Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 603: Phi long tại thiên (1)



Bóng màu xanh thế đi cực nhanh, nếu không phải Tiêu Bố Y nhàn lực thật tốt, lại đang thưởng thức ánh trăng khôn cùng, cũng khó có thể phát hiện bóng màu xanh nọ.

Người nọ mặc áo xanh, dưới ánh trăng như nước, giống như trên nóc nhà vũ động một thanh long.

Tiêu Bố Y thấy người nọ thân pháp cực cao, trong lúc nhất thời dàng lẻn hào khí. đề khí tung ngòi một cái, đã lên tường cao, lại nhảy lên trên một cây đại thụ. tiếp đó theo cành đi lên, vọt lên nóc nhà phương xa.

Hắn hít vào một hoi, thân hình đã bồng bềnh muốn bay, chỉ cảm thấy tứ chi bách hải ần chứa lực đạo khôn cùng, mũi chân chỉ nhẹ nhàng điểm động, thản hình đã tựu như mũi tên, ống tay áo bồng bềnh, thẳng như ngự phong mà đi.

Hiểu rằng mặc dù chinh chiến nhiều năm, bản thân nội kình không có nừa phần hoang phế. ngược lại có tiến bộ nhảy vọt, Tiêu Bố Y trong nội tâm thẳm vui, cảm giác lại trờ về nhiều năm trước.

Khi đó hắn, mới tập Dịch Cân kinh, cũng đuổi theo một người, dưới lòng căm phẫn, phóng một thương kinh hồn, giết một công tử phiệt môn đệ nhắt thiẻn hạ. không ai bì nổi.

Khi nhớ tới người kia, Tiêu Bố Y trong lòng không biết là tư vị gi, hắn có thói quen thu hoạch, cũng có thói quen quên, rất nhiều chuyện cần hắn đi xử lý, rắt nhiều chuyện, hắn căn bản cũng không muốn quản.

Hắn hiểu rằng, mình tuyệt không phải Tiêu Bố Y năm đó, Tiêu Bố Y năm đó, chỉ là một du hiệp, hôm nay Tiêu Bố Y, thân là chí tôn Đông Đô.

Nhưng nghĩ lại cũng không thể tường tượng được, chí tôn Đông Đô hỏm nay vạn dân kính ngưỡng, vậy mà lại noi theo hành vi du hiệp. Tiêu Bố Y mặc kệ cái nhìn của người khác, chỉ cảm thấy mình thích.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm, Tiêu Bố Y lúc này. nếu cùng Lý HuyềnBá giao thù, không biết mấy thành có thể thắng? Hắn trong trực giác cho rằng. Lý Huyền Bá sớm muộn sẽ cùng hắn gặp mặt, cũng sẽ cùng hắn giao thủ!

Gió xuân thồi mạnh cắt vào mặt, Tiêu Bố Y đi vội qua các nóc nhà san sát, đối thù mặc đù nhanh, nhưng vẫn bị hắn giám sát chặt chẽ. Trực gịác cùa hắn không sai, mục tiêu của người nọ đúng là Đỗ Phục Uy.

Đối với Đông Đô, hắn đã phi thường quen thuộc, xa xa nhìn lại, đã trông thấy nóc nhà chỗ ờ của Đỗ Phục Uy. Người nọ tung người lèn một cây cao ở bên cạnh khu nhà, cần thận hướng vào phía quan sát.

Hắn một đường đi tới, phi thường mau lẹ. Mặc dù ngẫu nhiên có khi nhìn quanh về hai bên, tìm hiểu động tĩnh, nhưng không có nghĩ đến bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ờ phía sau. Tiêu Bố Y vô thanh vô tức đi theo phía sau hắn, nằm ờ trên nóc nhà. nhìn sang sau lung người áo xanh.

Cũng không nóng nảy ra tay. Tiêu Bố Y thầm nghĩ Tư Nam đã đáp ứng hắn hộ vệ Đỗ Phục Uy, giờ phút nảy chắc hẳn tất nhiên ẩn thân tại lân cận. Tư Nam chẳng những là một cao thù, cũng giòi về ám sát cùng che dấu hành tung bản thân, bằng không lúc trước cũng sẽ không khiến cho Trương Tu đã trúng chiêu. Tiêu Bố Y quan sát phía dưới, trong lúc nhất thòi không biết Tư Nam ẩn thân noi nào.

Ánh mắt chuyển qua trên lưng người kia, Tiêu Bố Y cùng tới. tự nghĩ nếu đột nhiên ra tay, thì cần phải rút gần khoảng cách thì mới có nắm chắc càng lớn.

Hắn đã muốn ra tay, muốn đem người này bắt giữ. Nhưng người nọ võ công cũng không kém. Muốn theo dõi hắn không khó, nhưng mà muốn tiếp cặn hắn, lại không bị hắn phát hiện, ngược lại rất phí công, ở đâu lại xuất hiện cao thủ? Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy người này dường như đã gặp qua.

Hắn cảm giác nhạy cảm. trí nhớ rất tốt, nếu đã gặp qua người nào. lại là cực kỳ quan trọng, hắn bình thường cũng sẽ không quên. Nhưng trong lúc nhất thời, lại thật không thể nghĩ ra được đã gặp người này ờ noi nào.

Tiêu Bố Y âm thầm cân nhắc, lần đầu tiên hắn trông thấy bóng người áo xanh đã cho rằng, người này tuyệt không phải Bùi Củ cùng Lý Huyền Bá. nhung nếu không phải hai người này, trong thảo mãng, lại có ai có võ công nhưvậy, mà hắn lại nhận biết?

Hai người một trước một sau. đều bất động. Tiêu Bố Y suy nghĩxoay chuyển, trong lúc đó thân hình khẽ chấn động, đã nhớ tới người kia là ai!

Người này tại sao lại xuất hiện ờ nơi đây?

Đúng lúc này, người nọ đã có hành động, tung người nhảy xuống, xông về phía chỗ còn sáng đèn ở trong đình viện. Tiêu Bố Y không chút do dự bay người lên trên cây cao mà người nọ vừa rồi dừng lại. Tường cao chặn ánh mắt Tiêu Bố Y một lát. người ở trẽn tàng cây, nhìn lại xuống phía dưới thi đã mất đi bóng dáng của người nọ.

Tiêu Bố Y trong nội tâm hơi lo lắng, không biết người nọ là phát hiện mình hay sao, nhưng lúc này, hắn quả quyết sẽ không dễ dàng nhảy xuống.

Thứ nhất ở dưới đó nói không chừng sẽ có mai phục, thứ hai hắn còn không muốn đả thảo kinh xà.

Đinh viện thật sâu, ngọn đèn có một chiếc, một bóng người khắc ở phía trước cùa sổ. Người nọ đi tới đi lui, có khi dừng bước lại, tựa như hồ nghĩ. Tiêu Bố Y cảm giác người nọ chính là Đỗ Phục Uy, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải.

Cầu hiểm hay cầu ổn, chỉ dùng tính mạng cùa Đỗ Phục Uy để dụ địch chém giết, hay sớm thông báo hắn nguy hiểm?

Tiếng bước chân vang lên, một nha hoàn cầm khay đi đến trước cừa. gõ vài cái hòi: "Đỗ đại nhân, muốn uống trà chưa?" Tiêu Bố Y cách khá xa, nhung nghĩ lực mạnh mẽ. nghe rò ràng câu hòi cùa nha hoàn, trong lòng rùng mình, nha hoàn có vắn đề!

Hôm nay đã gằn đến đêm khuya, Đỗ Phục Uy mới đến Đỏng Đô. hết sức cẩn thận, tại sao có thể có tâm tình uống trà? Đỗ Phục Uy là ngày đằu tiên ờ chỗ. lại có nha hoàn nào sẽ tùy tiện đến đưa trà?

Bóng người ờ cừa sổ hoi khựng lại, thật lâu mới nói: "Không uống!" Thanh ảm hơi cứng ngắc, Tiêu Bố Y đã nghe ra, đúng là thanh âm cùa Đỗ Phục Uy.

Nghe thanh âm, Đỗ Phục Uy lại có ý sợ hãi!

Tiêu BỐ Y nhíu mày, thẳm nghĩ Đỗ Phục Uy có thể nói là đảm lượng phi phàm, lúc trước cho dù vào lúc sinh từ lựa chọn, cũng không sợ hãi chút nào. hôm nay tại sao một nha hoàn, sẽ đem hắn dọa thành dạng này?

Nha hoàn đột nhiên cười khanh khách nói: "Tĩà này... ngươi uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống!"

Tiêu Bố Y trong lòng lại là run lên, đã nắm chặt chuôi đao. Tuy cảm thấy bóng người áo xanh nhìn quen mắt, nhưng hắn còn không dám khẳng định, đù sao hắn và người nọ khi gặp nhau, đã cách vài năm, câu đầu tiên của nha hoàn giảm thấp xuống cuống họng, hắn còn không có cảm giác được gi, nhưng khi nghe được tiếng cười có phần phóng đàng của nha hoàn, Tiêu Bố Y đã nhận định, nha hoàn này hắn cũng biết!

Trongmột đêm. liên tục nhận ra hai người quen, Tiêu Bố Y tinh thần chấn động, thẳm định chù ý chém giết một, bắt giữ một là tốt nhất. Ngưng thần chờ đợi. Tiêu Bố Y hiều rằng võ công của Đỗ Phục Uy cũng không kém, theo lý thuyết cũng có thể chèo chống một lát, chỉ cần Đỗ Phục Uy hấp dẫn chú ý của đối thủ. hắn có lòng tin trước tiên giết nha hoàn, rồi bắt bóng người áo xanh.

Đỗ Phục Uy nghe nha hoàn ẩn chứa ý uy hiếp, run giọng nói: "Ngươi bảo ta tới Đỏng Đô đầu hàng, ta đã nghe theo chủ ý của ngươi, ngươi còn muốn ta làm cái gì?"

Tiêu Bố Y nhíu mày, thẳm nghĩĐỗ Phục Uy vì sao sợ hãi như thế. Hắn chết còn không sợ, thì sợ cái gi?

Nha hoàn nói chuyện, giải khai bí ẩn cùa Tiêu Bố Y, "Nếu chi là đầu nhập vào Tiêu Bố Y, có thể cứu con trai bảo bối cùng thê từ cùa ngươi, chẳng phải quá mức thoải mái sao?"

Tiêu Bố Y thờ nhẹ ra một hơi. thầm nghĩ Thái Bình đạo thủ đoạn đều dùng tới cùng cực, không ngờ lại hướng vào bên người Đỗ Phục Uy. dùng vợ con cùa Đỗ Phục Uy để áp chế, trách không được Đỗ Phục Uy một mực lo lắng, cũng không dám nói ra khó khăn.

Hắn chỉ sợ nói ra đối với Tiêu Bố Y, tính mạng vợ con khó mà giữ được!

Đỗ Phục Uy tức giận nói: "Lương Diễm Nương, ngươi còn muốn ta làm cái gi?"

Tiêu Bố Y trong lòng chắn động, thẳm nghĩ nha hoàn quả nhiên chính là Lương Diễm Nương. Bóng người áo xanh quen thuộc như thế, nên là Vô lỊiượng Vương giả gặp được tại Hạ Bi!

Vô Thượng Vương mặc dù giả, nhung khí thế không tằm thường, cũng làm cho Tiêu Bố

Y một mực nhớ đến hôm nay.

Bọnhọ bảo Đỗ Phục Uy tiến đến đầu nhập vào mình, lại ần chứa dà tàm gì?

Tiêu Bố Y hiểu rò thân phận hai người, ngược lại không nóng nảy ra tay. thầm muốn nghe chút ít tin tức. Lương Diễm Nương thấy Đỗ Phục Uy tức giận, lại là cười khanh khách lên, "Đỗ Phục Uy, làm gì tức giận, chi cần ngươi dựa theo chúng ta phân phó, bảo đảm lệnh lang không việc gì. Ngươi mờ cùa phòng rồi nói. Đêm đẹp quá ngắn, ta có rất nhiều lời nói muốn nói cùng với ngươi, ngựơi chẳng lẽ chuẩn bị cứ như vậy cùng ta nói chuyện cả một đêm sao? Ngươi lớn tiếng nhử vậy làm cái gi, chẳng lẽ muốn triệu đến thản binh hộ vệ, bọn họ nếu đến đây. Ta cũng không dám bảo vệ tính mạng của lệnh lang".

Đỗ Phục Uy đứng ở phía trước cừa sổ thật lâu, "Được, ta mở cừa cho ngươi".

Hắn chậm rãi đi trước cùa, chi nghe kẽo kẹt một tiếng vang lên. Đỗ Phục Uy đã xuát hiện trước cùa, trên mặt tràn đầy sự phẫn nộ. nhung tay lại không tấc sắt. Lương Diễm Nương đối mặt với cự đạo nổi tiếng thiên hạ, vẫn như cành liễu chập chờn trước gió.

Đỗ Phục Uy nói: "Lương Diễm Nưang, ngươi vào đi".

Hắn thanh âm vừa dứt, lui ra phía sau nừa bước, Tiêu Bố Y thấy vậy, chỉ cho là hắn muốn nhường Lương Diễm Nương đi vào nhà, không ngờ kinh biến đột nhiên xuát hiện.

Đỗ Phục Uy lui ra phía sau thong thả, trong lúc đó khẽ quát một tiếng, như điện xẹt xông tới, vai cùng khủu tay tống tới, chì nghe đến tặc một tiếng vang lên, cùi trò bắn ra một mũi dao sắc bén. nhằm thẳng vào cổ họng Lương Diễm Nương.

Hắn xuất ra một chiêu này. vừa nhanh vừa độc, một điểm không giống đàm phán, mà là muốn tính mạng cùa Lương Diễm Nương!

Lương Diễm Nưang trong một khắc khi Đỗ Phục Uy tiến công, bàn tay đã giương lẻn. một cỗ khó nhẹ nhàng bay ra ngoài, bao lấy Đỗ Phục Uy.

Hai người hầu như là đồng thời phát động. Tiêu Bố Y xa xa thấy, trong lòng chợt lạnh. Hắn kinh nghiệm tĩận mạc đã nhiều, cũng nhìn ra, Đỗ Phục Uy. Lương Diễm Nương vừa rồi nói chuyện, chỉ là đánh lạc hướng đối thủ, mà hai người một khắc khi mở của, đều là muốn tính mạng cùa đối thù.

Lương Diễm Nương sờ trường quỷ dị, Đỗ Phục Uy cương liệt dũng mãnh, hai người đột nhiên ra tay, có thể ngọc thạch câu phần.

Tiêu Bố Y người ở trên cây, ngoải tằm tay. Nếu như hắn có lựa chọn, đương nhiên sẽ không chút do dự giết Lương Diễm Nương, bảo toàn Đỗ Phục Uy. Bời vì uy vọng cùa Đỗ Phục Uy có tác đụng quyết định, hắn không thể chết lúc này.

Nhẹ nhàng từ trên cây rơi xuống, Tiêu Bố Y chi hy vọng, Đỗ Phục Uy có thể kiên trì một lát, sương mù có độc, Đỗ Phục Uy có thể gắng gượng được hay không?

Đỗ Phục Uy lúc này cũng không bị sương mù làm cho giật minh, đã xuyên sương mù mà ra, hung hàn không sợ chết, cùi trỏ hàn quang đã gằn đến cồ của Lương Diễm Nương. Lương Diễm Nương kinh hãi, không ngờ trài đời còn có loại người này, sống chết trước mắt, kích phát ra bản năng chạy trốn, vội tung người lộn vòng một vòng, miễn cường lui ra ngoài. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Đỗ Phục Uy thế ờ một kích nhất định phải trúng rơi vào không trung, không chút đo dự đựng thẳng khủy tay đánh rạ, muốn đem Lương Diễm Nương đánh cho mờ ngực bể bụng.

Một tiếng xẹt vang lên, ciii thấy được một đạo hồng quang. Lương Diễm Nương tránh thoát một kích trí mạng, đúng là vẫn còn không thể tránh thoát thù phép liên hoàn của Đỗ Phục Uy, đã bị lưỡi daó sắc bén của Đỗ Phục Uy từ ngực đến bụng, tạo thành một đường dài. máu văng ra khắp noi.

Lương Diễm Nương lăn một vòng ngay tại chỗ, bàn tay lại giương lên, mấy điểm hàn quang bắn ra ngoài, vô thanh vô tức hướng về phía chỗ hiểm trên người Đỗ Phục Uy. Đỗ Phục Uy cánh tay trái vẽ một vòng, chi nghe những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hàn quang đều roi trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.