Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 38: Vĩnh viễn không bao giờ cho hắn biết



Edit: Cửu Linh

Tô Tô nghi hoặc nhìn hắn: “Ta bị bệnh thì ngươi lo cái gì? Chồn chúc Tết gà à?”

“Ta là chồn, vậy ngươi là cái gì?” Diệp Kinh Cức lạnh lùng nói.

Hai người trừng mắt với nhau một hồi, sau đó hừ lạnh một tiếng với đối phương.

Sau khi hừ lạnh xong, hai người đồng thời cười lạnh với đối phương: “Học ta làm gì?”

Nói xong, hai người lại trừng mắt với nhau.

Ngay khi Tô Tô nghĩ mình sắp biến thành chọi mắt với gà thì Diệp Kinh Cức rốt cuộc gạt mắt sang một bên, ho khan một tiếng: “Ta không phải lo lắng cho ngươi, mà là.... Lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng ngươi.”

Tô Tô nghe xong câu này suýt nữa là nôn ra máu: “Đứa nhỏ nào? Ngươi đừng có ngậm máu phun người, hủy hoại trong sạch của ta!”

Bên ngoài trời mưa như trút nước, trong phòng một mảnh tối đen. Tuy không đến mức nhìn không thấy năm ngón tay, nhưng khi nhìn người và vật chỉ có một đường nét, còn những cái khác thì không rõ.

Tô Tô biết Diệp Kinh Cức đang nhìn mình, nhưng lại không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn. Nhưng mà theo nàng nghĩ, sắc mặt có thể đen lắm đây. Ánh mắt hắn nhìn mình luôn là oán hận, chán ghét, khinh thường, chẳng khác gì nhìn một đống rác.

Gặp nhau thì liền đấu khẩu. Nếu như để hắn biết, nguyên chủ thân thể này cho tới nay chỉ yêu mỗi mình hắn, chẳng sợ thanh danh bị hủy hoại, vẫn luôn vì hắn thủ thân như ngọc, hắn sẽ toát ra biểu tình gì đây?

Hắn chắc chắn sẽ không tin.

Cũng chỉ có thể trách, nguyên chủ vận khí không tốt, dùng phương thức thô bạo như thế để ngủ với hắn nhưng hắn lại không sa vào lưới tình.

Người hiện đại đều biết, ngày thường mà vận động lớn quá sẽ có khả năng dẫn đến rách màng trinh. Tô đại tiểu thư trước đây có khoảng thời gian giảm béo, mỗi ngày toàn vận động mạnh, rất có khả năng đã bị rách từ lúc đó rồi, nhưng mà người cổ đại lại không biết. Trong đêm động phòng hoa chúc, nhà trai sẽ đặt dưới người tân nương một chiếc khăn lụa màu trắng. Hôm sau sẽ kiểm tra trên đó có vết đỏ nào không, nếu không có, có khả năng sẽ trở mặt không nhận người, đuổi tân nương về nhà mẹ đẻ.

Bởi vậy tạo ra không ít án oan, nguyên chủ này là một trong số đó.

Diệp Kinh Cức chắc chắn không biết, cũng sẽ không tin đêm đó kỳ thật là lần đầu tiên của nguyên chủ thân thể này.

Mà Tô Tô cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Để cho quá khứ của nguyên chủ thân thể này, tình cảm của nguyên chủ thân thể này cứ theo mưa đêm bên ngoài, theo bóng đêm và bình minh trôi đi đi.

“Còn có chuyện gì không?” Tô Tô nhìn khuôn mặt vô hình trước mắt và hỏi, “Nếu không có chuyện gì, ta đi ngủ đây”

“Hừ.” Diệp Kinh Cức hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tô Tô ngồi ở trên giường, nhìn hắn mở cửa phòng ra. Gió mưa ở bên ngoài phả vào người hắn, dường như cho hắn một tầng sương mù, giống như như một bức tranh thủy mặc. Ngực bỗng nhiên nhói một cái, tình cảm thuộc về nguyên chủ thân thể này chút nữa là trào ra.

Nàng đưa tay ấn ngực, năm ngón tay khép chặt, túm lấy y phục lộn xộn. 

Cửa phòng mở ra lại đóng lại.

Trong bóng tối, Tô Tô lại nhắm mắt lại.

Ta sẽ không bao giờ cho hắn biết chân tướng.

Ta sẽ không bao giờ cho hắn biết tình cảm của mình.

******

Qua một đêm không nói lời nào, hôm sau bầu trời trong xanh như được gột rửa. Cơn mưa phùn đêm qua dường như đã rửa sạch cả kinh thành. Cỏ cây xanh rờn cực kỳ đáng yêu, gió thổi mang theo một cỗ hơi ẩm tươi mát.

Sáng dậy, Tô Tô cầm máu xong, liền cảm thấy mình gần như đã khoẻ lại nên rời giường rửa mặt chải đầu, thay một chiếc váy mùa hè hoạ tiết trắng rồi đi ra ngoài. Chân đi đôi giày thêu phù dung (hoa dâm bụt) mềm mại, đế giày bước lên những bậc thang bằng đá xanh, đi về phía viện của thị vệ.

Diệp Kinh Cức nửa đêm luôn lẻn vào phòng nàng, thật sự là chú nhịn nổi nhưng thím chịu không nổi. Nàng tính đi chọn một thị vệ đắc lực tới gác, để phòng cháy, phòng trộm và phòng Diệp Kinh Cức.

Trước mặt chính là viện của thị vệ, vừa mới đi đến cửa, liền thấy một đống vật thể hoa hòe lộng lẫy lao về phía nàng.

“Đại tiểu thư! Người đến rồi!” Một thị vệ dung mạo tựa như hoa nháy mắt với nàng.

“Thuộc hạ nhớ người đến mức mấy ngày nay không thể ngủ được.” Một thị vệ thiếu niên ôm cánh tay nàng làm nũng, “Tiểu thư, tiểu thư. Người dẫn ta đi ra ngoài đi, để ta tới hầu hạ người, bảo đảm thoải mái~~~”

“Khụ khụ, ngày ngày không được gặp, nhớ đến đứt ruột rồi.” Một thị vệ yểu điệu đi đến, vừa ngâm thơ vừa bi thương nhìn Tô Tô.

Ta phi! Đây là đâu thế?!

Đám người trước mắt này có phải là thị vệ không? Ta không phải là đi nhầm cửa rồi chứ?! Lẽ nào chạy đến viện của nam sủng?

“Bình tĩnh! Mọi người bình tĩnh!” Tô Tô dùng sức vươn một bàn tay ra, giãy giụa hét to, “Nhà ta hầm gà quên chưa gây lửa, mọi người nhường đường chút!”

Nàng dùng hết sức để thoát khỏi một đám thị vệ đói khát này, giày vô tình bị rơi mất một chiếc. Nàng muốn quay lại nhặt nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy một tên thị vệ đứng ở trước cửa viện, trong tay múa may chiếc giày thêu của mình, còn đưa lên mũi ngửi thật lâu, lộ vẻ say mê.

Oẹ..... Tô Tô toàn thân run rẩy, không có gan quay lại, bỏ giày chạy lấy người.

Cũng may, đám thị vệ đó hình như bắt buộc phải ở trong viện đó, không được phép ra ngoài. Nếu không Tô Tô chỉ sợ sẽ cởi giày trên chân kia, rồi chân trần chạy thục mạng như điên!

Trở về rửa sạch sẽ bùn đất trên chân, thuận tiện thay một đôi giày khác, Tô Tô quyết định đi đến chỗ lão cha một chuyến.

Tất cả thị vệ trong mình đều cần phải uống thuốc. Nếu muốn tìm một người bình thường, phỏng chừng còn phải nhờ lão cha giúp một phen.

Nhưng đến khi nàng đi tìm mới phát hiện, bây giờ lão cha đang ở vào triều sớm, cộng thêm các loại công sự xã giao, thời gian trở về nói không chừng đã nửa đêm.

Tô Tô suy nghĩ một hồi, quyết định đi nhìn thị vệ của lão cha trước, nhìn xong rồi thì báo với ông sau.

Vì thế hỏi trái hỏi phải: “Thị vệ của cha ở nơi nào?”

Thị nữ và gia đinh bên cạnh khó xử nhìn nhau, một người trong đó cố nặn ra nụ cười: “Đại tiểu thư, nếu người cô đơn trống trải sao không đi tìm mấy thị vệ trong viện của người mà chơi đùa?”

Tô Tô nhớ tới đám thị vệ phấn hồng nhà mình, không khỏi run lên ba cái, cau mày không vui nói: “Ngươi cứ để yên đi, mau dẫn đường.”

Hôm qua mới xử lý Kiều Đào xong, nàng bây giờ vẫn còn dư uy, thị nữ và gia đinh trong nhà cũng không dám đắc tội nàng. Tuy trong lòng không nguyện ý, nhưng vẫn đi trước dẫn đường, đưa nàng tới một cái viện to và rộng.

Từ đằng xa Tô Tô đã nghe thấy tiếng đao kiếm chạm nhau, còn có rất nhiều tiếng la hét, trầm trồ khen ngợi của nam nhân. Có thể ngửi thấy mùi hóc - môn nam tính cách gần ba mét, mắt nàng lập tức sáng trưng, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

Được đó! Hãy xem ta chọn một nam nhân thân cao tám thước và rộng tám thước, giống như một Transformers tới bảo vệ mình đây. Và xem liệu Diệp Kinh Cức còn có thể muốn làm gì thì làm được nữa hay không??!! Muahahaha.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.