– Dẫu gì cũng phải giúp em chỉnh xong máy chiếu chứ Giang Nguyên.
Giang Nguyên tay siết chặt lại thành nắm quyền, bình tĩnh quay người lại.
– Máy chiếu có vấn đề gì vậy?
– Em không biết nữa.
– Điều khiển từ xa đâu?
– Không tìm được.
Giang Nguyên nhìn bốn phía, vòng qua Phùng Sướng, nhặt một vật dài màu be từ khoảng trống giữa ghế sofa ở hàng ghế sau và sàn nhà lên:
– Đây không phải là…
Những lời còn chưa nói hết đã đột ngột kết thúc khi nụ hôn của Phùng Sướng rơi vào bên tai anh.
Cô rõ ràng là có dự mưu từ trước, mới ngồi xuống bên sô pha cùng anh, chờ anh quay đầu lại.
Giang Nguyên không cần sờ cũng biết lỗ tai mình nhất định rất nỏng bỏng, anh nuốt khan nước miếng, đôi môi mềm mại của Phùng Sướng chuyển qua cằm anh.
Lần này thì khắp núi đồi đều nổi lên lửa lớn.
Giang Nguyên lui về phía sau một bước dài, nhưng không thể đứng dậy, Phùng Sướng cách anh quá gần, bị anh mang theo cùng ngã xuống dưới đất.
Giang Nguyên đỡ eo cô, muốn đẩy cô ra, Phùng Sướng lại bưng mặt anh, hôn lên môi anh một cái.
Giang Nguyên:
– Đứng…
Phùng Sướng hôn anh.
Giang Nguyên:
– Lên…
Phùng Sướng lại hôn anh.
Môi cô hé mở, nhất quyết không để anh nói hết một câu hoàn chỉnh.
Bởi vì cúi người xuống, mái tóc mềm mượt của cô xõa xuống bên cổ anh, bên mặt anh, tay anh còn đặt trên eo cô, cô đang ở trên người anh.
Giang Nguyên không nói gì thêm nữa, anh kiềm chế bản thân, không muốn để lý trí của mình một lần nữa bị rơi vào thế hạ phong trong cuộc giằng co, không muốn bị sự kích động thúc đẩy điều khiển, Phùng Sướng lại không buông tha anh, cô hôn lên môi trên của anh, lại hôn môi dưới của anh, đầu lưỡi thăm dò nơi kẽ môi lặp đi lặp lại, cứ rề rà không chịu tiến vào.
Dây cung trong đầu Giang Nguyên càng kéo càng chặt, nó giày vò khiến cho cả người anh đều sôi trào lên. Khi Phùng Sướng trêu chọc xong như muốn lùi về, rốt cuộc Giang Nguyên không kìm nén được nữa đè vào gáy cô, hôn lại cô một cách mãnh liệt.
Có tiếng cười tràn ra từ giữa môi răng, Giang Nguyên tức giận chỉ muốn cắn cô một cái.
Phùng Sướng chui vào trong áo khoác của Giang Nguyên, tay cô không thành thật như tay anh, sờ qua lớp quần áo không thể cảm nhận được, vì vậy cô đi thẳng vào từ vạt áo.
– Đừng có được nước lấn tới. – Giang Nguyên đè chặt cô lại.
Phùng Sướng liền bất động, Giang Nguyên nắm cổ tay cô lấy ra. Phùng Sướng lại quay ngược lại đan mười ngón tay vào tay anh,
– Giang Nguyên ơi, giờ anh còn khăng khăng muốn xuống dưới nữa không? Đi xuống dưới làm chuyện như này thì hơi có vẻ quá liều đấy.
Anh đỡ vai cô:
– Em đứng lên trước đi.
– Em không.
– Cứ ở dưới đất sao mà được.
– Dưới đất không thoải mái à. Trừ phi anh không đi nữa, đồng ý ở lại xem hết một bộ phim với em cơ.
Bình tĩnh bình tĩnh lại nào, Giang Nguyên nói:
- Thôi được.
Lý do không muốn ở lại đã phát sinh rồi, nói gì nữa cũng đã muộn.
Phùng Sướng chống tay nhìn anh.
– Nhanh như vậy?
– Gì cơ?
– Không có gì.
Giang Nguyên ôm cô ngồi trên sô pha, mở máy chiếu ra, kiểm tra tín hiệu.
– Em muốn xem phim gì?
Phùng Sướng hỏi lại:
– Thế anh muốn xem phim gì?
– Xem phim hài đi.
Chỉ cần không phải phim về tình yêu lãng mạn, có lẽ là sẽ an toàn.
Giang Nguyên cho rằng mình suy nghĩ đủ chu toàn rồi.
Nhưng mà sự chú ý của Phùng Sướng từ đầu đến cuối căn bản là không đặt ở trên màn hình.
Giang Nguyên xem như đã hiểu, cái gì mà “cùng cô xem phim”, đó rõ ràng là một sự ngụy trang trắng trợn.
Ngoại trừ nửa đầu của bộ phim, Phùng Sướng lúc ăn bánh rất chi là ngoan hiền nhưng nửa phần sau phim thì cả người bắt đầu không hề quy củ chút nào nữa.
Nụ hôn vị bơ quấy làm Giang Nguyên choáng váng đầu óc, anh không nhẫn nhịn nổi hôn mỗi một góc khoang miệng của cô, không nhẫn nhịn nổi muốn thâm nhập sâu hơn.
Kết quả của việc hôn quá mức tập trung mà phản ứng của cơ thể đã thoát khỏi khống chế, Giang Nguyên dứt khoát nghiêng người, ôm Phùng Sướng rời khỏi người mình, thấp thỏm không để cô phát hiện ra tình trạng đáng xấu hổ của mình, nhưng mà tình huống cũng không hề cải thiện, hai tay Phùng Sướng hết sức tự nhiên thò vào. Mỗi nơi cô chạm vào đều khiến Giang Nguyên không thể chịu đựng được. Anh phải căng chặt thần kinh để kiềm chế sự kích động của mình.
Đủ rồi. Thế là được rồi. Anh thở hổn hển rời khỏi cô.
Phùng Sướng lại không có ý định từ bỏ, cô ngửa đầu hôn đuổi theo anh. Hai chân vòng qua eo anh đè xuống, hai người dán sát vào nhau.
Giang Nguyên rên lên một tiếng, muốn đứng lên.
Phùng Sướng không cho, kéo anh xuống, hơi thở Giang Nguyên càng lúc càng dồn dập,
– Đừng làm rộn.
Anh đẩy bắp đùi của cô, nhưng tay lại chạm vào làn da trần trụi, hóa ra chiếc váy của cô đã bị đẩy tận lên eo từ lúc nào rồi, lòng bàn tay Giang Nguyên nóng bỏng.
– Phùng Sướng, buông anh ra.
Phùng Sướng đưa tay xuống bụng dưới của anh:
– Vì sao không được?
Giang Nguyên bắt lấy tay cô:
– Em có biết mình đang làm gì không?
– Em muốn thử.
Nụ hôn của Phùng Sướng đáp vào cục xương nơi cổ họng của anh, trên cổ anh, tay cũng tách ra khỏi anh, hành động càng táo tợn hơn, châm lửa đến dữ dội.
Cô không quan tâm mà ra sức quấy rối như vậy, Giang Nguyên đỡ trái né phải thật sự khó mà chống đỡ nổi. Trái tim anh lỡ nhịp đập thình thịch như trống, dứt khoát nhéo eo cô, phát mấy cái vào lòng bàn chân cô.
Phùng Sướng sợ hết hồn, quả nhiên ngừng lại, người cũng bất động.
Giang Nguyên chịu đựng những dư vị của từng đợt sóng giày vò dưới người, dọa cô đến cùng.
– Em có chắc chắn muốn tiếp tục không?
Phùng Sướng lại đưa tay cởi quần anh.
– Phùng Sướng! – Giang Nguyên luống cuống túm lấy cô, – Buông ra, em có phải là con gái không đấy?
– Được rồi, hiểu rồi. – Phùng Sướng nói, – Không làm nữa. Nhưng cho em xem được không?
– Xem cái gì? – Giang Nguyên không dám tin vào lỗ tai của mình.
– Anh nói đi. – Phùng Sướng giữ chặt eo quần của anh.
– Không được! – Giang Nguyên không thể tưởng tượng nổi, – Cái này có thể xem được à? Trong đầu em bình thường chút được không hả?
– Em tò mò mà, Giang Nguyên ơi, em sẽ không bật điện đâu. Chỉ xem qua chút thôi mà.
Giang Nguyên hít sâu một hơi.
– Em cách xa anh ra đi.
Phùng Sướng làm sao chịu bỏ qua.
– Không làm thì cho em xem. Cho xem thì không làm, làm thì không xem. Anh chọn một cái đi, Giang Nguyên.
Giang Nguyên sắp phát điên lên rồi, Phùng Sướng lại bò tới.
– Cho em nhìn một tí thôi.
Cô nói khẽ,
– Em cũng không mặc gì hết á, anh không phải không nhìn thấy, để cho công bằng, anh cũng phải cởi ra.
Cô vừa nói vừa cởi quần anh xuống.
Sự dung túng của Giang Nguyên đến bước này đã là cực hạn rồi. Anh không thể nào chấp nhận nổi ánh mắt cô đang dừng ở đâu đó kia trên cơ thể anh, huống chi là tận mắt chứng kiến cảnh tượng nực cười như vậy.
Anh nhắm mắt lại, sự nhẫn nại đã đạt đến ngưỡng cực hạn.
– Phùng Sướng, em an phận hộ anh có được không?
– Em không. – Cô cầm lấy của anh, – Hình như nó càng lúc càng lớn í.
Giang Nguyên hít một hơi, đầu óc ầm ầm nổ tung.
– Để như này không tốt cho anh đâu, để em giúp anh.
Phùng Sướng nằm ở trên người anh, Tay trái vòng qua nó và vuốt lên xuống.
– Là như này đúng không?
Giang Nguyên đè tay cô lại.
– Đừng đẩy em mà, Giang Nguyên. – Phùng Sướng hôn tai anh, – 1 và 100 đều giống nhau.
Anh không muốn đẩy cô ra, anh đã không đẩy cô ra được nữa rồi. Môi của cô, tay của cô, đường cong mềm mại của cô kề sát vào anh, như tấm lưới quấn chặt lấy anh.
Cảm giác sung sướng như làn sóng tràn cọ rửa ngập khắp cơ thể anh, Giang Nguyên không cách nào ngăn cản được nữa. Phùng Sướng nói đúng, mọi thứ chỉ là sự khác biệt giữa 0 và 1, làm sao anh có thể ngây thơ và tự tin đến mức mình có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Cho nên anh cứ để cô chủ động, thậm chí anh còn không kìm nén được mà phối hợp với cô.
Phùng Sướng nói:
– Giang Nguyên ơi, nó thật là nóng, bình thường trông anh nghiêm trang nghiêm túc, như là không có ham muốn như thế, có từng tự sướng bao giờ chưa?
Giang Nguyên nói giọng khàn khàn:
– Em nói đi.
Phùng Sướng:
– Ở đâu? Trên giường? Trên ghế? Bàn học? Hay là lúc tắm?
Giang Nguyên khàn giọng nói:
– Em im miệng.
Phùng Sướng cười khẽ thành tiếng. Cô nâng đầu gối lên, thay thế tay rê nhẹ, lại kéo một tay anh đặt bên hông mình,
– Giang Nguyên ơi, anh không sờ em à?
Giang Nguyên chưa bao giờ biết rằng eo của cô lại thon nhỏ và mảnh mai như thế, anh vẫn luôn kiềm chế, không chạm lung tung vào cô, nhưng tình trạng hai người đã bị bức đến mức này, anh đã bị kéo vào vũng lầy dục vọng, cô vẫn còn có tâm tư cười, Giang Nguyên không còn sức chống cự nữa, liền theo độ cong đi xuống, thăm dò đầm lầy nóng hổi ẩm ướt thực sự.
Sự tò mò của anh cũng không hề kém hơn so với cô.
Hai người ôm nhau, kiên nhẫn đo từng tấc da thịt của nhau bằng ngón tay và môi lưỡi.
Dây cung rối loạn vào một giây kia đứt đoạn, khoảnh khắc hồng thủy vỡ đê kia, mọi thứ mơ màng đã bị xáo trộn đến tận cùng.
Vương hầu khanh tướng, sao cứ phải là con dòng cháu giống. Nếu cứ tiếp tục nín nhịn, anh sẽ bùng nổ hoặc phát điên lên mất.
Phùng Sướng trong cơn sóng tình dập dềnh hỏi anh:
– Tối qua anh có nằm mơ không Giang Nguyên? Trong mơ có thấy em không?
Có.
Trong giấc mơ mà anh khó có thể mở miệng từ lâu đã có một bóng hình cụ thể, chẳng qua là anh không chịu thừa nhận đó là cô. Hiện tại khuôn mặt của người trong giấc mơ càng ngày càng thêm rõ ràng, và đang cùng anh làm chuyện mà ở trong giấc mơ mà anh đã mơ tới kia.