Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 662: Chơi đùa (1)



Tứ Thủy tại phía đông Hồ Lao, Bản Chử phía tây. Không thể nghi ngờ là một vách ngăn tự nhiên.

Tiêu Bố Y ỡ bên này sông, trông thấy quán Hà Bắc khắp núi khắp nơi. khí thế kinh người, lại mim cười.

Hắn chinh phạt nhiều năm, ánh mắt nhạy cảm, nhìn về đối thủ đang tiến tới ờ nơi xa đích xác là rẳm rộ. Chắc hắn Đậu Kiến Đức muốn lớn tiếng doạ người. Nhưng quân Hà Bắc trong khi hành quân, nhuệ khí cuồng dã có thừa, chinh tề nghiêm minh lại hơi kém.

Vốn quán Hà Bắc điểm tỳ vết ấy vẫn tồn tại. Dù sao quán Hà Bắc xuất thân bình dân, chủ lực là dán chúng cày ruộng, kinh nghiệm chiến tranh đều là từ thực chiến đạt được. Muốn nói hành quân tác chiến, bài binh bố trận, dù sao so với tinh binh Vệ phủ chính quy có chút không bẳng. Nhưng mà điểm tỳ vết ắy vẫn bị sự dũng mãnh liều mạng tác chiến của quân Hà Bắc đền bù. Nhưng cho đến hòm nay, hai quân tương đương, địa thế như nhau, nếu là ác chiến, kỷ luật tuyệt đổi là mấu chốt thủ thắng.

Tiêu Bố Y hắn hạ mệnh lệnh, thủ hạ tuyệt đối nghiêm khắc chấp hành, nếu có sai lẩm. nên chém không tha.

Phải biết 1'ẳng hai quán đổi chọi, một điểm sai lầm có thể dẫn phát hoàn hoàn tan tác. mà binh bại như núi. mười vạn đại quân cùng sè một lúc mà sụp đổ. Trước mắt Tiêu Bố Y hắn muốn cùng Đậu Kiến Đức so đấu kiên nhẫn, so đấu ý chí. so đấu huyết tính hai quân.

Đều nói quán Hà Bắc lấy một địch mười, nhưng Tiêu Bổ Y tin tưởng, quán Tây Lương cũng không nửa phẩn thua kém.

Mặc dù cách Tứ Thùv. quân Tãv Lương không dám chậm trễ. đã sớm lần lượt hình thành phương trận, kỵ binh lập tức tản ra, mai phục trong trận, hai cánh phối hợp tác chiến. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Phương trận có còng có thủ. tuy không có nhuệ khí bẳng Yển Nguyệt đại trận, nhưng lại nhiều hơn vài phần trẳm ổn ngưng trọng.

Tiêu Bổ Y mặc dù vội vàng muốn chiến thắng, nhưng hiểu rẳng quán Hà Bắc tuyệt không p hải ké lương thiện, chưa bao giờ nghĩ tới một kích mà bại.

Lần này Tiêu Bổ Y rời Hổ Lao. cũng không phải là toàn quân xuất động, mà tạm thòi lưu thủ nửa số binh lực ỡ ngoài thành Hổ Lao an doanh hạ trại, cùng Hồ Lao hô ứng lẫn nhau.

Hắn dẫn nửa sổ binh lực tiến quân, tựa như từ Hồ Lao quan xông ra một mũi đao nhọn, đám về phía Tứ Thủy.

Mà Đậu Kiến Đức cũng toàn lực xuất binh, ở bỡ đông Tứ Thủy, đại quán mênh mông dọc bờ sòng mà triển khai.

Bờ đông Tứ Thủy, ngoại trừ hai đội nhân mã cực kỳ chinh tề, đội ngũ còn lại có vẻ có chút tản mạn. Tiêu Bố Y tròng qua. nhìn thắv ờ trước hai đội nhân mà có hai thanh đại kỳ, phán biệt viết hai chữ "Tô", "La".

Quay đẩu nói với Ngụv Chinh: "Ngụv Ngự sử. Tò Định Phương cùng La Sĩ Tín đều là danh bất hư truyền".

Thì ra Tô Định Phương, La Sĩ Tín đểu là xuất thân binh nghiệp. Quản thúc binh sĩ cực kỳ nghiêm khắc, lần này hành quân. Tiêu BÓ Y trà dẫn theo hơn ngàn thân vệ ra. còn đem Ngụv Chinh dẫn theo bẽn người.

Ngụv Chinh ngóng nhìn đại trận bờ bên kia, nhíu mày nói: "Tây Lương vương. Đối phương thanh thế to lớn. không thể khinh địch". Ngụv chinh là văn thần, ít hiểu chiến tranh. Lẩn này hành quân, kiêm làm Hành quân kí thất.

Tiêu Bố Y cười cười. "Nói rắt tốt".

Ngụv Chinh ngược lại có chút hổ thẹn. "Vi thần đổi với hành quán chiến tranh cũng không rành, còn xa mới bì kịp Tây Lương vương, cùng làm cho Tây Lương vương chẻ cười".

Tiêu Bố Y lắc đầu."Ngụy Ngự sử. ta lần này dẫn người theo, ngoại trà làm Hành quán kí thắt ra. Kính xin người nhắc nhờ nhiều hơn, để ngừa ta ngộ trúng tính toán".

Ngụy Chinh tinh thần chấn động, "Tây Lương vương có lòng này, vi thần còn có gì mà không dám nói? Thật ra theo ý của ý thần. Đương nhiên nên thủ Tứ Thủy, sẵn sàng mà động. Quan Hà Bắc nếu như qua sông đánh, nhất định đội hinh không chính tề. Khi đó chính là cơ hội của chúng ta".

Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Chi sợ Đậu Kiến Đức cũng không trúng kế. Nếu như đánh làu dài. chúng ta cùng không phải sợ. Nhưng Lưu Vũ Chu đã không thể chống đờ được quá lảu. phải biết 1'ẳng quán Đột Quyết đã đến Mã Ắp... Lý Uyên nểu như giải quyết Lưu Vù Chu. Xà Sư Đô. Lý Quái Hủ cũng không đáng kể. Ta cùng Đậu Kiến Đức quyết đấu, hắn thế nào mà chịu buông tha thời cơ tấn còng ta?"

""Nhung không nên vội vàng xao động, Đậu Kiến Đức hậu kế không còn lực. Cho dù muốn phòng, cũng phái để ngừa Lý Uyên làm trọng" Ngụy chinh nói: "Thật ra Quan Trang luân phiên ác chiến, binh sĩ cũng mòi mệt. Hơn nữa Quan Trung địa thế cẳn cỗi, thua xa không bẳng Trung Nguyên điền sản phong phú. như gặp thiên tai. ảnh hưởng cực lớn. Nếu nói là nghi ngơi lấv lại sức. quân Tảv Lương được phương pháp dụng binh cùa Lý tướng quân, thậm chí có càng nhièu thòi gian..

Tiêu Bổ Y chậm rãi gặt đầu cảm thấy tán thành.

Phải biết 1'ẳng cho dù binh sĩ làm bẳng sắt. cũng khó lòng chịu được mấy năm liên tục chinh chiến. Lý Tĩnh dụng binh như thẳiL chẳng những công kiên hạ thành mọi việc đều thuận lợi. mà còn có phương pháp dưỡng binh rất tốt.

Thiên hạ hôm nay. người có thể điều động trăm vạn hùng binh, cũng chi có một mình Tiêu Bố Y!

Nhưng Tiêu Bố Y xưa nay xuất binh, nhiều nhắt chi là mấy vạn, lằn này điểm đủ mười vạn tinh binh, dẫn khòi Hổ Lao cũng không quá một nửa.

Cũng không phải là Tiêu Bố Y không thích mang theo đại quán to lớn. Mà là xuất binh càng nhiều, tiêu hao càng lớn.

Lý Tình đã sớm chi ra điểm ấy. cho nên khi chinh chiến, một mực cầu tinh binh tác chiến, thay phiên tác chiến, vô luận quán Tây Lương chinh chiến ỡ đàu. đều nhiều nhắt dùng nửa năm làm hạn định, kỳ hạn chinh chiến trôi qua, sẽ được trờ về quê cũ. sau đó lại đổi binh

Chố ưu việt là, binh sĩ không sinh ra tâm lv chán ghét chiến tranh, hơn nữa có thể không giảm lực tác chiến.

Đại quán Đông Bình thật ra hôm nay đã đến kỳ hạn quay lại. Phía trước có địch, lại bị Đậu Kiến Đức cắt đoạn đường trờ về. Lúc này mới chậm chạp không thể quay lại.

Tiêu Bổ Y dẫn mười vạn binh tiến đến. thật ra đã có lòng thay phiên cho đại quán Đông Binh, người mà không giữ chữ tín, thì không có thể phục chúng. Hắn có thể phục chúng, đơn giản là vì còng binh. Nhưng lúc này. phải lấy đánh bại Đậu Kiến Đức là chính.

Nghĩ tới đâv. Tiêu Bố Y giục ngựa đi về phía trước, nói khẽ: "Cũng cằn phải thử thực lực cùng ý đồ của bọn họ". Trong khi nói chuyện. hai quàn đều đă bày trận xong xuôi, trận địa sẵn sàng đón quán địch.

Mỗi gặp giao chiến. Tiêu Bổ Y đều biết dùng ngôn ngữ đầu độc nhân tàm. Hắn là Tây Lương vương, thế lực mạnh, nhất thiên hạ. Người bên ngoài đối với hắn đều ngẳng đầu mà nhìn tới. Hắn muốn lợi dụng loại sợ hài này tạo thế. huống chi vô luận thành hay không thành, hắn cũng có thể nói ra tâm tư của mình.

Hắn cũng không phải là khát máu, nếu thật có thể phụ thuộc hắn, trừ phi đại gian đại ác. Hắn cũng sẽ không chém tận giết tuyệt.

Tiêu Bố Y giục ngựa đi tới bờ Tứ Thủy. Quản Hà Bắc nhìn thấy đối phương phi ra một nguỡi khòi giáp màu vàng, mặt trời mọc ỡ phương đông, rơi vào trẽn người Tiêu Bố Y. ném ra một cái bóng thật dài. hiện ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Tuy biết đây là sinh tử đại địch của quán Hà Bắ. Nhưng nhìn thấy Tiêu Bổ Y độc thân xuất trận. Quán Hà Bắc nhièu ít cũng có chút bội phục dũng khí của hắn.

Đậu Kiến Đức xa xa trông thấy, hiểu 1'ẳng đây nhắt định là Tiêu Bố Y.

Chi có Tiêu Bố Y mới có loại khí phách này, mới có loại gan dạ sáng suốt này. mới có loại cô đơn lạnh nhạt mặc cho trong thiên quán vạn mà sát khí trùng trùng, cũng không thể xen lẫn.

Từ xua anh hùng nhiều tịch mịch. Đơn giản là mọi người thấy đều là hào quang của hắn, lại nhin không tới tâm tư của hắn.

Dù có thiên hạ, nếu không có tri kỷ, vẫn là cô đơn.

Có lẽ Dương Quảng một khắc trước khi chết, chính là cô đơn tịch mịch như quynh hoa điêu linh vậy.

Chẳng biết tại sao. Đậu Kiến Đức không đợi Tiêu Bố Y nhiều lời, đã giục ngựa tiến lẻn. So với Tiêu Bố Y, hắn đơn giản mộc mạc hơn nhiều. Mặc dù cùng là khòi giáp nhưng đã cũ, tuy cũng có trường thương, thiết cung trẽn yên ngựa như vậy, nhưng đã bị tàn phá nhiều, nhưng vẫn chưa hết sứ mạng của nó.

Ánh dương rơi xuống, Đậu Kiến Đức cũng xuất ra một cái bóng u ám thật dài.

Hai người đứng ờ hai bờ sông Tứ Thủv. dưới ánh mặt tròi chiếu sáng, một sáng một tối Lại có ý nghĩa tân quy cùng nóng dân quán một lẩn nữa giao phong.

Tiêu Bố Y mặc dù gọi là Bổ Y, nhưng hiển nhiên đã sớm không phải bố V, hắn cùng Đậu Kiến Đức đại biểu lực lượng cũng hoàn toàn khác biệt. Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. khôngbiết tại sao đột nhiên nghìđến Bùi Minh Thúv.

Nếu không có Bùi Minh Thúv. Hắn hẳn là... cũng phảngphất như Đậu Kiến Đức? Tiêu BỐY suy nghĩ như thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.