Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 59: Tập kích không rõ



Dương Đắc Chí nhĩ lực rất tốt, áp tai xuống đất tiếng gà thỏ chạy cách đó mấy dặm cũng không thoát khỏi tai của hắn.

Hơn nữa hắn có thể nói kinh nghiệm đánh nhau phong phú, mặc dù đang ăn nhưng tai vẫn không nhàn rỗi. Nghe được tiếng bước chân không đúng, đã ngẩng đầu quan sát trước tiên, nên mới kịp thời nhắc nhở Tiêu Bố Y.

Bốn người áo đen thấy Tiêu Bố Y ngẩng đầu lên, biết hành tung đã bị lộ, cũng không che dấu nữa mà trực tiếp rút đao xông tới chém. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tiêu Bố Y tin tưởng vào phán đoán của Dương Đắc Chí cũng như tin vào thuật cỡi ngựa của mình, trước tiên đứng lên, hai tay dùng sức ném cái bàn đi, trong khoảnh khắc chén bát đã hướng tới bốn người bịt mặt mà bay đến, Dương Đắc Chí cũng chụp lấy cái bát của mình vận sức mà ném đi, không chút do dự.

Mấy người áo đen không nghĩ đến hai người phản ứng lại nhanh như vậy, hai trường đao ché trúng bàn, vụn gỗ bay tán loạn, một người thì lắc mình tránh cái bát mà Dương Đắc Chí ném tới, người còn lại thân mình vừa chuyển, đã luồn dưới cái bàn, vọt tới trước mặt hai người, quát lên một tiếng, một đao bổ về phía Tiêu Bố Y.

Hai người Tiêu Bố Y trong lòng kinh sợ, bốn người này phố hợp nhuần nhuyễn, hiển nhiên là tới lấy để lấy mạng bọn họ, xem thân thủ nhanh nhẹn của bọn họ, lại có khí giới nơi tay, tình thế hai người thực sự không ổn.

Khi cái bàn bay đi, các thực khách đang ăn chợt bị họa từ trên trời giáng xuống, đều chạy tứ tán.

Lão nhân cuống quít dẫm chân, cấp bách đến mức hai mắt đều chuyển hồng, nhưng cũng không dám chạy ra mà chỉ chui vào một góc. Ngày nay thế đạo không tốt, làm ăn càng khó khăn, tuy hắn đau lòng khi thấy bàn ghế gãy nát, nhưng cũng đều là vật ngoài thân, cũng không có mấy cái tính mạng mà đi nói lý với đối phương.

Tiêu Bố Y khi quăng cái bàn đi, thì đã chụp lấy cái ghế dài, đỡ được một đao của người nọ. Dương Đắc Chí cùng hắn phối hợp liền lạc, cũng cầm lấy một cái ghế, quát lạnh một tiếng, quật thẳng vào đầu người nọ.

Biết những người này là liều mạng, Dương Đắc Chí cũng không lưu tình, xuống tay là dốc hết toàn lực.

Hắn ra tay đã chọn thời cơ rất chính xác, người áo đen che mặt một đao chém vào trên cái ghế dài Tiêu Bố Y cầm, đã bị dính vào trong đó, không nhổ ra được.

Như vậy, hai tay của sát thủ vô hình chung đã bị trói mất, nghe được sau đầu có tiếng gió nhưng cũng không kịp né tránh.

"Phành" một tiếng, cái ghế gãy nát, người nọ cũng choáng váng, bih Tiêu Bố Y một cước đá ngã, thuận tay rút trường đao trên ghế xuống.

Dương Đắc Chí cũng không quan tâm đến là đầu cứng hay ghế cứng, hai cái chân ghế còn cầm trong tay lập tức đưa lên ngăn đỡ ba thanh đao còn lại.

Tiêu Bố Y rút đao cầm nơi tay, thấy Dương Đắc Chí tình thế nguy ngập, giận quát lên một tiếng, xông lên phía trước, hai tay nắm chặt đao liên tục chém ra mấy đao, chia ra tấn công vào ba người.

Ba sát thủ bịt mặt trong lòng chợt rùng mình, thấy hàn quang chập chờn thấu trời, vội bỏ Dương Đắc Chí mà huy đao tự bảo vệ mình.

"Cảng cảng cảng cảng" tiếng đao va chạm vang lên liên tiếp, Tiêu Bố Y một hơi chém ra hơn mười đao, lại chỉ có thể bức ba người lui lại mấy bước. Trường đao của hắn lập loè, vậy mà cũng ngăn được mấy người đối phương lại, nhưng lực phản kích mơ hồ đã khiến cánh tay của hắn tê dại, thấy Dương Đắc Chí mang theo cái ghế dài muốn xông lên phía trước, lập tức đưa ra quyết định, thấp giọng quát: "Chạy!"

Lời hắn vừa dứt, Dương Đắc Chí đánh đại một chiêu, rồi hướng ra ngoài quán mà chạy đi, Tiêu Bố Y một đao ngăn trở đối phương, trường đao thiếu chút nữa đã tuột tay, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Hắn tưởng rằng lực cánh tay của mình không tồi, đao pháp mau lẹ tinh diệu, không có gì là không thông, thật không ngờ đụng tới mấy người này, thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Mới chạy được hai bước, Dương Đắc Chí chợt hô to một tiếng, "Cúi đầu xuống!"

Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, người vừa cúi xuống đã lăn người tới. Dương Đắc Chí đã nắm lấy cái nồi lớn, dùng sức ném qua.

Hai người phối hợp liền lạc, Tiêu Bố Y che khuất cái nồi, ba người ở phía sau đuổi giết chợt không thấy Tiêu Bố Y nữa, đang nghi hoặc, thì đột nhiên thấy một vật gì đó đen đen lớn lớn đang nhằm mặt mình bay tới.

Hai người bên cạnh lách người tránh được, nhưng người ở chính giữa thì hét lớn một tiếng, một đao chém tới.

Hắn ỷ vào người cao lực lớn, lực cánh tay mạnh mẽ, đao pháp tinh chuẩn, một đao bổ mạnh vào trên cái nồi, nhưng trong khoảnh khắc chém ra kia mới cảm giác thấy không ổn.

"Cảng" một tiếng vang lên, cái nồi lớn vỡ tung, nước sôi ào ào xối ra ngoài, đa phần đều bắn vào trên người của tên sát thủ nọ.

Nước đang vốn hầm thịt sôi sùng sục, lại xối lên trên người nọ. Người nọ lập tức hét thảm một tiếng, ngã lăn ra mặt đất, liên tiếp lăn lộn.

Tiêu Bố Y cũng đã phối hợp cùng Dương Đắc Chí, lập tức chạy trốn, không nghĩ tới hai người mới chạy được hai bước, Dương Đắc Chí đã đẩy mạnh Tiêu Bố Y ra, hai người tách ra hai bên.

Một thanh trường đao bổ thẳng vào giữa hai người, chỉ kém một chút mà thôi.

Dương Đắc Chí nhĩ lực rất tốt, trong khoảnh khắc này nghe ra người phía sau đã đuổi tới sau lưng, nên ra sức đẩy Tiêu Bố Y ra.

Mấy người này là cao thủ chân chính, hơn nữa còn có khinh công? Tiêu Bố Y nghĩ tới đây trong lòng liền rùng mình, nhìn cũng không thèm nhìn mà bổ đao về phía sau.

Hắn trong chớp mắt, đã cảm thấy hai người áo đen đã đuổi tới sau lưng, một người chém Dương Đắc Chí, còn đao của người kia thì đang bổ về phía mình.

Tiêu Bố Y tránh không kịp, mắt trợn tròn, đao thế không biến, thành thế lưỡng bại câu thương. Tuy không biết là ai muốn chém chết mình, nhưng cho dù chết, hắn cũng phải kéo theo tên này!

Người nọ lại không liều mạng, trường đao chợt chuyển, chợt thu hồi lại, ngăn trở đao của Tiêu Bố Y đang chém tới.

"Cảng" một tiếng vang lên, hoa lửa bắn ra bốn phía.

Tiêu Bố Y ngẩn ra, muốn thu đao chém tiếp, người nọ lại cười lạnh một tiếng, tay khẽ lật, trường đao vòng lại vậy mà đã ngăn được đao của Tiêu Bố Y, thuận thế lia đao tới, mũi đao vẽ một vòng đâm vào ngực của Tiêu Bố Y!

Một chiêu này hết sức khéo léo, cái kiểu đánh mạnh chém mạnh như Tiêu Bố Y thì còn xa mới có thể sánh bằng.

Dương Đắc Chí mặt mày thất sắc, muốn vọt tới cứu mạng, lại bị người đối diên tung ra mấy đao bức lùi, dưới tâm thần bất ổn cánh tay đã bị trúng một đao, tuy không nặng, nhưng cũng đã gấp đến mắt đỏ hồng lên.

Tiêu Bố Y chưa từng biết đao pháp còn có chiêu số xảo diệu như thế, nhưng đây cũng không phải là lúc hắn nghiên cứu sự biến hóa, khi tính mạng như chỉ mành treo chuông, thì buông tay rời đao, người lùi lại một bước.

Tiếng "leng keng" vang lên, trường đao của Tiêu Bố Y đã rơi trên mặt đất.

Trường đao của người nọ đâm tới chỉ cắt trúng vạt áo của Tiêu Bố Y, nhưng cũng không dừng bước mà tiến tới một bước, tay trở gấp, ánh đao lại lóe lên, nahừm cổ của Tiêu Bố Y mà chém tới.

Tiêu Bố Y lui lại một bước, liền hạ người xuống, một tay vuốt xuống ống quần. Lúc này thế lùi đã hết, tránh cũng không thể tránh nữa, răng liền cắn chặt, cánh tay trái đưa ra ngăn cản, quyền phải đánh ra.

Cánh tay của hắn khẳng định là đỡ không nổi một đao này, đúng là trước khi chết, cũng muốn kiếm chút tiền vốn.

Người nọ trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn cùng chế nhạo, lần này nếu không tránh né, thì chịu một quyền của Tiêu Bố Y cũng không hề gì, nhưng một đao này đi xuống, thì cánh tay lẫn đầu của Tiêu Bố Y đều bị một đao này của hắn chặt rụng.

Dương Đắc Chí nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh ra, đánh thẳng vào bên hông thanh trường đao của người nọ, mu bàn tay của hắn trong chốc máu tươi ròng ròng, nhưng cũng ngăn được một chốc, rồi nhân cơ hội đảo người qua bên chỗ của Tiêu Bố Y.

Nhưng hắn vẫn là nước xa không cứu kịp lửa gần, nhận thấy đã cứu chưa kịp nữa, huống chi hắn tới cũng là chịu chết mà thôi, nhưng Dương Đắc Chí cũng không quản nhiều.

Đột nhiên Dương Đắc Chí dừng bước, trong mắt tràn đầy vẻ sửng sốt.

Một đao của người nọ khi bổ trúng cánh tay của Tiêu Bố Y, chợt "đinh" một tiếng lại rơi xuống. Một đao của hắn còn chưa kịp bổ trúng Tiêu Bố Y, thì đã bị một quyền của Tiêu Bố Y đánh trúng ngay ngực.

Nắm đấm của Tiêu Bố Y mặc dù cứng, nhưng cũng không thể một quyền giết địch.

Chỉ có điều người nọ chịu một quyền, thì trường đao đã rơi xuống, trong mắt chợt hiện ra thần sắc cổ quái, Tiêu Bố Y cũng không do dự, một cước đá ra.

Người nọ không né không tránh, bị một cước của Tiêu Bố Y đá ngã lăn ra đất, dãy dụa vài cái rồi không nhúc nhích nữa, cứ như vậy mà chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.