Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 77: Ngàn dặm trao tình



Sau khi đi vào thu xếp Yến nhi ngủ xong, rốt cuộc hai huynh đệ cũng xem như chính thức có thời gian nói chuyện với nhau một chút. Chúc Vân Tuyên liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phía sau thuyền của bọn họ còn có bốn, năm chiếc thuyền hộ vệ đi theo, cảnh tượng nhìn qua có hơi quá mức rình rang. Hắn thấy vậy bèn bất đắc dĩ hỏi Chúc Vân Cảnh: “Không phải đệ đã nói không cần phái nhiều người như vậy tới rồi hay sao? Một mình huynh tới đây là được rồi.”

Chúc Vân Cảnh trả lời: “Cẩn thận một chút vẫn hơn, bây giờ toàn Tuyền Châu đã giới nghiêm, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế phòng bị quân giặc xâm lấn, ta phải đem nhiều người theo chút.”

Chúc Vân Tuyên nghe vậy không khỏi cau mày: “Tạm thời đừng để mọi người biết tin tức đệ trở về.”

“Yên tâm, những người này đều là thân tín Hạ Hoài Linh tự mình dạy dỗ, bọn họ tuyệt đối không dám tùy ý tiết lộ hành tung của bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên gật đầu: “Bên Tuyền Châu sao rồi?”

Chúc Vân Cảnh khẽ cười: “Không ngoài dự đoán, quả thật có người đang rục rà rục rịch, có điều đệ yên tâm, bọn con cháu Trần thị kia rời khỏi Trung Nguyên đã hơn hai trăm năm, còn có thể lưu lại bao nhiêu người có thể sử dụng được, ngoại trừ vị Lương phủ kia ra, toàn bộ đều là hạng người vô danh, ta đây cũng đã có danh sách ghi rõ những người nào, chỉ chờ bệ hạ trở lại xử trí.”

Nghe đến vế sau,  Chúc Vân Cảnh chợt chần chừ một lúc rồi lại hỏi: “… Thế nhưng mà, tên nhóc Chúc Vân Quỳnh kia, rốt cuộc đệ định làm như thế nào?”

Chúc Vân Tuyên nhất thời không biết nên nói thế nào: “Mấy ngày nay có ai cố gắng tiếp cận đệ ấy hay không?”

“Tất nhiên là có, e là những người kia cũng không ngờ được đệ sẽ đưa Chúc Vân Quỳnh theo đến phía nam, vừa may cho bọn họ cơ hội ngon ăn tiếp cận, nhưng không sao, ta đã phái người theo dõi sát sao rồi, những người kia không tài nào đến gần hắn được, bản thân hắn có lẽ cũng không biết thân thế thực sự của chính mình.”

Chúc Vân Tuyên than thở: “Đừng nói là đệ ấy, ngay cả Thần quý phi cũng chưa chắc biết, người phụ nữ kia một lòng một dạ chỉ là muốn làm hoàng thái hậu mà thôi, suýt chút nữa bà ta đã thành công rồi… Thôi, năm đó đệ vốn không có ý định giết Chúc Vân Quỳnh, hiện tại cần gì phải nghĩ đến chuyện này nữa, nếu như đã không biết gì, sau này xem như cũng có thể an phận, chỉ là một tôn thất thân ốm yếu bệnh tật mà thôi, đệ nuôi là được rồi.”

Chúc Vân Cảnh không mấy đồng tình nhắc nhở hắn: “Năm đó chuyện thừa kế ngôi vị phong ba bão táp, hơn nữa thân thế của hắn cũng không tiện, bệ hạ không nên nhẹ dạ, lúc cần phải quyết đoán nhổ cỏ tận gốc.”

Chúc Vân Tuyên lắc đầu: “Ngày ấy trên hội chùa, Chúc Vân Quỳnh liều mạng nhào tới cướp Yến nhi lại, sau đó còn bị người ta đạp ngã trên mặt đất không dậy nổi, chỉ chuyện này thôi đệ đã không tiện ra tay với đệ ấy rồi, trên đời này có nhân quả báo ứng, nếu như báo ứng trên chính người đệ không sao, đệ chỉ là không dám dùng Yến nhi đánh cược, chuyện đệ dẫn đệ ấy ra khỏi lãnh cung, mục đích cũng là vì muốn tích phúc cho Yến nhi, nay sao có thể làm trái lại được.”

“Hơn nữa mà nói.” Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt sầm xuống, lại khẽ khàng nói tiếp: “Bây giờ đệ ấy chỉ là một người không quyền không thế, ngay cả chuyện có thể sống tới khi thành niên hay không cũng còn khó nói, nếu như đệ cho rằng người như vậy là đại họa, thì thân làm hoàng đế này cũng không tránh khỏi thất bại, nếu như đệ đã giữ mạng đối phương lại, thì đương nhiên sẽ không cho đệ ấy cơ hội làm phản.”

“Được rồi, chính đệ trong lòng hiểu rõ là được.” Suy cho cùng Chúc Vân Quỳnh chỉ là một quân cờ cho người khác lợi dụng mà thôi, Chúc Vân Cảnh cũng lười tiếp tục khuyên: “Đừng nói chuyện Chúc Vân Quỳnh nữa, chúng ta nói đến cái tên Lương Trinh kia đi, đệ cho Yến nhi nhận hắn ta sao? Đệ nghĩ gì vậy?”

Chúc Vân Tuyên ngây người ra, lúc hoàn hồn trong mắt chút ý cười không mấy nổi bật mà hỏi ngược lại Chúc Vân Cảnh: “Huynh, huynh bên cạnh Định Quốc công nhiều năm như vậy, huynh thấy rất vui vẻ đúng không?”

Chúc Vân Cảnh tức giận nói: “Làm cái gì lại chuyển sang ta, chuyện này vốn không giống nhau.”

“Không có gì là không giống cả, ban đầu khi huynh ở chung với Định Quốc công, đệ cũng không đồng ý, thế nhưng không phải hai người hiện tại vô cùng tốt hay sao? Hai người có thể hạnh phúc, đệ và hắn cũng có thể, đệ thích hắn, hắn cũng thích đệ, nhiêu đó là đủ rồi, trước đệ là do đệ nghĩ nhiều cứ lo trông trước trông sau, bây giờ chi bằng đừng nghĩ nữa, hôm nay có rượu thì uống cho say, chỉ cần hắn không làm đệ thất vọng một ngày, thì đệ sẽ ở bên hắn một ngày, huống chi hai người bọn đệ còn có Yến nhi nữa mà, dù cho chuyện sinh Yến nhi không phải là do mong muốn của đệ, nhưng hiện tại đệ không thể nào vứt bỏ được con nó.”

Chúc Vân Cảnh nhất thời không biết nói gì: “… Lần này chuyện hắn thẳng tay cướp đệ và Yến nhi đi có hơi bị quá mức lỗ mãng, tuy rằng hắn cũng không phải là có ác ý.”

“Đúng vậy.” Chúc Vân Tuyên cười gật đầu, “Nếu không phải, đệ cũng không biết Chúc Vân Quỳnh hóa ra có thân thế như vậy, thậm chí trong triều còn có người triều đại trước làm gián điệp, Lương Trinh chỉ là làm việc to gan nóng vội, nhưng đều là vì đệ mà thôi.”

Chúc Vân Cảnh: “..”

Vào ngày hôm sau khi Chúc Vân Tuyên bị cướp đi, Lương Trinh đã phái người đưa tin đến phủ nguyên soái kể rõ chi tiết tường tận về kế hoạch của hắn. Nếu như hiện tại không còn cách nào tìm ra sào huyệt ẩn thân của bọn hải tặc kia, thì chi bằng dụ dỗ tóm bọn họ vào một lưới bắt gọn. Ban đầu hắn cướp hoàng đế đi, sau đó sẽ cố tình tung ra tin hoàng đế mất tích, bọn hải tặc cùng người phiên bang cấu kết với nhau ắt sẽ nhân cơ hội xuất binh tấn công Đại Diễn, chỉ cần thủy sư Đại Diễn chuẩn bị trước chiếm được tiên cơ, thì sẽ không thể nào thu, không những vậy, bọn họ còn có thể mượn thân phận Chúc Vân Quỳnh làm lộ ra những con cháu của tàn dư triều đại trước đang ẩn thân trong triều đình, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Còn về chính Lương Trinh, hắn sẽ lấy hoàng đế đang ở trong tay mình làm mồi dụ, nhử bọn đồng minh với bọn hải tặc cùng phiên bang kia cắn câu, đến lúc lâm trận sẽ nổi dậy giết bọn họ không ứng phó kịp.

Tuy đây là một cách hay, chỉ là nó quả thực có chút lớn mật, huống chi Chúc Vân Cảnh và Hạ Hoài Linh căn bản không tin tưởng Lương Trinh, mãi đến tận khi chim cắt gửi thư hồi âm của Chúc Vân Tuyên về, trong thư Chúc Vân Tuyên chính miệng đã đồng ý với kế hoạch của Lương Trinh, hai người họ còn đang dựa theo kế sách đó mà thi hành. Nói đến tình hình trước mắt, khi quân giặc chỉ còn ít ngày nữa sẽ xâm lấn, Chúc Vân Tuyên rốt cuộc mới truyền tin tới kêu người đón hắn về.

Bây giờ Chúc Vân Tuyên như vậy, sao có thể cho phép người ta gieo tiếng xấu cho Lương Trinh. Những lời chưa kịp nói ra của Chúc Vân Cảnh cũng trào ngược trở về, hắn sáng suốt lựa chọn cách ngậm miệng. Giống như Chúc Vân Tuyên có nói, tốt xấu gì cũng là do chính hắn cam tâm tình nguyện, hà tất chi phải nghĩ nhiều như thế, tóm lại Chúc Vân Tuyên của hiện tại đã không còn là người Lương Trinh có thể tùy ý bức bách bắt bí nữa, vậy thì cứ mặc cho hai người giày vò nhau đi, hắn cần gì phải đi bận tâm những chuyện vô bổ, chọc người chán ghét.

“Chính đệ nghĩ thông là được, ta cũng muốn nhiều lời, về việc phải ăn nói sao với đám triều thần kia, đệ phải suy nghĩ kỹ càng.”

Chúc Vân Tuyên nở nụ cười: “Trong lòng đệ đã có dự định.”

Sau khi về lại Tuyền Châu, Chúc Vân Tuyên chưa từng bước ra phủ nguyên soái, chỉ gặp mấy vị trọng thần trong triều đi tuần cùng mình. Chuyện hoàng đế mất tích bọn họ cũng bị gạt, vì thế khi tận mắt gặp lại Chúc Vân Tuyên, mấy vị lão thần ai nấy cũng nước mắt tuôn đầy mặt, nhờ có Chúc Vân Tuyên luôn miệng căn dặn, mới khiến bọn họ không lộ ra manh mối trước mặt người ngoài.

Chúc Vân Tuyên vừa đi hơn nửa tháng, chuyện phía bên kinh thành đã có chút biến động, thế nhưng cũng may là do ba năm nay Chúc Vân Tuyên nắm giữ quyền lực xây dựng uy nghiêm, cho nên trong khoảng thời gian ngắn kia cũng không xảy ra chuyện đại loạn gì. Sau khi trở về Tuyền Châu hắn liền lập tức viết mật chỉ, phái người đưa tới kinh thành giao cho phụ thần nội các áp đảo những kẻ ôm ấp mưu đồ.

Tuy rằng Chúc Vân Tuyên hiện tại tạm thời không tiện xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng kể từ sau khi trở về Chúc Vân Tuyên mỗi ngày đều xử lý vô số chuyện chính sự dở dang, ngoài ra còn thương thảo cùng Hạ Hoài Linh về trận hải chiến sắp đến, bọn họ đã làm xong công tác chuẩn bị chu toàn, chính là bí mật triệu hồi hơn nửa quân binh thủy sư từ các bến cảng khác, chỉ còn chờ đám người xấu kia tự chui đầu vào lưới.

Buổi trưa ngày hôm đó, khi Yến nhi tỉnh dậy xong, nhóc con liền được ma ma dẫn tới chỗ của Chúc Vân Tuyên. Vào lúc này, Chúc Vân Tuyên đúng lúc vừa tháo lá thư từ trên chân chú  chim cắt xuống.

Chú chim cắt đang đậu bên cửa sổ kia vừa nhìn thấy Yến nhi liền bay qua đáp xuống mặt đất, sau đó còn ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhìn Yến nhi. Yến nhi tiến về phía trước ngồi chồm hổm xuống, cái miệng cười tươi như hoa xoa xoa cánh chú.

Chúc Vân Tuyên thấy vậy cũng không có ý định ngăn cản, chỉ cúi đầu nhìn thư trong tay. Chữ viết Lương Trinh từ đó đến giờ vẫn như rồng bay phượng múa như vậy, nét chữ tiêu dao, khí thế phi phàm. Bên trong thư, hắn đơn giản sơ lược qua những tin tức mà mình nhận được, ví như bọn quân giặc kia khi nào xuất binh, trên thuyền có bao nhiêu người, trang bị gì, tấn công từ phương hướng nào… Chúc Vân Tuyên đọc xong cũng không lấy làm hoài nghi, bởi hắn biết một khi Lương Trinh chưa xác định tính chân thật, thì chắc chắn sẽ không tùy tiện báo cho hắn.

Phần cuối cùng của lá thư, văn phong đột nhiên xoay chuyển, đối phương chỉ viết một câu nghe đầy đầy ý đùa cợt: “Tâm niệm quân hề, thân canh thậm chi.” Chúc Vân Tuyên đọc thư nhịn không được phì cười thấp giọng nỉ non: “Không biết xấu hổ.”

— Ý nghĩa: Lòng ta nhớ người, thân thể còn nhớ sâu đậm hơn.

Sau khi đọc thư xong hắn không vội viết thư hồi âm, mà chỉ tiện tay ngắt một đóa hoa không biết là hoa gì ở bên ngoài cửa sổ, rồi nhét vào ống trúc, tiếp đó mới gọi Yến nhi qua: “Bảo bối ngoan, chú chim nhỏ kia sẽ giúp cha tặng quà cho phụ thân, con có muốn đưa cho phụ thân gì hay không?”

Yến nhi ngẫm nghĩ một lúc, đoạn móc một viên kẹo trong túi ra đưa cho Chúc Vân Tuyên hết sức rộng rãi mà nói: “Kẹo của con, tặng cho phụ thân ạ.”

Chúc Vân Tuyên bật cười, về vấn đề kẹo của Yến nhi, Chúc Vân Cảnh đã đặt ra quy định mỗi ngày chỉ cho nhóc ăn nhiều nhất là hai viên, cho nên bé con cực kỳ trân quý mấy viên kẹo ít ỏi này, ngay cả bản thân hắn cũng chỉ được một hai lần, lần đầu tiên là ngày thứ hai sau khi gặp nhau, Yến nhi tặng kẹo thay lời xin lỗi, lần thứ hai là lúc hắn ngã bệnh, đứa con trai ngoan này thả viên kẹo bên gói với ước mong muốn hắn mau mau khỏe lên, thế nhưng lần này lại rộng lượng đến mức cam tâm tình nguyện cho không Lương Trinh.

“Thật sự cho phụ thân sao?”

Yến nhi gật đầu lia lịa: “Yến nhi không có keo kiệt.”

Chúc Vân Tuyên cười bóp bóp mũi con trai: “Đúng là bảo bối của cha mà.”

Vừa nói xong, hắn nhét viên kẹo vào trong ống trúc cột vào chân chú chim, sau đó nhìn nó bay ra ngoài cửa sổ, ngày một xa, chỉ trong tích tắc đã bay vụt biến mất ở chân trời. Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm mắt lại, lẳng lặng nở nụ cười.

Vào đêm, khi Lương Trinh vừa mới trở lại trong phòng, liền nghe được tiếng “vèo” xẹt qua, sau đó nhìn thấy một chú chim cắt từ trên trời chao liệng xuống đậu trên bệ cửa sổ, đang tỏ ra cao ngạo ngước đầu hệt như không thèm đoái hoài tới hắn.

Lương Trinh mỉm cười đi tới từ tốn tháo ống trúc ra, trong lúc tháo còn bị chú chim kia mổ vào mu bàn tay một cái. Hắn bèn nhịn cười nói: “Còn mổ nữa, ta liền viết thư kêu A Tuyên làm thịt ngươi.”

Chi chim cắt kia chỉ khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi quay đầu bay ra ngoài. Lương Trinh cũng không thèm để tâm tới nữa, khi nhìn thấy hai thứ được đựng trong ống trúc, mới bất giác nhẹ giọng nở nụ cười.

Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Yến nhi ở trong trang phía ngoại ô của phủ Định Quốc công, nhóc con đã nói muốn tặng kẹo cho hắn, bản thân hắn không ngờ tới rốt cuộc hôm nay cũng thành hiện thực.

Hắn cũng từng tiện tay hái hoa tặng Chúc Vân Tuyên, đó là quãng thời gian mà hai người… căng thẳng nhất. Khi đó Chúc Vân Tuyên ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn, cuối cùng hắn đành phải ném đóa hoa đi, bây giờ Chúc Vân Tuyên lại chủ động ngắt hoa ngàn dặm xa xôi gửi cho hắn.

Màn đêm đầy ắp vui vẻ, dường như sáng hơn cả đêm tối đầy sao. Trong mắt Lương Trinh giờ đây ngập tràn niềm hạnh phúc.

Mãi đến tận lúc sau, đột nhiên ngoài cửa có người đến nhỏ giọng nhắc nhở hắn nên xuất phát, hắn mới bỏ hai món đồ kia về lại ống trúc rồi nhét trong áo, đặt chung một chỗ với ngọc bội Chúc Vân Tuyên tặng khi chia tay, sau đó mới đẩy cửa phòng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.