Đêm đến, Trương Tu Đà trong soái trướng mở ra tấm bản đồ nhằm giảng thuật cho Trương Huyễn cùng đám người Vi Vân Khởi về vận mệnh Sơn Đông.
Trương Tu Đà dùng gậy gỗ chỉ các quận xung quanh Tề quận nói:
- Mấy năm gần đây chúng ta đánh lớn nhỏ hơn ba mươi trận, thắng có thua có, thắng lợi lớn nhất là tiêu diệt được Lưu Bá Đạo ở Đậu Tử Cương, Vương Bạc cùng Tôn Tuyên Nhã ở Trường Bạch Sơn, lần này lại tiêu diệt được Từ Viên Lãng, trước sau diệt hơn mười vạn tên, nhưng vấn đề là loạn phỉ tiêu diệt hoài không hết được, trước mắt chúng ta khống chế các quận chủ yếu như Tề quận và Bắc Hải quận, lần này Từ Viên Lãng bị tiêu diệt có thể thu hồi được Tế Bắc quận và Lỗ quận.
- Nhưng loạn phỉ xung quanh thực tế vẫn còn, thế lực vẫn hùng mạnh, phía Đông Tả Hiếu Hữu và Mạnh Nhượng khống chế quận Đông Lai và quận Cao Mật, quân đội hơn mười vạn, phía nam Lang Gia quận có quân đội Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc gần một trăm ngàn người, phía Nam nữa là Từ Châu có Lý Tử Thông, cũng có hơn mười vạn người.
Phía Tây không cần nói rồi, Đông quận quân Ngõa Cương thế lực khá hùng mạnh, tuy rằng binh lực chỉ có năm vạn nhưng binh hùng tướng mạnh rất khó đối phó. Trước mắt quân Ngõa Cương cũng chưa có dấu hiệu mở rộng ra phía Đông, tạm thời chúng ta không cần đối phó.
Cây gỗ của Trương Tu Đà lại chỉ phía Bắc nói:
- Phía Bắc có ba thế lực loạn phỉ hùng mạnh, Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức. Trương Kim Xưng chiếm quận Thanh Hà và quận Vũ Dương, thế lực của Đậu Kiến Đức ở quận Bình Nguyên và quận Tín Đô, Cao Sĩ Đạt chiếm quận Bột Hải, quân đội ba người này ước chừng hơn hai trăm ngàn người. Thực tế chúng ta tứ phía đều có địch, hơn nữa bọn chúng lại tương trợ lẫn nhau, một khi chúng ta xuất quân xuôi Nam bọn họ sẽ tiến công đến Tề quận, nếu ta suất quân lên phía Bắc loạn phỉ phía Nam sẽ sát nhập Tề quận, trước mắt chúng ta được cái này mất cái kia.
- Nhưng chúng ta cũng không thể cứ mãi giằng co như thế.
Trương Huyễn thẳng thắn nói.
- Trương tướng quân nói đúng, giằng co chỉ biết có kết cục bị loạn phỉ vây Tề quận, nhất định phải gỡ cục diện bế tắc này, đổi từ bị động sang chủ động.
Trương Tu Đà nhìn chăm chăm vào bản đồ nói:
- Tối qua ta cũng đã suy nghĩ rồi, lần này đánh bại Từ Viên Lãng đúng là cơ hội tốt, chúng ta có thể đặt tuyến phòng ngự ở Lỗ quận, mở rộng tuyến phòng ngự, sau đó tính toán tập trung binh lực tiêu diệt quận Đông Lai và quận Cao Mật của Tả Hiếu Hữu và Mạnh Nhượng. Nếu có thể thu phục được hai quận Cao Mật và Đông Lai thì toàn bộ bán đảo gần như nằm trong sự khống chế của chúng ta, vấn đề quân lương cũng có thể dễ dàng giải quyết.
- Lỗ quận có thể phòng bị loạn phỉ phía Nam nhưng phía Bắc thì sao, Trương Kim Xưng có thể nhân cơ hội này tiến công Tề quận không?
- Phía Bắc cũng là vấn đề, tuy nhiên Trương Kim Xưng và Đậu Kiến Đức bất hòa, một khi gã ta cho đại quân xuôi Nam chỉ sợ bị Đậu Kiến Đức nhắm vào.
Nói đến đây Trương Tu Đà cảm nhận được điều gì, gã nhìn thoáng qua Trương Huyễn cười nói:
- Hay tướng quân muốn tính toán nợ nần với Trương Kim Xưng?
Trương Huyễn đứng lên thi lễ:
- Ty chức nghe theo an bài của Đại soái.
Trải qua án Thiên Tự Các, Trương Tu Đà cũng biết được Trương Huyễn là người của Yến Vương. Tuy rằng hắn là Binh Bộ phái đến Phi Ưng Quân nhưng Trương Huyễn khác với các tướng Tần Quỳnh, La Sĩ Tín và tướng lĩnh khác, đầu tiên quân đội hắn khá độc lập, lão không thể tùy ý tách ra.
Một chuyện nữa, lệnh điều chuyển của Binh bộ về Trương Huyễn ghi rất rõ "độc lập thành phủ". Lệnh điều động như vậy lần đầu tiên Trương Tu Đà nhìn thấy, cho dù là Bùi Nhân Cơ được bổ nhiệm cũng không có bốn chữ độc lập Thành phủ này, việc này cho thấy Trương Huyễn được đồng ý giữ vững tính độc lập.
Đương nhiên từ tình cảm cá nhân thì Trương Tu Đà không phản đối, lão đối với Trương Huyễn lòng mang cảm kích, hơn nữa hai bên hợp tác vui vẻ, độc lập Thành phủ cũng không ảnh hưởng gì.
Trương Tu Đà trầm tư một lát liền gật đầu nói:
- Như vậy đi, về Tề quận trước xem thế cục thế nào rồi nói sau.
Trương Huyễn khom người thi lễ:
- Ty chức tuân mệnh.
.....
Hai ngày sau Trương Huyễn theo quân đội của Trương Tu Đà quay về huyện Lịch Thành của Tề quận, huyện Lịch Thành là tỉnh Tế Nam sau này, lúc này là quận trị Tề quận, cũng là bản doanh của Phi Ưng Quân.
Huyện Lịch Thành cũng là thành trì lớn nhất của vùng Sơn Đông, chu vi khoảng ba mươi dặm, nhân khẩu trong thành khoảng hơn mười vạn, tường thành chắc chắn, dễ thủ khó tấn công.
Vì huyện Lịch Thành không có loạn phỉ công hãm khiến nó trở thành nơi tập trung đông nhất của các sĩ tộc phú hộ Sơn Đông. Hơn nữa hai năm trước Vương Bạc dẫn đầu đến Trường Bạch Sơn quận Tề khởi binh tạo phản, một lượng lớn dân chạy nạn trốn đến huyện Lịch Thành khiến nhân khẩu huyện Lịch Thành trở nên đông hơn khá nhiều, chật chội không chịu nổi.
Tuy nhiên từ khi Trương Tu Đà đảm nhiệm Thông thủ quận Tề, lão đã bình định được bọn trộm cướp quận Tề cùng ba huyện Chương Khâu, huyện Lâm Ấp, huyện Đình Sơn nên cũng đã phân nhân khẩu từ Lịch Thành đi,khiến nhân khẩu Lịch Thành dần dần giảm xuống còn năm trăm ngàn.
Mặc dù như thế, huyện Lịch Thành cũng còn hết sức đông người, nhiều người phải chen chúc trong gian phòng chật chội, tuy rằng có chật chội một chút nhưng dân chúng cũng cảm thấy thoải mái vì họ có được cảm giác an toàn dù có khó khăn cực khổ họ cũng cảm thấy vừa ý.
Trên quan đạo, vì vừa nhận được chiến mã do Trương Huyễn tặng nên La Sĩ Tín thích thú vô cùng, gã chỉ vào cánh đồng bất tận hai bên đường nói:
- Cánh đồng này đã cứu mạng chúng ta, thực phẩm của bốn huyện khoảng mấy vạn khoảnh, một nửa là tư điền một nửa là quan điền, nuôi sống hàng trăm vạn nhân khẩu và hai vạn quân đội ở Tề quận.
- Quân phản loạn không tiến công vào sao?
- Đều muốn tấn công nhưng không dễ dàng, có một lần nguy hiểm nhất, đầu năm Lưu Bá Đạo suất lĩnh A Cữu quân qua Hoàng Hà đến đây nhằm mục đích phá hỏng mùa màng, bị chúng ta suất quân đánh cho tè cả ra quần. Hơn mười vạn quân toàn bộ bị giết, tù binh đều nộp lên triều đình.....A, sao các người nhìn ta quái lạ thế?
La Sĩ Tín thấy binh lính nhìn gã với ánh mắt khác lạ, gã gãi đầu nói:
- Ta nói gì sai sao?
Trương Huyễn cười nói:
- Thủ hạ của ta có huynh đệ trong A Cữu Quân bị đệ đánh cho tè ra quần đó.
La Sĩ Tín há to mồm, cả nửa ngày không thể ngậm miệng lại được:
- Ha ha, thật là khéo quá!
.....
Mọi người cười cười nói nói đi vào huyện Lịch Thành, trước mặt là một nơi phồn hoa sầm uất, cửa hàng san sát nhau, bên trong có đủ các loại hàng hóa, chủ yếu là các vật dụng hàng ngày, tiếng rao vang lên không ngớt.
Hai bên đường lớn có tửu quán, nhà trọ, thanh lâu, võ quán lần lượt lần lượt đan xen nhau, tất cả các võ quán có đến vài chục cái, có nhiều đội võ sĩ thiếu niên mặc võ phục samurai, tay cầm kiếm đạo.
- Các võ quán này đều được Đại soái ủng hộ, bắt đầu từ hai năm trước, võ quán được miễn phí, nếu muốn ai cũng có thể đến học võ nghệ, đây là những võ quán tư nhân, vì tăng sức mạnh cho chính quyền mà võ quán mới có lực hấp dẫn. Đại tướng yêu cầu tất cả các tướng lĩnh ít nhất mỗi tháng phải đến võ quán một lần, những người này đều là quân trù bị của chúng ta.
Trương Huyễn không nói gì, vẫn quan sát tỉ mỉ thành trì náo nhiệt này, huyện Lịch Thành là nơi phồn hoa thật sự ngoài dự đoán của hắn, so với các huyện Phì Thành, huyện Thanh Hà khác một trời một vực, nhưng cũng có điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái.
- Nếu bốn phía bị loạn phỉ vây quanh thì hàng hóa này từ đâu đến?
La Sĩ Tín nói:
- Chủ yếu đến từ phía Tây, lúc trước Ngõa Cương cắt đứt đường buôn bán nhưng bắt đầu từ năm nay, không ngờ Ngõa Cương đã tự do hóa con đường buôn bán, trên đường còn tương đối an toàn nên thương đội xuất hiện nhiều hơn.
Trương Huyễn gật đầu, nguyên nhân này thì hắn rất rõ, hẳn là có liên quan đến Lý Kiến Thành ở Ngõa Cương. Lý Kiến Thành lên Ngõa Cương, điều thay đổi đầu tiên là biến quân Ngõa Cương từ một chi quân phản loạn trở thành thế lực chính trị cát cứ.
La Sĩ Tín cùng Trương Huyễn từ cửa Tây đi vào huyện Lịch Thành, dạo một vòng lại đi ra từ cửa Đông, ngoài ba nghìn Phi Ưng Quân đóng bên trong thành phụ trách duy trì trật tự quân đội, còn lại chia ra đóng ở doanh trại phía Nam và Bắc ngoài thành. Quân đội của Trương Huyễn trước mắt đóng ở Bắc quân doanh. Tư mã Hành quân của Phi Ưng Quân đã an bài thích đáng cho đội quân Trương Huyễn.
Trương Huyễn đi vào đại doanh chiếm diện tích khoảng ngàn khoảnh này cảm thấy vô cùng vui sướng, tiếng hoan hô không ngừng vang lên, quân lính chạy đến vẻ mặt vô cùng hưng phấn khiến trong lòng Trương Huyễn cảm thấy kỳ lạ, có gì mà họ vui thế?
- Trương Tướng quân.
Bên cạnh có người gọi Trương Huyễn, Trương Huyễn quay đầu lại thấy Bùi Hành Nghiễm nhanh chóng chạy đến, Trương Huyễn chắp tay cười nói:
- Bùi Giáo Úy, đã lâu không gặp.
Bùi Hành Nghiễm chạy lên trước thi lễ cười nói:
- Tướng quân có thể gia nhập vào Phi Ưng Quân Nguyên Khánh vui sướng vô cùng, có thể cùng Tướng quân sóng vai giết địch là may mắn của Nguyên Khánh.
- Bùi Giáo Úy quá khen, hẳn là ta cảm thấy vinh hạnh rồi, ta không ngờ có thể gia nhập Phi Ưng Quân.
Bùi Hành Nghiễm lại nhỏ giọng nói:
- Tướng quân có rảnh không?
Trương Huyễn gật gật đầu nói:
- Rảnh, có chuyện gì không?
- Cha ta muốn gặp Tướng quân, đặc biệt bảo ta mời tướng quân đến chơi.
Trương Huyễn lập tức nghĩ đến Bùi Củ, Bùi Nhân Cơ muốn gặp mình, chẳng lẽ có liên quan đến Bùi Củ sao? Trương Huyễn cũng không hỏi nhiều, vui vẻ nói:
- Nếu đã như vậy xin Bùi Giáo Úy dẫn đường.
Bùi Hành Nghiễm mừng rỡ:
- Mời Tướng quân đi theo ta.
Trương Huyễn đi theo Bùi Hành Nghiễm hướng về lều của Bùi Nhân Cơ mà đến. Lúc này Trương Huyễn lại ngầm trộm nghe tiếng hoan hô không khỏi tò mò hỏi:
- Trong đại doanh có chuyện gì vui thế?
- Là Tần tướng quân phái người truyền tin tức từ Lỗ Quận đến, đúng là tin vui, chúng ta tìm được ổ của Từ Viên Lãng không ngờ thu được hai vạn thạch lương thực và một trăm ngàn quan tiền, còn có nhiều chiến lợi phẩm khác, mấu chốt là lương thực, vấn đề quân lương đã giải quyết xong, không cần lo lắng sợ thiếu hụt nữa.
Trương Huyễn cũng biết trong Phi Ưng Quân vấn đề lương thảo khá căng thẳng, nếu Trương Tu Đà sẽ không vì một ngàn thạch lương thực mà phái La Sĩ Tín đến huyện Phì Thành, hai vạn thạch lương thực cũng đủ để quân đội tấn công quận Đông Lai và Cao Mật rồi.
- Đây đúng là chuyện tốt, xem ra ta đến đã mang vận may cho mọi người.
Trương Huyễn cười nói.
- Chúng ta đều nói Trương Tướng quân là phúc tướng, Trương Tướng quân đến chúng ta có thể tiêu diệt Từ Viên Lãng, hy vọng phúc khí của Trương Tướng quân có thể mang đến nhiều chiến công hơn nữa cho chúng ta.
Trương Huyễn sờ sờ mũi cười nói:
- Cố hết sức thôi.
....
Phi Ưng Quân được biên chế cơ sở quân sự trong thời chiến cụ thể là Chủ soái, Phó tướng, Nha tướng, Thiên tướng, Giáo úy, Lữ soái, Đội trưởng, Hỏa trưởng, sĩ tốt....
Trong đó Trương Tu Đà làm Chủ soái, lão ở đây giữ chức Tả Kiêu Vệ Tướng quân, thuộc loại cấp bậc tướng quân, còn Bùi Nhân Cơ làm phó tướng, trong triều giữ chức Hổ Bí Lang tướng, đây là lang tướng trung cấp bậc cao nhất, so với Trương Huyễn đảm nhiệm Hùng Võ Lang tướng cao hơn một bậc.
Một khi Trương Huyễn chính thức nhận chức, chức vị hiện tại cao hơn trước một bậc, chức Nha tướng này không giống bình thường, có thể độc lập Thành phủ, tương đương với đoàn độc lập trong quân đội sau này.
Nói cách khác Trương Huyễn chịu sự quản lý của Trương Tu Đà, tác chiến nghe theo chỉ huy của Trương Tu Đà nhưng muốn đề bạt tướng sĩ trong quân có thể bỏ qua Trương Tu Đà, trực tiếp xin chỉ thị bổ nhiệm của Binh bộ.
Cho nên Trương Huyễn cũng không thuộc sự quản lý của Bùi Nhân Cơ, chỉ chịu sự quản lý của Trương Tu Đà. Nói về mặt này Trương Huyễn và Bùi Nhân Cơ có địa vị bình đẳng, có điều chức quan của hắn thấp hơn Bùi Nhân Cơ một bậc, kinh nghiệm lý lịch lại ít hơn.
Trương Huyễn đến lều lớn của Bùi Nhân Cơ khom người thi lễ: