Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 389: Ước pháp tam chương (1)



Tiêu Bố Y bẳng lực bản thân đánh gãy cãy quát lui đạo phị dùng thằn kỹ đánh lui mười tám kỵ sĩ, cổ Nhuận Phù trông thấy cũng không cảm thấy gì, bời vì Tiêu Bố Y uy danh lan xa, kinh sợ tám phưcmg. nhất định có thể làm những gì mà người thường không thể.

Nhưng Khi nghe được Tiêu Bố Y nói cái gì không có ai trời sinh muốn làm đạo phị dân chúng muốn yên ổn, cổ Nhuận Phù mũi cũng đột nhiên cay cay.

Hai mắt hắn mơ hồ đẫm lệ, nhìn Tiêu Bố Y giống như đã biến thành Trương Tu Đà.

Trương tướng quàn lúc trước, chẳng phải cũng nói như vậy sao, cho nên người rất ít khi đuồi tận giết tuyệt? Nhưng Truơng tướng quàn tàm ý mặc dù tốt, cuối cùng lại là xây tháp trên phù sa, tâm lực tiều tụy, không biết Tiêu Bổ Y có thể thực hiện nguyện vọng cùa T rương tướng quân không?

Tiêu Bố Y mỉm cười nhìn Lý Văn Tương, đầy vè chân thành, Lý Văn Tương lại không chút lay động, lui ra phía sau hai bước, tức giận nói: "Tiêu Bố Y, ngươi thật sự là si tâm vọng tường. Ta võ công không bằng ngươi, nhưng dũng khí chưa chắc đã không bằng ngươi, ngươi nếu không giết ta, thi ta sẽ đi. Ngươi nghĩ bằng chiêu này thu mua nhân tâm, thì quá coi thường Lý Văn Tương ta".

Cồ Nhuận Phù phẫn nộ nói: "Lý Văn Tương, ngươi chớ có không biết tốt xấu!"

Lý Văn Tương cười lạnh nói: "Cồ Nhuận Phủ. ngươi là gia nô bốn họ, trước cùng Dương Nghĩa Thần, sau theo Bùi Nhân Cơ, lại theo Ngõa Cương, giờ đây đầu nhập vào Tiêu Bố Y, không hề có liêm si, có tư cách cười nhạo ta?"

Cồ Nhuận Phù mặt đỏ tới mang tai, Tiêu Bố Y lại lắc đầu, "Lý Văn Tương, ta không có xem thường ngươi, ta đang xem trọng ngươi đó" rồi xoay người lên bạch mã, Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "NhuậnPhủ, đi thỏi".

Cồ Nhuận Phù tuy phẫn nộ, nhưng vẫn lẻn ngựa đi theo. Tiêu Bố Y treo cung lên yên, nhìn ánh trăng trên bầu trời nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc. Bồn tướng tâm hướng Minh Nguyệt, thì ngại chi Minh Nguyệt chiếu cãu cừ (kênh mương)!"

Hắn sau khi nói dứt lời, thúc mã tìm chỗ nước cạn vượt qua Lạc Thủy, chỉ thấy vó ngựa tung bay, bọt nước văng khắp nơi. dưới ánh trăng, sáng lóng lánh động lòng người.

Lý Văn Tương lúc này mới vô lực ngồi xuống, khó có thể tin Tiêu Bố Y lại buông tha mình.

Trongmắthắn,TiẻuBố Y thật ra không khác gì ma quỷ! Lúc trước hai trận Hồi Lạc. Bắc Mang sơn, Ngõa Cương, Tùy quân tắm máu chém giết. Loại thảm thiết này vô luận người nào cùa Ngõa Cương đều trong lòng còn sợ hãi. vốn Tùy quân không chịu nổi một kích dưới sự dẵn dắt cùa Tiêu Bố Y, vậy mà lại một lần nữa phát huy ra năng lực chiến đấu cực mạnh, điều này làm cho quàn Ngõa Cương sợ hãi. Trông thấy Tùy quàn tắm máu chém giết, quàn Ngõa Cương nhiều ít có sự mẻ man, bọn họ đã không biết bản thân rốt cuộc muốn làm cái gì!

Người không có mục đích, ữù làm gì có lực ngưng tụ?

Ngẩng đầu ngắm nhìn vàng trăng trên bầu trời, Lý Văn Tương nhớ tới lời Tiêu Bố Y vừa rồi nói ánh trăng, càu cừ cái gì đó. mơ hồ hiểu rõ có ý tứ gi. lại có phần không hiểu, hừ một tiếng, một cục đàm phun ra, mắng một câu, thanh âm lại như là muỗi kêu vậy. Sau đó. mũi chợt cay cay, trong mắt có lệ, nhưng vẫn cố ức chế lại.

***

Khi nghe được Tô Định Phương bất mãn đối với La Sĩ Tín, nàng vẫn vì La Sĩ Tín mà giải thích, tận hết sức lực. Điều này cùng với ánh trăng trên bầu trời chỉ tòa ra ánh sáng nhàn nhạt, vì màn đèm mang đến hy vọng ít ỏi. cho dù người khác cũng không có chú ý, cho dù chiếu tới thì người ta cũng không để mắt.

Trên đòi này có một loại yêu, gọi là trà giá!

Tô Định Phương nghe được Đậu Hồng Tuyến nói, lắc đầu nói: "Hồng Tuyển à, ta nói cô tại sao... Ài... nhớ cô tuy cùng hắn quen nhau từ nhò, hắn đã cứu cô, nhưng cô cũng đã cứu hắn... vậy cũng là huề nhau mà?"

Đậu Hồng Tuyến cười khổ, một nam tử khác lắc đầu nói: "Định Phương, thứ này không phải là cù cải trắng, ngươi bán cho ta một cân, ta tiã lại ngươi tám lượng, vấn đề tình cảm này. thật sự rất phức tạp".

"Nhìn ngươi nói kia, giống như không có gì là lạ vậy. Vương Phục Bảo, vợ cùa ngươi nghe xong, không biết sẽ cảm tường gì?"

Vương Phục Bảo chỉ cười cười, "Ta cùng vợ ta còn không phải mỗi ngày đều đánh đánh mắng mắng sao, nếu không đánh mắng, thì làm sao sống?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Đậu Hồng Tuyến nhìn qua hai người, nói khẽ: "Hai vị tướng quân, chất nữ đều có chừng mực, sẽ không làm sai chuyện, kính xin các người yên tâm".

Nàng cùng với phụ thân như nhau, đối với thù ầạ bên người phụ thân đều cung kính có thừa, lúc này mới có thể được những hán từ này tôn trọng cùng yêu mến. Tô Định Phương đã theo cha nàng nhiều năm, Vương Phục Bão này cũng như thế, vào mấy năm qua. đi theo phụ thân tại Sơn Đông Hà Bắc chinh chiến, lập được công lao hiển hách, lần này theo nàng đến đây. thật sự là bời vì có một quyết định trọng đại

Tô Định Phương than nhẹ một tiếng, "Hồng Tuyển, ta không phải trách cô, chi là cảm thấy không đáng cho cô. Cô trả giá như thế. nếu không thu hoạch được gì thì thô Ị cần gì phải..

Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên lạnh lùng nói: "Là ai?"

Tô Định Phương ghìm ngựa rút đao. hướng tới chân núi trông qua, nhìn thấy một người đang cô đơn đứng ờ nơi đó, bời vi đua lưng về phía ánh trăng, ánh trắng chiếu xuống tạo nên một cái bóng thật dài, trong lúc nhât thời thấy không rõ khuôn mặt.

Tô Định Phương, Vương Phục Bảo trong lúc nhất thời không biết là ai. Đậu Hồng Tuyến tim lại đập thình thịch, hô nhẹ một tiếng, đã sớm phi thân xuống ngựa, lo lắng nói: "Sĩ Tín, chàng tại sao... lại bị thương?"

La Sĩ Tín trên mặt máu hòa với bụi đất, trông ghê tờm không chịu nồi, nliưng Đậu Hồng Tuyến liếc qua là có thể nhận ra hắn!

"Ta... bị thương, không liên quan đến cô".

Đậu Hồng Tuyến khuôn mặt có chút cứng ngắc, nhiệt tình chưa xông ra ngoài tầì đã đụng phải băng lạnh, điều này làm cho nàng không có phẫn nộ. mà chi có đau lòng, bời vi nàng hiểu rõ, La Sĩ Tín vốn không phải là người như thế

Đậu Hồng Tuyến mặc dù không ngại. Tô Định Phương lại cười lạiih nói: "La Sĩ Tín. ngươi cho rằng ngươi là ai?"

La Sĩ Tín lẩm bầm nói: "Ta là ai cũng không phải!"

Đậu Hồng Tuyến trông thấy vẻ chết lặng cùa hắn. đau đớn, chật vật không chịu nồi. ngực như bị đao khoét mà đau nhức, "Sĩ Tín, ai làm chàng bị thương? Ta... chúng ta tìm hắn tính sổ" Nàng ngoài sự đau lòng cũng nhịn không được sự hoảng sợ. thẳm nghĩ La Sĩ Tín võ công cao cường, có thể đánh hắn trọng thương thành bộ dáng này. không cằn nói cũng biết là cao thù tuyệt đinh.

"Cô không được" La Sĩ Tín nói ra ba chữ. vẫn phi thường lạnh như băng.

Tô Định Phương giận tím mặt, hắn cơ hồ nhìn thấy Đậu Hồng Tuyến lớn lên. đem Đậu Hồng Tuyến coi như là con gái cùa mình vậy, trông thấy nàng âu sầu không vui, khó tránh khòi đối với La Sĩ Tín bất mãn. Nhìn thấy Đậu Hồng Tuyến lại đụng phải cây đinh này. phẫn nộ quát: "Tiểu từ, chúng ta không được, cũng không phải là ngươi được".

Vốn tường rằng La Sĩ Tín sẽ tức giận, không ngờ hắn lại gật gật đầu nói: "Không sai, ta cũng không được. Trên đời này, người có thề đối kháng cùng Tiêu Bố Y thật sự ít càng thêm ít".

Đậu Hồng Tuyến giật minh nói: "Thi ra thương thế cùa chàng là do Tiêu Bố Y?" Nhớ tới Tiêu Bố Y võ công cực cao, hơn nữa La Sĩ Tín từ trước đến nay vẫn đối nghịch cùng Tiêu Bố Y, Đậu Hồng Tuyến ngược lại tin mười phần, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười, "Sĩ Tín, chàng không cần lo lắng,Tiêu Bố Y trước mắt tuy mạiửụ nhưng ta chỉ sợ..."

Tô Định Phương ho khan một tiếng, "Hồng Tuyến!"

Đậu Hồng Tuyến trên mặt ừng đỏ, nói khẽ: "Sĩ Tín, chàng yên tâm, kẻ địch chung cùa chúng ta đều là Tiêu Bố Y, không bằng liên thù đối kháng hắn?"

La Sĩ Tín nhìn nàng hồi lâu nói: "Lệnh tôn muốn cùng Tiêu Bố Y là địch?"

Tô Định Phương trong họng cơ hồ lại muốn ho khan, Đậu Hồng Tuyến lại gặt đầu nói: "Không sai, hôm nay chúng ta đi, thật ra chính là cùng Lý Mật thương nghị liên thù đối kháng Tiêu Bố Y!".

La Sĩ Tín khóe miệng giật giật, không biết là khóc hay là cười. "Các người cứ đối kháng với Tiêu Bố Y, nhưng ta hiện tại đã không muốn cùng hắn là địch".

Hắn vừa dứt lời. đã lảo đảo rời đi. Đậu Hồng Tuyến đóng ngần ra tại chỗ. trong lúc nhất thòi dờ khóc dờ cười, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại. chi thấy trước mắt trống không. La Sĩ Trá sớm đã không thấy bóng dáng.

"Sĩ Tín..." Đậu Hồng Tuyến nhịn không được hô lẻn, mũi cay cay, nước mắt thiéu chút nữa đã chảy ra.

Tô Định Phương cả giận nói: "Hồng Tuyến, cô quá mức si mê rồi, ta nói tiểu từ này không biết tốt xấu. Nghĩ đến cô vì tiểu từ này, đã hao tâm tồn trí khuyên Trường Nhạc vương liên thù Lý Mật. đánh Tiêu Bố Y. Không ngờ hắn lại đối với cô như thế. uồng phí nồi khồ tâm cùa cô".

Đậu Hồng Tuyến nhìn về phương xa. hồi lâu mới nói: "Ta đã sai lầm rồi sao? Tiêu Bố Y nếu đánh bại Lý Mật, bước tiệp theo nhất định là đánh Hà Bắc. Sơn Đông hai noi. chúng ta nếu không sớm động thù, sớm muộn cũng trờ thành bậc thang dưới chân hắn".

Tô Định Phương hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.

Vương Phục Bảo nói khẽ: "Hồng Tuyến nói cũng đúng. Tiêu Bố Y thế lực cường ầoành, hùng bá Trung Nguyên. Mục đích trước mắt cùa chúng ta là liên thù đối kháng, bằng không sẽ bị hắn tiêu diệt từng bộ phận, hối hận thì đã muộn. Chỉ có thể hận La Sĩ Tín này thay đổi thất thường, trước phàn Tnrcrag Tu Đà, sau phản Đỗ Phục Uy, đối với chúng ta vẫn mang địch ý. Hồng Tuyến, người này tuyệt không phải giai ngẫu, cô phải cần thận mà suy xét".

Đậu Hồng Tuyến cười lớn nói: "Hai vị tướng quân, Hồng Tuyến biết rồi".

Tô Định Phương. Vương Phục Bảo đều là người từng trải, sao mà nhìn không ra Đậu Hồng Tuyến đang nghĩ một đằng nói một nẻo, lại nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu. Đậu Hồng Tuyến chỉ nhìn qua ánh trăng chiểu xuống, âm thẳm suy nghĩ. Sĩ Trá rốt cuộc đang nghĩ cái gi, tại sao ta hoàn toàn không biết?

***

Tiêu Bố Y người đang ờ Đông Đô. trong vòng một ngày liền nhận ầai tin tức. không khỏi cau mày, tiẵm ngâm thật lảu.

Hắn sau khi quay lại Đông Đô, chỉ nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày hôm sau đã truyền bách quan đến gặp.

Thế cục thiên hạ dẳn dẳn rõ ràng, dân chúng thật ra đã sớm chán ghét loạn lạc, trước mắt ngoại tĩừ chinh chiến, tran an dân chúng cũng rất quan trọng. Người ở tại cao vị, giờ mới hiểu được làm một hoàng đế tốt tuyệt không dễ dàng, mặc dù có một đám đại thằn tận tâm phụ tá, bên ngoài có đám người Lý Tĩnh, Từ Thế Tích, Bùi Hàiửi Quảng chinh chiến, trong có đám người Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh, Mã Chu kiệt lực phụ tá, nhưng hôm nay Đại Tùy chỉ còn lại có cái xác không, ngoại ưu nội hoạn, chỉ bẳng vào mấy người mà muốn chấn hưng, cũng không phải chuyên dễ dàng.

Trước mắt phải vực dậy nội bộ Tùy triều, Không kích hóa mâu thuln thêm gay gắt là chính. Hắn quan chức càng cao. mới càng cảm thấy làm một hoàng đế tốt cũng không dễ dàng, tuy thù hạ đã kiệt lực vì hắn giảm bớt gánh nặng, nhưng rất nhiều chuyện, hắn vẵn phải tự thân mà làm.

Kế hoạch đã có, nhưngáp đụng như thế nào ữù rất khó khăiỊ Dương Quãng bước đi quá nhanh, là cho dân chúng lầm than, vết xe đổ đó Tiêu Bố Y luôn cảnh giác trong lòng, làm sao mà giẫm lên nữa?

Tiêu Bố Y tuy là Lương Quốc Công, thống quản bách quan, nhưng lâm triều cũng không nhiều, không có chuyện thi cũng không lên điện. Đông Đô chinh đốn đã nhiều ngày, trước mắt đương nhiên là muốn xem thành tích như thế nào.

Bách quan thấy Tiêu Bố Y sắc mặt ngưng trọng, trong lòng đều lo sợ. không biết những ngày này làm việc có hợp với tâm tu cùa Tiêu Bố Y hay không.

Tiêu Bố Y người trên cao vị, Việt vương Dương Đồng cũng đã tiến đến. nhưng lại ờ một bên thiết trí một chỗ ngồi, là để thể hiện sự tôn sùng. Việt vương được mẫu thân phàn phó. mọi chuyện đều để Tiêu Bố Y làm chù, đến lúc lâm triều cũng chỉ đại biểu cho sự ùng hộ mà thôi, cũng không đưa ra mưu kể gi. Thấy Tiêu Bổ Y đối với hắn một mực đều là cung kính hữu lễ. hơn nữa đối với hậu cung đối xừ từ tễ có thừa, trong lòng cũng đã hoi ổn định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.