Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 91: Phiên ngoại đặc biệt: Quyến lữ (Thượng)



Đây là phiên ngoại tác giả viết dành tặng độc giả ngày Lễ tình nhân, cho nên mọi người tạm thời quên đi đống máu chó ngược tâm ở phần chính văn kia đi nha.(*≧ω≦*)

Cảnh Thụy năm thứ bảy, mùa xuân tháng ba, quý tị.

Bên ngoài cửa sổ sau giờ ngọ vừa lúc chính là cảnh xuân đẹp nhất trong ngày, Chúc Vân Tuyên hiện đang ngồi xếp bằng trên tháp, một tay chống đầu tựa trên bàn trà mất tập trung lật xem tấu chương, cả người cũng bị ánh mặt trời hiu hiu làm cho buồn ngủ.

Mực trên ngòi bút không ngừng nhỏ xuống, vô tình làm vấy bẩn hết mớ tấu chương dưới tay, thế nhưng Chúc Vân Tuyên dường như vẫn chưa phát hiện ra, vẫn híp mắt gật gù, bộ dạng thoạt nhìn sắp ngủ thiếp đi.

Cao An ở cạnh chỉ đành bất đắc dĩ ghé sát vào gọi hắn: “Bệ hạ…”

Chúc Vân Tuyên bị tiếng kêu kia làm cho giật mình thoắt ngồi thẳng dậy, ngây người ra mất một lúc, đến khi đầu óc tỉnh táo lại chút mới quay đầu hỏi Cao An: “Giờ gì rồi?”

“Dạ thưa là giờ mùi khắc sáu, nếu như bệ hạ buồn ngủ, vậy thì để nô tài hầu hạ ngài đi vào bên trong nghỉ ngơi có được không?”

— giờ mùi khắc sáu: tầm hai giờ trưa

“Đã giờ mùi khắc sáu rồi sao, thôi, trẫm không ngủ, chút nữa là Yến nhi sẽ học xong trở về rồi…”

Lẩm bẩm nói xong, lại cúi đầu, lần này vẫn là một bên tiếp tục lật tấu chương, một bên ngủ gà ngủ gật.

Từng con chữ trước mắt dần dần biến thành những bóng mờ mơ mơ hồ hồ, cơn buồn ngủ kia lại bắt đầu chiếm lấy tâm trí lẫn cả người Chúc Vân Tuyên lần nữa. Trong lúc mơ màng, Chúc Vân Tuyên bất chợt nghe được mùi trà hương dần đến gần mình, mùi hương ấy cứ quanh quẩn đảo quanh bên chóp mũi, bèn theo bản năng mà dựa qua, còn nhẹ nhàng cạ tới cạ lui nhúc nhích một chút, cuối cùng mới hoàn toàn yên ổn nhắm mắt lại.

Đến khi tỉnh lại mặt trời cũng sắp lặn, thứ đập vào mắt Chúc Vân Tuyên lúc này chính là những vệt chiều tà phủ khắp phía chân trời soi sáng ngoài cửa sổ kia, hắn mơ mơ màng màng mất một lúc, sau đó mới khẽ nhíu mắt, từ từ tỉnh táo lại, mới nhận ra bản thân mình ấy vậy mà lại tựa đầu trên vai Lương Trinh ngủ một lúc thẳng đến mấy canh giờ.

Còn về Lương Trinh lúc này đây vẫn không chút động đậy mà tập trung giúp hắn phê duyệt tấu chương, đối phương có vẻ như vẫn chưa phát hiện ra người bên cạnh mình đã tỉnh rồi. Chúc Vân Tuyên dời tầm mắt ngưng lại trên gò má Lương Trinh nhìn hết một lúc, thầm nghĩ mới hơn nửa tháng không gặp, mà ai kia tựa như lại đen gầy hơn một chút, trên mặt còn có mớ râu ria tua tủa, lần này đi ra ngoài quả nhiên là đã chịu nhiều cực khổ rồi.

Khi đôi môi mềm mại của Chúc Vân Tuyên dán lên gò má, bàn tay cầm bút của Lương Trinh chợt ngưng lại, đoạn nghiêng đầu sang, sau đó cũng dùng chóp mũi nhẹ nhàng cạ cạ lên mặt Chúc Vân Tuyên cười nói: “Bệ hạ tỉnh rồi?”

“Về sớm như vậy sao không báo trước một tiếng..”

Một câu oán giận vừa ra khỏi miệng xong, những câu còn lại đều bị ai kia chặn trào ngược về lại trong bụng. Lương Trinh giơ tay đè sau gáy Chúc Vân Tuyên ép đối phương tiến lên giường dây dưa tiến vào một trận hôn sâu.

Nụ hôn của Lương Trinh trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ tràn đầy sự xâm lược như vậy, trong lúc răng lưỡi người tới ra lui đẩy đưa nhau, Chúc Vân Tuyên cảm giác đầu lưỡi như bị cắn nát, bèn không nhịn được mở miệng rên rỉ, khẽ đẩy đối phương ra: “Được… Được rồi… Yến…”

Sau khi nụ hôn sâu kia vừa dứt, Lương Trinh một bên in từng cái hôn như mổ nhẹ lên môi Chúc Vân Tuyên, một bên rầm rì: “Yên tâm, vừa nãy lúc nhóc con kia về ngươi còn chưa tỉnh, cho nên ta đã phái người dẫn nó ra ngoài chơi rồi.”

“Sao ngươi làm vậy chứ, nó còn chưa làm bài tập nữa.”

Chúc Vân Tuyên giơ tay đập vào ngực Lương Trinh, cánh tay của hắn sau đó cũng chợt bị đối phương tóm lại đặt giữ yên tại chỗ. Lương Trinh cười cúi đầu, dùng đầu lưỡi đảo qua lòng bàn tay Chúc Vân Tuyên, khiến cho mi mắt Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng giật giật theo, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy không thôi, loại ngứa ngáy này như chảy từ lòng bàn tay tràn đến đầu quả tim.

Sau khi nhìn nhau nở nụ cười, môi lưỡi của cả hai bắt đầu dây dưa quấn lấy nhau lần nữa.

Sau khi thân mật một trận thỏa thích xong, hai người lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính sự. Lần này Lương Trinh ra bên ngoài không chỉ làm khâm sai xem xét tình hình, mà đồng thời còn tham gia điều tra một vụ án tham ô, tình cờ đụng phải mấy kẻ gan to bằng trời, thành ra phải vất vả lao đao mất một phen, cũng may là hữu kinh vô hiểm* trở về, những chuyện cần tra cũng đã điều tra xong xuôi.

— Hữu kinh vô hiểm: nhìn qua cảm thấy sợ rùng mình, thế nhưng thực chất không có gì nguy hiểm

Lương Trinh cứ hời hợt như thế mà kể những tình huống hiểm nguy mình từng đối mặt qua, đến khi nói vào trọng điểm vụ án, thì Chúc Vân Tuyên chợt cau mày ngắt ngang: “Ngươi không những bị người ta giam giữ ba ngày, mà suýt chút nữa còn bị giết chết sao? Từ khi nào mà ngươi thành ra vô dụng như vậy chứ?”

Lương Trinh ở một bên uống trà khẽ cười đáp trả: “Đây cũng không phải lần đầu tiên thần làm tù nhân, luôn có thể chuyển nguy thành an, có gì quan trọng chứ.”

Chúc Vân Tuyên nhấp một ngụm trà, song ánh mắt trở nên ảm đạm xuống một chút. Lương Trinh thấy vậy, bèn ôm đối phương đến trước mặt mình mỉm cười nhìn hắn: “Mất hứng sao? Thôi được rồi, ta không đề cập tới chuyện lúc trước là được.”

Chúc Vân Tuyên giơ tay vòng quanh cổ Lương Trinh thân mật dán sát vào nhau: “”… Ngươi chính là cố ý muốn ta đau lòng ngươi.”

“Vậy bệ hạ có đau lòng thần không?”

Chúc Vân Tuyên không nói gì, chỉ hôn thêm cái nữa lên gò má Lương Trinh, khiến cho hắn cũng không nhịn được cong cong khoé môi nở nụ cười: “Ngoan.”

Mãi cho đến khi sắp đến giờ ăn tối, Yến nhi mới lọ mọ trở về, vừa về đến ngoài cửa, bạn nhỏ thái tử đầu đầy mồ hôi chợt ngắt một nhánh hoa tươi trong ngự hoa viên, sau đó tỏ ra nâng niu đưa đến trước mặt Chúc Vân Tuyên: “Cho phụ hoàng.”

Chúc Vân Tuyên thấy vậy bèn ngắt ngắt mũi nhỏ nhóc con thông báo: “Phụ thân con về rồi.”

Yến nhi ngước mắt nhìn Lương Trinh trầm ngâm hồi lâu, sau cũng cúi đầu xuống ngập ngừng nói: “Vậy cũng cho phụ thân.”

Chúc Vân Tuyên ôm con trai ngồi lên đùi mình, rồi cau mày hỏi Lương Trinh: “Ngươi đã làm gì con?”

Lương Trinh đút trái nho mình vừa lột vỏ xong vào trong miệng Chúc Vân Tuyên, buồn cười lên tiếng: “Ta có thể làm gì được nó chứ? Còn không phải vì ta trở về, buổi tối không thể ngủ chung với ngươi, thành thử ra nhìn ta không lọt mắt chứ sao.”

Yến nhi bị nói trúng tim đen bèn chỉ biết ngượng ngùng trưng cái khuôn mặt nhỏ của mình ra. Lương Trinh lúc bấy giờ mới khẽ giơ tay vuốt ve sau gáy của con trai nhà mình rồi ôm lấy nhóc, Yến nhi vô tình bị đám râu ria tua tủa của phụ thân đâm lên khuôn mặt non mềm khiến cho bản thân bé con ngứa ngáy đến độ phá lên cười khanh khách không ngừng, thế là cái ôm kia dần nhanh chóng chuyển thành những động tác cười đùa tưng bừng.

Cười đùa một trận đã đời xong, Yến nhi dường như vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: “Vậy buổi tối con có thể cùng phụ hoàng và phụ thân ngủ chung không ạ?”

“Không thể.” Mỗi lần trêu chọc con, Lương Trinh đều tỏ ra không chút thoái nhượng nào.

Hắn và Chúc Vân Tuyên đã gần nửa tháng nay chưa ân ái bên nhau, hiện tại vất vả lắm mới có thể trở về, sao có thể để nhóc con kia chen ngang được chứ.

Yến nhi vẫn tiếp tục ngước mắt lên trưng đôi mắt to lấp lánh đầy chờ mong nhìn về phía Chúc Vân Tuyên, Chúc Vân Tuyên chỉ ho nhẹ một cái rồi nói: “Yến nhi ngoan, tối nay phụ hoàng còn có chuyện chính sự cần bàn bạc với phụ thân, cho nên hôm nay Yến nhi ngủ một mình được không hả?”

Bạn nhỏ thái tử thất vọng bĩu môi: “Dạ.”

Lương Trinh cười híp mắt tung chiêu dỗ ngọt nhóc con nhà mình: “Mấy ngày nay nóng như vậy, tạm thời sẽ không lên lớp nữa, ngày mai dẫn con đến nhà Nguyên Bảo ca ca ở mấy hôm có chịu không?”

Vừa nghe xong, đôi mắt Yến nhi thoáng trở nên sáng bừng: “Có thật không ạ?”

Lương Trinh cười gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

Chúc Vân Tuyên lột một quả nho đút cho con trai nhà mình ăn, thầm nghĩ thực chất người phụ thân kia của của ngươi vốn chẳng có ý tốt gì đâu, hắn chỉ là muốn tống con đi mấy ngày mà thôi.

Lúc này, Yến nhi chợt tựa lên cánh tay Lương Trinh, rồi nhìn chăm chăm vào phụ thân mình lên tiếng: “Chú ngựa con của Nguyên Bảo ca ca cực kỳ uy phong, con cũng muốn, phụ thân cho con một con đi.”

Lương Trinh vốn đang định đồng ý ngay, dù sao ngựa trong sân của hắn có con nào là không có, nay con trai chỉ muốn một chú ngựa conmà thôi, đây có là chuyện to tát gì. Thế nhưng bản thân còn chưa kịp cất lời, Chúc Vân Tuyên đã giành trước một bước lên tiếng hỏi: “Con biết cưỡi ngựa không?”

“… Dạ… không biết.”

“Vậy muốn ngựa con làmcái gì?” Thấy con trai nhà mình cứ cúi cái đầu nhỏ xuống không chịu đáp, Chúc Vân Tuyên lại đi tới nhéo mũi nhóc con một hồi: “Đây chính là hư vinh, nhìn thấy người khác có cái gì tốt cũng muốn đòi cho có, Minh ca ca còn chưa có mà. Muốn ngựa con tất nhiên là được, thế nhưng trước hết phải học cưỡi ngựa thành thạo, còn phải ngoan ngoãn đi theo sư phụ học hành, nếu con làm được, phụ hoàng sẽ kêu phụ thân đi chuẩn bị một con ngựa tốt nhất cho con.”

Tiểu thái tử vừa nghe xong liền gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đồng ý hết tất cả những yêu cầu trên. Lương Trinh thấy vậy cũng không nói thêm gì, chỉ cảm thấy buồn cười, tên ranh con này quả nhiên là biết nghe lời, khiến cho hắn không có cơ hội nào tìm cớ dạy dỗ bắt chẹt một phen.

Vào ban đêm, sau khi hầu hạ Lương Trinh cùng Chúc Vân Tuyên rửa mặt xong, Cao An mau chóng dẫn hết đám cung nhân lui xuống, còn giúp bọn họ khóa cửa tẩm điện lại.

Ẩn sau tấm rèm giường lúc này chính là hai thân thể nhấp nhô lên xuống quấn quýt lấy nhau, thỉnh thoảng còn vang lên những thanh âm ám muội xen lẫn cùng tiếng rên rỉ đè nén trầm thấp không ngừng vang vọng ở dưới ánh nến trong cung điện.

Cả người trắng như tuyết của Chúc Vân Tuyên như nhiễm phải một tầng phấn mê người, dọc theo thân thể chính là hình ảnh loang lổ tràn đầy vết tích ân ái, người nam nhân đang đè phía trên kia giờ đây vẫn đang kịch liệt không ngừng đâm ra chọc vào. Lương Trinh khẽ khom người, phả hơi thở nóng hổi sát bên tai Chúc Vân Tuyên dùng giọng điệu xen lẫn ý cười đầu độc đối phương: “Bệ hạ, đừng nhịn, thần muốn nghe ngài kêu ra.”

Vừa dứt lời, Chúc Vân Tuyên đang liên tục thở dốc bỗng dùng cặp mắt đỏ rưng rưng trừng mắt về phía ai kia, dưới thân lại tiếp tục bị những cú đâm chọc tấn công dồn dập, khiến cho Chúc Vân Tuyên cũng không nhịn được bật ra mấy tiếng rên rỉ cực kỳ ngọt ngào: “Vô..sỉ…”

Nửa canh giờ sau, Chúc Vân Tuyên tựa lưng vào lồng ngực Lương Trinh, cả người ai nấy đều đẫm mồ hôi quấn quýt bên nhau thầm thì to nhỏ nói câu được câu mất.

“Không phải bệ hạ nói với Yến nhi muốn cùng thần bàn bạc chính sự sao? Có chính sự gì mà lại quan trọng đến mức, nhất định phải nói ở giữa đêm hôm khuya khoắt này vậy?”

Chúc Vân Tuyên không thèm để ý đến trò trêu đùa kia nữa, mà chỉ gối lên tay đối phương khẽ nhắm mắt lại. Lương Trinh cũng thuận thế cúi đầu, một bên khẽ in từng nụ hôn phớt qua thân thể trần truồng của đối phương, một bên thầm thì: “A Tuyên, ngày mai sau khi đưa Yến nhi đi xong, chúng ta xuất cung đến trang tử ở mấy hôm được không?”

Chúc Vân Tuyên khàn giọng nỉ non: “Ngươi chính là muốn thỏa thích làm chuyện kia, nên mới vội đem con đi chứ gì.”

“Vậy thì sao.” Lương Trinh khinh bỉ lên tiếng: “Dù gì nhóc con kia cũng đã năm tuổi, ngươi không những không để nó đến ở Đông cung thì thôi, mà còn cho con nó ngủ chung, có cưng chiều con trẻ cũng không thể cưng chiều như vậy được.”

“Vậy lúc con nó hỏi muốn ngựa con, chẳng phải ngươi cũng không do dự gì mà đồng ý nó sao? Bộ ngươi tưởng mình không cưng chiều nó chắc?” Chúc Vân Tuyên chợt thở dài: “Cũng mới có năm tuổi mà thôi, mấy năm trước… căn bản là ta và ngươi thiếu Yến nhi nhiều lắm.”

Lương Trinh không nói gì thêm, chỉ khẽ vuốt ve eo đối phương an ủi: “Cứ từ từ đi, tốt xấu gì nó cũng là thái tử, dù có ra làm sao cũng phải học cách trưởng thành.”

Chúc Vân Tuyên bất ngờ trở mình xoay người đối diện Lương Trinh, còn duỗi ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực đối phương: “Nghe nói lúc nãy ngươi ra ngoài, có người điếc không sợ súng tặng người cho ngươi thật sao?”

Lương Trinh cười nhíu mày: “Ngay cả chuyện này bệ hạ cũng biết? Từ khi nào mà người bên cạnh thần trở thành gián điệp của bệ hạ vậy?”

“.. Đang hỏi ngươi đó, đừng có mà lòng vòng quanh co.”

Lương Trinh nắm lấy tay Chúc Vân Tuyên hôn lên một cái: “Đúng thật là có, những người kia mới đầu còn tưởng ta chỉ ăn mềm không ăn cứng, bèn hết giở trò dụ dỗ ta, hứa hẹn đủ điều tốt, còn đưa mấy người đến…”

Thấy Chúc Vân Tuyên nhíu mày, ý cười trong mắt Lương Trinh càng thêm sâu: “Nam nữ gì cũng có, ai nấy đều mới chỉ mười lắm tuổi, bộ dạng thật sự không tệ, phải nói là đẹp tựa nụ hoa…”

Đến khi cảm nhận được Chúc Vân Tuyên muốn rút tay ra, Lương Trinh lúc bấy giờ mới bất ngờ ôm chầm người vào trong ngực: “Chọc ngươi cười đó, ta thực sự không thèm nhìn bọn họ một cái mà dứt khoát sai người lôi đi, nói thế nào thì ta cũng là hoàng hậu Đại Diễn, sao có thể thật sự đi làm ba cái chuyện “hồng hạnh xuất tường” phản bội bệ hạ chứ.”

Chúc Vân Tuyên giương tay chống trên lồng ngực Lương Trinh, còn hết sức hung tàn chọt chọt mấy cái: “Biết là tốt rồi, nếu ngươi dám, trẫm nhất định phế bỏ ngươi.”

“Không dám không dám.”

Chúc Vân Tuyên co người tiến vào trong lồng ngực Lương Trinh, song chợt nhắm mắt lại than khẽ: “Ta căn bản cảm thấy xử treo cổ đám người xấu xa kia vẫn còn quá nhẹ, không được, không thể dễ dàng vậy cho bọn họ, dù sao cũng phải xử chặt đầu.”

“Bệ hạ muốn xử sao thì xử, chỉ cần bệ hạ thích là được.” Lương Trinh vỗ nhẹ lưng dỗ dành hắn.

“Ừ, ” Chúc Vân Tuyên hết sức hài lòng dán sát vào Lương Trinh cạ tới cạ lui: “Ngày mai sau khi thu xếp xong mọi chuyện, chúng ta liền đến trang tử, lần này chúng ta đến trang tử nằm dưới chân núi Nguyên Tế Tự đi, thuận tiện đến bãi cưỡi ngựa chọn một chú ngựa con cho Yến nhi.”

Lương Trinh cười đồng ý: “Được thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.