Khi đệ đệ mặt trắng bệch ôm Tùy Dã toàn thân là máu đến Vạn Ác cốc, Nhâm Bằng Phi đã biết đệ đệ luôn tự do tự tại của hắn cuối cùng đã có một nút thắt không thể tháo rời.
Nhìn Trình Phi thúc thúc luôn một vẻ vô tâm vô phế giờ sa sút mất hồn, Thanh Thanh tính tình vốn hơi lạnh lùng lại có hứng thú lấy hắn ra làm trò cười, khuôn mặt nặng nề lắc đầu thở dài, “Quá muộn rồi.”
Nhâm Trình Phi mặt đầy máu nhất thời như bị đánh ngã ầm xuống đất, sau đó Thanh Thanh lại nói: “Nhưng mà năm ấy cháu với tay nghề kém cỏi còn có thể cứu sống phụ thân đã đặt hai chân vào Quỷ Môn Quan, không lí nào lại không cứu nổi người vẫn còn hơi thở này.” Nhâm Trình Phi trố mắt hồi lâu chưa phản ứng lại, nhìn cháu gái càng ngày càng thoát tục, không phải đánh cũng chẳng phải mắng, lại có thể khiến mình nhổ ra một ngụm máu.
Nhìn vẻ đáng thương của hắn, Nhâm Bằng Phi đứng bên cạnh không thể không can thiệp, làm bộ khẽ ho, ra vẻ người làm cha: “Thanh Thanh, đừng chọc Trình Phi thúc thúc nữa, dù sao hắn cũng là trưởng bối.” Mặc dù chưa từng có sự trang trọng của trưởng bối.
Thanh Thanh che miệng cười, bắt đầu nghiêm túc xem vết thương của Tùy Dã, dù sao mạng người quan trọng, hơn nữa vết thương cũng không thể để lâu hơn nữa, hai anh em họ Nhâm hoàn toàn không giúp đỡ được bị đẩy luôn ra ngoài chờ.
Nhâm Trình Phi canh giữ người phòng khó có thể tĩnh tâm lại, thỉnh thoảng thò đầu vào trong, dáng vẻ nôn nóng bất an khiến Nhâm Bằng Phi không nhìn nổi, dứt khoát kéo hắn ngồi trên ghế dài dưới hiên.
“Đừng quá lo lắng, y thuật của Thanh Thanh đệ vẫn chưa tin sao? Nó nói có thể cứu là nhất định cứu được.”
Nhâm Bằng Phi vỗ lưng đệ đệ như trước đây, an ủi tâm tình bất an của hắn.
Trước mặt huynh trưởng luôn bảo vệ mình tử nhỏ, Nhâm Trình Phi cuối cùng không còn che giấu, hắn bi thương lấy tay ôm mặt, giọng nói khổ sở phát ra: “Không phải, ca, đệ khó chịu… Kì thật đệ không muốn như vậy, nhưng đệ lại không nhịn được… Càng không ngừng khiến hắn bị thương… Thấy hắn như vậy, trái tim đệ như tan ra…”
Nhâm Bằng Phi ôm hắn vào lòng, dùng âm thanh trầm ổn nhẹ nhàng để đệ đệ bình tĩnh lại: “Từ từ nói cho đại ca, rốt cuộc là chuyện gì.”
“… Hắn vẫn theo đệ.” Trình Phi sụt sịt nói: “Đi đâu cũng theo, đệ hỏi rốt cục hắn muốn cái gì, hắn nói muốn chuộc tội. Ca, đến sau này đệ mới biết, vì thoát khỏi hoàng đế, hắn đã cửu tử nhất sinh, một thân võ công gần như phế. Nhưng khi đó đệ chẳng hay, hắn nói muốn chuộc tội đệ liền hỏi hắn muốn làm gì, hắn nói đều nghe đệ sắp xếp, thế là đệ liền, liền…”
Trong lòng không khỏi thở dài, nhưng động tác vỗ lưng đệ đệ vẫn đều đều. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Nhâm Bằng Phi bỗng nhiên xúc động trong lòng, con người có phải khi đã mất rồi mới hoàn toàn tỉnh ngộ? Không chỉ có hắn, ngay cả đệ đệ cũng bước vào vết xe đổ như vậy. Nếu trên đời này không có đại phu như Quỷ bà bà, không có Thanh Thanh hoàn toàn kế thừa y bát của bà ta, cuộc đời của họ, e rằng chỉ có thể sống trong hối hận.
“Đệ để hắn đi theo, giết mười người võ công nổi danh ác độc trong giang hồ; đệ sai hắn đi tìm kì trân dị thú trên đời, những thứ này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết; đệ còn bắt hắn chịu dầm mưa dãi gió vài ngày trên đường, chịu sự cười nhạo của thế nhân… Cuối cùng, đệ còn làm chuyện quá phận với hắn…”
“Đệ đã dùng hết tất cả mọi cách để dằn vặt hắn, đệ tưởng hắn sẽ không thể chịu nổi mà bỏ đi… Nhưng hắn cam chịu đến cùng, trước khi hôn mê, hắn còn nói, không hối hận… Ca, thời điểm chứng kiến hắn nhắm mắt lại, đệ cảm thấy như trời đã sụp…”
Thân thể trong lòng run rẩy, Nhâm Bằng Phi có thể tưởng tượng tình cảnh, dù sao hắn cũng từng trải qua, cảm nhận, tuyệt vọng như thể hủy thiên diệt địa.
Nhưng mà đến sau này, cuối cùng còn có thể vãn hồi, phải nói là ông trời ban ơn, nhưng cái vận may này, không phải lúc nào cũng có được, hắn hiểu, tin tưởng sau chuyện này, đệ đệ cũng hiểu ra.
“Trình Phi, nếu không phải do quá quan tâm Tùy Dã, đệ sẽ không sản sinh tình cảm mãnh liệt đối với hắn. Nếu như vậy, đệ đã biết sai, từ này về sau đợi hắn, đệ không được nhưu thế này nữa. Nhớ kĩ, đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận cả đời nữa.”
Trình Phi không nói, đưa tay ôm lấy huynh trưởng, phát ra tiếng rên đau khổ, xen lẫn trong gió lạnh, khiến lòng người nặng nề.
Tùy Dã bị thương rất nặng, thương mới thương cũ, còn bị trúng độc, dù là cứu được rồi, vẫn nằm trên giường tròn nửa năm, trong lúc đó, Trình Phi không mượn tay ai, tự mình chăm sóc.
Vốn tưởng sau hai lần trải qua kinh nghiệm, cuối cùng đã thấy ánh trăng, nhưng không qua bao lâu, Trình Phi lại khóc lóc đến cầu cứu đại ca.
“Đệ nói là Tùy Dã lãnh đạm với đệ?”
Trình Phi vội gật đầu, “Đúng đúng, như trước đây, đệ thấy hắn làm gì đều đi theo, nhưng đệ chỉ cần lại gần hắn, hắn, hắn… Tuy không cự tuyệt… Nhưng khuôn mặt… Có mắt đều nhìn ra là hắn không thích!”
Nhâm Bằng Phi nghẹn họng, suy nghĩ chốc lát, cảm thấy sự tình có điểm bất ngờ. Trước nghe Trình Phi kể, còn tưởng họ lưỡng tình tương duyệt, nhưng nhìn theo tình hình, con vịt ngốc Tùy Dã chỉ là muốn chuộc tội thôi sao?
Nếu thực sự như vậy, quả là hiểu lầm to, đệ đệ ngốc nhà hắn chỉ sợ là tỏ nhầm tình rồi…
Nhưng lúc này đệ đệ đã thật sự nỗ lưc, giả như sự tình thực sự là như vậy… Ai… Thật khiến người ta đau đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhâm Bằng Phi vẫn quyết định đến hỏi ý tứ Tùy Dã, hắn bảo Trình Phi trước tiên không nên làm gì, tạm thời đợi trong phòng, nhìn đệ đệ ngồi nghiêm túc ngoan ngoãn, mới đứng dậy đến phòng Tùy Dã.
Tùy Dã vẫn hư nhược nằm trên giường dưỡng thương vừa thấy Nhâm Bằng Phi liền không quan tâm gì đứng dậy hành lễ, Nhâm Bằng Phi ngăn lại, “Ngươi nằm lại giường đi, ta đã không còn là thành chủ Độ Ách thành nữa, không cần thêm lễ nghi làm gì.”
Tùy Dã khuôn mặt tái nhợt tuy dễ dàng bị hắn ấn xuống giường, kiên quyết trên mặt vẫn không giảm, “Không, trong lòng Tùy Dã, ngài vĩnh viễn là chủ nhân.”
Bộ dạng này của hắn khiến Nhâm Bằng Phi thầm thở dài, tính tình này khiến hắn chịu khổ rất nhiều.
Nhâm Bằng Phi ngồi trên ghế bên giường, suy nghĩ trong lòng một phen, liền hỏi: “Ngươi vẫn tùy tùng theo Trình Phi, chỉ là để chuộc tội?”
Tình cảm phức tạp lướt qua mắt Tùy Dã, không khí quanh thân như ngưng lại, chỉ thấy hắn im lặng một lát, mới trầm giọng nói: “Tùy Dã có tội, nếu không phải do Tùy Dã, Độ Ách thành sẽ không — ”
Nhâm Bằng Phi nâng tay, ngăn hắn nói lời như tự ngược, sau đó ân cần nói: “Nếu không do ta không quan tâm, Độ Ách thành còn chưa đến nỗi rơi vào tay người khác, ngươi không cần tự ôm tội danh đó. Ta muốn hỏi –” chỉ tay vào ngực hắn, “là lòng ngươi. Tùy Dã, ta muốn ngươi nghĩ kĩ rồi hãy trả lời, ngươi đối với Trình Phi, rốt cuộc là gì?”
Không khí trong phòng càng khó thở, nhưng giữa hai người im lặng, Nhâm Bằng Phi tỉnh táo bình tĩnh, Tùy Dã thì đau khổ vùng vẫy, thời gian trôi qua, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn đau khổ vang lên, “Thành chủ, Tùy Dã không xứng, Tùy Dã rất dơ bẩn…”
Dơ bẩn ở tâm hồn, và trên cơ thể.
“Tùy Dã chỉ muốn ở cạnh thiếu gia, chỉ vậy thôi…”
“Dơ bẩn từ đâu đến?”
“Tùy Dã… từng vì hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng sai khiến… làm rất nhiều chuyện khó coi…”
Để hoàn thành nhiệm vụ, giết người, lừa gạt, bán thân hắn đều đã làm, hai bàn tay hắn đã giết không biết bao nhiêu người, khắp người hắn là máu tanh, cuộc sống của hắn là ác quỷ trong bóng ma, một người như hắn, không xứng có tình yêu, càng không xứng để được người yêu.
“Thành chủ, Tùy Dã chỉ có thể chuộc tội, chỉ có thể chuộc tội…” Chỉ có như vậy, mới có khiến cho trái tim hắn dễ chịu đôi chút.
Người có thể đau đớn đến đâu, Nhâm Bằng Phi không biết, nhưng nhìn nam nhân mặt không còn huyết sắc đắm chìm trong bóng tối, hắn im lặng không nói, tựa như tất cả thăng trầm trước mặt hắn, đều nhợt nhạt như vậy.
Không phải không yêu, mà là không đáng được yêu.
Khi Nhâm Bằng Phi mang lời Tùy Dã cho nghe Trình Phi, hắn cũng ngạc nhiên, ngồi yên trên ghế, rất lâu vẫn không lên tiếng.
“Nghĩ cho thật kĩ, tùy tâm hành động, đừng khiến mình hối hận.”
Nhâm Bằng Phi chỉ có thể để lại câu này rồi quay người ra ngoài.
Giang Dĩnh thỉnh thoảng sẽ nằm mơ, mơ thấy một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú rên rỉ trên người y, khuôn mặt đầy mồ hôi cực dụ nhân, khiến y không kìm nổi tiếp tục chiếm lấy, hận không thể nuốt vào bụng, sống chết không rời. Nhưng khi *** đã ổn định ngủ say rồi tỉnh lại, ý thức được bên cạnh không có ai, y sợ hãi phát ra tiếng kêu gào, sơn cốc lớn như vậy, chỉ nghe thấy tiếng y.
Thật vất vả mới tìm ra hắn, không bàn xem y kêu ra sao, đưa tay bắn thế nào, hắn vẫn không mảy may từng bước bỏ đi, cho đến khi biến mất.
Tiếp theo là mẫu thân chết thảm, thân thể dần lãnh băng nằm trong lòng hắn, không ngừng nói một câu: Hãy sống tốt… Hãy sống tốt…
Nhưng y đã biến thành cái xác biết đi, chỉ liên tục giết người, giết người… Cuối cùng một người đứng trước mặt y, y vung đao chém người đó thành hai mảnh, lại hoảng sợ phát hiện, đó chính là —
Giang Dĩnh giật mình tỉnh dậy dùng hết toàn lực ôm nam nhân bên cạnh, cho đến khi khiến hắn tỉnh giấc, sau đó đối phương nửa tỉnh nửa mê rút quần của y, đem phân thân trướng đau đâm vào hạ thân, cho đến khi cảm nhận được ấm áp không gì sánh bằng, bao dung thân mật vô hạn, sau lúc này, trái tim kinh hoàng mới từ từ, từ từ bình tĩnh lại.
“Dĩnh, ngươi… lại nằm mơ nữa sao…”
Kiềm nén đau đớn lại không muốn phát ra âm thanh đau đớn, người bị đánh thức nhẹ nhàng ôm thắt lưng y, chủ động vươn người, để y giữ lấy.
“Đừng sợ… Ta ở đây… Ta vẫn ở bên ngươi…”
“Bằng Phi… Bằng Phi…”
Y cấp thiết cúi đầu dùng môi vẽ lại hình dáng của hắn, cuối cùng hôn lên đôi môi nóng bóng run rẩy, quấn quýt lấy nhau, nhận được rồi, nhận được đương nhiên chính là một hồi tình tự tiêu hồn.
Sợ người ngủ sát vách nghe thấy, cố gắng kiềm nén âm thanh, lại không phát ra tiếng hừ nhẹ, tiếng cầu xin, thậm chí tiếng nức nở…
“Dĩnh, nhẹ tay… nhẹ tay…”
“Bằng Phi, Bằng Phi –”
Âm thanh mang cả *** xen lẫn trong hơi nước sáng sớm, ẩn ẩn hiện hiện, không rõ ràng, lại vô cùng liêu nhân.
Khi hơi mù tan đi, giữa trời một tia nắng qua kẽ mây chiếu xuống, giữa trời đất một mảnh yên bình.
Sau khi dục vọng gần tắt, Giang Dĩnh ôm lấy Nhâm Bằng Phi, thỉnh thoảng cúi đầu khẽ hôn bờ vai hắn, một khuôn mặt đầy sợ hãi. Nhâm Bằng Phi bị đánh thức từ sớm, nhưng bây giờ ngoại trừ việc đau xương sống thắt lưng ra, đã không còn buồn ngủ nữa, liền im lặng hưởng thụ sự ấm áp của hai người.
“Bằng Phi.”
“Ừ?”
Ôm không bao lâu, lại nghe Giang Dĩnh lên tiếng đùa giỡn: “Chuyện tình của đệ đệ ngươi đã xong, mấy ngày này ngươi nên ở cùng ta nhiều hơn mới phải?”
“Ngươi còn dám nói.” Nhâm Bằng Phi nghe liền nhổm dậy, mái tóc đen bóng rơi trên khuôn mặt Giang Dĩnh, khiến Giang Dĩnh không nhịn nổi nắm lấy hôn, “Sao ngươi lại nghĩ cho Trình Phi cái chủ ý đó? Khi ấy thật sự khiến ta bị dọa.”
Giang Dĩnh đè đầu hắn, miệng liên tục hôn liếm cằm hắn, “Có cái gì mà dọa, sơn cốc không phải ngươi cũng nhảy một lần rồi sao, không chết được. Nói lại, chủ ý tuy têh, nhưng cũng có tác dụng đấy chứ, bằng không đệ đệ ngươi và Tùy Dã có thể như giờ sao?”
Nhâm Bằng Phi suy nghĩ một chút, cảm thấy y nói không sai, liền nằm lại trong lòng y, mặc y thân mật ôm hôn mình.
Lúc đó Trình Phi mài rách môi cũng không nói được Tùy Dã tính cách kiên quyết, buồn đến mức ăn không nổi, Nhâm Bằng Phi lo lắng đệ đệ tuy ngoài miệng nói mặc kệ, nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, khiến Giang Dĩnh bên cạnh hắn chịu cô đơn. Ngay thời điểm bọn họ hết cách xoay sở, Giang Dĩnh không thể nhịn được nữa, kéo Nhâm Trình Phi sang một bên, vừa nói nhỏ vừa đả thông, ngày hôm sau Nhâm Trình Phi dẫn Tùy Dã đến phía trên sơn cốc Nhâm Bằng Phi từng nhảy xuống gặp Giang Dĩnh.
Nhâm Bằng Phi không rõ hắn muốn làm gì, lặng lẽ theo sau, kết quả thấy đệ đệ mình gào lên một câu “Nếu ngươi không chịu nhân ta, chẳng bằng ta đi chết”, liền dứt khoát nhảy xuống vách núi, tiếp theo Tùy Dã mặt mũi trắng bợt hô “Không” rồi cũng nhảy xuống, khiến Nhâm Bằng Phi đứng xem một bên cũng sợ hãi nhũn cả chân, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Nếu không phải có Giang Dĩnh đứng xem trò vui ở bên cạnh phát hiện tình hình không đúng, có lẽ Nhâm Bằng Phi đã phun máu tại chỗ.
Qua hơn hai mươi ngày, Trình Phi và Tùy Dã cuối cùng cũng đi lên, quan hệ hai người thoạt nhìn cũng chẳng biến hóa gì lớn, nhưng nhìn kĩ lại, Nhâm Trình Phi cười không khép được miệng, quần áo trên người Tùy Dã che lấp không đủ, khắp nơi lộ ra dấu vết, thấy có người nhìn mình, hai má còn phiếm hồng, hận không thể biến mất luôn.
Vậy coi như là người có tình đã tìm thấy nhau.
Nhâm Bằng Phi lo lắng chờ đợi vài ngày cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
Giang Dĩnh lại thấy có chút tiếng, “Ai, nơi gặp gỡ giao hoan đầu tiên của hai ta bị người khác chiếm mất rồi… Đau lòng quá…” Kết quả bị Nhâm Bằng Phi lườm một cái.
Sau khi quan hệ với Tùy Dã được giải quyết, Nhâm Trình Phi dường như cũng không còn hứng thú ra ngoài, suốt ngày ngươi ngươi ta ta với Tùy Dã, lại không đưa một lời rời khỏi Vạn Ác cốc.
Lúc này Nhâm Bằng Phi biết thời gian trước để Giang Dĩnh chịu vắng vẻ, vốn lòng có hổ thẹn, hiện giờ nghe y nói vậy, càng mềm lòng, không khỏi nói: “Vậy ngươi muốn ta làm gì cùng ngươi?”
Lại nói, ẩn cư ở trong Vạn Ác cốc này, hắn và Giang Dĩnh tuy nói hình bóng không rời, nhưng đã sớm chiều bên nhau, hôm nay như vậy, còn muốn làm thế nào nữa?
Rất nhanh, Giang Dĩnh đã cho ra đáp án. Y cắn vành tai Nhâm Bằng Phi, dùng giọng trầm thấp ái muội hấp dẫn nói: “Ta tìm được một nơi tốt… Ngươi cùng ta đi, sau đó hai chúng ta… chơi ở đó vài ngày…”
Mặc dù Nhâm Bằng Phi đã quen bộ dạng vô lại của y cũng không khỏi đỏ mắt, muốn đẩy ra lại càng bị ép chặt, *** vốn nhạt dần lại bị châm lữa, mắt thấy không thể cản được dục họa nữa.
“Bằng Phi, nhận lời ta, nhé?”
Một tên bại hoại vô lương nào đó đang dùng phân thân nửa cương không ngừng cọ vào huyệt khẩu đã bị giày vò vô số lần của Bằng Phi, khiến hắn không nhịn được thu chặt hạ thân, nuốt nước bọt, giống như thèm muốn, vài chiêu nữa là không chịu nổi.
“Bằng Phi… Bằng Phi…”
Âm thành trên người càng nặng nề, mắt thấy sự tình đã không thể vãn hồi, Nhâm Bằng Phi cuối cùng khàn khàn nói, “Chẳng phải ngươi còn phải dạy con tập võ sao…”
Ngày nhàm chán trong sơn cốc, Giang Dĩnh đào được một bản võ công tuyệt học do Quỷ bà bà cất giấu, học vài năm có thể trở thành thế ngoại cao nhân, Nhâm Bằng Phi ngạc nhiên. Hai năm trước, Giang Bằng tám tuổi đột nhiên mê tập võ, tất nhiên là quấn lấy người có võ công tốt nhất trong hai người là Giang Dĩnh để dạy nó, vốn tưởng thằng bó học được vài ngày sẽ chán, không hai năm rồi, tinh thần học võ của tiểu quỷ này còn mãnh liệt hơn phụ thân nó, mỗi ngày quấn lấy Giang Dĩnh, một ngày cũng không bỏ qua.
“A, yên tâm đi, nơi đó, Bằng nhi nhất định tìm không ra.”
“Ngươi không sợ nó giận sao?”
“Vậy ta không dạy võ công cho nó nữa.”
“Nào có ai làm cha như ngươi.”
“Bằng Phi, rốt cuộc là có đi không?”
Giang Dĩnh dùng sức cọ, đùa giỡn mà như dẫn dụ. Nếu đi trời sẽ sáng, tiểu quỷ Giang Bằng sẽ quấn lấy phụ thân dạy nó tập võ, đến lúc đó, muốn đi cũng không được.
Nhâm Bằng Phi chẳng có cách nào đành cười, chủ động vòng chân quanh eo người kia, tất cả không cần nói cũng biết — kỳ thật, ở nơi chỉ có hai người, mới nghe thôi cũng đa mê người.
Mặt trời lên dần, hồi lần mới lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt, ánh nắng màu vàng chiếu xuống một tiểu viện trong sơn cốc, một tiểu quỷ choai choai từ gian nhà của mình chạy ra, hưng phấn chạy đến một gian nhà khác đập cửa.
Gõ đến lúc mỏi tay không thấy ai đáp, thân hình nho nhỏ vung chân, cửa gỗ chỉ dùng một cây gậy nhỏ chống đỡ nên gãy luôn, bên trong không có một ai.
“Tỉ tỉ!”
“Tỉ tỉ, phụ thân và cha không thấy đâu nữa rồi!”
Thanh Thanh sáng sớm đã bị đệ đệ gọi dậy bất lực đỡ trán: Ai, phụ thân không lớn không nhỏ của nó không biết đã đem cha đi đâu vui vẻ rồi, cứ theo y như thế, khiến phụ thân bị chiều hư luôn!
Ở một gian phòng khác Trình Phi nghe thấy cháu trai kêu gọi, chuyển mắt, nảy ra kế hay, vội tủm tỉm ôm Tùy Dã, dỗ dành: “Tùy Dã, chúng ta lại đến sơn cốc chơi một chuyến đi, ở đây ồn quá.”
Khuôn mặt Tùy Dã đầu tiên là đỏ, sau đó đẩy hắn ra đứng dậy yên lặng mặc quần áo.
Thấy người chưa đáp ứng, Nhâm Trình Phi lại xán tới, “Tùy Dã, đi nhé đi nhé, ở đây không thể tận hứng… Lúc không có ai ngươi rất nhiệt tình, ta vừa nghĩ đã thấy nhộn nhạo…”
Tùy Dã càng đỏ mặt, như trứng tôm vậy, nghe hắn dỗ dành ngon ngọt gần như sẽ gật đầu đáp ứng, cuối cùng lại kiên trì ở lại.
“Tùy Dã…”
“Đừng nghịch, không muốn ngủ thì dậy đi.”
“Tùy Dã, ngươi đồng ý nhé!”
“Tùy Dã!”
Mặt trời ở trên cao cao, không chút tiếc rẻ mà tỏa ánh nắng ấm áp.
Mà Vạn Ác cốc nay vẫn giống xưa, vẫn ồn ào náo nhiệt như vậy.