Khi Phùng Sướng cùng Lý Đại Tranh đến bệnh viện, Kim Lang đang lôi kéo Kỳ Khải Kinh cùng chơi đấu địa chủ với y tá.
Phùng Sướng cầm quà đi vào, đưa tay gõ gõ lên cánh cửa.
– Kim Lang ơi…
Kim Lang ngẩng lên,
– Á…
Cô ấy ném bài đi nhào đến, – Sướng Sướng, cuối cùng cậu đã về rồi, hu hu…
Phùng Sướng xoa đầu cô ấy, để cô ấy ôm một lúc mới nói:
– Được rồi, còn có nhiều người đó.
– Tớ mặc kệ. – Kim Lang dựa người vào cô, quan sát Lý Đại Tranh, – Anh là Lý Đại Tranh ạ?
Lý Đại Tranh gật đầu, chìa tay ra với cô.
– Lần đầu gặp mặt, chào em Kim Lang.
Phùng Sướng ở lại ăn cơm trưa với Kim Lang rồi ở thêm một lúc nữa mới rời đi.
Cô trở về Tĩnh Đường Loan tắm rửa xong, ngủ một giấc ngắn, sau khi thức dậy nhìn thời gian, trực tiếp đi Thiên Duyệt.
Giang Nguyên ngồi đọc sách trên sô pha, thấy Phùng Sướng tiến vào, anh ném quyển sách lên mặt bàn.
Quyển sách hơi dầy, nện lên bàn trà rầm một tiếng nặng nề.
Phùng Sướng như là không nghe thấy, cô cởi áo khoác, thay giày, vừa đi đến vừa làm như không có chuyện gì hỏi anh:
– Giang Nguyên, anh tới lâu chưa?
Giang Nguyên nói:
– Em giải thích đi.
Phùng Sướng ngồi sát lại:
– Để lát nữa giải thích, để em hôn trước đã nhé.
Giang Nguyên không chịu, anh bắt lấy hai tay cô, ấn cô ngồi tại chỗ.
– Không được.
Người này năm lần bảy lượt nuốt lời, rõ ràng là đã trở về Nhạn thành nhưng lại im ắng ngay cả một tin nhắn cũng không có. Mà càng giận hơn chính là, nói là sẽ cùng anh ngắm tuyết, ấy thế mà lại ngắm cùng với người khác trước.
Nếu không phải buổi sáng nay anh bắt được ngay tại hiện trường thì cô dự tính sẽ giấu anh bao lâu? Một tin nhắn là đuổi anh đi, giờ còn muốn cho qua như là không có chuyện gì, không có cửa đâu.
– Em về khi nào?
– Buổi sáng hôm nay đến Nhạn thành. Lúc xuống đến nơi còn chưa đến mười giờ nữa.
– Vì sao hôm qua không nói?
– Em biết anh sẽ hẹn mấy người bạn đi thăm thầy giáo cho nên mới không nói, muốn buổi chiều đến tìm anh, cho anh một sự bất ngờ. Nào ngờ trên đường thì gặp anh. Còn trùng hợp là tuyết lại rơi đúng lúc đó nữa.
Phùng Sướng nghịch tay anh,
– Xem ra đôi ta đúng là một đôi trời sinh ông trời định sẵn rồi, ông trời đều muốn tác thành nữa.
Giang Nguyên nghe cô trắng trợn đổi trắng thay đen, rút tay về:
– Người ngồi bên cạnh em cũng không phải anh.
– Vậy có sao. Anh ấy chỉ là tài xế thôi.
Phùng Sướng ngồi lên người anh.
– Hơn nữa, hiện tại đang ngồi chính là anh.
– Rốt cuộc là tài xế hay là anh trai?
– Không quan trọng. – Phùng Sướng đẩy anh ngã, – Đừng thẩm vấn nữa Giang Nguyên, chúng ta chơi việc khác đi.
– Không chơi.
Giang Nguyên vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận.
– Anh trông giống như một con cá nóc bị thổi phồng nha.
Tay Phùng Sướng ấn trên ngực anh chậm rãi đi xuống.
– Vì sao tức giận như vậy, ồ, thì ra là bởi vì nơi này phồng lên. Vậy thì phải làm sao đây hửm.
Giang Nguyên tức mà cười, anh móc lấy đùi Phùng Sướng nhấc cô lên, mông cô rơi trực tiếp vào giữa đũng quần của anh.
– Phùng Sướng, sao em lại vô lại thế hử?
Chưa nói được mấy câu đứng đắn thì đã đòi động tay động chân, làm cho anh tâm trạng phập phồng tim đập loạn xạ, khắp đầu óc toàn là chuyện không đứng đắn.
Nói chuyện đàng hoàng không nổi nữa, anh đành phải đổi phương thức để trừng phạt cô thôi.
Lúc Giang Nguyên tiến vào cô, quần áo của cả hai hầu như còn nguyên vẹn.
Phùng Sướng chống người trên ghế sô pha, những tiếng rên rỉ bị cuốn đi theo từng đợt sóng dập dềnh.
Hai người quấn lấy nhau từ sàn nhà đến trên giường, từ cửa sổ đến phòng tắm. Thể lực của Phùng Sướng cũng rất tốt, theo lý mà nói cũng không ra bao nhiêu sức lực, nhưng cô lại bị Giang Nguyên làm cho cả người nhũn ra, kiệt sức.
Cô ướt nhẹp nằm ở trên giường, giống như một con cá mất nước.
Giang Nguyên khom người, cầm khăn lông ấm lau cơ thể mướt mồ hôi của cô.
Lúc làm không cảm thấy gì cả, lúc này xem dưới ánh đèn, trên cơ thể Phùng Sướng từng tấc da thịt đều có dấu vết lên án một cách lặng lẽ. Giang Nguyên đưa tay lau nhẹ nhàng, mơn trớn.
Phùng Sướng trêu chọc anh:
– Giờ mới thấy anh dịu dàng, vừa rồi sao không thấy chậm một chút, nhẹ một chút.
Giọng của cô hơi khàn.
Giang Nguyên nhìn cô một cái, xoay người rót ly nước đưa tới.
Phùng Sướng nũng nịu:
– Bón cho em đi.
Cô ám chỉ một cách lộ liễu nhìn vào môi anh.
– Cho em nợ đó.
Rất nhiều thời điểm không phải anh không muốn tiết chế, Phùng Sướng cái gì cũng biết, nhưng mà cô cố ý muốn gây sóng gió, gây khó cho anh, và thành thực mà nói anh cũng không thể kiềm chế được mình.
– Nợ gì cơ ạ?
Nhưng hôm nay không thể được rồi, có người sắp trầy da rồi.
Giang Nguyên ôm Phùng Sướng ngồi dậy,
– Há miệng.
Phùng Sướng thấy cảnh này quá buồn cười, đẩy tay anh ra, cầm ly nước,
– Nom anh cứ như đang chăm sóc người bị bệnh nặng ấy.
Giang Nguyên nhìn cô uống nước xong, mới nhéo mặt cô:
– Ai kêu em ăn vạ không chịu dậy.
Phùng Sướng đang muốn đáp lại một câu “anh” thì di động để ở mép giường bỗng nhiên vang lên.
Cô cầm lấy ấn nghe.
– Bố ạ?
Phùng Nhất Đường hỏi biết cô đang ở Thiên Duyệt liền thay đổi địa điểm ăn tối trực tiếp lên tầng cao nhất.
Phùng Sướng để cơ thể trần truồng đi ra phòng ngủ.
Chỉ là một cuộc gọi điện thoại, Giang Nguyên đã mặc chỉnh tề, sáng láng đứng dưới ánh đèn thủy tinh, đối mặt với tấm kính, anh cào cào lại mái tóc rối loạn của mình.
Hai người thấy đối phương đều sửng sốt, Giang Nguyên ngay sau đó đen mặt lại, anh túm lấy tấm chăn bước nhanh tới choàng vào người cô.
Phùng Sướng nói:
– Bên ngoài không nhìn thấy gì đâu.
Giang Nguyên kiên quyết:
– Vậy cũng không được.
Phùng Sướng hỏi:
– Anh phải đi à?
Giang Nguyên đáp:
– Anh chờ đi cùng em luôn.
Thang máy từ từ đi xuống, Bức tường kim loại phản chiếu hai người đứng cạnh nhau.
Phùng Sướng nhìn anh từ mặt kính,
– Giang Nguyên, chúng ta như này giống yêu đương vụng trộm nhỉ?
Giang Nguyên:
– Em còn có loại yêu thích này à.
– Với anh thì có.
– Anh không có. Anh muốn đường hoàng yêu em.
– Với em cũng không được à?
– Đừng nghĩ. – Giang Nguyên ôm lấy cô đi ra khỏi thang máy, – Anh sẽ không cho em cơ hội vượt tường đâu, bạn – gái ạ.
Phùng Sướng:
– Cơ hội là do mình tạo nên mà anh.
Giang Nguyên đang bước dừng lại:
– Em lặp lại lần nữa đi?
Phùng Sướng ôm lấy anh:
– Dù sao vượt tường không phải là anh, có ý nghĩa gì đâu.
Giang Nguyên móc cằm cô lên hôn xuống.
– Em không muốn xa anh chút nào cả. – Phùng Sướng hôn trở lại, – Chẳng vui chút nào. Giang Nguyên ơi, đến khi nào ai ta mới ở có thể bên nhau mãi mãi vậy.
– Kết hôn. – Giang Nguyên đáp một cách đương nhiên, – Kết hôn là được rồi, dù có tách ra thì cũng đều là một nhà.
Phùng Sướng cười tươi:
– Nghĩ xa vậy à?
– Xa lắm à? – Giang Nguyên không hề cảm thấy, – Thời gian trôi nhanh lắm em.
Anh đưa cô đến thang máy ngắm cảnh dành riêng cho trung tâm mua sắm.
– Ngày mai gặp.
Ngày mai gặp, ngày kia gặp, tuần sau gặp, hết lần này đến lần khác, thời gian đã bước sang kỳ nghỉ hè của năm thứ nhất.
Kỳ nghỉ của Giang Nguyên trước sau vẫn phong phú như một, nửa thời gian đầu thì đi theo giáo sư Lương Vĩnh ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm, nửa thời gian sau thì đến Khinh Phàm hỗ trợ Lưu Cạnh Phàm.
Thỉnh thoảng Phùng Sướng có đi theo tới, Lưu Cạnh Phàm trông thấy, anh ấy hỏi Giang Nguyên:
– Bạn gái em học gì đấy?
– Tài chính ạ.
– Hay là em bảo bạn gái em tới thực tập cùng đi. – Lưu Cạnh Phàm thân thiết nói, – Tiện cho bọn em gặp nhau hơn.
– Không cần đâu anh ạ. Cô ấy ở bên kia sông ạ.
– Ồ? – Lưu Cạnh Phàm kinh ngạc, – Công ty nhà ai thế?
Anh ấy quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, Logo khổng lồ của“Đông Thăng” chói lọi dưới ánh mặt trời ngày nào cũng có thể nhìn thấy.
– Không phải Đông Thăng đấy chứ?
– Phải ạ.
– Thật á, năm nhất mà đã làm ở Đông Thăng rồi à? Không hề đơn giản nha.
Lưu Cạnh Phàm xoa cằm, trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ của Phùng Sướng.
Trên thực tế, khi lần đầu tiên anh đã có ấn tượng với Phùng Sướng, anh không biết cô là bạn gái của Giang Nguyên.
Khi đó anh ấy vừa mới gặp khách hàng xong quay về công ty, trùng hợp Phùng Sướng đứng ở dưới tòa nhà, anh đi ngang qua cô, một khoảnh khắc thoáng qua, kinh ngạc trong giây lát, tâm thái ngưỡng một người đẹp là hiện lên đầu tiên.
Khuôn mặt đẹp, vóc dáng cao gầy, cũng rất có khí chất, ngoài ra còn có một phong thái kiêu ngạo vô trần trong mắt không chấp nhận một nửa hạt cát.
Rất đẹp rất cuốn hút. Anh đã nghĩ như vậy, sau đó vội vã đi vào thang máy.
– 80% là vị thiên kim của cổ đông nào đó rồi. – Lưu Cạnh Phàm nói, – Đi trải nghiệm cuộc sống ấy mà.