Edit: Cửu Linh
“Ngươi nói gì cơ?! Ta chính là Tô đại tiểu thư, ai có mắt đều nhìn ra!” Tô Tô có chút xấu hổ, ngươi chỉ là một nhân vật bé nhỏ trong sách, sao lại thông minh lanh lợi, mẫn cảm đa nghi như thế hả?! Ngươi mà thế thì một người xuyên không như ta nên tung hoành như thế nào đây!
“Tô Tô đại tiểu thư thật sẽ không buông tha ta dễ dàng như thế.” Nam Bình lười biếng cười, chỉ vào mình rồi nói, “Ngươi có biết, nàng ta vì muốn chiếm được thân thể này, đã bỏ ra bao nhiêu tiền không?”
“Ta biết!” Không đợi hắn nói xong, Tô Tô đã nhảy dựng lên, nói như thuộc trong lòng bàn tay, “Ngươi thi đậu Trạng Nguyên, ta cho ngươi hãm huyết bảo mã (BMW bây giờ) nhưng ngươi không muốn! Ngươi cố gắng phấn đấu vào trong nội các, ta tiêu diệt kẻ thù cho ngươi nhưng ngươi lại không cảm kích! Ngươi già đầu rồi, người trong nhà bắt ngươi phải đi xem mắt, ta đã quét sạch tất cả cô nương vừa độ tuổi nhưng ngươi lại thẹn quá hoá giận! Cuối cùng ta tự tiến cử mình, suýt nữa là bị ngươi quăng ra ngoài. Sau đó, không có sau đó.... Tất cả thẳng tiến đại lao đi.”
“.......” Nam Bình nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, không nóng không lạnh nói, “Vì để giả trang thành Tô Tô đại tiểu thư, ngươi đã tốn không ít công phu đấy!”
Tô Tô cười lạnh, nghĩ thầm: Ta chính là tác giả, nữ chính làm những chuyện ngu xuẩn gì, chẳng lẽ ta còn không biết sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu, Nam Bình mới thu lại coi khinh trong lòng, nghiêm mặt nói: “Được rồi. Bất luận mục đích của ngươi là gì, bất luận ngươi do ai phái tới, ta sẽ không vạch trần ngươi.”
Tô Tô nghi hoặc nhìn hắn, nếu ta là nguyên chủ, hẳn sẽ cho rằng đối phương đang tỏ tình với ta. Bởi vì yêu ta nên mới không vạch trần ta, nhưng ta đâu có ngu ngốc như nguyên chủ. Vì thế nàng cảnh giác hỏi: “.... Tại sao?”
Nam Bình nhìn nàng, trong mắt như viết “Ngươi quả nhiên không phải Tô Tô đại tiểu thư”. Nhưng lúc này Tô Tô cũng lười phản bác, chỉ nghe hắn bình tĩnh nói: “Ta chẳng những không vạch trần ngươi mà ngược lại, ta còn giúp ngươi diễn tốt vai Tô đại tiểu thư mà không bị ai nghi ngờ.”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*)! Ánh mắt Tô Tô càng thêm kiêng dè, hỏi tiếp: “Ngươi muốn cái gì?”
(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤, 非奸即盗) nghĩa là: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
“Ta cần ngươi chiếu cố ta một chút.” Nam Bình nở nụ cười, “Đương nhiên, bây giờ ta cũng không cần vội. Rốt cuộc, ngươi hiện đang nội trong giặc ngoài cuốn lấy thân, ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Tô Tô cảm thấy lời hắn có ẩn ý, phiền phức bên ngoài là ám chỉ những người như Diệp Kinh Cức những người đó, vậy bên trong là gì?
Sau khi suy nghĩ kĩ, Tô Tô ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi tính giúp ta như nào?”
Nam Bình cười nhẹ, liếc mắt sang một bên, giống như một con hồ ly trắng nhìn trúng con mồi, híp mắt cười, “Đương nhiên là giúp ngươi giải quyết nội loạn trước.”
Tô Tô nhìn theo ánh mắt hắn và thấy ở dưới bàn trang điểm có một chiếc lư hương vẫn còn vương vấn khói.
Cùng lúc đó, Kiều Đào bước nhanh vào phòng khách rồi hét lên: “Lão gia, không hay rồi!”
Tô Trung Chính suýt nữa phun một ngụm nước ra, nhanh chóng lau miệng câu mày nhìn Kiều Đào: “Xảy ra chuyện gì, ngươi vì sao lại hốt hoảng như thế?”
“Đại, đại tiểu thư nàng ấy....” Kiều Đào ngừng nói.
Thấy bộ dạng ốc a ấp úng của Kiều Đào, Tô Trung Chính gần như sợ hãi sinh bệnh, vội vàng hỏi: “Đại tiểu thư xảy ra chuyện gì? Có phải thân thể lại không thoải mái? Ngươi mau nói!”
“Haiz, lão gia, tốt hơn là ngài nên bảo đại phu đi xem đại tiểu thư đi.” Kiều Đào biết rõ bản tính Tô Trung Chính, ta càng úp úp mở mở, Tô Trung Chính sẽ càng nghĩ xấu.
Mọi chuyện đúng như tưởng tượng của Kiều Đào, Tô Trung Chính biết tin con gái bị bệnh liền đứng ngồi không yên, quay người lại nói với nam tử trên ghế khách: “Y Thánh, lão phu cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối này thôi, hận không thể đem hết bệnh của nó mang trên người. Cầu ngươi nể mặt lão phu mà chữa bệnh cho nó.”
Hương trà uốn lượn, Bích Loa Xuân lăn ở trong tách trà, màu nhạt, xanh biếc, uyển chuyển như xuân thủy Giang Nam, trong veo như cơn mưa mới bắt đầu.
Một bàn tay mảnh khảnh cầm chung trà, tay kia cầm nắp trà, miết nhẹ lên thành chén.
Đó là một nam tử bạch y, mặc áo choàng trắng, đội đấu lạp (mũ trúc), dưới đấu lạp là một tấm lụa trắng như tuyết, che lấp toàn bộ khuôn mặt của hắn.
Đội mũ ở trong nhà người khác vốn là một hành động rất thô lỗ nhưng không có ai dám chất vấn hắn. Rốt cuộc ai có thể để bảo đảm đời này mình sẽ không mắc bệnh, nếu là bệnh nhỏ nói chung thì tốt, nếu gặp phải bệnh nan y thì nhất thiết phải nhờ đến nam tử trước mặt này.
Nam tử kia là vị Y Thánh vang danh thiên hạ, Tiêu Bạch Khanh.
Hắn chậm rãi húp một ngụm trà, sau đó đặt chén trà xuống, đứng lên không nói một lời nào nhìn Tô Trung Chính, dưới áo áo choàng bay ra một chữ: “Mang.”
“Hả?” Tô Trung Chính nghi ngờ nhìn hắn.
“Ý của sư phụ là, xin hãy dẫn đường.” Một thiếu niên là dược đồng đứng ở bên cạnh Tiêu Bạch Khanh, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ y phục màu xanh lam, trông rất thanh tú đáng yêu. Một đôi màu hổ phách to giống như linh miêu (cầy hương) tràn đầy linh khí, trong tay cầm một hòm thuốc bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn Tô Trung Chính.
“Tốt.” Tiêu Bạch Khanh lại bay ra một chữ, tỏ vẻ hắn nói đúng.
Tuy rằng đã sớm nghe nói, Y Thánh lời ít mà ý nhiều, nhưng đây cũng quá đơn giản đến lợi hại, hai má Tô Trung Chính giật giật rồi nói: “Mời theo lão phu.”
Tiêu Bạch Khanh không trốn tránh, cùng với dược đồng một trước một sau đi sau ông, ba người cùng đi đến khuê phòng Tô Tô.
Mà đằng sau họ, một nụ cười gian xảo thoáng qua khuôn mặt Kiều Đào.
Kết quả ả còn chưa kịp thu lại nụ cười thì Tiêu Bạch Khanh đã quay đầu, bắn ra hai chữ cho ả: “Lạnh, đi.”
Dược đồng lập tức quay đầu phiên dịch: “Sư phụ nói, đừng ở sau lưng ngài cười lạnh, muốn cười thì đi xa mà cười.”
Sắc mặt Kiều Đào lập tức giống như vừa nuốt phải một con ruồi, vừa đau đớn vừa buồn bực.
Tô Trung Chính cũng quay đầu lại, kỳ quái nhìn ả một cái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều. Hiện tại tâm trí ông một lòng hướng về Tô Tô đâu, tiếp tục lòng như lửa đốt dẫn người chạy tới khuê phòng con gái.
Để lại một mình Kiều Đào thở dài tại chỗ, trong lòng vừa mắng xui xẻo vừa âm thầm đắc ý. Vị Y Thánh này quả nhiên thanh cao ở sạch giống như trong truyền thuyết, ngay cả nửa hạt cát cũng không muốn lọt vào tai! Chờ chốc nữa mà thấy Tô Tô và Nam Bình lăn lộn ở trên giường tất nhiên sẽ có ấn tượng cực kỳ xấu.
Sau đó là thời gian để ta ở giữa châm ngòi ly gián.....
Kiều Đào không khỏi say sưa. Lần này, lần này lão gia chắc chắn hết sức tuyệt vọng với Tô Tô rồi.
Sau đó, ngài ấy sẽ phát hiện ra bùn lầy vĩnh viễn không đỡ được tường, nhất định sẽ bỏ toàn bộ tinh lực, thời gian và tiền bạc lên người Kiều Đào ta thay cho bị thịt Tô Tô kia! Ta tuổi trẻ, xinh đẹp, quan trọng hơn là ta chắc chắn sinh được rất nhiều con trai! Vị trí nữ chủ nhân của phủ Tể tướng càng thích hợp với Kiều Đào ta!!!!