Giáng Sinh Vui Vẻ

Chương 15: Chương 15




Tiêu Lạc dọn đến ở nhà Trình Tranh, ngoại trừ cả đám bạn thân của cô ra thì không ai biết gì cả.

Cả ngày cô đến trường học, lên thư viện của trường tìm kiếm thông tin qua nhiều tài liệu trong sách.

Với kỹ thuật lập trình của cô, cùng lắm là mất vài giờ để hoàn thiện hết tất cả những bài tập mà giáo viên đưa ra cho, nhưng cô còn phải dạy kèm thêm môn tiếng Anh công nghệ thông tin cho Diệp Sương học tập tốt hơn, Diệp Sương có ý định muốn giảng dạy và nghiên cứu về công nghệ thông tin tại các cơ sở đào tạo ở nước ngoài sau khi tốt nghiệp, nó là một đứa có thành tích xuất sắc trong lớp, chỉ là vốn từ vựng tiếng Anh của nó có hơi hạn chế một chút, bắt đầu từ bây giờ cũng chưa phải muộn lắm nhỉ?
Sau khi kết thúc một ngày học tập cực khổ, bình thường thì cô sẽ bắt xe về nhà, cũng có đôi khi Trình Tranh đến đón cô, nhưng đấy là trường hợp hiếm hoi.
Lúc này, khi vừa về đến trước khu nhà, cô gọi cho bà để khoe khoang thành tích xuất sắc trong tuần vừa qua, đạt điểm tuyệt đối bài thuyết trình của mình.

Tư Hà ở cạnh bà nội nghe thấy thế thì vỗ tay chúc mừng, hỏi cô trưa mai sang ăn cơm được không, cô nói được, sáng mai qua luôn, chỉ còn vài ngày nữa là Tư Hà bay qua Anh rồi, cô muốn dẫn chị ấy đi chơi một ngày thôi cũng không có thời gian, ngày mai chủ nhật phải tranh thủ cơ hội mới được.
Tiêu Lạc vừa đến cổng nhà, thấy cổng đóng lại, cô tự hỏi mọi hôm thời điểm này đèn trong nhà đã phải sáng lên rồi chứ, dì Trương cũng đâu có ra ngoài vào giờ này.


Sao hôm nay kì lạ vậy?
Cũng may là cô biết mật khẩu nhà nên dễ dàng đi vào mà không cần phải đợi người về rồi mới mở cửa cho cô.
Bật đèn trong phòng khách lên, cô ngồi phịch xuống ghế một lúc, bình thường Trình Tranh còn đi làm về trước cô, tại sao hôm nay khi cô về nhà rồi thì anh lại có việc bận à? Rồi bà dì Trương cũng đi đâu nốt rồi? Dù sao thì một mình cô ở trong căn nhà rộng thế này thì cũng sợ hãi lắm.
Tiêu Lạc vội chấn an tinh thần, cô cảm thấy hơi đói, bèn đi thẳng tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem có đồ gì ăn nhanh được hay không.

Cô lấy ra hai quả trứng gà, một quả cà chua, thêm một hộp mì ăn liền.

Lý do vì sao trong bếp của Trình Tranh lại có mì ăn liền thì cũng chẳng khó đoán, bởi vì cô là người mua về đem cất vào đây mà, Trình Tranh đâu có biết, cũng không rảnh rỗi mà quan sát mấy gói mì của cô.

Nếu như anh mà thấy thì sẽ không thương tiếc gì mà cho chúng bay thẳng vào thùng rác.

Mấy năm trước cô còn không đụng tay vào những loại đồ ăn liền, cho đến khi lên đại học chuyện phải ăn đồ ăn liền, đồ ăn nhanh là chuyện cơm bữa.
Sau khi ăn uống và tắm gội xong, cô tiếp tục với việc ngồi vào bàn học bài và làm bài tập được giao.
....
Khoảng hơn mười một giờ, lúc này Trình Tranh vẫn còn đang bận rộn với đống tài liệu cần xử lý ở công ty, không gian yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng, một đám nhân viên sáng nay bị anh lạnh giọng chửi mắng đều làm việc không ngừng nghỉ, điều chỉnh lại dự án, thống kê lại số liệu mà sáng nay anh chê thậm tệ.
Tất cả hoàn thiện dự án đem đến cho Trình tổng xem xét, ai nấy đều sợ hãi chảy mồ hôi hột mặc dù trong phòng có lắp điều hòa.
Trình Tranh chưa kịp mở dự án ra thì một cuộc điện thoại gọi tới, tiếng chuông điện thoại đã phá hủy đi không khí ngột ngạt trong phòng, anh liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi lại tắt máy đi, nhưng một lúc sau tiếng chuông điện thoại lại vang đến bên tai.

Anh nhíu mày, cầm điện thoại lên nghe máy.


tất cả mọi người trong phòng đều nghĩ người gọi cho Trình tổng sẽ bị chửi cho một trận vì đã làm phiền đến anh.
" Có chuyện gì vậy? " Giọng anh kéo theo vài phần lạnh lẽo hỏi.
Giọng một người con gái trong trẻo vang lên, kèm theo sự sợ hãi trong giọng nói, mọi người không biết cô gái đó là ai, đã nói gì với Trình tổng của họ.

Chỉ biết rằng sau khi nghe xong cuộc gọi ấy, Trình Tranh ném lại dự án cho trợ lý rồi vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc của mình trong bao nhiêu là ánh mắt kinh ngạc nhìn theo bóng dáng anh khuất dần, cả đám ngơ ngác nhìn nhau không biết chuyện gì vừa xảy ra.

" Trình tổng hôm nay bị sao vậy? "
" Tôi cũng cảm thấy lạ quá, Trình tổng thế mà lại có lúc lo lắng như thế này! "
" Tôi thì thắc mắc không biết cô gái gọi cho Trình tổng là ai nhỉ? giọng nói nghe trong trẻo, ngọt quá đi! "
Trợ lý của Trình Tranh nghe mấy người này bàn tán xôn xao trong phòng làm việc của Trình tổng, cảm thấy không thoả đáng nên đuổi hết ra ngoài, đóng cửa đi về.
Trình Tranh vừa lái xe về đến nhà, anh vội vàng chạy thẳng vào trong nhà xem tình hình.

Phòng khách thì lộn xộn, đồ đạc thì rối tung cả lên mối thứ một nơi, người thì không thấy đâu.
Anh vội vàng đi lên phòng ngủ của Tiêu Lạc, gõ cửa không một tiếng động nào phát ra từ bên trong, anh bèn đi tìm chìa khóa để mở cửa.

Trong căn phòng tối được ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, anh nheo mắt bật đèn lên.

Căn phòng này vẫn còn rất gọn gàng, chứng tỏ vừa rồi chưa có ai bước vào trong này ngoại trừ Tiêu Lạc, anh nhìn xung quanh một lượt, bước đến trước tủ quần áo, đưa tay mở nó ra.
Hình ảnh đập vào mắt anh đầu tiên đó chính là Tiêu Lạc đang co người lại ở trong tủ quần áo, hai tay ôm lấy đôi chân thon dài của mình, úp mặt xuống đầu gối.

Nghe thấy tiếng có người mở tủ, cô ngước mặt lên nhìn, đôi mắt đã ướt đẫm nước, khoé mắt đỏ lên trông rất đáng thương.
Vừa nhìn thấy Trình Tranh, cô lập tức lao ra ngoài nhảy lên người Trình Tranh, cô vỡ òa cảm xúc, khóc to thành tiếng.
Lúc này, phía cảnh sát cũng vừa tới, rà soát một vòng xung quanh và trong căn biệt thự của anh, tìm kiếm người đã đột nhập vào trong nhà.
Trình Tranh cứ để cho họ rà soát, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, vỗ về.
" Đừng sợ, có tôi ở cạnh em rồi! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.