Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 61: Cũng là cha



Sáng sớm, Chúc Vân Tuyên vừa đánh thức Yến nhi tỉnh giấc xong, liền có một người phụ  nữ đưa đồ ăn vào trong khoang thuyền. Yến nhi mới đầu còn đang vui vẻ hí hửng ôm một đống chú thỏ con chơi đùa, bỗng nhìn thấy người phụ nữ kia, bèn theo bản năng lủi vào trong lồng ngực cha mình, khuôn mắt cực kỳ nhút nhát sợ sệt. Người phụ nữ kia có chút ngượng, vội đặt đồ ăn xuống, sau khi cung kinh thăm hỏi hai người một câu, cũng tự giác lùi ra.

Chúc Vân Tuyên giơ tay sờ đầu con trai dịu dàng động viên: “Có cha ở đây, Yến nhi không cần sợ.”

Bé con ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Chính là bà ấy bắt Yến nhi đó, Yến nhi không thích bà, cũng may là có bá bá tới cứu Yến nhi.”

Chúc Vân Tuyên: “…”

Khi Lương Trinh đến hai cha con đã dùng xong bữa sáng, Yến nhi đang ngồi trong lòng Chúc Vân Tuyên chơi đùa với mấy chú thỏ con, còn Chúc Vân Tuyên thì tựa vào tháp thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe có tiếng động, Yến nhi vội ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lương Trinh, cặp mắt liền sáng rỡ gọi hắn đến mạch lạc rõ ràng: “Chào bá bá ạ!”

Lương Trinh ngồi xếp bằng trên giường, mỉm cười đưa tay bóp bóp cái mũi nhóc con: “Yến nhi ngoan.”

Sau lại dời ánh mắt chuyển sang Chúc Vân Tuyên, nói cho hắn biết: “Ta đã sắp xếp người đưa tin cho đám người Định Quốc công, kêu bọn họ không cần phải lo lắng, khoảng chừng qua nửa tháng sau sẽ đưa ngài về.”

Chúc Vân Tuyên không nói gì, Lương Trinh kêu người dâng trà nóng điểm tâm cùng bàn cờ lên, sau đó ra hiệu với Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên ngước mắt liếc nhìn hắn, qua một lúc sau, khẽ giơ tay đặt món điểm tâm qua trước mặt Yến nhi cho con tự ăn, còn mình thì cầm quân cờ lên.

Sau một canh giờ, Lương Trinh cười cười quét toàn bộ quân cờ còn lại về trong hộp, nhận thua: “Ba năm không gặp, kỳ nghệ của bệ hạ quả là tiến bộ không ít.”

Chúc Vân Tuyên không thèm để ý đến mấy câu trêu đùa của người kia, chỉ khẽ mím môi nâng chung trà lên. Mùi vị của loại trà này không giống như loại trà hắn dùng trong cung, cũng không phải mùi vị trong phủ nguyên soái Tuyền Châu, vị thơm hơi kỳ lạ, lúc uống vào trong miệng cảm thấy ngòn ngọt, hẳn là sản phẩm của nơi khác, trong lúc vô tình, hắn đã thưởng thức đến chung thứ ba.

Lương Trinh cười giải thích: “Đây là lá trà được sản xuất trên đảo Nam Dương, uống không quen sẽ cảm thấy kỳ lạ, đến khi quen rồi sẽ cực kỳ yêu thích không thôi.”

Chúc Vân Tuyên đặt chung trà xuống giương mắt nhìn về phía Lương Trinh: “Ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy mà ngươi cũng có thể sống tiêu sái thoải mái, còn được lên làm tướng quân, bản lĩnh của ngươi so với ba năm trước đúng là càng khiến cho trẫm phải nhìn bằng cặp mắt khác.”

Lương Trinh cười mỉm gật đầu: “Bệ hạ quá khen, chẳng qua chỉ là sống vật vờ không mục tiêu qua ngày mà thôi.”

“Trên đời này được bao người, sau khi trở thành tù nhân triều đình Đại Diễn còn có thể trở thành người mà ngươi nói là sống vật vờ qua ngày vậy chứ.”

Trong lời nói của Chúc Vân Tuyên hiện rõ sự chế nhạo không chút khách khí cùng châm chọc, nhưng Lương Trinh có vẻ như chẳng màng để tâm đến, còn mỉm cười phụ họa: “Vậy cũng nhờ phúc của bệ hạ thôi, nếu như ngày đó bệ hạ không tha mạng cho ta, thì sao ta có được ngày hôm nay chứ.”

Chúc Vân Tuyên khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng quan sát Lương Trinh đang bày ra điệu bộ cợt nhả ở trước mặt mình. Ba năm trôi qua, trên người của đối phương lúc thì như đã thay đổi gì đó, lúc thị lại giống hệt lúc trước không có gì khác biệt, khiến cho hắn không biết đâu mà lần.

“Cha…”

Yến nhi kéo ống tay áo của Chúc Vân Tuyên, lúc sau có vẻ như bị vẻ mặt quá mức lạnh lùng kia dọa khiến cho nhóc co rúm người sợ hãi.

Nét mặt Chúc Vân Tuyên dần thả lỏng, hắn nắm lấy tay bé con vân vê dụ dỗ: “Ngoan, con tự chơi đi.”

Toàn bộ hành động của hai cha con bọn họ bỗng chốc thu hết vào mắt Lương Trinh, khiến cho ý cười bên khoé môi của hắn cũng dần trở nên nồng đậm. Chỉ cần có Yến nhi, thì cho dù Chúc Vân Tuyên có tức giận với hắn ra làm sao, một khi đối diện với nhóc con Yến nhi này, đều sẽ trở nên dịu dàng, trong lúc vô tình còn trưng ra bộ dạng mềm lòng như lúc trước nữa.

Khẽ ho một tiếng, Lương Trinh thôi không cười đùa nữa, mà bắt đầu nghiêm túc tập trung giải thích cho Chúc Vân Tuyên: “Nếu bệ hạ đã muốn biết vậy thì ta liền không dối gạt ngươi chi nữa, ba năm trước ta dẫn theo mấy người thuộc hạ thân tín rời kinh đi về phía nam, sau khi trực tiếp ra khỏi biển liền đi tới Nam Dương, lúc sau ở Nam Dương may mắn có dịp gặp được phụ thân ta.”

Chúc Vân Tuyên cau mày: “Phụ thân ngươi?”

“Đúng vậy, ” Ánh mắt Lương Trinh chợt trầm xuống:”Chính là vị phụ thân họ Tiêu của thần, hơn hai mươi năm trước được tiên đế phái ra biển diệt cướp, khi đó phụ thân chỉ huy hai mươi chiếc thuyền gần vạn người đi về phía quỷ vực, nhằm tìm kiếm hòn đảo những tên cướp kia trú ẩn. Ngoài ra, tiên đế cũng hạ ý chỉ nếu không tìm được hòn đảo kia tiêu diệt tận gốc bọn cướp biển thì không được hồi triều, bằng không sẽ xem như tội trốn tránh trách nhiệm xử phạt. Bọn họ ở trên biển phiêu bạt ròng rã ba tháng trời, gặp qua vô số sóng lớn gió gầm, xoáy lưu, khiến cho số lượng người chết thương vong nhiều khôn kể, thế nhưng ngay cả bóng dáng bọn cướp biển cũng không tìm ra, sau ba tháng, phụ thân ta liền dẫn hơn một ngàn người còn sống sót rời khỏi quỷ vực đi về Nam Dương.”

Không cần Lương Trinh nói tiếp, Chúc Vân Tuyên cũng tự khắc hiểu ra: “Vì bọn họ không về triều, thành ra triều đình nhận định toàn bộ bọn họ đã chôn thây trong biển.”

Lương Trinh trào phúng nở nụ cười: “Bọn họ trở về cũng sẽ chịu tội lĩnh phạt, tiên đế vốn cũng không có ý định cho phép bọn họ quay về, ít ra đi tới Nam Dương còn có thể sống tạm bợ qua ngày.”

Chúc Vân Tuyên nhất thời không nói gì, đây là nghiệp do phụ hoàng hắn tạo ra, cho nên hắn không có gì để biện minh.

Lương Trinh tiếp tục nói: “Bọn họ ở Nam Dương tìm một toà đảo biệt lập, sau đó qua lại với những người còn sinh sống trên đảo kia. Phụ thân ta từng phái người trở về tìm ta cùng cha, nhưng đáng tiếc chỉ nhận được tin dữ cha đã ôm ta nhảy xuống vực bỏ mạng, từ đó trở về sau người liền không đặt chân lên đất Đại Diễn nữa, cũng may trùng hợp ba năm trước, hai cha con có dịp tình cờ gặp mặt ở Nam Dương, cuối cùng xem như mới có thể đoàn tụ, về chuyện những người gọi ta là tướng quân kia, chẳng qua chỉ là nể mặt mũi của phụ thân ta mà thôi.”

“… Hiện tại Tiêu tướng quân vẫn khỏe chứ?”

Lương Trinh thở dài: “Có vẻ là sau khi thấy ta, người liền cảm thấy đời này không còn hối tiếc gì nữa, cho nên hai năm trước đã nhắm mắt rời khỏi thế gian rồi.”

Nhận thấy trong mắt Lương Trinh chợt có chút bi thương lướt qua, trong lòng Vân Tuyên cũng cảm thấy khó chịu, mấy câu an ủi vừa đến bên miệng, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra thành lời.

Lương Trinh lại tiếp tục nở nụ cười: “Phong cảnh ở hòn đảo kia khá đẹp, khí hậu cũng tốt, bệ hạ nhất định sẽ rất thích cho mà xem.”

Từ tối qua cho đến hiện tại, Chúc Vân Tuyên vẫn chưa từng hỏi qua đối phương rốt cuộc muốn dẫn mình đến nơi nào, có vẻ như chính hắn cũng không để ý lắm, Lương Trinh đã chủ động nói thế, thì hắn cũng không hỏi gì nhiều thêm. Chúc Vân Tuyên chợt nhìn qua Yến nhi đang ngồi ở một bên im lặng một lúc, sau mới nói: “Dù gì ngươi cũng tự mình ra quyết định, vậy cần gì phải giải thích nhiều như vậy.”

Lương Trinh cụp mắt cười nhẹ một tiếng rồi cũng nhìn sang Yến nhi hỏi: “Tiểu bảo bối, bá bá dẫn con đến một nơi rất đẹp để dạo chơi, con có muốn đi không?”

Bé con nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn Chúc Vân Tuyên: “Cha cũng đi sao ạ?”

Chúc Vân Tuyên khẽ mím môi, rồi gật đầu

Yến nhi hí hửng đáp lời: “Vậy Yến nhi cũng đi.”

Lương Trinh mỉm cười đắc ý không thôi, trong lúc nhất thời Chúc Vân Tuyên cũng thực sự không biết nói sao cho phải, thế nhưng bé con này dường như vẫn chưa phát hiện ra sự khó chịu cùng không thoải mái của cha mình, hết nhìn Chúc Vân Tuyên lại quay sang nhìn Lương Trinh, sau đó ấp úng lên tiếng hỏi Chúc Vân Tuyên: “Cha, bá bá nói người cũng là cha của Yến nhi, đây có thật không ạ?”

Chúc Vân Tuyên chợt ngây ra. Lương Trinh giơ tay ôm Yến nhi ngồi lên đùi mình cười hỏi: “Vậy bản thân Yến nhi thấy thế nào?”

Nhóc con tập trung ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi bi bô trả lời: “Nhưng Yến nhi đã có hai cha rồi, còn có một phụ thân nữa, hay bá bá làm phụ thân của Yến nhi có được hay không?”

Bé con còn khá nhỏ cho nên vẫn chưa rõ ràng chuyện cha cùng phụ thân khác nhau chỗ nào, nhóc chẳng qua là cảm thấy ba người cha hình như có hơi nhiều, mà một phụ thân thì lại ít quá, cho nên bèn hết sức ngây ngô nói suy nghĩ của mình ra. Lương Trinh nở một nụ cười hết sức đầy ẩn ý, hắn còn nhìn sang Chúc Vân Tuyên ở đối diện đang nhếch môi mặt không chút cảm xúc nháy mắt hỏi: “Bệ hạ nghĩ sao?”

Yến nhi cũng trưng đôi mắt to tròn nhìn Chúc Vân Tuyên, bộ dáng hệt như đang sợ hắn không đồng ý, Chúc Vân Tuyên thấy vậy bèn giơ tay vuốt ve gương mặt con trai rồi dịu dàng nói: “Yến nhi đồng ý là được.”

Yến nhi vừa nghe xong lập tức hí hửng gọi “phụ thân” rồi chui tọt vào trong lòng Lương Trinh, Chúc Vân Tuyên nhìn cũng nghẹn lời, chỉ cảm thấy đứa con trai ngốc này của mình hình như cũng quá dễ dụ rồi, mới vậy đã dễ dàng nhận cha, lúc đầu hắn muốn thân thiết với bé con rõ ràng cũng không được dễ dàng như vậy…

Đến đêm khuya, Yến nhi nằm mơ thấy ác mộng, bé con òa khóc tỉnh lại, trong miệng còn liên tục gọi cha cùng phụ thân. Chúc Vân Tuyên ôm con trai vào trong ngực dỗ dành hồi lâu, bé con nước mắt tuôn trào hỏi tại sao cha cùng phụ thân lại bỏ mình, có phải không cần nhóc nữa không, Chúc Vân Tuyên cũng chỉ có thể cố gắng động viên an ủi, sau đó lại dỗ Yến nhi ngủ tiếp.

Khi Yến nhi ngủ thiếp đi, bản thân hắn lại không còn buồn ngủ nữa, đành ngồi trông chừng con một hồi lâu, sau đó đứng dậy khoác lấy một lớp áo rồi đi ra bên ngoài.

Đêm khuya trên biển đen ngòm không có chút ánh sáng nào, chỉ nghe được tiếng vang của sóng biển cùng tiếng gầm rú của những trận gió. Chúc Vân Tuyên tựa vào lan can lẳng yên bất động nhìn ra phương xa một lúc thật lâu.

Một chiếc áo khoác chợt rơi vào bả vai hắn, hơi thở ấm áp của ai đó cũng từ từ tiến đến gần, thế nhưng Chúc Vân Tuyên vẫn không quay đầu nhìn lại, mãi đến khi có một tiếng nói quen thuộc vang vọng bên tai: “Đã giờ nào rồi, sao bệ hạ còn chưa ngủ? Mặc dù hiện tại trời đã vào hè, thế nhưng ban đêm trên biển gió lớn, bệ hạ cẩn thận coi chừng cảm lạnh.”

Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm lại, khàn giọng trả lời: “Mấy ngày nay Yến nhi không nhìn thấy huynh trưởng cùng mọi người đã ngủ không yên giấc như vậy rồi, nếu như… Nếu như ta đưa nó về kinh, liệu nó có thể chịu được sao?”

Bé con còn nhỏ như vậy cứ phải lo lắng sợ người vứt bỏ mình, thử hỏi chuyện này sao có thể khiến hắn không đau lòng cho được, đó là còn chưa kể đến việc Yến nhi chịu nhận lại mình cùng Lương Trinh, có bao nhiêu cha cùng phụ thân cũng đồng ý, suy cho cùng chính là do bản thân nhóc con không có cảm giác an toàn mà thôi.

Lương Trinh vừa mới được Yến nhi nhận phụ thân, còn hắn chỉ mới có một tháng trời, cả hai đều chỉ bên cạnh Yến nhi trong một khoảng thời gian ngắn, sao có thể thay thế được Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh đã nuôi nhóc con lớn đến chừng này. Chúc Vân Tuyên vừa nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu không thôi, nếu như năm đó… Nếu như năm đó hắn không khăng khăng đưa con đi, thì bây giờ cũng sẽ không khiến con trai mình chịu nhiều thiệt thòi như vậy.

“Không phải là lỗi của bệ hạ. Lương Trinh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của hắn, “Năm đó bệ hạ bất đắc dĩ nên mới làm vậy, nếu muốn trách thì cứ trách ta đi.”

Cổ họng Chúc Vân Tuyên khô khốc đau rát: “Ta không phải do bất đắc dĩ gì cả, năm đó, đúng là ta thực sự không cần con…”

“Nó còn nhỏ, chỉ cần bệ hạ kiên trì một chút, từ từ sẽ được thôi, nếu quá gấp gáp chỉ sợ con nhất thời không tiếp thu được, hiện tại ngài mau chóng giải quyết chuyện phía nam rồi triệu hồi Định Quốc công vào kinh đi.”

Chúc Vân Tuyên không nói gì nữa. Lương Trinh chợt giữ lấy bờ vai đối phương xoay người đối diện với mình, sau đó chỉnh áo khoác lại che kín cả người, rồi lại nhắc nhở hắn: “Bệ hạ trở về nghỉ ngơi đi, bằng không lát nữa Yến nhi tỉnh lại không thấy ngươi đâu khóc nữa thì mệt.”

Chúc Vân Tuyên khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn Lương Trinh đứng trước mặt mình, sự dịu dàng trong đôi mắt dưới màn đêm ấy như muốn hóa thành làn nước tức khắc tràn ra.

Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười: “Bệ hạ, nếu ngươi còn nhìn ta như vậy nữa, ta liền khiêng người về đấy..”

Chúc Vân Tuyên chợt hoàn hồn, trong mắt có tia hoảng loạn vút qua, bèn chột dạ nhìn sáng chỗ khác, sau đó cũng trở về trong khoang thuyền..

Chúc Vân Tuyên vào trong xong, Lương Trinh lại đứng đó thêm một lát nữa, cuối cùng bất giác nở ra một nụ cười lắc đầu, rồi xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.