Trong khi đám người Lý Mật cùng Phòng Huyền Tảo thương nghị. Địch Hoằng cũng đang cùng Địch Nhượng thương nghị, bên cạnh hai huynh đệ còn có Vương Nho Tín, ba người này cũng đang cau mày.
Đám người Phòng Huyền Tảo bọn họ thoạt nhìn tức giận đùng đùng, vè mặt cùa Địch Hoằng cũng phẫn nộ, "Đệ đệ, Ngõa Cương này vốn là cùa đệ. Lý Mật tính là vật gì, ờ trước mặt chúng ta hô to gọi nhỏ?"
"Ta chi thấy huynh hô to gọi nhỏ" Địch Nhượng bất mãn nói: "Đại ca, ta và huynh đã nói qua bao nhiêu lần rồi, không nên cùng Ngụy công xày ra xung đột, chúng ta cầu tài không cầu khí, Ngụy công võ công không kém. nếu muốn giết huynh, mười người như huynh cũng sớm bị hắn một đao chém chết".
Địch Hoằnghừ lạnh nói: "Cũng chưa chắc".
Vương NỈK) Tín thấy hai huynh đệ ẩm ĩ lẻn, vội vàng hòa giải nói: "Hai vị đương gia cần gì vi người ngoải mà tồn thương hòa khí Trại chù. chuyện ta nói với người... người suy xét thế nào rồi?"
Một lời cùa hắn thốt ra, Địch Nhượng có chút biến sắc, liếc nhìn Địch Hoằng một cái rồi nói: "Đại ca. người trò về nghi ngơi đi".
ĐịcầHoằng phẫn nộ đứng lẻn, "Ta người ngoài so với đại ca này còn muốnthânhơn!"
Hắn tức giận rời khỏi phòng cùa Địch Nhượng. Địch Nhượng đã sớm cho người đi hết, nhưng vẫn đứng lên nhìn ra mọi nơi xem xét. khi vững tin không người nào lúc này mới đóng cừa phòng lại, tĩầm giọng nói: "Nho Tín, ngươi cảm thấy Lý Tũứi này có thể tin sao?"
Vương Nlio Tín khẽ thờ đài: "Vô luận như thế nào, so với Lý Mật vẫn có thể tin hơn. Trại chủ, Lý Tũứi thà ta quay về cũng có nói, Tiêu Bố Y đã có lời, chỉ cằn chúng ta đồng ý bỗ tối về sáng, tuyệt đối sẽ tha cho chúng ta không giết. Tiêu Bố Y này cũng có chút nhân nghĩa, lần trước khi phá Ngõa Cương. Hắn cho Từ Thế T ích áp giải chúng ta đi. thật ra đã có ý thả chúng ta Buồn cười là cầúng ta không biết khồ tâm cùa hắn, ngược lại đi tín nhiệm Lý Mật, dẫn sói vào nhà, thật sự là đáng tiếc".
Địch Nhượng sắc mặt âm tình bất định. "Nhưng chúng ta dù sao cùng Tiêu Bố Y cũng không có thâm giao gì. chúng ta làm giặc lâu ngày, thật sự là cái đinh trong mắt Đại Tùy, chi bằng một câu nói cùa Lý Tĩnh, ta dù sao cũng không yên lòng".
Vương Nlio Tín lại nờ nụ cười, "Trại chù thật đã quá lo lắng rồi, thật ra cái đinh trong mắt Tiêu Bố Y hiện tại chính là Lý Mật. hắn trước kia không ngừng thả chúng ta, lại còn thả Vô Song cùng Ma Thárứi hành thích hắn, chỉ bằng vào điều này, chúng ta đầu phục hắn, hắn sao lại đối với cầúng ta gây bất lợi? Không nói tới gia quan tiến tước, một ít phong thường cũng sẽ có. Nếu như không đi Đông Đỏ, chỉ bằng tiền tài cùa chúng ta lúc này, chẳng phải là sống thoải mái cả đời sao? Trại chù, người vẫn nói, không muốn làm hoàng đế, vậy đi theo Lý Mật làm cái gi? Hắn cho dù đánh lấy thiên hạ, thì hoàng đế cũng là hắn làm, người chi thấy hắn vẫn trọng dụng người ngoài, xa lánh người cũ cùa Ngõa Cương là có thể nhìn ra, hắn đánh được thiên ầạ nói không chừng sẽ đem những người chúng ta chém tận giết tuyệt. Hơn nữa người cho đù không tin được Tiêu Bố Y, thì Từ Thế Tích hiện tại vẫn đang ờ Tương Dương, cực kỳ được Tiêu Bố Y trọng dụng, có hắn ờ đó, người chẳng lẽ còn sợ Tiêu Bố Y hại người sao?" Địch Nhượng trước mắt sáng ngời, vui mừng nói: "Nầo Tín nói rất đúng, ta đã quên còn có Thế Tícầ, nói như vậy ta chù ý quay về Ngõa Cương là đúng?"
Vương Nho Tín cau mày nói: "Trại chủ nếu muốn đầu nhập vào Tiêu Bố Y, vi sao phải vềNgõa Cương trước?"
Địch Nhượng cười khồ nói: "Nho Tín, ngươi có điều chưa biết, ta đối với Lý Mật này thật sự có chút sợ hãi, người này võ công cao cường, thù hạ cũng vậy, ngươi có biết hắn tại sao vẫn không chịu giết ta?"
Vương Nlo Tín trầm giọng nói: "Ta chi sợ hắn vì thu mua lòng người, Ngòa Cương dù sao cũng là trại cầù sáng lập, hắn nếu dám giết người. Ngõa Cương thoáng qua sẽ tan rã".
Địch Nhượng gật đầu nói: "Nho Tín, ngươi nói cũng giống như ta nghĩ, nhưng người này nhẵn nại cuối cùng cũng có hạn, Địch Hoằng không rõ đạo lý trong đó, lúc này mới ra mặt chống đối, thật sự làm cho ta lo lắng! Có những lời ta thà rằng nói với ngươi, cũng không thể nói với hắn cũng chính là đạo lý này. Hôm nay Ngõa Cương chúng ta một nừa là đi theo Lý Mật, tam thành còn lại là đứng nhìn, thân tín có thể tin được cùa chúng ta chiếm chưa tới hai thành, nếu trờ mặt, chỉ sợ sẽ bị hắn chém tận giết tuyệt. Cũng may Lý Tĩnh tấn công Ngõa Cương, cho ta một cái cớ đàng hoàng quay về Ngõa Cương".
Vương Nho Tín chợt hiểu nói: "Thì ra trại chủ quay trờ về Ngòa Cương là đã có ý định đầu nhập vào Tiêu Bố Y trong đầu, cũng làm hại ta lo lắng ầồi lâu".
Địch Nhượng nét mặt già nua lộ ra nụ cười, "Nho Tín, thật ra ta đã sớm suy nghĩ từ lâu, chúng ta nếu mạo muội đi đầu nhập Đông Đô, thứ nhất quá mức đường đột, chỉ sợ bị thành binh chém trước, thứ hai cầúng ta cũng không tiện tiết lộ thân phận, một điểm quan trọng nhất chính là, Lý Mật nếu biết, phái binh đuổi giết, chúng ta cũng chống đờ không được. Cho nên chúng ta trước lấy cớ quay về Ngõa Cương, sau đó mới đi Lê Dương!"
Vương Nho Tín vỗ đùi nói: "Trại chù thằn cơ diệu toán, ta cũng mặc cảm. Người nói rất đúng. Ngõa Cương cách Lê Dương rất gần. chi cần cầúng ta tới Lê Dương, có Lý Tĩnh bảo vệ, thi sợ gì Lý Mật!"
Địch Nhượng khẽ thờ đài: "Nho Tín, lần này quan hệ đến tính mạng cùa người nhà chúng ta, vạn lần chớ tiết lộ tin tức, ý định cùa ngươi và ta, cho dù là Địch Hoằng, cũng không thể để cho hắn biết được".
Vương Nho Tín liên tục gật đầu đáp ứng, hai người vùi đầu vào một chỗ, lại bắt đầu thương lượng chi tiết kế hoạch đầu hàng...
***
Địch Nhượng vi cẩu ổn thỏa, ngay cà thân đại ca cũng đấu điếm, chỉ sợ Địch Hoằng tiết lộ tin tức, liên lụy đến bọn họ. Địch Hoằng nhìn thấy lão đệ cùng người ngoài thương nghị, hiển nhiên không đem đại ca hắn để ờ trong lòng, một bụng oán khí đi ra.
Sau khi quay về phủ, gọi tới hai cô gái bồi rượu, sau đó uống rượu buồn bực.
Hắn vốn nóng này khó nhịn, trừ cái đó ra thi còn lại có thể nói là không có sờ trường gì. Những người cũ ờ Ngõa Cương ít nhất còn nể mặt Địch Nhượng, nhượng hắn một phần. Còn đám người Trình Giảo Kim, Tẳn Thúc Bảo, Vương Quân Khuếch mới quy thuận, thì con mắt cũng không liếc hắn một cái. Trong trại Ngõa Cưang hiện tại tiừ liễu Đan Hùng Tín, cổ Hùng ra, thì cũng không có người nào nhắc đến hắn.
Uống một hồi, Địch Hoằng cảm thấy không có gì thú vị, phất tay phân phó thù hạ, cho người đi tìm Đan Hùng Tín, cồ Hùng đến đây. Thù ầạ vội vã rời đi. qua hồi lâu mới quay về,
Vẻ mặt đau khồ nói: "Địch đương gia. Đan tướng quân cùng cồ Hùng cũng không có ờ tại phù đệ" Hôm nay Lạc Khẩu Thương là căn bản, trọng binh mãnh tướng cùa Ngõa Cương đều tụ tập tại Lạc Khẩu, đám người Lý Mật đang ờ thành Lạc Khấu an giấc, chú ý chặt chẽ động tũứi cùa Tùy quân ờ bờ bèn kia Lạc Thủy, cùng Lạc Khẩu Thương từ xa hô ứng. Địch Hoằng nhàm chán, nhưng lại sợ phàn chia phần không có phần cùa mình, cho nên vẫn đi theo lão đệ lưu tại Lạc Khẩu.
Mấy ngày này buồn bực muốn nồi điên lên, nghe được thù hạ nói tìm không được Đan, Cổ hai người, một cái bạt tai tiền tung ra, "Bọn ầọ còn có thể bay lên trời sao? Tiệp tục đi tìm!"
Thù hạ ôm mặt lao ra ngoài, Địch Hoằng càng uống càng không có mùi vị, lúc này lại có thù hạ đếnbẳm báo. "Địch đương gia, cổ Nhuận Phù cầu kiến".
Địch Hoằng uống cũng đã nhiều, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra cổ Nhuận Phù là ai, thù hạ chi có thể nhắc nhờ nói: "Là người đầu hàng cùng với Bùi Nhân Cơ. là một thiên tướng thù hạ cùa Bùi Nhãn Cơ".
"Hắn tới tim ta làm cái gì?" Địch Hoằng rất là kỳ quái, nếu như nói Ngõa Cương trừ Đan Hùng T ín cùng cồ Hùng ra, thì cổ Nhuận Phù này cũng đã gặp qua mấy lần, chi biết hắn đầy hòa khí, đối với mình vẫn rất tôn kính, đang lo không có bạn rượu, Địch Hoằng phất tay nói: "Đẻ cho hắn tiến vào".
Cồ Nhuận Phù nhìn thấy Địch Hoằng bộ dáng đã có vè say say, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Huỳnh Dương Công, tại hạ đến đây đã lâu, vẫn chưa có đến đây bái phòng, thật sự là thất lễ".
Địch Hoằng bị một câu Huỳnh Dương Công mà nhiều ít có chút cao hứng nói: "Ngồi xuống, cùng ta uống rượu".
Hắn đưa qua một chén rượu, cồ Nhuận Phù không khỏi nhíu mày, hắn tới noi này vốn có chút thâm ý, muốn cùng Địch Hoằng tạo giao tình, nào nghĩ đến Địch Hoằng đã uống đến bộ dáng như thế này, muốn đứng dậy, lại bị Địch Hoằng kéo lại, "Thế nào, xem thường ta?"
Cổ Nhuận Phù chi có thể cười nói: "Sao dám, sao đám".
"Vậy uống hết chén này Địch Hoằng lớn giọng nói. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Cồ Nhuận Phù không thể làm gì khác hơn là tiệp nhận chén rượu, uống một hoi cạn sạch nói: "Huỳnh Dương Công..
Địch Hoằng đưa ngón tay cái lẽn, nói tiếp: "Tiếp một chén nữa" Hắn một chén nữa kính qua, xem cồ Nhuận Phù cũng đã thuận mắt khó nói nên lời, cổ Nhuận Phù bất đắc dĩ. không thể làm gì khác hơn là uống cùng Địch Hoằng.
Địch Hoằng vốn đã có bảy tám phần men say, sau khi uống cạn mấy chén, đầu lưỡi cũng đã líu lại, lấy tay vịn lên đầu vai cùa cồ Nhuận Phủ, Địch Hoằng rất thần bí nói: "Nhuận Phủ, nếu có một ngày ta đi, ngươi theo ta, hay là theo Lý Mật nọ?"
Cồ Nhuận Phù đưa mắt nhìn mọi nơi, lại cười nói: "Thật ra ta hôm nay tới noi này, cũng muốn nói ĩõ vấn đề này".
Địch Hoằng rất là phấn chấn, cười ha hả nói: "Huynh đệ tốt... ta nói cho ngươi một bí mật..chi là hắn lúc này suy nghĩ cùng động tác đã hoàn toàn không thể khống chế, miệng mấp máy mấy cái, đã ngừa mặt lẽn trời mà nằm vật ra.
"Huỳnh Dương Công?" cồ Nhuận Phù đẩy Địch Hoằng hai cái, nhìn thấy hắn đã ngù như lợn chết rồi, không khỏi lắc đầu cau mày, tìm hạ nhân đờ Địch Hoằng đi nghi ngoi, rồi im lặng rời đi.
Địch HoằngNứt đến khi tinh lại, miệng lưỡi khô khốc chi nghĩ tới muốn uống nước, đột nhiên căm thấy trẽn mặt có nước đang nhỏ xuống, mới muốn há mồm ra, đột nhiên cảm thấy trong miệng có thứ gi, mùi thối bốc lên. Sau khi phát ra vài tiếng ô ô, Địch Hoằng thiếu chút nữa tuờng là quỷ gọi, đến khi hắn im lặng thì phát hiện chỗ này tối đen, ngẩng đầu có thể thấy được trăng sao, bốn phía khắp nơi đều là tinh hòa màu xanh biếc phiêu đãng, tựa như u minh địa ngục vậy.
Địch Hoằng muốn gọi, tiếc rằng trong miệng đã bị nhét giẻ, tay chân cũng bị trói lại, dưới thân là bùn đất lạnh như băng. Địch Nhượng một khắc nọ cơ ầồ tường rằng mình đang nẳm mơ, hơn nữa là một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ. Nhưng thoáng qua đã phát hiện đây là sự thật, bời vì tay chân hắn bị trói đau nhức.
"Tinh rồi?" Một thanh âm âm u hỏi.
"Đã tinh" Một thanh âm càng âm u hơn trà lời.
Thoáng qua trong không trang chợt lóe lẻn ánh sáng, một thanh đơn đao đã gác ờ trên cồ cùa Địch Hoằng.
Địch Hoằng cực lực giãy dụa, trong miệng vang lẽn tiếng ô ô, trong mắt lộ ra vè cầu khần, không biết vi sao lại rơi xuống loại kết quả này.
Một người trên mặt che khăn đen, chi lộ ra một đôi mắt lập lòe tinh quang, lạnh lùng nói: "Chúng ta cầu tài không thương mạng, chi hỏi tiền tài cùa ngươi ờ nơi nào, ngươi chớ có kêu to, bằng không, thanh đao này cùa ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Địch Hoằng dùng hết khí lực toàn thân gật đầu, người nọ đưa tay móc miếng giẻ trong miệng Địch Hoằng ra, áp thấp thanh âm nói "Tiền tài mà ngươi cướp đoạt được ờ nơi nào?"
Địch Hoằng còn đang do dự, người nọ một đao hạ xuống, ờ trẽn vai hắn khoét một lỗ, Địch Hoằng không đợi kêu lên thảm thiết, nhưng đã bị một người khác bịt kín miệng. Hai người động tác nhanh nhẹn, thoạt nhìn như chuyên môn bức cung mà sống.
"Ngươi còn dám la nữa, ta sẽ lấy mạng ngươi!" Người bịt miệng Địch Hoằng lạnh lùng nói, nhìn thấy Địch Hoằng gật đầu, lúc này mới buông lỏng tay ra, "Tiền tài mà ngươi cướp đoạt dấu ờ nơi nào?"
"Đều vặn đến trại Ngõa Cương rồi" Địch Hoằng vè mặt đau khổ nói: "Hai vị, trong phòng ta thật ra cũng có một chút, các người nếu thích, thì cứ việc lấy đi".
Tròng mắt cùa hắn loạn chuyển, lời nói hiền nhiên là không thật tâm. Người cầm đao hừ lạnh một tiếng, "Ngươi còn nói thêm câu nói dối nữa, ta sẽ đem tay ngươi chặt xuống. Tầôi Thế Xu bị các ngươi nghiêm hình tra khảo, ít nhất cũng giao ra mấy trăm lượng hoàng kim, cái này bất quá chỉ là chuyện mấy ngày gần đây, ngươi làm sao có thể rảnh rỗi đem hoàng kim chuyển đến trạiNgõa Cương?"
Địch Hoằng cực kỳ hoảng sợ, "Ngươi là ai? Ngươi sao lại biết được việc này?"