Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 230: Mai phục



Từ Yển Sư xuôi Lạc Thủy mà xuống, chẳng mấy chốc đã tới Lạc Khẩu thương (kho Lạc Khẩu), Lạc Khẩu thương còn có tên Hưng Lạc thương, ở gần Đông huyện.

Lạc khẩu thương vị trí địa lý cực kỳ hiểm yếu, từ Lạc Thủy ngược dòng lên, có thể thẳng đến Đông Đô, từ Hoàng Hà ngược dòng lên, có thể đến Đồng Quan cùng Tây Kinh Đại Tùy, xuôi dòng có thể tới Sơn Đông nhập cửa biển, còn liên thông với các kênh đào lớn, có thể đi từ nam chí bắc.

Đại Tùy đem lương thực từ Giang Nam vận chuyển đến nơi này, để bảo đảm lương thảo cho Đông Đô và Tây kinh.

Cho nên Lạc Khẩu Thương được gọi là thiên hạ đệ nhất lương thương (kho lúa), luôn có trọng binh trấn thủ, thương thành hằng ngày đều có binh sĩ thủ vệ đến mấy ngàn người.

Hơn nữa Lạc Khẩu thương đông gần Hổ Lao, tây tiếp Yển Sư, hai thành đều thành cao tường dày, binh tinh lương đủ, thành thế gọng kềm hộ vệ Lạc Khẩu thương, nên cũng ít có đạo phỉ dám đến.

Đương nhiên, chủ ý đánh Lạc Khẩu thương cũng không ít, chỉ tiếc là có lòng mà không có lực.

Tiêu Bố Y hành quân đến Lạc Khẩu thương dừng lại một ngày, sau khi bổ sung lương thảo thì tiếp tục đi tiếp.

Tự sau khi xuất quân ở Yển Sư, sự tản mạn của ba quân đã ít đi rất nhiều, tin tức Tiêu Bố Y chém Tống Mãnh, Tiền Quý binh sĩ Vệ phủ, phạt trượng Thiên tướng Địch Hoành Viễn đã sớm lan truyền trong ba quân, mọi người đều sợ hãi.

Vốn mấy tinh binh Vệ phủ này đều do triều đình nuôi dưỡng, cùng phủ binh bình thường không thể so sánh, thực có chút ngạo mạn, bình thường kiêu ngạo khiêu khích cũng là chuyện thường, vốn tưởng rằng đi theo Tiêu tướng quân đi tiễu phỉ, đơn giản chỉ là du sơn ngoạn thủy, nhưng hiện tại mới phát hiện, chuyện tuyệt không đơn giản như vậy.

Nhưng làm binh sĩ đau đầu nhất cũng không phải là Tiêu Bố Y, mà là Ngụy Chinh.

Từ khi Ngụy Chinh làm Giám quân, yêu cầu đối với binh sĩ cơ hồ có thể nói là hà khắc. Đương nhiên hà khắc cũng chỉ là tương đối mà nói, quân quy trong mắt Ngụy Chinh chỉ là chuyện tầm thường, nhưng sửdụng lên trên người mấy binh sĩ này, lại thành gông cùm, không khỏi kêu khổ liên miên.

Bất quá Ngụy Chinh thiết diện vô tư, không hề nể tình. Nói lại đối với mấy binh sĩ Vệ phủ này mà nói, Ngụy Chinh hoàn toàn là gương mặt lạ, cũng không nhân tình gì có thể nói.

Tiêu Bố Y đối với Ngụy Chinh cũng không bao che, lại càng không hạ thấp, chỉ nghe Ngụy Chinh bẩm cáo, sau khi tra xét rõ ràng xác nhận không có sai lầm, nghiêm trị không tha.

Ngụy Chinh nhìn thấy Tiêu Bố Y tuyệt không bao che cho thủ hạ, cho dù đối với nội quân cũng đối xử như nhau, không khỏi trị quân tin tưởng tăng nhiều, cảm thấy có đất dụng võ. Bất quá hắn xử sự công chính, tuyệt không kiêu ngạo, người bị xử phạt tuy mắng thầm trong bụng, nhưng nhìn thấy người khác cũng như thế nên cũng không oán hận, người người đều sợ hãi tự nhiên thu liễm đi rất nhiều thói quen xấu.

Kể từ đó, Tiêu Bố Y có thêm một trợ thủ đắc lực, lại bớt đi nhiều phiền toái, từ Yển Sư đi tới Lạc Khẩu thương, kỷ luật đội ngũ nghiêm minh, tốt hơn khi rời khỏi Đông Đô rất nhiều.

Tiêu Bố Y thầm đắc ý, thầm nghĩ mình có lẽ không có nắm giữ yếu quyết lĩnh quân, nhưng đã nắm giữ bí quyết lãnh đạo, nếu không có việc gì quan trọng, cứ để thủ hạ xử lý là tốt nhất. Ngụy Chinh tuy tính tình có chút xấu, tính cách có chút quật cường, đối với hắn không hề nịnh hót, chung quy như mắc nợ chưa trả vậy, nhưng Tiêu Bố Y biết hắn có năng lực, có thể giúp mình làm việc, điều này mới là tốt nhất.

Các huynh đệ kể cả Tôn Thiếu Phương đối với Tiêu Bố Y đều bội phục sát đất, thầm nghĩ lão Đại này võ công cao cũng không tính, lơ lãng lại nhận người rất sáng suốt, tùy tiện tìm một Thư ký Yển Sư đến trị quân, lại gọn gàng có thừa. Từ Thế Tích thấy cũng khâm phục, hắn vẫn đi theo Tiêu Bố Y, lưu tâm quan sát, mới phát hiện biểu hiện của hắn thật sự làm cho người ta giật mình. Hắn làm việc xem ra tản mạn không kềm chế được, nhưng luôn có dự tính trước, xử sự ít có sơ sót. Hắn hành quân không nhanh không chậm, không vội không gấp, có lẽ năng lực lĩnh quân không bì kịp Lý Tĩnh, nhưng hai vạn tinh nhuệ này đi được tới Ngõa Cương, chỉ sợ đám người Địch Nhượng quyết ngăn không được.

Địch Nhượng đối với Từ Thế Tích có ân, hắn tuy bị Địch Hoằng đuổi đi, nhưng đối với Ngõa Cương dù sao cũng có cảm tình, nghĩ Địch Nhượng nếu chết ở trên tay Tiêu Bố Y, cũng khó tránh bất an, ngày đêm chỉ nghĩ phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ.

Đại quân Tiêu Bố Y rời Lạc Khẩu thương, lập tức đi tới Hổ Lao.

Hổ Lao cao lớn nguy nga, thành cao tường dày, ra Hổ Lao quan chính là Huỳnh Dương, qua kênh đào Nguyên Vũ chính là Ngõa Cương của đám người Địch Nhượng.

Thủ thành Hổ Lao là Hổ Bí Lang tướng Bùi Nhân Cơ, cũng là phụ thân của Bùi Hành Quảng, do Chinh thảo Đại tướng quân Trương Tu đã thống lĩnh, trấn thủ nơi hiểm yếu này.

Bùi Nhân Cơ nhìn thấy đứa con đi theo Tiêu Bố Y tới, rất là kinh ngạc, thừa dịp mọi người không chú ý kéo con sang một bên, thấp giọng hỏi: "Hành Quảng, con sao lại đi cùng Tiêu tướng quân?"

Sau khi nghe được con nói tiền nhân hậu quả xong, Bùi Nhân Cơ nhíu mày nói: "Hành Quảng, con sao lại không hiểu được nỗi khổ tâm của cha".

"Cha, con biết dụng tâm của cha" Bùi Hành Quảng trầm giọng nói: "Nhưng nam nhi tập võ, phải nổi danh chiến trận, lập công lập nghiệp, da ngựa bọc thây cũng không tiếc, cha cho con đi theo Bàng tướng quân trấn thủYển Sư, dĩ nhiên tánh mạng không lo, nhưng trong lòng con cũng không vui vẻ gì".

Bùi Nhân Cơ thở dài một hơi, "Con chí hướng cao xa cũng là chuyện tốt, nhưng con phải biết rằng, hiện nay căn cơ khó đổi, đạo phỉ rất khó trừ tận gốc, con cho dù như Trương tướng quân đông chinh tây thảo thì thế nào, còn không phải là nhọc sức vô công sao, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng?"

Bùi Hành Quảng lắc đầu nói: "Cha nói sai rồi, Trương tướng quân tuy khó trừ hết phỉ đạo, nhưng cũng lập được một đời uy danh, vạn người kính ngưỡng. Nếu sống một đời như cây cỏ, cho dù chết già thì cũng có ý nghĩa gì?"

Bùi Nhân Cơ nhìn con trai hồi lâu, lúc này mới thở dài nói: "Cha chỉ có một con trai là con, con hãy tự lo thân cho tốt".

Tiêu Bố Y tuy hành quân thong thả, nhưng sau khi đến Hổ Lao, Uất Trì Cung còn chưa tới, đạo nhân mã phía trương Tu đã cũng không có tin tức, các tướng đều hỏi Tiêu Bố Y tính kế thế nào, Tiêu Bố Y trầm tư hồi lâu, rồi hạ mệnh lệnh: "Toàn quân hạ trại ở ngoài thành Hổ Lao, chờ đợi thời cơ".

***

Tại Hậu Đức điện ở Đông Đô, các đại thần như Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ, Tô Uy đều có mặt, Vệ Văn Thăng bẩm cáo trước: "Thánh Thượng, Hổ Lao quân tình báo về, Tiêu tướng quân đã hành quân đến Hổ Lao, án binh bất động, nói là chờ đợi thời cơ, Trương tướng quân cùng Uất Trì Cung đều chưa có tin tức báo về".

Dương Quảng đối với việc Tiêu Bố Y đông chinh thực không để ý tới, chỉừm một tiếng, lòng không có ở tại đây. Tô Uy tiến lên nói: "Thánh Thượng, lão thần cảm thấy chuyện chinh phạt đạo phỉ cũng không thể không trì hoãn, trấn an dân chúng, chuyên tâm sản xuất mới là đạo căn bản".

Dương Quảng phiền phức nói: "Trấn an trấn an, ngươi cả ngày chỉ biết khuyên trẫm trấn an, vậy ai có thể đến trấn an trẫm? Trẫm đã lần nữa miễn trừ phú thuế, chẳng lẽ đối với điêu dân này trấn an như vậy còn chưa đủ?"

Tô Uy thầm nhíu mày, "Thánh Thượng, ngày xưa đạo phỉ chỉ nghe nói ở tại Trường Bạch sơn không ra, hiện nay lại đã gần đến các kênh đào, thuế phú đinh dịch các nơi ngày càng thưa thớt, điều này thuyết minh đạo phỉ ngày thường đều là dân chúng làm ruộng…"

"Đủ rồi" Dương Quảng cả giận vỗ bàn nói: "Bọn họ dám phản, chẳng lẽ nghĩ trẫm không dám giết sao? Lui ra!"

Tô Uy run rẩy lui ra, thầm lắc đầu. Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ đều lo sợ, không dám nhiều lời. Dương Quảng ba tháng sau khi Trần Tuyên Hoa giả, đau khổ muốn chết. Nhưng sau đó lại nghĩ tới Trần Tuyên Hoa hoàn dương, Dương Quảng thật phấn chấn mấy ngày, nhưng cũng chỉ phấn chấn được mấy ngày. Tiêu Bố Y sau khi dẫn quân rời Đông Đô, Dương Quảng đợi tin tức Trần Tuyên Hoa dần dần nóng nảy, lại khôi phục tính cách bạo ngược thường ngày.

Nhìn thấy Tô Uy lắc đầu, Dương Quảng phẫn nộ quát: "Ngươi lắc đầu cái gì, cảm thấy trẫm nói không đúng sao?"

Tô Uy còn chưa trả lời, Vũ Văn Thuật vội vàng đi từ bên ngoài điện vào, Dương Quảng tạm thời buông tha Tô Uy, từ ngai vàng đứng lên khẩn trương hỏi: "Vũ Văn ái khanh, chuyện thế nào rồi, hai vị đạo trưởng có tìm được người cần thiết không?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Vũ Văn Thuật lau mồ hôi, thở hồng hộc nói: "Thánh Thượng, tìm được rồi".

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Vũ Văn Thuật trước kia vẫn nói làm hết sức, bất quá chỉ là kế kéo dài, làm sao nghĩ đến hắn lại tìm được người thay Trần Tuyên Hoa hoàn dương. Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ đều chỉ bàng quan mà xem, không biết Vũ Văn Thuật lần này lại bày ra trò gì.

Dương Quảng mừng rỡ, đi nhanh tới vài bước cầm tay Vũ Văn Thuật nói: "Ở nơi nào?"

Vũ Văn Thuật nhìn quần thần, muốn nói lại thôi. Dương Quảng cũng hiểu được, phất tay nói: "Các ngươi đều lui ra".

Sau khi đám người Tô Uy rời khỏi Hậu Đức điện, Vũ Văn Thuật lúc này mới nói: "Hoàn đạo trưởng tại Đông Đô tìm hồi lâu, mới phát hiện có một người miễn cưỡng có mệnh cách phù hợp, nhưng lại sai khác một chút".

Dương Quảng nhíu mày nói: "Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng. Chỉ cần trẫm có thể làm được, sẽ không cự tuyệt".

Vũ Văn Thuật mặt lộ vẻ khó xử, "Không bằng Thánh Thượng cho hai vị đạo trưởng vào tự nói thể dể hiểu hơn".

Dương Quảng cho phép, một lát sau, hai đạo nhân nhập điện, người tay trái tuổi không nhỏ, khỏe mạnh tráng kiện, người tay phải chỉ chừng năm mươi, thần sắc hòa ái, cử chỉ thong dong.

Hai người đều ăn mặc lối đạo nhân, tiên phong đạo cốt, làm cho người ta vừa thấy đều cảm thấy rất có vẻ xuất trần.

Dương Quảng nhìn vị đạo trưởng chừng năm mươi hỏi, "Hoàn đạo trưởng, trẫm nghe Vũ Văn tướng quân nói, ngươi đã tìm được người cần thiết?"

Hoàn đạo trưởng chắp tay thi lễ nói: "Khải bẩm Thánh Thượng, bần đạo cùng Từ đạo trưởng tính bảy ngày bảy đêm, lúc này mới tính ra người này ứng ở trên người Vũ Văn tướng quân".

Dương Quảng ngạc nhiên, giây lát lại cầm tay Vũ Văn Thuật, ha hả cười nói: "Một khi đã như vậy, còn chờ cái gì, không lẽ Vũ Văn ái khanh không muốn giúp trẫm sao?"

Vũ Văn Thuật chỉ có thể nói: "Thánh Thượng, người hãy nghe Hoàn đạo trưởng nói xong, nếu cần lão thần, lão thần vượt lửa quá sông cũng không chối từ, cho dù có mất mạng thì đã sao? Nhưng chuyện tuyệt không đơn giản như vậy".

Dương Quảng nhiệt tình giảm nhanh, thấp thỏm nói: "Vậy còn cần cái gì? Lần trước Viên đạo trưởng tính mệnh hoàn dương, hình như cũng không phiền toái mấy".

Vẻ mặt chợt lạnh chợt nóng của hắn làm cho đạo nhân họ Từở bên cạnh nhìn ra, trong mắt hiện lên vẻ nhạo báng.

Hoàn đạo trưởng lại nói: "Thánh Thượng, vậy mong vị Từ đạo trưởng này giải thích cho người".

Từ đạo trưởng nghiêm mặt nói: "Lần trước Viên đạo trưởng tính cũng không kém, cách làm cũng tốt, nhưng lại xem nhẹ một chút, làm cho dương khí không đủ, lúc này mới mới làm tổn hại đến mệnh số của Trần phu nhân. Trần phu nhân lần này hương tiêu ngọc tổn, cũng rất có quan hệ đến cách làm quá đơn giản lần trước".

Dương Quảng nghe hắn nói cũng có đạo lý, lẩm bẩm nói: "Thì ra là như thế, trách không được Tuyên Hoa chỉ ở cùng ta có mấy tháng đã chia lìa, cái này chẳng lẽ cũng là số mệnh sao?"

Từ đạo trưởng gật đầu nói: "Thánh Thượng, đích xác là như thế, cho nên ta nói lần này tuyệt không thể nóng vội mà làm, lần thứ hai hoàn dương gian nan hơn so với lần đầu tiên rất nhiều, nếu là Trần phu nhân lại mất mạng, vậy cho dù là đại la kim tiên cũng không thể cứu lại được".

"Từ đạo trưởng nói rất đúng, nhưng rốt cuộc là phải làm thế nào?" Dương Quảng lần đầu không ngại mà hỏi lại.

Từ đạo trưởng nói: "Ta sau khi cùng Hoàn đạo trưởng thương nghị thật lâu, có thể lần này phải tốn một khoản thời gian, tuyệt không phải là chuyện một hai ngày, mong Thánh Thượng phải kiên nhẫn".

Dương Quảng nhíu mày nói: "Cần bao lâu, chẳng lẽ phải ba năm năm năm cũng không thành?"

Từ đạo trưởng lắc đầu nói: "Vậy cũng không cần, nếu Thánh Thượng án theo phương pháp của chúng ta làm, thì trong năm là có thể đại công cáo thành".

Dương Quảng rốt cuộc đã nở nụ cười, "Trong năm thì trẫm còn chờ được, Từ đạo trưởng cứ đem chi tiết những chuyện cần làm nói cho trẫm biết".

Từ đạo trưởng ho nhẹ một tiếng nói: "Phương pháp này thật ra cũng không tính là khó, chỉ cần Thánh Thượng đi thuyền rồng tới Giang Nam, cấp cho mảnh đất mà Trần phu nhân chôn cất long dương khí sung túc, sau đó Thánh Thượng ở lại Giang Nam, dương khí mười phần, ma quỷ không dám quấy nhiễu, khi đó bần đạo sẽ đem chi tiết mọi thứ nói cho Thánh Thượng biết, chỉ trong năm Trần phu nhân nhất định sẽ lại hoàn dương, xuất hiện ở trước mặt Thánh Thượng".

Vũ Văn Thuật nghe đến đó sắc mặt khẽ biến, Dương Quảng lại không có gì khác, chỉ lẩm bẩm nói: "Trẫm phải đi Giang Nam? Tốt, trẫm lập tức đi Giang Nam!"

***

Khi bọn họ lên kiệu quay lại Vũ Văn phủ đệ, dọc theo đường đi ba người đều trầm mặc, nhưng đợi khi chỉ còn có ba người, Vũ Văn Thuật đã bức bách không kịp chờ đợi mà hỏi, "Từ đạo trưởng, ngươi sao lại nói trong năm sẽ hoàn dương, đến lúc đó ta làm sao tìm đâu ra một Trần Tuyên Hoa để hiến cho Thánh Thượng?"

Từ đạo thở dài nói: "Vũ Văn tướng quân cứ an tâm đừng nóng, ngươi nếu tin lời ta nói thì đừng nên nghi ngờ, nếu có chút nghi tâm, không bằng hãy mời người nào cao minh hơn".

Vũ Văn Thuật kéo Từ đạo trưởng lại, lúng túng nói: "Từ đạo trưởng xin hãy đem kế nói cho lão phu biết với, để khỏi làm cho lão phu ngày đêm lo lắng sợ hãi".

Từ đạo trưởng lại thì thầm bên tai Vũ Văn Thuật vài câu, Vũ Văn Thuật có chút bán tín bán nghi, "Từ đạo trưởng nói là thật chứ?"

Từ đạo trưởng khẽ cười nói: "Vũ Văn tướng quân, ngươi và ta đều trên một chiếc thuyền, thuyền lật cũng đều không có ưu đãi gì, nên thẳng thắn với nhau mới đúng".

Vũ Văn Thuật gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng. Bất quá hai vị đạo trưởng, các người cũng sẽ cùng Thánh Thượng đi Giang Nam chứ?"

Từ, Hoàn hai vị đạo nhân đều gật đầu, "Đó là dĩ nhiên rồi".

Đợi cho hai đạo nhân rời đi, Vũ Văn Thuật phân phó thủ hạ đi theo, không muốn để cho hai người này rời khỏi thành Đông Đô.

Hắn rốt cuộc phát hiện bản thân đã tự chui đầu vào rọ, khi Trần Tuyên Hoa tự đưa đến tận cửa. Hắn mưu tính thật lâu, cũng không có phát giác có gì bất lợi với mình, lúc này mới hiến cho Thánh Thượng, nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Trần Tuyên Hoa lại chết. Hiện nay Dương Quảng nhớ Trần Tuyên Hoa đến muốn phát cuồng, hắn cũng bị Dương Quảng bức đến muốn nhảy sông, tuy vẫn cảm thấy Từ, Hoàn hai người này cũng chưa chắc có thể thành công, nhưng ngựa chết làm sao có thể coi như là ngựa sống, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.

Từ đạo trưởng rời Vũ Văn phủ đệ, quay về lại Đạo Huấn phường.

Đạo nhân nơi này đều là xuất quỷ nhập thần, trong phường sương khói tràn ngập, lần trước phát hỏa thiêu chết An Già Đà, mấy đạo nhân này cũng không để ý, ngược lại càng làm trầm trọng thêm, khắp nơi quỷ khí âm u, sương khói giăng đầy.

Từ đạo trưởng về lại nơi mình ở, tuy rộng rãi, nhưng bố trí rất đơn giản, khi đẩy cửa ra cười nói: "Một mình uống rượu có gì vui thú, Bồ Sơn Công, ta cùng ngươi uống một ly".

Người uống rượu nọ mặt vuông vức, đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn như miệt thị thiên hạ chúng sinh, nghe được Từ đạo trưởng hỏi, ngẩng đầu cười nói: "Hồng Khách, lòng can đảm của ngươi cũng là hiếm thấy".

Người uống rượu rõ ràng chính là Bồ Sơn Công Lý Mật!

Từ Hồng Khách khẽ cười nói: "Nếu nói can đảm, người nào so được với Bồ Sơn Công, hiện nay thiên hạ đều tìm ngươi, làm sao biết ngươi thần không biết quỷ không hay mà đến Đông Đô?"

Lý Mật cười cười, nụ cười có vẻ tịch mịch, "Chuyện thế nào rồi?"

Từ Hồng Khách ngồi xuống, "Dựa theo kế hoạch của chúng ta, rất có hy vọng thành công. Ta mượn chuyện hoàn dương lừa gạt hôn quân Dương Quảng, khuyên hắn nam hạ, lại bảo hắn ở đó đến hết năm, y theo tình thế của Đại Tùy trước mắt, Dương Quảng nếu không tọa trấn Đông Đô, thiên hạ tất sẽ đại loạn, khi đó Bồ Sơn Công cờ nghĩa giơ cao, nói vậy nhất định có thể thành công".

Lý Mật nâng chén cười nói: "Cũng không nghĩ đến hôn quân lại dể lừa như thế, Dương Quảng tuy chí lớn tài hèn, nhưng dù sao cũng còn có chút suy nghĩ, nhưng dễ dàng trúng kế như thế này cũng là ngoài dự kiến".

Từ Hồng Khách cùng hắn đối ẩm một ly, lại lắc đầu nói, "Bồ Sơn Công lời ấy sai rồi, cơ hội này thật sự là khó được, chúng ta đợi mấy năm mới chờ được, làm sao mà không bắt lấy được? Hiện nay Dương Quảng liên tục bị đả kích, sớm bị đã bị bào mòn đi nhuệ khí, ý chí sa sút, không quan tâm đến triều chính, lúc này mới đem hy vọng ký thác lên trên người Trần Tuyên Hoa. Nếu chuyện này sớm vài năm, quá nửa sớm đã bị hắn chém đầu. Nhưng nếu muốn lừa hắn, có Bùi Minh Thúy ở bên người hắn cũng khó làm. Hiện nay Bùi Minh Thúy đã đi, ta mới dám ra tay, bằng không cũng không dám xuất hiện ở Đông Đô. Nữ nhân này thông minh cơ trí thật sự là xuất chúng, chúng ta bày trò lừa được hôn quân Dương Quảng kia, lừa được nịnh thần Vũ Văn Thuật kia, nhưng tuyệt đối lừa không qua được Bùi Minh Thúy".

Hắn nói khẳng định, cũng có nỗi buồn nhè nhẹ, Lý Mật cười nói: "Nàng ta cho dù thông minh cơ trí thì thế nào, còn không phải tâm tro ý lạnh mà rời khỏi Đông Đô? Trên đời này lợi hại nhất không phải võ công, mà là nằm ở suy nghĩ thời cơ, Bùi Minh Thúy muốn nghịch thiên, cuối cùng chỉ có thểảm đạm mà lụi tàn. Dương Quảng dưới tay người dùng được vô số, hắn lại tự hủy đi, không nghe ý kiến của thủ hạ, giang sơn tất đổ, oán thán được ai?"

Từ Hồng Khách gật đầu thở dài, cạn ly mới nói: "Bồ Sơn Công, y theo si tâm của Dương Quảng, ta nghĩ chưa hết ngày sẽ đi Giang Nam, Trung Nguyên vô chủ, nói vậy sẽ đại loạn, lại không biết Bồ Sơn Công bước tiếp có tính toán gì?"

Lý Mật khẽ cười nói: "Chỉ chờ Dương Quảng nam hạ, thì đó là lúc ta đại triển quyền cước. Ngõa Cương tại Trung Nguyên rất có uy vọng, ta thật ra cũng muốn đi xem".

Từ Hồng Khách gật đầu, "Bồ Sơn Công, ta chỉ sợ Địch Nhượng khí lượng hẹp hòi, không chấp nhận được ngươi".

Lý Mật cười nói: "Ta đã có chủ định".

Từ Hồng Khách cũng không hỏi nhiều, hai người lại đối ẩm vài chén, Lý Mật đột nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy Tiêu Bố Y là kẻ thế nào?"

Từ Hồng Khách trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Sâu không lường được".

Lý Mật nhướng mày, "Ngay cả ngươi cũng nhìn không ra nông sâu của hắn?"

Từ Hồng Khách lắc đầu nói: "Bồ Sơn Công, ngày nay thiên hạ đại loạn, ngươi nếu muốn nắm lấy Trung Nguyên, người có thể cùng đối kháng với ngươi cũng không có mấy, nhưng Tiêu Bố Y nếu không chết, tuyệt đối là tâm phúc đại họa của ngươi. Lúc trước ta ở tại Mã ấp gặp qua hắn một lần, hắn khi đó, nói như thế nào thì thật sự cũng không tính là gì. Bùi Minh Thúy lại coi trọng hắn, đối với hắn cực kỳ mượn sức, nhưng chẳng những ta xem không ra, mà ta nghĩ cho dù Bùi Minh Thúy cũng không thể tưởng được, chỉ ngắn ngủn trong một năm, Tiêu Bố Y đã quyền lợi ngập trời. Kẻ mà chỗ lợi hại nhất cũng là ẩn nhẫn, giống như Bồ Sơn Công, không có bất luận kẻ nào có thể đoán được hắn rốt cuộc nghĩ cái gì. Hắn làm việc vẫn luôn quy củ trong quy củ, cho dù là lời tiên đoán kinh thiên mấy ngày trước cũng có thể vô thanh vô tức hóa giải, tuyệt không phải là nhân vật đơn giản".

"Lời tiên đoán kinh thiên?" Lý Mật nắm chặt chén rượu trong tay, "Chính là Di Lặc xuất thế, bố y xưng hùng?"

Từ Hồng Khách gật đầu, do dự nói: "Bồ Sơn Công, hiện tại ai cũng đều nói tập kích tại Lạc Thủy là do Thái Bình đạo gây nên, Thái Bình đạo tạo thế cho Tiêu Bố Y, chẳng lẽ thiên cơ thực ứng ở trên người Tiêu Bố Y?"

Lý Mật bàn tay nắm chặt, tiếng răng rắc vang lên, chén rượu đã hóa thành bột, có thể thấy được lực bàn tay của hắn.

"Thiên cơ? Cái gì là thiên cơ? Nếu thực sự là thiên cơ, nếu thực biết được thiên cơ, Thái Bình đạo vì sao hàng trăm năm chưa bao giờ phát dương quang đại, ngược lại càng ngày càng lụi tàn, ngay cả Ngũ đấu mễ, Mao sơn tông đều có thể đạp lên đầu bọn họ, theo ta xem ra, bất quá chỉ là bày trò mà thôi".

Từ Hồng Khách cười khổ nói: "Bồ Sơn Công nói cũng có đạo lý. Bát quá Tiêu Bố Y hiện nay mũi nhọn đã lộ là sự thật không thể tranh cãi, hắn cùng Trương Tu đã cả hai đều không kém, nghe nói hiện nay Tiêu Bố Y xuất binh tiễu phỉ, nếu cùng Trương Tu đã hợp tại một chỗ, ta chỉ sợ Bồ Sơn Công cũng khó sống".

Lý Mật buông bàn tay ra, tùy ý để bột phấn cùng rượu chảy xuống, cảm xúc cũng đã bình ổn lại.

"Muốn đánh bại hai người bọn họ, thì có gì khó?"

Từ Hồng Khách đột nhiên đổi sắc, "Còn không biết Bồ Sơn Công có lương sách gì? Tiêu Bố Y lúc trước lấy mấy ngàn người đại phá mười mấy vạn quân của Lịch Sơn Phi, Bồ Sơn Công chớ có khinh địch".

Lý Mật mỉm cười nói: "Tiêu Bố Y căn cơ ở tại Dương Quảng, quyền lợi cũng ở tại Dương Quảng, Bùi Minh Thúy ở đó thì còn có tác dụng cân bằng, hiện nay Bùi Minh Thúy đã đi, địa vị Tiêu Bố Y trong mắt Dương Quảng cũng không phải là đáng tin như vậy. Dương Quảng vẫn rất đa nghi, đối với bốn chữ bố y xưng hùng làm sao có thể để yên, chỉ cần ngươi và ta ở tại Đông Đô phát tán lời đồn, ta nghĩ không mấy ngày Dương Quảng sẽ lại nghi ngờ. Trương Tu Đà, Tiêu Bố Y phân binh tác chiến còn khó đối phó, nhưng nếu hợp tại một chỗ, một núi khó dung hai hổ, ta chỉ sợ bệnh đa nghi của Dương Quảng phát tác, rất nhanh sẽ cho Trương Tu đã diệt trừ Tiêu Bố Y! Tiêu Bố Y cũng tuyệt không phải hạng người ngồi yên để cho người ta giết, hai hổ đấu nhau, tất có một bị thương, đến lúc đó chúng ta ra tay, đánh bại bọn họ có gì là khó?"

Từ Hồng Khách im lặng hồi lâu, "Bồ Sơn Công thấy rõ như vậy, quả nhiên bất phàm, chỉ là Trương Tu đã rất có tài, hơn nữa võ công rất cao, thắng được chỉ sợ là hắn, ngươi có phương pháp gì thể có đối phó với hắn?"

"Bây giờ còn chưa biết còn lại là ai, có nghĩ cũng vô dụng" Lý Mật khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, đứng dậy vỗ vỗ vai Từ Hồng Khách, "Hồng Khách, chuyện ở Đông Đô giao cho ngươi xử lý, nếu có một ngày ta được thiên hạ, nhất định sẽ cùng ngươi hưởng chung" Từ Hồng Khách lắc đầu nói: "Ta không dám nói cái gì phân chia hưởng thiên hạ, chỉ cầu Bồ Sơn Công cho đạo pháp giáo ta phát triển là được".

Lý Mật gật đầu muốn đi, Từ Hồng Khách hỏi theo: "Bồ Sơn Công muốn đi nơi nào?" Lý Mật khẽ cười nói: "Ta đi tìm Địch Nhượng, hi vọng hắn còn chưa bị Tiêu Bố Y đánh cho tè ra quần!"

Trên con đường từ Kim Đê quan đi Đông quận, xe cộ ùn ùn.

Mấy trăm binh sĩ khôi giáp sáng loáng, áp mấy chục cái xe lớn nhằm hướng Đông quận là đi tới, trên xe tràn đầy tiếng loảng xoảng, tuy được vải đen che khuất, nhưng ai cũng có thể biết bên trong là đồ tốt.

Hôm nay đã qua đầu hạ, nước Hoàng Hà nhanh chóng chảy xuôi, cây cỏ hai bên đường cũng nhanh chóng mọc lên, gió nhẹ thổi qua, như sóng xanh nhộn nhạo, lại không biết dưới con sóng đó rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu quái thú hồng hoang.

Con đường cũng không bằng phẳng, địa hình gập ghềnh lên xuống, trong tiếng ngựa hí, binh sĩ vận chuyển hàng đã đi vào một thung lũng.

Hai bên sườn thung lũng vách núi cao vút, đối nhau mà ra, địa hình khá hiểm ác.

Quan binh vãn đi tới, chậm rãi vào thung lũng, tướng lĩnh cầm đầu vung ngang sóc trong tay, uy phong tám hướng, dẫn theo mấy chục kỵ bing đi trước mở đường, mặt sau binh sĩ bảo vệ hàng hóa, rất cẩn thận.

"Địch đương gia, có đánh cướp hay không?" Một người nhìn hàng hóa vào cốc, nuốt nước miếng, người nọ miệng nhọn tai khỉ, chính là Cổ Hùng. Người hắn hỏi chính là ĐịchNhị đương gia của sơn trại.

Địch Hoằng vuốt vuốt đầu, đây là thói quen của hắn một năm gàn đây, bởi vì mỗi lần đánh cướp, hắn đều nhớ tới đơn đao lập lòe của Tiêu Bố Y, hơn nữa cảm giác sau ót có chút lạnh cả người.

"Đương nhiên là đánh cướp rồi, bọn họ bất quá chỉ có mấy trăm người, chúng ta có gần ngàn, thiên thợi địa lợi nhân hòa đều ở trong tay chúng ta, không chiếm thì chính là rùa đen rút đầu!"

"Nhưng Đan đại ca còn chưa đến, quan binh có chút khó nuốt, ta chỉ sợ chúng ta không dễ đối phó" Cổ Hùng lo lắng nói.

Địch Hoằng hừ lạnh một tiếng, "Đan Hùng Tín bởi vì ta bức Từ Thế Tích đi, cho nên đối với ta bất mãn, ta cũng sớm xem hắn không vừa mắt, Cổ Hùng, ngươi theo ta hay theo hắn?"

"Đương nhiên là đi theo Nhị đương gia rồi" Cổ Hùng cố tươi cười.

Địch Hoằng cười lạnh nói: "Ta sẽ khiến cho đám người Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương kia xem, không có bọn chúng, Địch Hoằng ta cũng là một hảo hán. Thả đá!"

Theo tiếng thét lớn của hắn, giữa sườn núi những tảng đá lớn oành oành ầm ầm lăn xuống dưới chân núi, bụi đất bay lên mù mịt, Địch Hoằng đột nhiên đứng lên, đơn đao trong tay giơ lên, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, tràn đầy hào tình hét lên, "Các huynh đệ, xông lên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.