Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 517: Gặp lại (2)



Sớm có các Lang tướng quán Giang Đô tiến lẻn. nơm nóp lo sợ nói: "Tâv Lương vương, chuyện thích khách..

■"Thích khách là Lý Mặt Ngòa Cương, cùng các ngươi không quan hệ" Tiêu Bổ Y cất cao giọng nói: "Nghĩ tới hắn lẫn vào trong doanh, quá nửa là muốn hãm hại các người. Mọi người không cẩn lo ngại, Lý Mật đã chết, chuyện này, cứ tính như vậy. chớ có nhắc lại".

Bọn Lang tướng Mạnh Binh mừng rờ. cùng kêu lẻn: "Tâv Lương Vương Minh xem xét rò ràng, thuộc hạ vô cùng cảm kích".

Tiêu Bố Y hiểu 1'ẳng giờ phút này quán tâm giao động, chi có thể lại an ủi vài câu. lúc này mới cùng Trương Trấn Chu. các thị vệ quay lại doanh trại. Lại cùng Trương Trần Chu thương nghị thật làu. Đến khi đém khuya mới có thể an giấc.

Nhưng mới tới trước lều trại, Tiêu Bố Y đã chợt ngừng bước, sau hồi làu đẳv mành trướng ra, vui mừng nói: "Đại ca. là người? Người đến khi nào?"

Cầu Nhiêm Khách nhìn sang Tiêu Bố Y thật làu. Đột nhiên thân hình nhoáng một cái, đã đến trước người Tiêu Bố Y. một chưởng bổ tới.

Một chưởng này của hắn thế tới cực kỳ nhanh, có thể nói là thân hình mới động, chưởng đã đền trước mắt. Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, theo bản năng ra tay đón đờ. Hắn xuất chưởng ra. thân thể đã lui ra khỏi trướng, chi cảm thấy trẽn mặt một đạo gió sắc bén lướt qua. mơ hồ lấv đau. thắt thanh nói: "Đại ca. người làm gì vậy?"

Sỡm có hộ vệ ùa tới hò lên: "Tâv Lương vương".

Bọn họ nhìn thấy Tây Lương vương vào lều. bồng nhiên vọt ra. chi cho là có thích khách ẩn nấp, không khòi sợ hài, thoáng qua đã vọt tới trước người Tiêu Bố Y.

Tiêu Bổ Y khoát tay chặn lại nói: "Không sao. các ngươi tạm thòi lui ra".

Binh sĩ hai mặt nhìn nhau, không dám có kháng lệnh, lưỡng lự lui ra phía sau. Tiêu Bố

Y lại xốc màn trướng lên tiến vào, nhin thấy cầu Nhiêm Khách vẫn ngồi ỡ vị trí vừa rồi, một chưởng kia như là ảo giác.

Nhung Tiêu Bố Y lại biếttuyệt đối không phải, khó hiểu hòi. "'Đại ca?"

Cầu Nhiêm Khách lộ ra nụ cười nói:"Bố Y, ngồi đi".

Tiêu Bố Y khi ngồi xuống, không có nửa phản do dự. cầu Nhiêm Khách than thở nói: "Lý Mật đã chết, Thiên Nhai rất giảo hoạt, nhưng ta đã không thể đợi hắn nữa".

Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, "Đại ca... người vừa rồi cũng ờ đó?" Lý Mặt mới chết, cầu Nhiêm Khách đã biết được. Điều này làm cho Tiêu Bố Y lập tức ý thức được, đại ca thật ra vẫn một mực ỡ bén cạnh hắn.

Cầu Nhiêm Khách mim cười nói: "Đệ họp lực mọi người, có thể giết bậc cao thủ như Lý Mặt. Vừa rồi đại ca thử đệ một chiêu, trong khi vội vàng, đệ vẫn có thể tránh được một kích của ta. đã như vậy. Thiên Nhai cho dù đánh lén. trong lúc nhắt thời cùng khó làm gì được đệ. Hắn nếu không đánh lén. dưới tay đệ tinh binh vô số. Hắn cũng không thể làm gì được đệ. Đại ca cho đến hôm nay. rốt cuộc đã có thể vên tâm đi làm việc".

Tiêu Bổ Y trong lòng cảm động. "Thì ra đại ca vẫn quan tâm đến an nguy của đệ".

Cầu Nhiêm Khách cười cười, "Ta không phải vì đệ. mà là vì thiên hạ thái bình. Lý Mặt không phải Thiên Nhai, thi không cẩn ta xuất thủ. vết xe đổ của Chu Vũ đế. ta không muốn đệ giẫm lên vết xe đổ. Tam đệ. đệ nhớ rò, ngươi nắm giữ kỳ vọng của quá nhièu người, chớ làm cho chúng ta thất vọng".

"Đại ca... người muốn đi làm cái gi?" Tiêu Bố Y hòi.

Cầu Nhiêm Khách khẽ thờ dài: "Ta nghĩ tam đệ nghe những lời đồn. chắc hẳn cũng đã biết được rất nhiều chuyện. Những chuyện này, ta vốn không muốn để cho đệ biết. Thái binh thái binh, mấv trăm năm qua, một mực vẫn là ngọn nguồn của làm loạn, ta vốn tường rằng sau khi thề, có thể ước thúc đạo chung quy thái bình, nhưng dục vọng của con người vô cùng, bẳng vào lực bản thân ta. muốn trừ khử quá nhièu thành kiến, thật sự có lòng mà không đù lực. Một lòng không sinh, vạn phép không lâu dài. ta đúng là vẫnkhôngbẳng Tăng Sán".

Tiêu Bổ Y nói khẽ: "Đại ca. ta nghĩ Thiên Nhai theo quán Giang Đô... qua Lẻ Dương một đường hướng bắc. không làu sẽ tới tìm đệ gây phiền toái".

Hắn ngẩm có ý thử, nhưng thật ra là muốn xác nhận Thiên Nhai rốt cuộc là ai, cầu Nhiêm Khách vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y. "Tam đệ. đệ so với đại ca thì thông minh hơn. Nhưng mà Thiên Nhai rốt cuộc muốn làm cái gì. dưới đời này. không có người nào có thể hiểu được. Được rồi... ta phải đi. lằn từ biệt này, không biết... khi nào thi mới có thể gặp lại".

Tiêu Bố Y âm thầm kinh hài, "Đại ca sao lại nói ra lời ấy? Chẳng lẽ dưới gầm trời này còn có chuyện mà huynh không thể làm? Nếu thật nguy hiểm, chi cằn người phán phó một tiếng, đệ dốc hết toàn lực cũng sẽ giúp huynh".

Cầu Nhiêm Khách cười cười. "Trẽn đời này, có rất nhiều chuyện, không nhất định là dùng võ còng cùng binh lực để giải quyết. Bố Y, ta cảm ơn V tốt của đệ. Ta lần này rời đi. là vi sau khi điều tra cần thận, trong lòng có một bí ẳn thật lớn. nếu không phá giải, ta cuộc đời này hàng ngày khó có thể binh an. BÓ Y. đệ hãy tự bảo trọng".

Hắn xoay người muốn đi. Tiêu Bổ Y đột nhiên hòi: "Đại ca, người đi gặp Còn Luân sao?"

Cầu Nhiêm Khách thân thể ngưng lại. hồi làu mới nói: "Ta hiện tại... cũng không biết còn có thể gặp lại Côn Luân hay không' Hắn lời còn chưa dứt. người đã không thấv. Tiêu Bố

Y xốc màn trướng lên đuổi theo sau. chi thắv được màn đêm nặng nề. không trung đằv sao, gió nhẹ thổi qua. cẩu Nhiêm Khách đã sớm bóng dáng không thấv!

***

Dương Niệm Phủ khi tinh đậy, phát hiện nước mắt đã thấm ướt gối đầu. khi hắn chậm rãi ngòi dặv. đầu tiên là lau đi nước mắt. Hắn không sầu muộn, hắn cùng không muốn khóc, bời vì tỷ tỷ vẫn nói cho hắn biết, nước mắt đàn ông. từ trước đến nay so với vàng còn muốn trân

quý hơn.

Nhưng hắn ban ngày tuy vẫn cười nói. nhưng mà mồi đêm khi thiếp đi, đều nhịn không được mà khóc trong mộng. Hắn mộng thấv tỷ tỷ, mộng thấy mẫu thân, mộng thấy phụ thân.

Hắn chưa từng thấv qua phụ thân, cùng không có gặp qua mẫu thân, nhưng tỷ tỷ có bức họa của cha mẹ, luôn khi không người, chi vào người nam phong lưu phóng khoáng nói. tiểu đệ. đâv là phụ thân, đệ phải nhớ kỹ bộ dáng của người, cho dù trong ngàn vạn ngưỡi. cùng phải liếc qua là nhận ra phụ thân, không được bò qua. Khi mẫu thân mắt. cũng chi có một nguyện vọng này. đệ nhất định không thể nào quên!

Dương Niệm Phủ không thể nào quên. Mỗi một lời nói của tỷ tỷ. hắn cũng không thể quên!

Nhưng hắn những ngày này, gặp qua ngàn vạn người. Nhưng chưa từng thấv qua người muốn gặp. Hắn đã biết, cha khả năng đã đi GiangĐô. tỷ tỷ không cho hắn làm phiền Tiêu đại ca. hắn ghi nhớ tỷ tỷ, chưa bao giờ hướng về phía Tiêu đại ca mà nói. Nhưng mà hắn đã là Thái Phó Thiếu Khanh- hắn đang suy nghĩ, dùng cái cớ gì, mới có thể đi Giang Đó?

"Tiểu đệ, Tiêu đại ca tìm đệ. Bảo đệ đi phòng khách" Bùi Bội chẳng biết từ lúc nào đã đến cửa ra vào, nhẹ nhàng gò cửa.

Dương Niệm Phủ chậm rãi đứng lẻn. trong lòng dâng lẻn cảm giác ấm áp, mồi lần nghe nhưng ngưỡi này gọi hắn là tiểu đệ. hắn có thể cảm giác được sự ấm áp của gia đình.

Hắn tuy là Thái Phó Thiếu Khanh- cũng có thể có phủ đệ của minh, nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến rời xa phủ đệ của Tiêu đại ca. bời vì nơi này có Tiêu đại ca. còn có nhưng người thân giống như tỷ tỷ vậy.

Hắn tuy thiếu một tỷ tỷ. nhưng mà nhiều hơn ba tỷ tỷ, hắn đã rất cảm ơn ông trời chiếu cố, nhưng ông trời nểu thật có mắt, hắn vẫn hv vọng tỷ tỷ có thể trờ về lại trách cứ hắn vài câu? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Mũi có chút cay cay, tiểu đệ đi tới trước cổng, đã lộ ra nụ cười, hắn không muốn phụ sự quan tâm của mọi người, hắn không muốn bất luận ké nào nhìn thấy bộ dáng ưu tư của hắn. Tỷ tỷ nói qua. chuyện của đàn ông. thì phải để đàn ông tự mình làm!

Đẩv cửa phòng ra, phát hiện Bùi Bội tỷ, Xảo Hề tỷ, Tuyệt Nhi tỷ đều ờ đó đang nhìn minh, trong mắt mang theo sự cổ quái. Dương Niệm Phủ cúi đẳu xuống, hiểu 1'ẳng các nàng đối với minh rất thương tiếc, cùng rất đồng tinh ý, nhưng hắn không muốn đồng tình. Tuy vậy hắn cùng không nói. ý tốt của người thân, hắn vĩnh viễn sè không cự tuyặt.

Hắn thật sự. quá thiếu tình thân!

"Ba vị tỷ tỷ. ta đã tới" Dương Niệm Phủ ngẩng đầu nhoén miệng cười, sải bưỡc đi tới. Chờ khi đến phòng khách, Dương Niệm Phủ đem chuyện cằn thiết báo cáo đều ờ trong đẩu sửa sang lại một lẩn, hắn muốn cho tắt cả mọi người hiểu 1'ẳng, hắn không có phụ Tiêu đại ca đề bạt. Đi đến trong sảnh, nhìn thấv người đang ngồi đưa lưng về phía mình, hắn muốn gọi tiếng Tiêu đại ca. nhưng cổ tự ức chế.

Người kia tóc trắng xoá. Tiêu đại ca tuyệt đổi không có tóc trắng. Vậy là ai, sao có thể nghênh ngang ngồi ỡ trong phủ Tây Lương?

Nghe được tiếng bước chân, ngưỡi nọ chậm rãi xoay người lại, Dương Niệm Phủ trong tích tắc khi nhin thấv, không dám tin tưởng vào mắt minh, hắn chưa từng nghĩ đến. sẽ có người già nua như thế. Người nọ chẳng những một đầu tóc trắng, chòm râu cùng bạc trắng, trên mặt nép nhăn lớp lóp. sâu khô đằv mặt. hai hàng chân mày thành hình chữ xuyên (] 11). thoạt nhìn nhưbị người chém ba đao.

Dương Niệm Phủ nhìn thấy ngưỡi nọ. có thể vững tin chưa bao giờ thấv qua ngưỡi nọ. nhưng khi ánh mắt người nọ rơi vào trên ngưỡi hắn, trong không khí phàng phắt đều xuất hiện rung động, không biết qua bao làu. trong tích tắc hoặc là vĩnh hẳng, người nọ rốt cuộc khàn khàn hỏi: "Niệm Phủ?"

Hắn thanh âm khàn khàn, giống như đã làu cũng không có nói chuyện, ánh mắt của hắn ảm đạm. giống như gần đất xa trờỊ nhưng một khắc khi thanh âm vang lên. lại như tinh chán ý thiết, giống như tiếng gọi đã bị nén ngàn năm.

Dương Niệm Phủ trong lòng điên cuồng rung động, đột nhiên kêu lẻn: "Nguỡi là cha

ta?"

Hắn gọi hết sức tự nhiên, nhưng hai chân giống như đóng đinh, ở trên mặt đất. một bưỡc cũng không thể dịch chuyển. Cái loại tình phụ tử cổ quái khó hiểu này, hắn có suy nghĩ này trong đầu. chính là không thể ngăn chặn.

Người này trước mắt hoàn toàn không có phong lưu lỗi lạc. ý chí hăng hái nhưtrong bức họa. hắn già nua quả thực đến mức đáng sợ, khuôn mặt tái nhợt như đã quá lâu chưa từng gặp qua ánh dương, trẽn mặt hắn không có bất kỳ vết thương nào, nhưng Dương Niệm Phủ mới đưa mắt nhìn qua. cảm giác đầu tiên chính là. người này mặt đầy ưu thương. Từng đạo. một mảng, làm cho người ta vừa nhìn qua, đã có loại cảm giác tuyệt vọng muốn rơi lệ!

Người này cùng phụ thân trong bức họa hoàn toàn khác nhau, nhưng mà Dương Niệm Phủ cũng đã nhận định, đâv là phụ thân của hắn! Hắn là con của thánh nữ. trời sinh có loại cảm giác nhạv cảm, máu mủ tình thâm, hắn đã nhiệt huyết sôi trào.

Tắt cả ân oán ờ phút chốc này, đểu đến lên chín tầng mâv, tất cả tường niệm cho tới bây giờ. đểu hóa thành lệ nóng lưng tròng.

Người nọ hai hàng nước mắt đã chảv xuôi xuống, run rẩy đi về phía trước vài bước, đưa tayôm lấv Dương Niệm Phủ, khàn giọng nói: "Ta không phài cha của con!"

Dương Niệm Phủ hơi sững sờ. còn chua phản ứng, thì lào nam nhân kia đã rơi lệ đầv mặt nói: "Ta khôngxứng là cha của con! Niệm Phủ. cha con là kè vô dụng!"

Dương Niệm Phủ hơn mười năm bất màn, một khắc này. đột nhiên tan thành mây khói, hắn dì nhiên hiểu 1'ẳng, trong khi hắn đau khồ tưởng niệm, thì còn có nam nhân này nhẫn nhục chịu lấv vô số khuất nhục, cùng đang tường niệm. Tương tư tịch mịch, tương tư tận xương tủy, người nam nhân này. chịu đủ dày vò, còn có thể sổng sót. đơn giản là... hắn còn muốn gặp lại thân nhản một lằn! Có lè hơn mười năm qua, núi sông hào tình không còn. Đại tùy đế quốc đã xế chiều, nhưng đoạn huyết lệ triền miên, cũng không chịu khuầt phục, tương tư có lẽ không thành, nhưng mà cốt nhục cuối cùng cũng có thể gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.