Vừa đến tụ tập với hội bạn thân, Giang Nguyên lập tức bị trêu ghẹo.
La Duệ nói:
– Sao cậu đi đâu cũng đào hoa thế?
Diêu Chính Hạo lại tò mò hai người đang nói gì, quen nhau như nào, Giang Nguyên mắng anh ta nhiều chuyện. Diêu Chính Hạo nói:
– Ngày đầu tiên cậu biết tôi à? Tôi còn muốn xem em ấy trông như nào nữa ấy. Tiếc là em ấy vẫn luôn không xoay người, chỉ nhìn thấy mỗi lưng thôi.
Giang Nguyên nói:
– Thế cậu đi mà tự nhìn đi, hỏi tôi làm gì.
Diêu Chính Hạo la lối:
– Người ta đi từ lâu rồi! Cậu vừa chuồn đi thì người ta lên bờ rồi đi luôn.
Giang Nguyên nghe thế nhìn chung quanh bể bởi, quả nhiên không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Anh thở hắt ra một hơi.
Khi tách nhau, ba người hẹn cùng giờ này ngày mai gặp nhau ở cung thể thao.
Kết quả anh bởi vì có chút chuyện mà đến muộn non nửa giờ, cứ tưởng rằng hai người họ tới trước chắc chắn sẽ bơi trước, lúc đi vào mới phát hiện, hai cậu bạn của mình đang ngồi nhàn nhã ở ghế nghỉ trò chuyện vui vẻ với người khác đến hăng say quên trời quên đất.
Diêu Chính Hạo nhìn thấy anh trước tiên, lập tức ngậm miệng lại.
Phùng Sướng thấy thế quay đầu lại, giơ tay chào hỏi anh:
– Hi, Giang Nguyên.
Giang Nguyên đi qua, ngồi và ghế trống duy nhất còn lại:
– Đang nói chuyện gì thế?
Diêu Chính Hạo đáp ngay:
– Không nói gì cả.
Phùng Sướng nói:
– Đang nói về anh đó.
Hai người đồng thời lên tiếng, La Duệ phì cười, Phùng Sướng cũng cười, cô nhìn thoáng thời gian, Diêu Chính Hạo hỏi:
– Em phải đi rồi à?
– Vâng ạ. – Cô quay qua Giang Nguyên, – Em đợi anh một lúc lâu, anh vẫn chưa ra, cho nên mới trò chuyện đôi câu với bạn của anh.
Giang Nguyên lạnh nhạt nói:
– Chờ tôi làm gì?
Phùng Sướng nói:
– Anh nói đi.
Giang Nguyên:
– Những gì cần nói ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi.
Phùng Sướng:
– Tiếc là lát nữa em còn có chuyện khác nên đi trước. Lần sau gặp nhé, Giang Nguyên.
Phùng Sướng vừa đi, La Duệ nói:
– Cô gái này rất thú vị.
Diêu Chính Hạo:
– Tôi cũng thấy thế, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng kiêu ngạo không dễ gần, nhưng lúc nói chuyện thì lại khác hẳn luôn.
La Duệ:
– Trước hết, những gì tôi đã nói với cậu nói không giống nhau. Thứ hai, người ta muốn lôi kéo cậu, có thể không cần chút sách lược hay sao?
Anh ta chỉ vào Diêu Chính Hạo tố cáo với Giang Nguyên:
– Tên đần này đúng là đần triệt để, bán cậu sạch sẽ luôn.
Giang Nguyên đá chân ghế của Diêu Chính Hạo:
– Cậu làm sao thế, ai cũng nói chuyện được à?
Diêu Chính Hạo thở dài,
– Tôi không giống cậu, tôi là bị trúng mỹ nhân kế.
Giang Nguyên cùng La Duệ đều phì cười vui vẻ, hai người trao đổi ánh mắt cho nhau, đồng thời đứng dậy, Diêu Chính Hạo chạy cũng không kịp nữa rồi, la hét cầu xin tha thứ, nhưng cuối cùng vẫn bị nâng chân nâng tay ném vào trong bể bơi.
Giang Nguyên vỗ vỗ mặt anh ta:
– Trong lòng cậu tính toán cái gì đừng tưởng tôi không biết.
La Duệ hô:
– Ném cậu ta…
Hôm nay khi tan cuộc, La Duệ hỏi Giang Nguyên ngày mai có tới nữa không.
Giang Nguyên đáp:
– Vì sao không tới chứ?
La Duệ nói:
– Cậu không sợ em ấy lại vẫn chặn đường cậu à?
Giang Nguyên không để trong lòng:
– Thì cứ không để ý tới thôi, tự cô ấy sẽ thấy nản lòng.
Hồ bơi ngày hôm sau, Phùng Sướng vẫn luôn không xuất hiện, Diêu Chính Hạo thất vọng giống như bỏ lỡ một tập phim truyền hình lãng mạn.
Nhưng mà khi mấy người cầm túi đi ra, mới phát hiện thì ra nữ chính vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài.
Bước chân anh ta khựng lại một chút.
Phùng Sướng khoanh tay trước ngực dựa vào tường, mặc váy dài xếp ly màu xanh lam, kính mát đẩy lên đỉnh đầu, khuôn mặt trang điểm, trông cô như đóa phù dung đẹp hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Cô đến gần Giang Nguyên, Diêu Chính Hạo ngây ngẩn không rời mắt đi được, bị La Duệ kéo đến một bên.
Giang Nguyên không mù, lời nói vẫn vô tình như cũ
– Cậu lại đến làm gì?
Phùng Sướng nói:
– Em tới mượn di động của anh gọi điện thoại.
Giang Nguyên lạnh lùng nói:
– Chỉ tới mượn điện thoại thôi á?
Phùng Sướng đáp:
– Hỏi số của anh anh cũng sẽ không cho.
Giang Nguyên:
– Cậu không có gì khác để làm à?
Phùng Sướng nói:
– Đương nhiên là có. Nhưng mà trong đầu chỉ luôn nghĩ đến anh, làm gì cũng không được tập trung. —— Vốn dĩ hôm nay không muốn tới, cũng không biết thế nào bất giác lại đi đến chỗ này. Giang Nguyên, chắc là em quá thích anh rồi.
Diêu Chính Hạo cùng La Duệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hận không thể hòa vào cảnh tường, giảm tồn tại đến mức thấp nhất.
Giang Nguyên câm nín, sao người này càng ngày da mặt càng dày thế nhỉ, ở ngay trước mặt nhiều người mà lại nói mấy câu này mặt không đỏ chút nào.
Anh nói, nhấn mạnh lần nữa:
– Tôi không thích cậu.
Phùng Sướng vẫn là dáng vẻ không hề bất ngờ không hề nản lòng:
– Em biết. Cho nên em tới gặp anh.
Giang Nguyên hoàn toàn không nghĩ ra câu gì để phản bác, nhưng mà trong đầu có một thanh âm nói cho anh biết, nếu cứ tiếp tục tranh luận với cô thì anh chính là kẻ ngốc.
Giang Nguyên tránh cô đi ra ngoài.
Diêu Chính Hạo đi đằng trước không quên cổ vũ Phùng Sướng:
– Cố lên, có chí nhất định thành công.
Thành cái đầu cậu ấy. Giang Nguyên chỉ muốn một đao gọt cái đầu của anh ta xuống.
***
Trước kỳ nghỉ đông của lớp 12, Giang Nguyên đã bị học trưởng Lưu Cạnh Phàm vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà đồng ý thi đại học xong vào kỳ nghỉ hè đến chỗ anh ta hỗ trợ.
Cùng nhận được lời mời của Lưu Cạnh Phàm còn có Túc Văn Tây.
Chẳng qua anh quên mất.
Buổi trưa hôm nay, Túc Văn Tây cơm nước xong đến nhà Giang Nguyên, hẹn anh lát nữa đi ban huấn luyện do Lưu Cạnh Phàm bỏ vốn tài trợ.
– Học trưởng nói hôm nay anh ấy có rảnh, bảo chúng ta cùng nhau qua đó. Nhìn xem hoàn cảnh, tích lũy kinh nghiệm, tiện thể lựa chọn chút tài liệu mang về.
Giang Nguyên ngẩn ra một hồi mới nhớ tới chuyện này. Anh cầm lấy di động, vừa hay Lưu Cạnh Phàm gửi mấy tin nhắn đến, anh cuộn xuống đọc hết.
Túc Văn Tây hỏi:
– Làm sao vậy ạ?
Giang Nguyên:
– Không có gì. Đi thôi.
Anh gửi tin cho Diêu Chính Hạo cùng La Duệ, nói chiều nay mình có việc không đi bơi được, bảo bọn họ không cần chờ anh.
La Duệ đáp lại oke.
Diêu Chính Hạo thì gọi điện tới hỏi:
– Thật là không tới được à?
– Ừ.
– Vậy cậu có nên nói với em ấy một tiếng không?
Nhắc đến ai không cần nói cũng hiểu. Hơn một tuần nay, hầu như ngày nào Phùng Sướng cũng xuất hiện ở cung thể thao, đôi khi còn đến sớm hơn mấy người họ, đợi đủ mấy tiếng, có khi vội vàng đi đến, chỉ đợi vài phút.
Cô đến vì Giang Nguyên, nhưng không phải lúc nào cũng vây quanh Giang Nguyên, mà chỉ thỉnh thoảng, như thể đột nhiên phát sinh, ngăn Giang Nguyên lại và nói vài câu ngọt ngào. —— Diêu Chính Hạo đơn phương gọi đó là những lời nói ngọt ngào, trong khi Giang Nguyên lại chỉ thấy đó là những lời nói vô nghĩa.
Giang Nguyên không hiểu, cơ sở dữ liệu từ vựng của anh đã cạn kiệt rồi, tại làm sao mà mỗi ngày Phùng Sướng lại nghĩ ra những câu từ mới mẻ và đa dạng như thế được cơ chứ. Anh nghi ngờ Phùng Sướng đã miễn nhiễm với vài lời kịch khô cằn bất biến của anh, bằng không tại sao mỗi lần như vậy cô đều thờ ơ không để tâm.
Giang Nguyên cho rằng mình cũng là thờ ơ, bình chân như vại. Diêu Chính Hạo nhân lúc Phùng Sướng vừa rời khỏi đã lặng lẽ thò qua nói tai anh đang rất đỏ, Giang Nguyên hoảng sợ trong lòng, lập tức phản bác là phơi nắng đến đỏ.
Anh không thích cô. Anh khẳng định anh không thích cô chút nào. Làm sao mà anh có thể thích một người như thế được. Thích một người không phải chuyện tùy tiện.
Anh chỉ là chưa từng gặp phải cô gái nào dây dưa như vậy, cho nên mới không thể nào ứng phó nổi với kiểu cách thẳng thắn và công khai của Phùng Sướng, quen rồi thì thôi. Không có gì đặc biệt cả.
Giang Nguyên nói:
– Cậu có vẻ thân thiết với cô ấy nhỉ?
Diêu Chính Hạo trả lời:
– Tại tôi thấy để người ta tới vô ích thì không hay cho lắm thôi.
Giang Nguyên buồn cười:
– Vây thì có liên quan gì đến tôi.
Cũng chẳng phải anh kêu cô tới. Anh có nghĩa vụ ngày ngày cho cô gặp mặt à?
Diêu Chính Hạo nói:
– Bạn bè mà, có cần máu lạnh vậy không…
Giang Nguyên nói:
– Này Hạo, cậu quan tâm cô ấy như thế, có phải thích rồi không?
Diêu Chính Hạo:
– Vậy thì không hề, là cùng cảnh ngộ thì thông cảm được chưa?
Giang Nguyên tỏ vẻ thừa nhận:
– Được, nhưng đừng kéo tôi vào là được. Còn chuyện gì không? Không có gì thì cúp đây.