tràn ngập trong mắt: “Y đã chết.”
Nhâm Bằng Phi nhất thời im lặng.
“Ngươi kéo ta vào đây, rốt cuộc muốn nói cái gì?” Bạch Nghiên ngẩng đầu nhìn gã.
Nhâm Bằng Phi thu liễm thần thái nhìn chăm chú nói: “Ta có thể giúp phu nhân thuận lợi thoát khỏi bàn tay của những người này.”
Bạch Nghiên yên lặng một lát: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”
Nhâm Bằng Phi cân nhắc câu nói, bình thản nói: “Ta ở sát vách phu nhân, đã nhiều ngày thấy phu nhân ra vào, thấy bên cạnh ngươi luôn có người đi theo mà ngươi lại mang vẻ mặt thống hận, tại hạ liền đoán, phu nhân có phải bị bọn họ — cưỡng ép, cho nên, tại hạ muốn trợ giúp phu nhân một tay.”
Bạch Nghiên nhìn gã, lạnh lùng hừ cười một tiếng: “Đừng làm bộ làm tịch, nói ra mục đích thực sự của ngươi đi, nếu ngươi thực sự có biện pháp giúp ta thoát khỏi tên mặt người dạ thú kia, ta có thể cùng ngươi hợp tác.”
Tâm tư bị chọc thủng, trên mặt Nhâm Bằng Phi không một chút xấu hổ, thản nhiên cười, gã cũng không vòng vo thêm, nói thẳng nói: “Phu nhân, nghe nói trượng phu ngươi có tin tức của Giang Dĩnh?”
“Tên khốn kia không phải trượng phu của ta!” Bạch Nghiên sắc mặt trầm xuống, “Hóa ra ngươi cũng là đồ đầu cơ trục lợi! Bỏ đi, dù sao tên Giang Dĩnh kia cũng không phải loại tốt đẹp gì, mặc kệ các ngươi ai chết ai sống cũng không phải chuyện của ta! Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
Nói xong, nhìn về một hướng, than nhẹ như có như không, ánh mắt trống rỗng: “Thế gian này không có một người sạch sẽ như y… Trời xanh thật không có mắt, người khác đều nói y ngốc y si… Nhưng đây đều là những người tự cho mình thông minh, người nào không dơ bẩn… Tiểu Giang, ngươi thật sự là rất đáng thương, cứ như vậy bị người hại chết…”
Nhâm Bằng Phi sửng sốt, một lát sau mới hồi phục tinh thần: “Tiểu Giang?”
“Đúng vậy a, Tiểu Giang.” Bạch Nghiên thanh âm đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, nàng vẫn nhìn về phía trước, giống như có người nào đó đứng trước mặt, nhìn không chớp mắt, “Y sạch sẽ lóa mắt tựa bầu trời kia, lại giống như giấc mộng lướt qua… Cho dù đêm tối đen bao nhiêu, loá mắt như vậy, đưa mắt liền nhìn thấy… Thích y… Ta thích y… Thế nhưng y đã chết, bị thiêu sống…”
Bạch Nghiên gục xuống bàn khóc, Nhâm Bằng Phi yên lặng không nói gì.
Trong lòng đắng chát, chua xót, cũng đau nhức…
Đột nhiên Nhâm Bằng Phi không biết nên tiếp tục như thế nào, ở một bên lặng im, Bạch Nghiên khóc xong, ngẩng đầu thấy gã thất thần không lên tiếng, liền lau lệ hỏi gã: “Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?”
Nhìn nàng một cái, Nhâm Bằng Phi chống tay ngồi vào ghế, nghĩ một chút, nói: “Chỉ cần là chuyện liên quan đến Giang Dĩnh, ta đều muốn biết.”
“Nhưng ta biết không nhiều.”
“Nếu đã như thế, vậy… không làm phiền phu nhân nữa.” Nhâm Bằng Phi đột nhiên không đành lòng lợi dụng nữ tử này, sửa lại chủ ý, “Có điều, tại hạ vẫn sẽ dốc toàn lực giúp ngươi rời đi.”
Nhâm Bằng Phi có ý tốt, lại khiến Bạch Nghiên xem thường, “Ta không tin hôm nay có chuyện tốt như vậy!” Xoát đứng lên, lại nói: “Được rồi, dù sao mấy tin tức này hỗn trướng Diệp Thanh Thành kia cũng không gạt ta, ta muốn biết còn không đơn giản, chào ngươi.”
Dứt lời, cất bước đi tới trước cửa, lại dừng lại xoay người nhìn gã: “Ta cũng không hy vọng từ ngươi điều gì, chờ khi ta rời đi, chỉ cần chuẩn bị một ít ngân lượng, một chiếc xe ngựa cùng một ít y phục thay đổi là được.”
Bạch Nghiên đi rồi, Nhâm Bằng Phi thở nhẹ một tiếng.
Sau đó Bạch Nghiên có tin tức gì, đều dùng mọi biện pháp nói cho Nhâm Bằng Phi. Mặc dù Thanh Sơn phái chỉ là môn phái nhỏ chưa nổi danh, nhưng dù sao ở trong giang hồ nhiều năm, nhiều ít cũng có chút bản lĩnh, tin tức nhận được đều nhanh hơn phong thanh bên ngoài nhiều.
Mà thường thường, chỉ cần nhanh hơn một bước, thì có thể chiếm được tiên cơ, đạt tới mục đích.
Sau mười ngày ở trong gian phòng đơn sơ của khách *** này, chưởng môn Thanh Sơn phái Diệp Thanh Thành vào một đêm đột nhiên dẫn người rời khách ***, Bạch Nghiên thậm chí còn không có cơ hội đưa tin tức cho gã. Nhâm Bằng Phi không chậm trễ, lập tức thu dọn hành lý đi theo bọn họ.
Đoán người Thanh Sơn phái chui vào tận trong một sơn đạo hẻo lánh. Sơn đạo ở Quý Châu so với Khởi Thục đạo chỉ hơn chứ không kém, lạnh lẽo ẩm ướt gập ghềnh, đã thế rắn rết độc trùng hoành hành, đừng nói Nhâm Bằng Phi như bây giờ, dù cho nội lực của gã chưa mất muốn đi vào núi cũng phải suy nghĩ. Nhưng lúc này gã hoàn toàn không quan tâm, tập trung tinh thần theo sát đoàn người của Thanh Sơn phái.
Cũng may trong đội bọn họ có Bạch Nghiên là phụ nữ có thai, hành trình cũng không quá nhanh, chẳng qua vì đề phòng bọn họ phát hiện, Nhâm Bằng Phi chỉ có thể xa xa đi theo, sơn đạo càng gập ghềnh, trong rừng rậm rạp, dễ dàng ẩn thân, đồng thời muốn phát hiện người khác cũng rất khó, Nhâm Bằng Phi mấy lần gặp may đều là như thế.
Bạch Nghiên nữ tử này cũng có lòng, dường như biết Nhâm Bằng Phi nhất định sẽ đuổi kịp, ven đường đều âm thầm lưu lại ký hiệu, mới giúp Nhâm Bằng Phi chưa đến mức không đuổi kịp bọn họ.
Lần này đi, đã là ba bốn ngày, hơn nữa đều là chui vào núi sâu rừng hoang, không nói ăn gió ngủ trời, hợp với cùng với mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên còn không thể tiếp tục uống thuốc, thân thể Nhâm Bằng Phi càng ngày càng khó chịu, nhưng gã không thể dừng lại. Lý do lớn nhất khiến người của Thanh Sơn phái đột nhiên vào núi, đó là họ đã tìm được hành tung của Giang Dĩnh.
Đây là cách duy nhất để tìm được Giang Dĩnh, Nhâm Bằng Phi thật sự không thể từ bỏ, nhưng khi gã bước hai chân cứng ngắc đau đớn, nhìn gân xanh lộ ra ở hai tay, gã không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Rốt cục một ngày, gã thật sự không đi nổi, đặt mông ngồi vào cỏ mọc trên bùn nghỉ một hồi, chờ đợi đau đớn trên người dần biến mất, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cố gắng mở mắt, kết quả ngã quỵ trên mặt đất…
Không biết qua bao lâu, trong lúc mê man, dường như nghe thấy tiếng hét chói tai, ý thức dần quay lại, một tiếng kêu xé lòng cắt ngang bầu trời.
“Tiểu Giang –”
Nhâm Bằng Phi mở to hai mắt.
Là thanh âm của Bạch Nghiên!
Bất chấp tất cả lảo đạo chạy về hướng âm thanh phát ra, xuyên qua lớp cỏ cây dày đặc, người xuất hiện trước mắt gã làm gã sửng sốt ——
Gió thổi qua rừng, dường như mang theo mùi máu tanh nồng, người đối mặt với gã tay cầm một thanh trường kiếm, gió nhẹ nhàng lay động mái tóc dài đến thắt lưng của y, tất cả đều mang một màu trắng bạc dường như phát sáng.
Nhâm Bằng Phi đứng hồi lâu, hồi lâu im lặng, người này cũng đứng nửa ngày, nửa ngày trầm mặc không lên tiếng.
Ánh mắt Nhâm Bằng Phi khó khăn chuyển đi, thấy y một thân vấy máu, xuyên qua y nhìn phía sau, thi thể rải rác trên mặt đất, Bạch Nghiên quỳ xuống trong vũng máu, người cũng đều là máu, thứ trên mặt chảy xuống, không biết là máu, hay là nước mắt, một đôi mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chằm người đưa lưng về phía nàng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không phải… Ngươi không phải Tiểu Giang… Ngươi không phải… Ngươi không phải…”
Sau đó cười, cười ha ha.
“Ha ha, sao ta lại ngu ngốc như vậy, ngươi sao có thể là Tiểu Giang… Tiểu Giang đã chết rồi… đã chết rồi…”
“Tiểu Giang đã chết!”
Nữ tử này đột nhiên bật dậy, đôi mắt tràn ngập cừu hận, hai tay cầm một thanh đoản đao sắc bén hướng tới người đưa lưng về phía nàng.
Nhâm Bằng Phi nhìn thấy, người trước mặt nhẹ nhàng buông tay, đồng thời buông kiếm ra, khép hai mắt lại, che đi nặng nề và mệt mỏi tràn ngập trong mắt…
Trái tim nhất thời đau đến tột đỉnh, đến khi phát giác, thân thể đã nhào tới, chắn trước người này, một đao đâm tới, đâm vào bụng gã, đau đớn gay gắt truyền đến trong nháy mắt, dường như trong ngắn ngủi nghe thấy tiếng tiếng hài tử khóc thảm.
Thân thể vô lực ngã xuống rơi vào vòng tay ấm áp, cố sức mở mắt nhìn, đôi mắt lúc trước vẫn bình tĩnh nhìn gã lúc này tất cả đều là kinh ngạc cùng sợ hãi khó che dấu nổi…
Ôm chặt người trong lòng, ánh mắt đầy máu nhìn về phía rồi tung ra một chưởng Bạch Nghiên, đạp chân muốn tới, kiếm vừa bỏ xuống lại nắm trong tay, một khắc giơ kiếm lên muốn đâm xuyên qua thân thể Bạch Nghiên, bỗng một bàn tay nắm ống tay áo của y.
“Niếp Dĩnh, không, được…giết nàng…”
Giang Dĩnh cả người chấn động, cúi đầu nhìn gã, nhìn người trong lòng y lúc này, trên bụng cắm một thanh đoản đao chướng mắt, máu từ thân thể từ từ thấm đỏ y phục, cánh tay nắm ông tay áp của y run nhè nhẹ ——
Không nói gì nữa, kiếm trong tay Giang Dĩnh lần thứ hai thu về, ôm lấy Nhâm Bằng Phi, lấy điểm tựa, trong nháy mắt bay thẳng lên trời. Nhìn y biến mất, Bạch Nghiên ngã trên mặt đất vùng vẫy vài bước, cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn y đi xa, cuối cùng khi y biến mất khỏi tầm mắt, tuyệt vọng kêu lớn: “Tiểu Giang ——”
Khi đã khóc đến vô lực, nàng bị Diệp Thanh Thành đã mất một tay ôm lấy, Bạch Nghiên ngã vào người gã tiếp tục khóc.
Người của Thanh Sơn phái biết được tin tức vào núi tìm Giang Dĩnh, trải qua mấy ngày mấy đêm tìm kiếm, ngoài ý muốn gặp được khâm phạm triều đình Giang Dĩnh đang bị một nhóm người khác vây bắt, ẩn núp, muốn cách núi xem hổ đấu ngồi làm ngư ông đắc lợi. Sau khi người vây bắt bị giết, Giang Dĩnh bị thương ở một chỗ điều tức, Diệp Thanh Thành nhân cơ hội muốn mắt, thê tử đột nhiên kinh hô, Giang Dĩnh phát hiện nổi giận, người của Thanh Sơn phái chỉ có thể chờ chết dưới kiếm này, Giang Dĩnh muốn lấy tính mạng của Diệp Thanh Thành, thê tử Bạch Nghiên chắn trước mặt cầu xin tha thứ, Giang Dĩnh chỉ lấy một tay của Diệp Thanh Thành rồi đánh bất tỉnh.
Ngày đó, ngoại trừ vợ chồng Diệp Thanh Thành, Thanh Sơn phái một nhóm hơn mười người, cùng với hơn hai mươi người vây giết Giang Dĩnh, toàn bộ đều chết trong tay Giang Dĩnh.
Giang Dĩnh ôm Nhâm Bằng Phi hôn mê bất tỉnh đến một sơn động ẩn trốn, thật cẩn thận đem đặt gã trên đệm cỏ, đầu tiên xem sắc mặt gã, sau đó xé y phục lộ ra phần bụng bị đao đâm. Mặc dù Bạch Nghiên thân có bệnh nhẹ, lực đạo không chuẩn xác, thân đao chỉ đâm vào một phần nhỏ, chỉ là như vậy, cũng đủ khiến Giang Dĩnh lòng nóng như lửa đốt, không quan tâm đến cái khác, tất nhiên cũng bỏ qua phần bụng hơi nổi lên của Nhâm Bằng Phi.
Xung quanh vết thương còn đang ứa ra máu, Giang Dĩnh không chút do dự, lấy từ trong người thanh đao nhỏ vạch ra một vết thương vừa sâu vừa dài trên lòng bàn tay trái, máu đỏ sậm cứ thế chảy ra, y không chút quan tâm, tay phải cẩn thận nắm lấy chuôi đao, cắn răng một cái, đột nhiên rút đao đâm trên bụng Nhâm Bằng Phi ra, đồng thời lòng bàn tay trái không chậm trễ đặt trên vết thương.
Máu từ tay chảy ra, máu trong cơ thể Nhâm Bằng Phi chảy ra, máu hai người giao hòa với nhau, khiến Giang Dĩnh ngẩn ngơ một hồi, đến khi cảm thấy vết thương của mình đã khép lại mới buông tay trái ra. Trên bụng Nhâm Bằng Phi, vết đao đâm ra ban đầu cũng không thể tưởng tượng nổi biến thành một vệt màu da nhợt nhạt.
Giang Dĩnh thở dài một hơi, dùng y phục đắp thân thể gã, sau đó nghiêng người, ngã xuống bên cạnh gã, không chớp mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhâm Bằng Phi.
Muốn đưa tay sờ, nhưng dừng giữa khoảng không lại hạ xuống, cứ lẳng lặng, lẳng lặng như vậy nằm bên người gã, không chớp mắt nhìn gã, cảm thụ hơi thở của gã, nghe gã hô hấp…
Vốn tưởng Nhâm Bằng Phi sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng thời gian trôi qua, Giang Dĩnh sắc bén phát giác sắc mặt của gã càng ngày càng kém, không tự chủ được đến gần, đồng thời cảm thấy hô hấp của gã không ổn định.
Trong mê man Nhâm Bằng Phi nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch đôi môi khô nứt, trán đầy mồ hôi, hai tay đặt trên bụng, thống khổ nhăn nhó mặt mày.
Giờ phút này Giang Dĩnh không còn kiêng dè điều gì nữa, hoảng sợ thất sắc kéo người vào trong lòng, lúc này mới phát giác, không chỉ tứ chi gã lạnh như băng, mà mồ hôi đã đầm đìa từ lâu.
“Bằng Phi, Bằng Phi! Ngươi làm sao vậy?!”
Trong hôn nghe dường như phát hiện có ai bên người, Nhâm Bằng Phi một tay đặt trên bụng một tay tìm kiếm vạt áo y, yếu ớt vô lực mở miệng: “Đau… Đau quá… Hài tử… Hài tử…”
“Đau?” Giang Dĩnh vừa nghe, nghĩ đến gã còn bị thương chỗ nào, nhanh chóng xem xét, lại không phát hiện cái gì, thấy một tay gã vẫn đặt trên bụng, liền cẩn thận kéo y phục ra, cuối cùng mới chú ý đến bụng gồ lên của gã.
Ba tháng trước khi gã ra đi, Giang Dĩnh nhỡ rõ thân thể gã không như thế, tại sao giờ lại có dị trạng này? Thế nhưng nhìn gã thống khổ, Giang Dĩnh kinh hãi cho rằng, trên đao có độc, Nhâm Bằng Phi trúng độc!
Vậy nên mới nhìn kĩ thanh đoản đao bị y ném qua một bên, chỉ là một thanh đao thông thường, vốn không bôi bất kì loại độc vật nào.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này Giang Dĩnh bó tay không biện pháp, ôm thân thể lạnh lẽo của Nhâm Bằng Phi vào lòng đắn đo suy nghĩ, sau một lát, sắc mặt ngưng đọng, Giang Dĩnh không còn do dự, ôm gã đi về phía cửa động.
Cách xa nơi người ở dưới chân núi, một viện lạc không biết có từ bao giờ được xây theo phong cách cổ xưa. Giang Dĩnh mang theo Nhâm Bằng Phi một đường đi tới, xa xa nhìn thấy nơi này liền bước nhanh hơn, cũng không quản bên trong như thế nào, ôm người xông vào, khiến một nữ tử mặc trang phục nông phụ đang cho gà con ăn hoảng sợ.
Đến khi nữ tử trong viện nhìn rõ người, lại kinh hô: “Thiếu gia!” Nữ tử này chính là đầu bài Lãnh Điệp Nhi của Nguyệt Doanh lâu năm đó, thấy Giang Dĩnh, nàng kinh hỉ vạn phần, buông đồ trong tay chào đón, “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng chịu tìm tới chúng ta, lão quản gia mà biết thì nhất định rất vui!”
Lãnh Điệp Nhi kích động bước đến, đôi mắt trong chốc lát đã tràn ngập nước, nhưng khi nàng nhìn thấy người trong lòng Giang Dĩnh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ trên mặt cũng biến mất, lại nhìn hướng Giang Dĩnh, không biết nên khóc, hay là nên cười, vẻ mặt mờ mịt và bối rối, chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Thiếu gia…”
Giang Dĩnh ôm chặt người trong lòng ngực, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra tâm tình lúc này của y, chỉ nghe y thấp giọng nói: “Lãnh Điệp Nhi, ta muốn cầu người giúp ta một chuyện…”
Nhìn người trong lòng y sắc mặt khó coi, không cần nghĩ cùng biết y muốn nàng giúp gì. Nước mắt trong lòng Lãnh Điệp Nhi lại rơi xuống, mà lần này, chỉ có bi thương.
Viện lạc không lớn không nhỏ tổng cộng có mười người, tất cả đều là người trước đây đi theo Hoa phu nhân, mặc dù Hoa phu nhân đã chết, bọn họ vẫn không quên phần trung tâm này, tiếp tục truy theo Thiếu chủ tử của bọn họ. Mà Giang Dĩnh lại một mực cắt đứt quan hệ với bọn họ, nhất là vào khoảng thời gian thân phận chân chính bị vạch trần phải chạy trốn này, hoàn toàn không qua lại với bọn họ.
Mặc dù như thế, Lãnh Điệp Nhi bọn họ cũng chưa từng từ bỏ, biết Giang Dĩnh ở Quý Châu, liền chuyển đến nơi này, không thể liên hệ với y, bọn họ liền trồng xung quanh nơi ở loại hoa hồng mà Hoa phu nhân khi còn sống thích nhất. Hoa nở hương thơm tỏa khắp nơi, bọn họ biết, Thiếu chủ tử nhất định sẽ ngửi thấy, cũng có thể biết, bọn họ chung thủy đi theo y, vì y dốc toàn lực, muôn lần chết không chối từ.
Giang Dĩnh đặt Nhâm Bằng Phi mê man vào giường, Lãnh Điệp Nhi mời một y nhân thông hiểu y lý đến, theo Lãnh Điệp Nhi đi vào, còn những người khác ở trong viện chờ. Lão quản gia đi trước đoàn người nhìn thấy bộ dáng Giang Dĩnh, lời chưa nói, lệ đã rơi.
“Thiếu gia, cuối cùng ngãi đã chịu tìm đến chúng ta!”
Lão quản gia lão rơi lệ bước lên vài bước, phác thông một tiếng quỳ gối trước mặt Giang Dĩnh.
“Trương bá, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên!”
Giang Dĩnh đỡ lão quản gia dậy đông thời liếc mắt nhìn Lãnh Điệp Nhi, Lãnh Điệp Nhi khẽ gật đầu, kéo y nhân đến trước giường, để hắn xem bệnh cho Nhâm Bằng Phi.
“Thiếu gia, thiếu gia! Lão Trương ta hổ thẹn với phu nhân a!” Lão quản gia không chịu đứng lên, “Trước khi nàng đi luôn dặn dò ta phải chăm sóc ngài, nhưng giờ đây ——giờ đây —— ” hai mắt đẫm lệ nhìn dáng dấp của Giang Dĩnh, lại cảm thấy đau khổ, quỳ rạp xuống đất nghẹn ngào khóc nức nở.
Giang Dĩnh ngồi xổm trước mặt lão, trầm giọng nói: “Trương bá, con đường này là lựa chọn của ta, các ngươi không cần tự trách. Mau đứng lên đi, quỳ lâu xương cốt ngươi không chịu được.”
Lão quản gia vẫn quật cường quỳ gối: “Không, thiếu gia, ngài nghe ta một lời khuyên của ta đi, phu nhân trên trời có linh thiêng, chắc chắn không mong ngài tiếp tục như vậy, ngài không cần phải báo thù, phu nhân chỉ hy vọng ngài bình yên sống tiếp thôi!”
Giang Dĩnh im lặng một hồi, nhìn lão quản gia vẻ mặt đau lòng, mở miệng định nói, phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy y nhân Lãnh Điệp Nhi đưa tới sợ hãi liên tục lui về phía sau, cuối cùng vấp phải chân ghế đặt mông ngã xuống đất.
Giang Dĩnh bèn chạy đến bên giường, người trên giường ngoại trừ sắc mặt có vài phần tái nhợt, không thấy có gì khác thường. Giang Dĩnh không nghĩ nhiều, đến trước mặt y nhân túm vạt áo của hắn lên, nóng nảy không thể nhẫn nại quát: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nói mau!”
Y nhân bị vẻ mặt lạnh lùng của y làm cho sợ đến mức run rẩy, một lúc lâu sau mới lặp bắp nói: “Ta ta ta… bắt mạch cho gã… thế, thế nhưng…”
“Nhưng cái gì, nói!”
Sắc mặt Giang Dĩnh càng khó coi, thầy thuốc sợ tới mức gan nhỏ run rẩy, lại không tránh được, cuối cùng cắn răng dậm chân một cái, nhắm mắt lại kêu: “Là hỉ mạch, ta bắt được hỉ mạch!”
Nhất thời trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả lão quản gia quỳ xuống đất khóc lóc cũng dại mặt ra.
Vị y nhân này đi theo bọn họ nhiều năm, mặc dù không là đại phu y thuật hoàn mỹ khởi tử hoàn sinh gì đó, nhưng chưa bao giờ xem nhầm bệnh bốc sai thuốc, được bọn họ rất tin cậy, không hiểu hôm nay sai dây gân nào, lại có thể chỉ vào một đại nam nhân chân chính nói mình bắt được hỉ mạch ——
Mọi người trong phòng lại đồng loạt đưa ánh mắt về phía người đang nằm trên giường: mày kiếm dày dày, sống mũi cao thẳng, môi mỏng căng mọng, ngoại hình cương nghị, lại còn có thêm hầu kết, kẻ ngốc cũng không gọi gã là nữ nhân!
Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt đưa về phía y nhân, nhất trí nhận định —— hắn tối hôm qua ngủ không ngon!
Thầy thuốc khóc không ra nước mắt.
Làm sao hắn không hy vọng là mình ngủ không ngon mà xem sai mạch, nhưng hiện tại, hắn có thể cái đầu trên cổ để đảm bảo, tất cả những gì hắn vừa nói đều là sự thật!
“Thật sao?”
Giang Dĩnh lặng im nửa ngày phát ra thanh âm khàn khàn.
Y nhân dùng sức gật đầu.
“Mấy tháng rồi?” Giang Dĩnh lại hỏi.
Thầy thuốc nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là tầm hơn ba tháng.”
Giang Dĩnh buông tay ra, lảo đảo đi đến bên giường, đứng một hồi, vô lực ngồi xuống, vươn tay cầm tay Nhâm Bằng Phi.
“Vừa rồi gã vẫn kêu đau…”
“Cái này…” Y nhân ngẩn người, nhớ lại vừa rồi mới bắt được hỉ mạch đã sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tất nhiên không xem kĩ bệnh, hiện tại lấy đâu ra câu trả lời.
“Ngươi lại đây, xem lại cho gã một lần.”
Giang Dĩnh nắm tay Nhâm Bằng Phi, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt gã không rời, khi thầy thuốc đến gần, mới buông tay ra, dời ra một chút, để y nhân xem lại mạch cho Nhâm Bằng Phi.
Sau một lát, y nhân thu tay lại, trên mặt đầy vẻ phức tạp, không biết nên mở miệng thế nào. Cẩn thận nhìn chủ tử ở bên cạnh, thấy sắc mặt y nặng nề đáng sợ, không khỏi sợ hãi nuột một miếng nước bọt, nhất thời không dám dấu diếm nói: “Gã, gã… động, động thai… Tuy là hỉ mạch, nhưng mạch yếu ớt, e rằng… sẽ đẻ non…”
“Vậy nên làm như thế nào?”
“A?” Thầy thuốc không kịp phản ứng.
Giang Dĩnh nâng mắt, hai mắt tràn ngập lãnh ý: “Ta hỏi ngươi phải làm sao để chữa khỏi cho gã, giữ lại hài tử trong bụng gã!”
Thầy thuốc hoảng hốt biến sắc, phác thông quỳ rạp xuống đất, chỉ thiếu việc dập đầu cầu xin tha thứ vội giải thích: “Chủ, chủ tử, việc này lão phu chưa từng gặp qua… Thật sự là, thật sự là không biết làm sao…”
“Vậy mau nghĩ biện pháp!”
“Vâng… Vâng..”
Lãnh Điệp Nhi vẫn im lặng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, tiến lên một bước, suy nghĩ một chút, nói: “Thiếu gia, có cần đi mời đại phu ở bên ngoài đến xem?”
Giang Dĩnh đầu tiên nhẹ nhàng kéo người nằm trên giường vào lòng, nhẹ nhàng xoa thái dương gã, sau giây lát, mới gật đầu: “Được.”
Đại phu từ ngoài núi suốt đêm tới đây, vừa vào phòng, ngay cả nước chưa kịp uống, liền ngồi xuống cạnh giường, cách một lớp màn mỏng, đặt trên cổ tay vươn ra khỏi màn, ngưng thần một lát, mới chắp tay nói với Lãnh Điệp Nhi ngồi đối diện: “Vị phu nhân này đã mang thai ba tháng, đúng vào thời điểm quan trọng, lúc này động thai, tình huống cực kỳ nguy hiểm, nếu như vô ý, chỉ sợ mẫu tử đều không bảo đảm. Lão hủ liền viết một đơn thuốc, giúp an thai, mỗi ngày chia ba lần sắc, để vị phu nhân này uống sau khi ăn xong, hơn nữa sau này phải chú ý không được đi lại nhiều, chỉ cần chú ý cẩn thận, thì có thế vượt qua hung hiểm này.”
Nói xong, thầy thuốc khai đơn, Lãnh Điệp Nhi cho người đưa đại phu ra ngoài, thuận đường đi lấy thuốc, chờ khi đại phu đi, Giang Dĩnh mới từ chỗ tối bước ra, đi đến trước giường, kéo mành lên, ngồi ở bên giường cầm tay gã, vẫn không chớp mắt nhìn gã như trước.
Lãnh Điệp Nhi chỉ cảm thấy trong phòng rất khó chịu, vốn định nói với Giang Dĩnh một tiếng mới đi, nhưng nhìn vẻ mặt y trầm tĩnh, không nói lên lời, đành yên lặng lui ra ngoài, thuận tiện vì bọn họ đóng của phòng cẩn thận.
Giang Dĩnh ôm Nhâm Bằng Phi, thỉnh thoảng dùng ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán gã, thấy gã ngay cả ngủ say vẫn cuộn mình nhíu chặt mày, liền tim đến tay của gã mở mười ngón tay nắm chặt, lòng bàn tay chạm lòng bàn tay, ngưng thần giây lát, chân khí trên người không ngừng đi qua.
Quả nhiên có chút tác dụng, sắc mặt người đang hôn mê tốt dần. Giang Dĩnh cười cười, động tác trên tay không ngừng, nhẹ nhàng hôn vào trán gã, nhẹ nhàng vuốt từ khuôn mặt, đến bờ vai của gã.
Một lúc sau, Lãnh Điệp Nhi bưng thuốc đã sắc vào phong, Giang Dĩnh tiếp nhận, đầu tiên tự thử độ ấm, rồi mới để Nhâm Bằng Phi dựa vào vai mình, cẩn thận bón từng thìa từng thìa thuốc vào miệng gã.
Uống thuốc xong sau, lại có người bê một chậu nước ấm đến. Giang Dĩnh để bọn họ đi ra ngoài, một mình lưu lại, cởi từng bộ y phục trên người Nhâm Bằng Phi xuống, đặt khăn bông trong nước ấm làm ướt vắt khô, sau đó mở ra xếp lại, nhẹ nhàng chà lau cho Nhâm Bằng Phi.
Mỗi một nơi mỗi một tấc, đều nhẹ nhàng chu đáo không gì sánh được, khi lau đến phần bụng nổi lên của Nhâm Bằng Phi, bàn tay đang lau dừng lại, tay kia không kìm nổi mà vuốt ve, cảm thụ ấm áp từ đây truyền đến, dường như cảm nhận được nhịp đập nho nhỏ bên trong, vì thế khóe miệng lơ đãng nhếch lên…
Tầm mắt lại rơi vào vết đạo hôm này lưu lại, ý cười biến mất, không chỉ như vậy, dựa vào ánh lửa ấm áp, y còn thấy một vết thương khác trên bụng gã. Có một đường mặc dù không rõ ràng, nhưng vừa mỏng vừa dài, kéo dài từ rốn xuống phía dưới, mơ hồ tạo thành đường chân rết, trước kia còn thầm đoán là thương tổn loại gì mới có thể tạo nên vết sẹo như vậy, hiện tại y đại khái đoán được nguyên nhân.
Nhìn lại nhìn, Giang Dĩnh cúi đầu, hôn lên vết sẹo này.